Lâm Dật bừng tỉnh bởi âm thanh hỗn tạp. Cậu từ từ mở mắt ra rồi nhìn lên trần nhà màu trắng bốp.
Lúc này cậu đang nằm trên giường bệnh, hơn nữa trên người còn đang quấn băng gạc.
“Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi”.
Người con gái ở bên cạnh nói với giọng vang rền, trong giọng nói có mang theo sự oán trách. Lâm Dật ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trước mặt là một cô y tá với thân hình hoàn hảo, vừa bôi thuốc vừa nhìn lướt qua cậu một cái.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dưới lớp khẩu trang kia chắc hẳn là khuôn mặt rất xinh đẹp.
“Cậu đã ngủ ở đây mấy ngày rồi đấy. Hôm nay bác sĩ thấy cậu tỉnh chút rồi nên bảo tôi đến xem cậu thế nào, nhân tiện hỏi cậu về chuyện viện phí”.
Viện phí?
Lâm Dật nghe đến đây thì có chút khó xử. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Toàn thân cậu đều là vết thương, chỗ nào cũng đều bị băng bó chặt.
Mấy câu nói của y tá khiến cậu định thần lại những ký ức trước đây.
Cậu là sinh viên của trường đại học Nam Lâm, khổ nỗi là nhà nghèo quá nên phải vừa học vừa làm.
Mới ngày hôm qua thôi, sau khi cậu tan làm từ một cửa tiệm nhỏ gần trường, đi trên con xe đạp cũ nát rồi đi trên đường về ký túc xá trường.
Vốn dĩ mọi thứ đều ổn, nhưng đúng lúc đi qua ngã tư thì một chiếc xe thể thao không để ý đường mà tự ý ngoặt, trực tiếp xi nhan rồi ngoặt hướng Lâm Dật đi.
Do đối phương không giảm tốc độ, cộng thêm việc bản thân mình không kịp phản ứng nên Lâm Dật đâm trực diện với chiếc xe thể thao kia, thân người cũng bị hất tung ra ngoài. Lâm Dật nằm trên đường lớn nôn ra máu, đầu óc tối sầm lại rồi trong chốc lát như mất đi nhận thức.
Sau khi tỉnh lại thì cậu mới biết mình đã nằm trên giường bệnh rồi.
“Cậu à, tôi đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu được người bên đường đưa đến đây, cậu đã ở trong bệnh viện ba ngày ba đêm rồi”.
“Người lái xe kia đâu, người đâm vào tôi đi đâu rồi”. Lâm Dật không kìm được mà vội hỏi.
“Chuyện này nói sau đi! Hiện giờ bác sĩ bảo tôi đến hỏi thăm tình hình của cậu, nhân tiện nhắc cậu chuyện viện phí cậu ở viện ba ngày và chi phí phẫu thuật nữa”. Y tá hạ động tác trong tay xuống, lời nói rõ ràng là rất tùy ý.
Lâm Dật có chút căng thẳng nhìn cô ta.
“Của tôi bao…Bao nhiêu tiền?”
“Đây là hóa đơn thanh toán, cậu nhìn là biết”.
Nói xong, y tá đó không hề khách khí mà ném tờ hóa đơn đã chuẩn bị sẵn trong tay xuống giường của Lâm Dật.
Nhìn số tiền lớn trên hóa đơn mà trong lòng Lâm Dật như lạnh băng.
Chỉ có ba ngày mà đã mất sáu nghìn tệ rồi. Số tiền này đối với một người nghèo như Lâm Dật mà nói đúng là con số trên trời.
“Cậu định khi nào thì nộp viện phí đây? Nếu như không có tiền thì bệnh viện chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy. Đến lúc đó, nơi mà cậu nằm không phải là phòng bệnh nữa đâu mà sẽ là nhà tù đó”.
Y tá sớm đã nhìn ra vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của Lâm Dật nên quyết không giữ thể diện cho cậu nữa.
“Tôi…Tôi không có tiền”.
Lâm Dật cúi đầu, trong câu nói có chút bất lực.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh khẽ mở ra. Một bác sĩ nam mặc đồ trắng bước vào.
“Chàng trai! Đã thấy khỏe hơn chút nào chưa. Nếu như không sao nữa thì mời cậu hoặc người nhà hãy thanh toán chỗ tiền thuốc này trước”.
Vị bác sĩ này nói năng vẫn còn chút khách khí.
Lâm Dật ngồi nép ở bên góc giường, không nói nên lời.
Cậu không biết nên làm thế nào. Bởi vì, hiện giờ số tiền sáu nghìn tệ kia đối với cậu mà nói chẳng khác nào là lấy mạng cậu.
Nhà cậu vì để cho cậu đi học nên những gì tích lũy được đều bán hết cả rồi. Bố mẹ cậu nghèo như thế thì làm sao có nhiều tiền cho cậu nộp tiền thuốc đây.
“Cậu à! Cậu có gì bất tiện sao? Nếu như cậu cần thì tôi có thể gọi điện cho cậu hoặc giúp cậu liên lạc với người nhà để họ đến thanh toán khoản tiền này giúp cậu”.
Lâm Dật im bặt không nói một chữ, toàn thân cậu như sắp suy sụp.
Bỗng nhiên cậu nghĩ tới một người.
Lưu Minh!
