Tô Noãn Tâm suýt chút nữa không cười thành tiếng, thấy chủ mình như con mồi, bị nhìn chằm chằm, vội vàng giải vây: “Hai chị ơi, bên ngoài lạnh hay là mình vào nhà nha?” "Lạnh sao...cũng được mà.
Chị và chị hai em, đều mặc khá nhiều, không thấy lạnh nè!” "Vậy hai người ở ngoài nha.
em và chú vừa mới giặt quần áo, áo khoác đã cởi ra hết rồi, lúc này trời lại lạnh muốn chết, chúng em vào nhà trước nha.”
Nói xong, cô nắm tay Lệ Minh Viễn đi vào nhà.
Trương Mạn Hoa nhíu mày, chế nhạo: “Tô Noãn Tâm, cái cô bé này đã quen tự ti trước mặt chúng ta rồi.
Tìm được bạn trai đẹp trai, sợ rằng giữ không được, nên không dám ở lại sao?” "Chị.
Người đàn ông đó thật sự đẹp trai, lần đầu em nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy” "Sao rồi? Động lòng rồi hả?” "Chị, chị cũng vậy hả “Tuổi này chắc cũng trạc tuổi chị.
đẳng cấp của cô bé Tô Noãn Tâm, thì nó giữ không nổi đâu.
Người này, để chị em mình lên.
Em yên tâm, người đàn ông đẹp trai thì bạn bè bên cạnh anh ta cũng sẽ không tệ đâu.
Đợi chị của em chạm tay vào được thì sẽ tìm cho em một người tốt
Trương Cần Diệp có chút không vui, nhưng cô ta vẫn gật đầu nói: “Chị, em nghe lời chị ”Đi thôi, vào nhà thôi.
Tô Noãn Tâm càng không muốn bạn trai nó chú ý đến chúng ta, thì chúng ta càng phải xích lại gần hơn.”
Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Trương Mạn Hoa trực tiếp cởi áo khoác, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi bỏ sát bằng ren, váy ngắn và đôi bốt dài, khoe ra những đường cong mà cô ta cho rằng rất đẹp.
Cô ta cảm giác rằng, là người thì nhìn thấy đều sẽ rung động.
Sau khi cởi áo khoác, cô ta tự tin bước vào phòng của
Tô Noãn Tâm.
"Noãn Tâm, các em ở trong phòng là gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh, Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm cùng nhau nhìn về phía cửa
Tô Noãn Tâm nhếch miệng nhìn chiếc áo ren nền nã của Trương Mạn Hoa với váy ngắn và giày bốt.
Có một số cảm giác không thể giải thích.
Trước đây, dường như cô đã mặc như vậy, và cảm thấy rằng nó khá hợp thời trang.
Nhưng mà bây giờ, có thể do chú đã mời nhà thiết kế riêng cho cô, và phẩm vị của nó quá tốt.
Sau khi làm quen và mặc những bộ quần áo đó, rồi nhìn lại cách ăn mặc của Trương Mạn Hoa, cô có chút khinh thường.
Tô Noãn Tâm vô thức nhìn chú của mình, và bắt gặp sự ghê tởm trong mắt của anh.
Không thể giải thích được, giống bư chạm tới sung sướng vậy.
"Chị họ, tụi em đâu có làm gì đâu.
mờ ờ, bên ngoài người lớn đang nói chuyện, nghe có vẻ nhàm chán.
Nên chị vào chơi với em, nghe chú nói, Noãn Tâm đã bắt đầu làm diễn viên rồi, em đóng phim rồi hả?”
Tô Noãn Tâm cười nhẹ nói: “Đúng vậy, chủ nhà em có mời em trong một bộ phim truyền hình.
Và may mắn thay, em được nhận một vai phụ trong bộ phim đó.
Nó chỉ là vai phụ thôi mà!
Ánh mắt Trương Mạn Hoa lóe lên một tia khinh thường, trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười: “Ôi, Noãn Tâm của chúng ta làm diễn viên rồi, sau này em thành công rồi thì không được quên chị đâu đó.” "Đợi nổi tiếng đi rồi nói.” Chị yên tâm, nhất định em sẽ không quên chị đâu.
Từ nhỏ đến lớn, hai người chị họ này luôn ở trước mặt cô dường như muốn thể hiện họ có tài năng thiên phú.
Đâu đâu cũng chèn ép cô.
Khi còn nhỏ đánh nhau, còn kéo tóc cô và mắng cô là đồ con hoang.
Cô nhớ tất cả.
"Noãn Tâm, bạn trai của em thật đẹp trai, anh ấy không phải cũng là minh tinh đó chứ?”.