*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Noãn Tâm trừng mắt, nói: “Chủ nhà tôi nói giết người là phạm pháp đó, bà chắc chứ?"
Kỷ Văn Như cười lạnh: "Có giết sạch toàn bộ những người ở đây thì cũng không ai biết là tôi làm "
Mọi người đứng hóng chuyện ở xung quanh nghe vậy, da đầu đột nhiên tê rần.
Đến mức mà có những người xúc động muốn báo cảnh sát, gọi chủ cảnh sát đến cứu mạng. Còn có không ít những diễn viên kỳ cựu và diễn viên quân chúng không muốn vướng vào rạc rồi đã lập tức rời khỏi nơi này không để lại dấu vết.
Nhưng cũng có không ít người ở lại xem nào nhiệt như trước
Tô Ngân Tâm không nhịn được mà bầu mối, nói chuyện với người trong điện thoại "Chu à làm sao bay giờ? “Em đến nói nhỏ với bà ta một câu. Hỏi bà ta xem Kỷ Vân Tiêu còn muốn thuận lợi ra nước ngoài không.
“Hả? Câu này có tác dụng gì sao?”
“Em cứ thử là biết.”
Tô Noãn Tâm không bao giờ ngờ rằng câu nói này lại hữu dụng đến vậy.
Dường như ngay vào lúc cô nói ra ba chữ “Kỷ Vân
Tiêu”, sắc mặt không hề biến đổi của Kỷ Vân Như lập
tức không còn nữa.
Bà ta đột nhiên cướp điện thoại của Tô Noãn Tâm, giọng nói lành lạnh: "Cậu muốn làm gì?”
Lê Minh Viễn cũng nhàn nhạt đáp lại: "Giúp bà đưa Kỷ Vân Tiêu ra nước ngoài trị bệnh một cách thuận lợi.
Kỷ Văn Như bất giác sửng sốt.
Sau đó bà ta phát ra một nụ cười lạnh: “Sao tôi phải tin cậu?”
Nhà có quyền thế ở thủ đô này, ít nhất cũng có tầm mươi phần trăm muốn anh trai bà chết đi, muốn nhà họ Kỳ lui bại hoàn toàn
Nhà họ Lê cũng là một trong số đó. Kỷ Văn Như bà không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.
Lê Minh Viện lạnh nhạt nói: “Thong tin ký Vàn Tiêu được bà đưa sang nước ngoài trị bệnh là từ miệng Tần Thiên mà ra. Bà cả Kỷ không có lý do gì mà không tin tôi cả.
Nhà họ Tần đã biết rồi, vậy thì các gia tộc khác cũng biết sớm thôi."
“Không sai. Nhưng tôi dựa vào đâu mà tin cậu sẽ giúp tôi?"
"Bởi vì bà không có tư cách lựa chọn. Bà cả Kỷ, ngay cả người đầu gối tay ấp bà cũng không tin nổi sao?"
Đương nhiên là bà ta không thể tin Lục Viễn Phương rồi
Căn bản là bà ta chưa từng tin tưởng ai
Kỷ Vân Như cau mày nói: "Lý do
“Lê Minh Viễn tôi muốn làm gì, không muốn làm gì đều không cần lý do, toàn bộ dựa vào tâm trạng..
“À. Lúc đầu, anh trai tôi cũng từng nói vậy. Nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất rồi.
Nếu như anh trai bà ta còn sống vậy thì bà ta phải sơ gia tộc nào ở thủ đô này chứ? Ngay cả nhà họ Lê bà ta cũng không để vào mặt
"Vậy sao?"
“Đúng là bây giờ cậu có bản lĩnh cần quầy trước mặt tôi, nhưng tốt nhất cậu nên nói được làm được, nếu không thi Kỷ Văn Như tôi dậy tuyệt đối không bỏ qua cho cậu!”
“Chuyện gì tôi đã đáp ứng đương nhiên có thể làm được... Có điều chuyện này tôi sẽ không làm không công...
“Cậu muốn gì?”
“Xin lỗi cô nhóc nhà tôi. Bà dọa sợ cô nhóc rồi!”
"Cậu đang mơ sao!”
Đời này, Kỷ Vân Như bà từng xin lỗi ai?
Bảo bà ta xin lỗi một diễn viên tép riu? Nghĩ cũng đừng nghĩ
Lê Minh Viên ở bên kia địa thoại lạnh nhạt nói: “Đừng gấp, tôi còn chưa nói xong. Tôi muốn bà cả Kỷ đảm bảo với tôi, sau này sẽ không làm những chuyện buồn nôn như lột sạch quần áo của người khác trước mặt cô bé nhà tôi. Cô ấy vẫn còn nhỏ, tâm trí vẫn còn trong giai đoạn phát triển, bà làm ra những việc buôn nên như vậy trước mặt cô ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô ấy
Kỷ Văn Như lập tức tức tới mức bật cười.
"À... Không biết còn tưởng cậu đang nuôi cục vàng bảo bối cơ đó! Con gai nhà họ Kỷ ma còn không cao quý bằng cô ta, thể mà cảu lại dảm bắt tôi mở miệng xin loi, nghĩ cũng đừng có nghĩ
Lê Minh Viện nhàn nhạt nói. Nếu không có gì thay đổi, nhà họ Tân sẽ ra tay bởi vì nhà họ Tân