Lâm Dật có một cô bạn gái tên là An Hinh. Mấy ngày nữa là sinh nhật của cô ấy. Để thực hiện mong ước của cô nên Lâm Dật đã nhờ Lưu Minh đặt mua giúp mình một chiếc điện thoại Apple mới nhất.
Bố của Lưu Minh làm kinh doanh lớn nên ông ấy có những cách đặc biệt để mua được điện thoại Apple với giá rẻ hơn chút. Để tiết kiệm tiền, Lâm Dật đã đưa hết cho Lưu Minh số tiền lớn mà mình đã nhịn ăn nhịn tiêu để cậu ta mua điện thoại giúp mình.
Lúc này chắc Lưu Minh vẫn chưa mua nên Lâm Dật có thể tìm cậu ta để lấy lại số tiền đó trước.
Lâm Dật gọi vào số điện thoại của Lưu Minh. Điện thoại ở đầu dây bên kia chuông một lúc sau mới truyền lại giọng nói của Lưu Minh.
“Ai vậy?”
“Là tớ, Lâm Dật đây”.
“Hóa ra là cậu à, có chuyện gì thì nói mau đi, đừng làm lỡ thời gian ngủ của người khác”.
“Cậu còn nhớ mấy ngày trước tớ gửi cậu sáu nghìn tệ để mua điện thoại không. Có thể chuyển lại cho tớ được không. Tớ gặp chuyện nên giờ đang rất cần số tiền này”.
Điện thoại đầu dây bên kia do dự một lát rồi đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.
“Lâm Dật! Cậu đùa tôi đấy à? Đã đồng ý mua điện thoại cho người ta rồi, lúc này lại đổi ý, như vậy có quá đáng lắm không?”
“Lưu Minh! Cứ coi như giúp tớ được không? Coi như số tiền này cậu cho tớ mượn, sau này nhất định tớ sẽ trả lại cho cậu.”
“Lâm Dật! Cậu đang đùa tôi đấy à? Cái loại nghèo rớt như cậu thì lấy cái gì ra mà ở đây nói tiền nong với tôi. Giờ tôi cũng không muốn dây dưa gì với cậu nữa. Nói thật cho cậu biết vậy, số tiền này là tôi cố tình lừa cậu đấy. Nhưng cậu yên tâm, điện thoại tôi vẫn mua giúp cho An Hinh, hơn nữa tôi còn giúp cậu chăm sóc cho cô ấy nữa”.
Điều này là có ý gì?
Lâm Dật nghe thấy trong đầu dây bên kia không chỉ có giọng của Lưu Minh mà còn có tiếng nũng nịu của một người con gái khác.
“Hiện giờ An Hinh đang ngủ bên cạnh tôi, cậu có muốn nói đôi ba câu với cô ấy không?”
Tiếp đó, Lâm Dật tận tai nghe thấy những lời mà cậu không muốn nghe thấy nhất.
“Lâm Dật! Thật ra tôi đã sớm muốn chia tay với anh rồi. Thật không ngờ anh lại là loại nghèo rớt không có một cái gì cả. Ở bên cạnh loại như anh đúng là ghê tởm”.
Những lời nói châm biếm vô tình của An Hinh khiến Lâm Dật cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Tay đang cầm điện thoại của Lâm Dật như đang run rẩy, cậu không nói nên lời.
“Nghe rõ này! Sau này đừng có làm phiền chúng tôi nữa! Số tiền ít ỏi kia, tôi sớm đã mời người khác ăn cơm và tiêu hết rồi. Số tiền đó còn không đủ để gọi hai món trong khách sạn nữa cơ. Số tiền ít ỏi mà khiến cậu bận tâm đến thế, đúng là mất mặt quá đi”.
Nói xong, Lưu Minh vô tình dập điện thoại.
Lâm Dật đờ đẫn người ra mà không nói nên lời.
Lúc này, bản thân cậu không những để mất người con gái cậu thương mà đến số tiền cứu mạng cậu lúc này, giờ cũng bị Lưu Minh cuỗm mất.
Tất cả chỉ trách bản thân mình không có tiền.
“Tiểu Nhu! Không phải bôi thuốc thêm cho cậu ta nữa, đợi lát nữa để lại thẻ học sinh của cậu ta rồi đưa cậu ta đến trường. Nếu trường học không nhận thì trực tiếp báo cảnh sát”.
Ông bác sĩ kia trở mặt, kéo thân người Lâm Dật một cái như muốn kéo luôn cậu ra bên ngoài.
Thân thể Lâm Dật vẫn còn yếu, làm sao chịu được kiểu giày vò này. Cậu ngã mạnh trên đất, căn bản không thể đứng dậy nổi.
Trong lúc cậu sắp bị bác sĩ kéo lê ra hành lang thì điện thoại của bác sĩ đột nhiên vang lên.
Ông ta nghe điện thoại, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khủng hoảng. Lúc này ông ta liền buông Lâm Dật ra, vẻ mặt áy náy nhìn cậu.
“Xin lỗi cậu! Tiền thuốc ban nãy của cậu đã có người thanh toán rồi”.
Lâm Dật có chút sững sờ, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đi trong hành lang.
Tiếp đó là một người phụ nữ dẫn theo vài vệ sĩ xuất hiện trước mặt cậu.