Chương 687: Đừng Thật Sự Đánh Cô Nhóc Đến Bị Thương
**********
Chương 687: Đừng thật sự đánh cô nhóc đến bị thương
Trong nháy mắt Lệ Minh Viễn bị đánh thức từ trong giấc mộng, lập tức ý thức được gì đó, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy nói: "Có bị thương không?" "Không có...!Nhưng đụng hư một chiếc xe thể hao của cậu trong nhà để xe."
Lệ Minh Viễn tâm trạng lập tức bình tĩnh trở lại, đứng dậy quần áo cũng không thay, giảm lên dép lê đi ra bên ngoài.
"Cô ấy bây giờ đang ở đâu?" "Vẫn đang ngồi ngẩn người ở chỗ bị tai nạn xe!"
Lệ Minh Viễn đi xuống dưới lầu, xa xa đã thấy một trong những chiếc xe thể thao của anh, đậm vào bồn hoa trong vườn.
Mà cô nhóc đứng bên cạnh bồn hoa, mặt không cảm xúc nói: "Không đúng...!rõ ràng mình biết lái xe.
Biết lái cái đầu của em!
Bằng cũng vừa tới tay!
Vẻ mặt anh khó coi đi tới nói: "Em đang làm gì?" Tô Noãn Tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, ảnh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái nói: "Em đang tự hỏi một chuyện " "Tự hỏi chuyện gì?" "Em nhớ rõ ràng là em biết lái xe, nhưng vì sao vừa mở xe, em lại đột nhiên không biết lái, còn bị đụng xe.
"Em tên là gì?" "007." "Tô Noãn Tâm là ai?" "...!Cũng là em."
Vẫn còn nhớ mình là Tô Noãn Tâm! "Như vậy để anh cho em biết, Tô Noãn Tâm mới là em...!007 là vai diễn của em" Lệ Minh Viễn muốn thử giải thích cho cô hiểu.
Lại bị Tô Noãn Tâm một mực gạt bỏ nói: "Không, 007 và Tô Noãn Tâm đều là em.
Lệ Minh Viễn mặt không chút cảm xúc lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Mạnh.
"Mời Dì Tô lập tức về nhà một chuyến"
Lý Mạnh nghe ra được bên kia giọng nói lạnh lẽo, vội trả lời: "Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ tự mình đưa bà Tô về nhà một chuyến, trên đường đi sẽ nói tình hình cho bà ấy!"
Một tiếng đồng hồ sau, Tô Noãn Tâm bị Tô Ngọc Mỹ cầm một cành cây nhỏ, chạy đuổi theo quanh vườn.
"Mẹ để cho con thành 007! Mẹ để cho con diễn người máy! Để cho con ra ngoài quay phim, con còn thành yêu tinh nữa đúng không!" "Mẹ...!Đau!!" "Không phải là người máy sao? Người máy còn biết sợ đau à?" "Con làm sao biết...!"Tô Noãn Tâm, con lại dám làm loạn những thứ này với bà già này, con xem bà già này làm sao trừng trị con! Diễn phim còn diễn tới mức xảy ra chuyện, sau này con ở trong nhà cho mẹ, đừng hòng đi đâu cả!" "Con không đồng ý" "Còn dám mạnh miệng! Minh Viễn cháu đừng ngăn cản dì, dì muốn đánh chết con nhóc này!"
Lệ Minh Viễn khóe miệng co giật nói: "Dì Tô, cháu không muốn ngăn cản dì...!Cháu chỉ là muốn dì, nhẹ tay một chút."
Đừng thật sự đánh cô nhóc đến bị thương.
Cứ một lần lại một lần nhánh cây quất xuống...!Gần như ra sức rất mạnh.
Có thể thấy được, Tô Ngọc Mỹ là thật sự đang rất tức giận.
Cũng không phải đang giả bộ dọa dẫm cô nhóc, trực tiếp đánh càng ngày càng đau hơn.
Tô Noãn Tâm bị đánh đến cả thân đều đau muốn chết, nếu là trước đây viền mắt cũng đã sớm đỏ bừng, bắt đầu chảy nước mắt rồi.
Nhưng lúc này, chỉ là vẫn ra sức chạy trốn, cũng không khóc, không ầm ĩ, thỉnh thoảng miệng mới trả lời hai ba câu.
Tô Ngọc Mỹ suýt chút nữa bị tức chết.
Lệ Minh Viễn nhắc nhở bà nói: "Giả bệnh có lẽ hiệu quả hơn?"
Tô Ngọc Mỹ tức giận: "Dì hiện tại cần giả bệnh à...!Cả người dì đều không ổn rồi." "Vậy dì Tô...!Ngất trước đi?"
Tô Ngọc Mỹ phối hợp, mông ngồi dưới đất, tay che ngực.
Tô Noãn Tâm chạy được một đoạn, thấy sau lưng không ai đuổi theo nữa, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy mẹ mình ngồi dưới đất tay che ngực, vẻ mặt đầy khó chịu.
Cô có chút lưỡng lự đứng tại chỗ.
Lệ Minh Viễn thấy hiệu quả, vội nói: "Nếu không dì Tô ngất xỉu luôn đi?"
Tô Ngọc Mỹ suy nghĩ một chút, đánh cũng vô dụng, cũng chỉ có có cách này hù họa con nhóc thối kia.
Lập tức, ngã ra trên mặt đất.
Tô Noãn Tâm vẻ mặt trắng bệch, bỗng nhiên xông về phía Tô Ngọc Mỹ..