*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Noãn Tâm chau mày: "Bà ta có địa vị rất cao
sao?"
"Là sự tồn tại mà tất cả những người phụ nữ thuộc giới nhà giàu quyền thể không dám động vào
Đảng sợ đến như vậy sao?
Lúc này, Ngô Thu, Mộ Diệc Thân, Dương Diêm và Lâm Xuân Mạn vốn hận Hứa Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi cũng có chút động tình với cô ta.
Dáng vẻ lúc này của Hứa Bảo Châu nhìn có vẻ thảm quá đi. Hơn nữa, như vậy vẫn chưa xong. Người phụ nữ kia đột nhiên được một nữ bảo vệ
đỡ đứng dậy
Lúc rời khỏi ghế dài cảm giác biệc nhạc trên người bà ta hoàn toàn biến mất khi the tan ra quanh người, khiến mọi người không dám thở mạnh.
Sợ mạo phạm đến uy phong của bà ta.
Bà ta lạnh nhạt nói: "Chẳng có lần nào là một người phụ nữ thú vị cả. Đương nhiên ngoại trừ cái người năm đó, mắt nhìn của Lục Viễn Phương ít nhất vẫn còn không tồi, người con gái đem lòng mến mộ từ thiếu thời ấy à, đúng là chơi rất vui. Ít nhất còn có thể có tình có lý mà hét liên tục "Tôi yêu anh ấy”. Còn những người khác quả thật khiến người khác cảm thấy nhàm chán mà
Được rồi, tôi cũng không làm khó cô nữa. Dám ra ngoài làm người thứ ba của người khác, vậy thì phải chuẩn bị tốt việc phải trả giá đất rồi. Người đâu!”
“Bà cả có gì dặn dò a?"
"Lột sạch quân áo, khiến cô ta trần truồng trước mặt mọi người. Chỉ biết cầu dân đàn ông sau lưng người khác thì có bản lĩnh gì chứ, biểu diễn công khai moi dac sac!"
“Dạ, bà chủ!”
Hứa Bảo Châu vội vàng xin tha "Bà Lục, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ dám gặp mặt tổng giảm đốc Lục nữa. Cầu xin bà bỏ qua cho tôi
Kỷ Văn Như cũng mất hứng rồi, không muốn tiếp tục chơi đùa nữa.
Bà ta được một nữ bao ve dịu ưu nhà rời đi trên đôi giày cao gót.
Không lâu sau, trong đoàn phim toàn là tiếng la hét chói tai muốn phản kháng và tiếng kêu la thảm thiết của Hứa Bảo Châu.
Đột nhiên có một giọng nói xen vào: "Dừng tay!" Kỷ Vân Như vẫn chưa đi xa nghe thấy vậy thì bước chân dừng lại một chút.
Một cái quay người đầy ưu nhã. Bà ta nhìn thấy trong đám người có một cô nhóc đột nhiên đứng dậy, hét lên với hai nữ bảo vệ đang động tay động chân với Hứa Bảo Châu: "Còn không mau dùng tay! Giữa thanh thiên bạch nhật, còn có luật pháp nữa không hả!”
Hứa Bảo Châu vô cùng tuyệt vọng, cho rằng cô ta chết chạc rồi. Đoàn phim có nhiều người như vậy nhưng không có một ai đứng lên nối giúp cô ta, không có một ai giúp cô ta khi cô ta bị lột sạch quần áo, khi cuộc đời của cô ta sắp bị hủy diệt hoàn toàn.
Cô ta cũng không bao giờ ngờ rằng có một người đột nhiên đứng ra, mà người đó lại là Tô Noãn Tâm người cô ta căm ghét nhất
Nước mặt của cô ta giống như ảo ra vào khoảnh khạc đó, giọng nói khăn khăn cầu cứu Tô Noãn Tâm “Tô Noãn Tâm, cầu xin cô giúp tôi với Tôi không muốn bị lột sạch quân áo câu xin có cứu tôi với Chi cần có cứu tôi có chính là an nhan cưu mang của tôi,