Chương 749: Woa Anh Lệ Thật Sự Là Thần Tiên À
**********
Chương 749: Woa, anh Lệ thật sự là thần tiên à?
Đồng hồ sinh học của Lệ Minh Viễn là bảy giờ.
Buổi sáng sau khi thức dậy, anh khởi động điện thoại, lập tức nhận được một tin nhắn, là Minh Dao gửi tới.
“Anh Lệ, em đang chờ anh ngủ dậy ở bên chuồng của Bạch Tuyết, chú bảo vệ đã cho em đi vào, đừng nói cho sư tỷ biết chuyện này, làm ơn anh.”
Lệ Minh Viễn không khỏi khựng lại, quay sang nhìn cô nhóc đang ngủ say bên cạnh mình.
Anh rón rén xốc chăn lên, mặc áo ngủ đi xuống lầu.
Dưới lầu, thím Lý đang nấu bữa sáng trong nhà bếp.
Lệ Minh Viễn đi thẳng tới chuồng chó của Bạch Tuyến, lại gần thì thấy một cô bé người đầy vết máu ở gần đó.
Anh cau mày: “Minh Dao?”
Minh Dao ngẩng đầu, cười khổ nhìn anh: “Anh Lệ, có thể dẫn em đi tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ trước được không?” “Em không giải thích với anh à?” “Anh Lệ, người ta tắm rửa thay đồ xong rồi nói được không? Em sợ sư tỷ đột nhiên ngủ dậy, thấy em thế này thì sẽ sợ chết mất, sau này truyền vào tai mẹ em thì chắc chắn sẽ không cho em ra ngoài đâu.” “Được rồi, đi theo anh."
Hai người giấu thím Lý lên lầu.
Lệ Minh Viễn dẫn Minh Dao vào phòng khách, tìm quần áo cho cô bé thay.
Minh Dao sửa soạn xong xuôi, gồm quần áo dính máu nhét vào ba lô của mình, định mang đi vứt lúc người khác không chú ý.
Lệ Minh Viễn đang ngồi trên sofa, kiên nhẫn chờ cô bé đi ra.
Tắm xong, Minh Dao cười tủm tỉm lại gần anh: “Anh Lệ đừng nhìn em, em không bị thương, máu trên quần áo không phải là của em.
“Nhiếp Hạo?” “Sao anh biết?” “Tối qua trên đường về đã xảy ra chuyện đúng không?” “Woa, anh Lệ là thần tiên à?” “Kỷ Vân Như làm?”
Minh Dao không cười được nữa: “Ngay cả chuyện này mà anh Lệ cũng biết.
“Anh biết chút ít.
“Thế anh cũng biết Nhiếp Hạo là người của Kỷ Vân
Như hả?" “Biết
Minh Dao rủ mi mắt nói: “Tối qua em mới biết.
Nhưng không còn quan trọng nữa, anh ấy là người của ai cũng không quan trọng, bọn em không còn là người chung đường nữa.
Anh Lệ, em nhờ anh giúp một việc, được không?” “Việc gì? “Đừng nói với sư tỷ..
“Chờ sư tỷ của em gặp mẹ em thì cũng sẽ biết.” “Hôm qua em không nói với mẹ là sẽ về nhà, em muốn cho mẹ một bất ngờ, thế nên mẹ em không biết đâu.
Chờ lâu ngày, chắc sư tỷ cũng sẽ quên chuyện này, anh không nói thì sẽ không ai biết hết.
“Còn Nhiếp Hạo?” “Nhiếp Hạo bị thương vào bệnh viện, mấy ngày nay chắc đoàn làm phim sẽ nghỉ, không có anh ấy thì sư tỷ cũng không thể tiếp tục quay phim.
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Minh Dao, hãy nhớ kỹ em vẫn còn là con nít...!“Em nhớ mà, anh Lệ phát hiện em khác thường, đúng không?” “Không rõ ràng à?
Con nít bình thường người dính đầy máu, bị kinh hãi ở bên ngoài mà còn có thể tự tìm đường trở về được sao? Còn nghĩ cách nhờ anh phối hợp mình nói dối nữa chứ.
Minh Dao ngồi trên sofa, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn đằng trước: “Từ hồi em bắt đầu hiểu chuyện, mẹ em đã mang em đi trốn đông trốn tây, hồi đó mẹ em không muốn ra nước ngoài, bởi vì mẹ không quen biết ai ở nước ngoài.
Sau này bất đắc dĩ lắm mẹ em mới phải vừa chăm em, vừa học tiếng Anh, biết tiếng Anh rồi mới dẫn em ra nước ngoài...