Chương 392: Tôi nợ cô ấy một chiếc đồng hồ Sao?
**********
Chương 392: Tôi nợ cô ấy một chiếc đồng hồ sao?
Tô Noãn Tâm lại gửi tin nhắn cho Ngô Thu.
Ngô Thu nói mặc dù phí quảng cáo còn chưa trả, nhưng nếu cô cần tiền gấp thì có thể ứng cho cô mượn trước.
30 tỷ cứ thể đến tay Tô Noãn Tâm... cảm giác giống như nợ nần chồng chất vậy! Lúc mẹ cô cần làm phẫu thuật, cô cũng không mượn được nhiều tiền như vậy đâu.
Nói trắng ra... cũng là do mọi người nể mặt chú và thân phận của cô bây giờ nên mới cho cô chút mặt mũi như vậy thôi.
Vậy nên nói tới nói lui thì vẫn là dựa vào chủ nhà cô thôi!
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Tô Noãn Tâm đi ra phía sau đưa tiền cho buổi đấu giá, chuyển khoản tại chỗ.
Sau đó, sở trường của hội trường đấu giá lại trả lại cho cô hơn 2.7 tỷ. Tô Noãn Tâm vô cùng ngạc nhiên nói: “Sao lại trả lại cho tôi hơn 2.7 tỷ vậy?”
Sở trường cười nói: “Mỗi một vật phẩm được đấu giá ở buổi đấu giá, hội trường đều sẽ thu được 10% điểm. Tổng giám đốc vừa mới căn dặn là không được thu 10% điểm đó của cô Tô, vậy nên chúng tôi mới trả lại cho cô”.
“Vậy hội trường đấu giá này là do tổng giám đốc của các ông mở sao?” “Là sản nghiệp của nhà họ Lệ” “Ồ Ồ... tôi hiểu rồi, cảm ơn sở trường, vậy chiếc đồng hồ này bây giờ thuộc về tôi rồi đúng không?” “Đúng vậy”.
Sở trường mở hộp đồng hồ ra rồi đưa đồng hồ đến trước mặt Tô Noãn Tâm để cô kiểm tra lại một lượt nữa.
Tô Noãn Tâm càng nhìn gần chiếc đồng hồ này lại chỉ thấy nó càng đẹp hơn thôi.
Mặc dù chiếc đồng hồ này rất cũ, vừa nhìn vào đã thấy nó là kiểu dáng đồng hồ của ban sơ nhất của những năm 7080 rồi.
Nhưng trông nó lại thật sự rất có khí chất, càng nhìn càng thấy hợp với chủ nhà cô. Sau khi nhận được đồng hồ rồi, Tô Noãn Tâm vui mừng rời khỏi hội trường đấu giá. Bà Lâm và Lâm Xuân Mạn đang đợi cô ở ngoài cửa hội trường. “Noãn Tâm, lấy được đồng hồ chưa?”. “Lấy được rồi ạ! Dì, Xuân Mạn, hai người xem đi, thật sự là đẹp lắm luôn!” Nói xong cô còn lấy đồng hồ ra cho họ xem nữa. Bà Lâm và Lâm Xuân Mạn cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này rất đẹp, nhưng hơi mắc chút thôi.
Làm gì có chiếc đồng hồ nào mắc tới mấy chục tỷ cơ chứ... Nhưng nó là đồ cổ, nếu được cất thêm mấy chục năm nữa thì có khi lại càng giá trị hơn nữa đấy.
Mua cũng mua rồi, Lâm Xuân Mạn cũng không thèm dội gáo nước lạnh vào cô nữa. “Cây công nhận! Thật sự là đẹp lắm luôn ấy!” “Đúng thế, chủ nhà tớ chắc chắn sẽ rất thích cho coi!”
“Ha ha, chúc mừng Noãn Tâm nhé, cuối cùng cậu cũng mua được món quà thích hợp rồi... Vậy xin hỏi, chúng ta có thể về trường đi học được rồi chứ?”
Đương nhiên là có thể rồi... Đồng hồ tớ cũng nhận được rồi, vừa hay cuối tuần này về nhà thì có thể cùng chủ nhà tớ trải qua sinh nhật rồi”
“Vậy thì chúng ta đi nhanh thôi!”
Lệ Minh Viễn đứng ở cửa lớn của hội trường đấu giá, mắt nhìn chằm chằm vào cô nhóc đang vui vẻ rời đi kia.
Thật là dở khóc dở cười mà. Cô nhóc này... vẫn không quan tâm tới anh.
Nhưng lại mua cho anh món quà với giá trên trời như thế để tặng cho anh... rốt cuộc là cô muốn chơi giở trò gì, anh cũng không hiểu được nữa rồi.
Nhưng cứ để cô đi là được rồi. Cô nhóc này vẫn có thể lật ngược những biến cố khiến chúng trở nên thất bại!
Nhưng điều khiến anh cực kỳ tò mò là phí quay phim của cô nhóc này rõ ràng đều đưa cho anh hết, vậy cô lấy đâu ra 30 tỷ để mua chiếc đồng hồ này cho anh?
Trước giờ anh cũng chưa bao giờ nhận được tin nhắn về việc tiêu xài thẻ phụ từ ngân hàng cả. Kể từ đó, Lý Mạnh lại có nhiệm vụ mới rồi.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Quốc Doanh, Lý Mạnh dở khóc dở cười báo cáo với Lệ Minh Viễn: “Cô Tô mượn của bà Lâm 15 tỷ... còn 15 tỷ còn lại là Ngô Thu ứng. Nhưng Ngô Thu cũng đã nói rồi, số tiền đó là phí quảng cáo và đại diện mà cô Tô nhận được. Số tiền mà cô ấy đã ứng trước, cô Tô sẽ sớm có thể trả lại cho cô ấy. Tổng giám đốc... cô Tô thật sự rất có thành ý với anh đó!”.
Chỉ vì để mua cho anh một chiếc đồng hồ thôi mà cô lại nợ nần chồng chất như vậy. Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Vậy là tôi nợ cô ấy một chiếc đồng hồ sao?”. Nhưng có làm thế nào cũng không ngăn được ý cười xuất hiện giữa hai hàng lông mày của anh.