Tiêu Bảo Dương tặc lưỡi: “cô bé này trâu bò thật đấy… bị người ta bế cắp rồi mà cũng không tỉnh”
Dương Ánh Mai tức giận bĩu môi nói:” Tên lừa đảo!”
Tiêu Bảo Dương sững sờ hỏi: “Nói tôi hả?”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Đâu có, làm tôi chẳng được ngủ chung với Noãn Tâm!”
Nói xong thì thở hổn hển đi vào phòng ngủ chính, nằm quay lưng không thèm để ý đến người nằm trên giường.
Tiêu Bảo Dương dở khóc dở cười nói: “Ánh Mai, cô hiểu lầm tôi hay sao đó…là tổng giám đốc Lệ muốn tới bắt người về, nói là không có cô bé thì anh ta không ngủ được”
Dương Ánh Mai ngẩn người, xoay người lại, bĩu môi nói: “Có thật không?
“Tôi nói dối cô làm gì…anh ta cũng tới rồi, cô xem bộ dạng vừa nãy của anh ta đi..”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Hả…vậy xin lỗi” “Không sao, tôi không so đo với cô.” Vừa nói anh ta vừa ôm người nào đó vào lòng.
Đúng là ôm bà xã ngủ, không gì có thể so được.
Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn bế bên xe vẫn ngủ ngon như trước.
Không ý thức, dụi đầu vào ngục Lệ Minh Viễn, trong mơ gọi một tiếng chú thật ngọt.
“Chú….là tôi hiểu lầm anh”
Thật vi diệu, trong mơ mà cũng ngửi thấy được hương vị quen thuộc trên người chú.
Lệ Minh Viễn nghe thấy tiếng này, lửa giận trong lòng vơi đi chút ít.
Trên đường về nhà, trong đầu anh nghĩ muốn chiếm lấy cô bé này mấy lần, lát nữa về đến nhà phải dạy bảo cô bé thối này thế nào.
Cuối cùng Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn hôn đến tỉnh.
Trong lúc mơ màng…cô còn tưởng mình đang mơ.
Nhưng…sau đó, cảm giác đó rất chân thực.
A, đau…Không phải mơ “A! Chú, sao chú lại đến đây! Chú đến đây làm gì”
Động tác của Lệ Minh Viễn không ngừng, sắc mặt âm u nhìn gương mặt cô, gầm nhẹ nói: “Tô Noãn Tâm! Em xác định rồi!”
“Chú, chú cút ra cho tôi! Chú thử ức hiếp tôi mà xem, tôi sẽ không để chú yên đâu!”
“Ha..” Lệ Minh Viễn cười lạnh lùng, vẫn miệt mài tiếp tục.
Tô Noãn Tâm ấm ức hét to: “Chú thối tha! Chú mất kiêm sỉ!”
“Tô Noãn Tâm, là do em tự làm tự chịu!”
“Không phải chỉ là mặc áo tắm hai mảnh thôi sao! Tôi mặc, tôi còn muốn ngày nào cũng mặc, còn muốn mặc trước mặt chú! Mặc nhiều loại khác nhau, ừm! Tôi sẽ làm cho anh tức đến chết thì thôi!”
Tưởng vậy là cô sẽ cam chịu đầu hàng hả.
Cô nhất định không cúi đầu nhận thua, Nhưng cuối cùng, người khóc xin thôi, quân lính tan rã lại chính là cô.
“Chú, tôi biết sai rồi…sau này tôi sẽ không dám làm vậy nữa”
“Chưa đủ”
Lại tiếp tục.
Mặt Lệ Minh Viễn không biến hóa, có vẻ như lần này tức giận thật rồi.
“Không mặc nữa, cũng không dám bỏ nhà đi nữa… hu hu, chú…người ta biết sai rồi mà!”
“Ừ, tha cho em”
“Chú, nói lời là phải giữ lấy lời a..”