Lâm Xuân Mạn vừa đi thì Tô Noãn Tâm lập tức gọi điện thoại cho Tần Thiên. Tần Thiên vừa bắt máy lên đã nói với vẻ bất ngờ: “Bé con có việc gì thế?” “Bây giờ anh Tần đang bận sao?” “Cũng ổn, không phải bận rộn lắm, sao thế?” “Chậc chậc chậc, nói với Xuân Mạn là rất bận, nói với tôi thì không bận lắm, những cậu chủ nhà giàu như anh Tần sao lại thích gạt người ta thế nhỉ?”
Tần Thiên khóc cười không xong nói: “Con gái tụi cô ăn sinh nhật anh đến để làm gì chứ?" “Nhưng nguyện vọng ngày sinh nhật của Xuân Mạn chính là hy vọng anh có thể đến đấy.” “Anh không thích những trường hợp này lắm. “Thế anh có thể nể mặt tôi đến một lúc không? Anh chỉ cần đến thổi nến sinh nhật với Xuân Mạn và nói một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi. Anh nghĩ xem, đây cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn lao nhưng lại có thể khiến một cô gái rất vui rất vui, chuyện này thật tốt biết bao!”
Tần Thiên nhướn nhướn mày nói: "Cô hy vọng tôi đến sao?” “Tất nhiên rồi! Xuân Mạn là người bạn tốt ít ỏi của tôi nên tất nhiên là tôi hy vọng cô ấy vui vẻ rồi!” “Thế chuyện này được tính là đang giúp đỡ cô đúng không?” “Nếu như anh đến cũng chắc chắn là được tính rồi!” “Thế thì bé con có thể giúp lại tôi một chuyện không?” “Phụt, tôi có thể giúp anh Tần chuyện gì chứ?” “Hãy giúp tôi nói nhỏ bên tại với chủ nhà cô đấy?” “Phụt, anh Tần đừng có nói đùa nữa!” “Hahaha, nói đùa thôi nhưng cho dù không phải nói nhỏ bên tại thì bây giờ tôi đúng là đang gặp khó khăn nên tôi thật sự không có tâm trạng đi nghĩ ngợi những chuyện khác đâu. “Hả? Tập đoàn nhà họ Tần gần đây đã xảy ra chuyện lớn gì sao?” “Còn hơn thế nữa chuyện này có liên quan đến bé con cô đấy
Tần Thiên trong điện thoại đã kể cho Tô Noãn Tâm nghe đầu đuôi câu chuyện những việc Tân Viên đã gây ra.
Sau đó còn mang những lời Lệ Minh Viễn cảnh cáo anh ấy và những việc anh đã giao phó phải hoàn thành trong vòng ba ngày cho cô nghe.
Nói xong anh ấy bèn sầu não nói: "Kết quả bây giờ Tần Viên mất tích rồi, trốn mất rồi, người thì tìm không ra, việc cũng làm không xong nên Minh Viễn chắc chắn sẽ tính sổ với tôi. Vì vậy bé con này, nếu cô có thể giúp tôi nói vài lời tốt đẹp với chủ nhà cô, bảo anh ta cho tôi thêm chút thời gian nữa thì tôi mới có tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác.”
Khuôn mặt của Tô Noãn Tâm đầy kinh ngạc, trong lòng cũng đột nhiên trở nên phức tạp.
Hình như cả thế giới đã biết hết chuyện này, chỉ duy nhất một mình cô là không biết gì cả.
Chú không hề nói gì với cô cả. “Nhưng lời tôi nói có ích sao?” “Chắc chắn là có ích rồi. Bé con, chuyện này vốn dĩ tôi không muốn tìm cô giúp đỡ nhưng lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa! Tính cách của chủ nhà cô cô là người hiểu rõ nhất. Chị của tôi làm sai rồi, chị ấy rất oán hận cô, nếu tiếp tục ở lại thủ đô đối với cô mà nói cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ. Minh Viễn tuyệt đối không thể chấp nhận được! Nhưng bây giờ tôi thật sự không thể tìm ra được người nên thật sự rất khó xử.” “Hừm nhưng bây giờ tôi không dám gặp chủ nhà tôi” “Hả? Cãi nhau rồi sao?” “Làm chuyện xấu rồi chú giận tôi rồi!” Tiền tiêu vặt cũng bị cắt mất rồi nên có vẻ là rất giận dữ, đến tiền lần trước của cắt mất rồi. “Hai vợ chồng đầu này cãi nhau đầu kia huề, bình thường Minh Viễn rất thích tự sinh bực tức, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói cho ai biết nhưng chắc anh ta không so đo với cô đâu. Thôi đi tôi bận việc trên tay xong sẽ ghé qua đó một chuyến, những chuyện khác nói sau vậy.” “Chà! Thế tôi sẽ khoan nói Xuân Mạn! Đợi anh đến cho cô ấy một sự bất ngờ! Tần Thiên tắt ngúm nụ cười đi: “Có cần phải thể không tôi thì có gì là bất ngờ chứ nhưng nói trước tôi chỉ ghé ngang thôi đó những trường hợp này tôi và Minh Viễn đều không thích tham gia."