Chương 703: Cần Thiết Giữ Lại Một Phần Lý Trí
**********
Chương 703: Cần thiết giữ lại một phần lý trí
Lần trước Lục Viễn Phương đưa cô bé tới bệnh viện, cảnh tượng gia đình ba người chung sống với nhau trong thời gian ngắn, cô bé vẫn còn nhớ rõ.
Trong mắt ba có mẹ, trong mắt mẹ có ba, họ đều yêu mình.
Cô bé có thể cảm nhận được, mặc dù gia đình họ không ở bên nhau, nhưng họ đều rất yêu thương mình.
Ánh mắt Lục Viễn Phương nhìn cô bé luôn tràn ngập áy náy.
Mặc dù Minh Dao chỉ là một đứa trẻ, nhưng cô bé vẫn biết đó là cảm giác áy náy của một người cha vì không thể ở bên cạnh con gái mình.
Nhưng cô bé không trách họ.
Bạch Kỳ Sương đau lòng nhìn cô bé, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ âm thầm thở dài, giao CÔ bé cho Tô Noãn Tâm, sau đó rời đi một mình.
Thế này là tốt lắm rồi mà, không đúng sao? Cho dù không có cô, cũng sẽ không ai bỏ mặc Minh Dao.
Trên thế giới này, Minh Dao vẫn còn rất nhiều người muốn trở thành người thân của cô bé, vậy là may mắn lắm rồi.
Sau khi tiễn bước Bạch Kỳ Sương, Tô Noãn
Tâm dắt tay Minh Dao cùng về phòng.
Hai người vào phòng Lệ Minh Viễn, ngồi lên giường, Minh Dao giám sát Tô Noãn Tâm để cô bắt đầu phân biệt hiện thực và trong phim.
Nhưng sau khi thoát diễn thì Tô Noãn Tâm có thể phân biệt được, sau khi nhập diễn thì chưa chắc.
Minh Dao bèn kêu cô nhập diễn.
Điều này rất đơn giản đối với Tô Noãn Tâm, có bí quyết mà Nhiếp Hạo đã hướng dẫn.
Vừa nhập diễn, khí chất của Tô Noãn Tâm lập tức thay đổi.
Minh Dao đều ngây người, sau đó thọc lét cô.
Tô Noãn Tâm cười ha ha thoát diễn.
“Minh Dao, rốt cuộc em muốn làm gì? Kêu chị nhập diễn rồi lại thọc lét để chị thoát diễn là sao?”
Lệ Minh Viễn đứng ở cửa, không hiểu sao lại cảm thấy hành vi của hai cô bé này đều rất buồn cười, nhưng anh không quấy rầy họ.
Minh Dao không trả lời được, chỉ nói: “Sư tỷ, chị lại nhập diễn đi.
Mặc dù Tô Noãn Tâm không biết cô bé muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp làm theo, tiếp tục nhắm mắt lại nhập diễn.
Kết quả là sau khi nhập diễn, cô còn chưa kịp làm gì thì lại bị Minh Dao thọc lét thoát diễn.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Tô Noãn Tâm suýt nữa bị hành điên rồi, hoàn toàn không chịu phối hợp nữa.
“Minh Dao, em muốn làm gì hả?” “Sư tỷ, lúc ở đoàn làm phim với chị, em từng xem người khác đóng phim, những diễn viên gạo cội cũng nhập diễn rất sâu, nhưng đôi lúc họ cũng sẽ bật cười.
Em nghĩ cho dù nhập diễn sâu đến mấy, hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn thì vẫn sẽ giữ lại một chút lý trí chứ nhỉ?”
Tô Noãn Tâm nằm trên giường, ngẫm nghĩ lại: “Hình như là thế.
“Vậy thì Nhiếp Hạo có thể nhập diễn rồi thoát diễn một cách tự nhiên, chắc chắn cũng vẫn còn giữ lại lý trí, không thể nào hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn.
Cho dù hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn thì tiềm thức anh ấy cũng biết rõ đó chỉ là đóng phim, chứ không phải cuộc đời của mình”
Một cô bé nhỏ tuổi mà lại nói những lời rất có đạo lý.
Không chỉ Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt mà ngay cả Lệ Minh Viễn cũng kinh ngạc không biết đầu óc Minh Dao cấu tạo kiểu gì.
Chẳng những được di truyền diễn xuất của Bạch Kỳ Sương mà còn nhận thức về việc diễn xuất thâm hậu hơn rất nhiều diễn viên bình thường.
“Vậy thì chị nên làm gì đây?” "Sư tỷ, mỗi lần trước khi nhập diễn, chị hãy tự nhủ với mình là tôi muốn trải nghiệm một cuộc đời khác, trải nghiệm xong thì tôi sẽ quay về! Phân biệt rạch ròi hiện thực và vai diễn, kể cả những thứ trong hiện thực cũng đừng thay thế vào trong phim, cần thiết giữ lại một tia lý trí.
“Để chị thử xem.