Trưởng phòng nghe vậy, lúc này trong lòng cũng kinh hãi, nhưng không dám hỏi nhiều nữa.
Trong lòng ông ta đã có kết luận, Tô Ngọc Mỹ đó không phải là người bình thường gì.
Thư ký Lý đã nói như vậy rồi, chắc chắn sẽ không lừa ông ta!
Tô Ngọc Mỹ ngồi trong văn phòng tổng giám, không khỏi hơi bật cười.
Bà mới đi làm chưa được bao lâu, thế mà lại thăng chức.
Vui vẻ không?
Rất vui vẻ.
Vui vẻ thì nên tìm người chia sẻ, người đầu tiên bà nghĩ đến là Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm nhận điện thoại của mẹ ruột, có phần sợ hãi nói: "Mẹ. Con đã biết tối hôm qua con làm chuyện tày trời gì rồi, con biết sai rồi, đang tự kiểm điểm lại mình. Mẹ cũng đừng mắng con nữa."
Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười nói: "Ai muốn mắng con chứ! Minh Viễn cũng không so đo với con, mẹ so đo gì với con chứ. Không phải là mẹ con sợ Minh Viễn đối xử tốt với con như vậy, con lại không biết tốt xấu suốt ngày gây thêm phiền phức cho người ta, khiến Minh Viễn chạnh lòng, mẹ mới ra tay nặng nề với con à!" "Mẹ không mắng con là được rồi. Dù sao con đã biết lỗi, sau này chắc chắn sẽ không tái phạm" “Noãn Tâm à, mẹ thăng chức rồi!" "Da? Mẹ thăng chức rồi! Lúc này mẹ mới làm việc được bao lâu đã thăng chức! Không phải là chú mở cửa sau cho mẹ chứ!" "Ai. Nói nữa, Minh Viễn đối xử với hai mẹ con chúng ta thật tốt! Đời này mẹ cũng không nghĩ tới, mẹ còn có thể làm tổng giám tài vụ cho công ty lớn như thế." "Oa! Thế mà lại thăng chức lên tổng giám tài vụ." "Là phó tổng giám. "Vậy cũng rất tuyệt vời! Mẹ cũng thật là giỏi quá!" "Mẹ nào có tài giỏi, nếu không có Minh Viễn, cả đời mẹ con cũng không có bản lĩnh này." "Nhưng mà mẹ, làm tổng giám chắc sẽ có nhiều việc phải làm lắm? Mẹ có chịu nổi không?" "Không. Có lẽ chức vị lãnh đạo khác sẽ phải làm nhiều việc, nhưng tài vụ thì con cứ yên tâm đi, mọi việc đều bàn giao cho người bên dưới làm, mẹ con chỉ phụ trách kiểm tra không có vấn đề gì là được, rất nhẹ nhõm."
Ước chừng Minh Viễn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới thuận thế cho bà lên chức vị này.
Thật sự là quá hiếu thảo.
Tô Noãn Tâm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thật lòng vui vẻ cho mẹ cô, nói: "Vậy là tốt rồi! Hình như mẹ rất vui vẻ. Hay là trưa mai con đến tìm mẹ để chúc mừng mẹ được thăng chức đi!" "Đương nhiên không thành vấn đề. Chẳng qua ngày mai con không có tiết à?" "Buổi sáng có hai tiết, học xong hai tiết rồi con sẽ dẫn Minh Dao đến văn phòng của mẹ ngồi một lát, nhìn xem văn phòng tổng giám trông thế nào. Sau đó chờ mẹ đi ăn cơm trưa thì cùng nhau chúc mừng!" "Được rồi, đến lúc đó con kêu Minh Viễn đi cùng, mẹ phải cảm ơn nó thật tốt!" "Ây. Mẹ, có thể không gọi chú đi được không?" "Tại sao không gọi? Con cũng tới, không đi gặp Minh Viễn à?" "Mẹ. Mẹ còn không biết hôm qua con đã làm gì à Bây giờ con thật sự không dám đối diện với chú, đợi qua một khoảng thời gian nữa đi." "Vậy cuối tuần con cũng nên về nhà chứ!" "Ây. Đúng rồi nhỉ, thôi được rồi, thuận theo tự nhiên đi. Dù sao da mặt con cũng dày." "Con thật là, mẹ thấy thật ra Minh Viễn cũng không so đo gì với con." "Nhưng con tự chột dạ" "Mẹ biết con, thôi, từ từ rồi sẽ đến, chuyện đã xảy ra rồi, còn làm gì được nữa. Về sau chậm rãi thay đổi để làm người mới là được, con nhỏ tuổi hơn Minh Viễn nhiều, nó lại không so đo với con, nhưng con cũng không thể hành xử như thế nữa, biết chưa." "Con biết rồi mẹ."