Tô Noãn Tâm cảm thấy choáng váng khi bị giáo viên gọi lên bục giảng.
Dương Diễm cũng lo lắng nhìn cô.
Cô giáo giảng dạy là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nổi tiếng như cồn trong làng giải trí những năm đầu với tư cách là một diễn viên có năng lực, sau đó có tuổi, con đường diễn ngày càng hẹp nên đã nghỉ hưu và trở thành giáo viên của Trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh, và đều rất có tiếng tăm và nổi tiếng khi ở đó.
Chỉ một câu nói của cô ấy cũng đều có liên quan đến vận mệnh diễn xuất trong tương lai của một học trò.Dương Diễm đặc biệt lo lắng khi cô giáo có đánh giá không tốt về Tô Noãn Tâm, trong lớp có nhiều người như vậy, còn có không ít các bóng hồng nổi tiếng trên 'mạng, nếu làm không tốt ngày mai có thể bị lan truyền ra ngoài.
Chuyện này chắc chắn không phải là điều tốt đối với Tô Noãn Tâm
Tô Noãn Tâm cũng có chút sợ hãi trong lòng, luôn cảm thấy ánh mắt của cô giáo nhìn cô đầy sắc bén.
Cô yếu ớt hỏi: “Cô giáo... Xin hỏi cô muốn em biểu diễn cái gì?"
Cô giáo thản nhiên nói: "Biểu diễn theo ngẫu hứng là được."
“Ý em là muốn diễn cái gì thì diễn
"Sai."
sao?"
“Xin, cô nói rõ hơn."Chỉ thấy sắc mặt cô giáo trầm xuống và nói: "Đi học không tập trung bị tôi bắt đứng trên bục giảng, đương nhiên cô có thể diễn tốt bất cứ cái gì cô muốn diễn, còn 'nếu cô không làm cho tôi hài lòng thì ra trạm ga và ngẫm lại xem cái gì là tôn sự trọng đạo đi!”
Tô Noãn Tâm cười khổ nói: "Cô nà không phải là em không tôn trọng cô... Đây là ngày đầu tiên em đến lớp, học diễn xuất, em cảm thấy rất mới lạ.
Lời giải thích này rất có sức thuyết phục, sắc mặt cô giáo dịu đi một chút, lãnh đạm nói: "Vậy thì diễn một đoạn trước đ
Tô Noãn Tâm suy nghĩ xong liền nói: “Vậy... Em sẽ diễn một đoạn khóc "
Cô giáo gật đầu.
Tô Noãn Tâm nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian mẹ cô bị bệnh nặng, cô liền cảm thấy trời đất nhưsup do...
Sau khi được chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, mẹ cô ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, bên tại không ngừng thủ thị: "Noãn Tâm à, mẹ thật sự xin lỗi con. Nếu mẹ chết rồi, Noãn Tâm nhà ta còn nhỏ như vậy. Về sau biết làm thế nào bây giờ...
Chẳng mấy chốc Tô Noãn Tâm liền nhập tâm vào cảm xúc, đôi mắt mở ra thở dài, nước mắt đầm địa.
“Mẹ! Mẹ sẽ không chết đâu! Các bác sĩ nói có thể chữa được! Con xin mẹ đừng nói những lời không may như vậy nữa!"
Trong chốc lát, cả phòng học đều im ắng đến đáng sợ, hoàn toàn nhập vào bầu không khí bị thương mà Tô Noãn Tâm mang lại.
Ngay cả cô giáo cũng gật đầu.Dương Diễm đau lòng đến mức mắt đỏ hoe. , hai
Đây không phải là diễn... Đây là những chuyện đã xảy ra với Tô Noãn Tâm!
Các bạn cùng lớp vừa nghe, Dương Diễm nói Tô Noãn Tâm học muộn là do mẹ cô ấy bệnh nặng... Cho nên Tô Noãn Tâm là đã trải qua chuyện này mới có thể diễn một cách chân thật như vậy!
Không hiểu sao tất cả đều đồng cảm với cô gái này.
“Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu... Mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi! Mẹ nhất định phải sống thật tốt! Noãn Tâm không đi học nữa, Noãn Tâm sẽ đi làm kiếm tiền mua thuốc cho me!"
Trên bục giảng, cô gái rên rỉ rơi nước mắt đầy tuyệt vọng.
m thanh đó khiến cho những ai ngheđược đều cảm thấy đau nhói trong lòng.
Nhìn thấy các bạn trong lớp đều nhang tâm trạng buồn bã, liền vỗ tay cắt ngang suy nghĩ cả mọi người.
Các bạn trong lớp nghe thấy thanh âm liền hồi phục lại tinh thần và vỗ tay theo Dương Diễm vỗ càng quyết liệt hơn.
Tô Noãn Tâm cũng từ trong kí ức trở về với thực tại, vẻ mặt có chút không tự nhiên liền lau nước mắt và nói: “Khiến cho cô chế cười rồi."
Cô giáo lắc đầu nói: "Cũng không buồn cưới lắm, diễn rất tốt... Quay về chỗ đi, lần sau nhớ nghe giảng cho kỹ