Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Dật! Anh là đồ vô liêm sỉ! Anh cút ra đây cho tôi xem nào, tôi phải giết anh”. Tiếng giận giữ của phụ nữ kèm theo tiếng đập mạnh cửa phòng, Trần Ngữ Yên tức giận xuất hiện trước mặt Lâm Dật, trên khuôn mặt đều là sự phẫn nộ.
“Anh là đồ vô liêm sỉ”. Ánh mắt của Trần Ngữ Yên như muốn giết người, giống như lưỡi dao hung hăng cắt lên mặt Lâm Dật.
Lâm Dật vừa mới ngủ dậy nên nhất thời vẫn chưa phản ứng lại. Cậu ngây người nhìn Trần Ngữ Yên nói: “Sao vậy?”
“Anh ngồi dậy cho tôi”. Trần Ngữ Yên nhéo eo một cái, trong mắt đều là phẫn nộ và oán hận.
Lâm Dật mơ màng ngồi dậy, Trần Ngữ Yên ở trước mặt cậu lúc này cũng vừa mới ngủ dậy. Tóc tai cô bù xù buông xõa vai, trên người mặc chiếc váy ngủ ngắn vải bông màu trắng.
Mặc dù bộ đồ bằng vải bông này che kín phần lớn cơ thể trắng nõn như tuyết của cô nhưng chiếc cổ dài như thiên nga cùng với xương quai xanh quyến rũ vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Dật day day mắt rồi lén nhìn qua khe tay một cái, hai cái rồi vài cái…Tất nhiên, lúc Lâm Dật nhìn lén thì đã bị Trần Ngữ Yên phát hiện ra. Cô vốn có tâm trạng không vui, giờ đây lại càng phát hỏa.
“Anh nói xem, tối qua anh đã làm gì tôi?” Trần Ngữ Yên hỏi với sắc mặt tái nhợt nhưng cũng kèm theo sự ngượng ngùng và uất ức.
“Hự…Thì cô đưa cô về đây ngủ, sau đó tôi cũng đi ngủ”. Lâm Dật giải thích rất nghiêm túc.
“Khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn”. Giọng nói của Trần Ngữ Yên như muốn giết người. Trong lúc xấu hổ cộng với phẫn nộ cực điểm, cô vung tay lên tát Lâm Dật một cái khá mạnh.
“BỐP”. Lâm Dật bị tát mà ngây người ra. Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cái tát này coi như đánh cho cậu tỉnh.
“Cô bị bệnh à, tối qua khó khăn lắm mới bế được cô về đến cổng nhà cô, sau đó lại phải bế về đây. Nửa đêm mà làm tôi mệt đến toàn thân toát mồ hôi, đã không nói được một câu cảm ơn rồi còn đánh người”. Lâm Dật ôm mặt, đôi mắt đờ đẫn nhìn Trần Ngữ Yên.
Vốn là như vậy mà! Tối hôm qua, Lâm Dật không cẩn thận làm bục cúc áo của Trần Ngữ Yên, sau đó trong lúc bế cô về thì không tránh khỏi việc ôm eo, nhấc chân cô lên. Đây đều là những việc có thể thông cảm được, thế thì tại sao cô ta lại đánh người?
“Anh đưa tôi về nhà?” Trần Ngữ Yên cười nói: “Nếu đã đưa tôi về nhà thì tại sao sáng sớm tôi lại xuất hiện ở nhà anh?”
“Nhà cô không có người, tôi không bế cô về nhà tôi thì vứt cô ở bên đường chắc?” Lâm Dật nói với kiểu cạn lời.
“Nhà tôi không có người? Sao có thể thế được? Cứ coi như bố và chị tôi không có nhà thì vẫn còn quản gia và người giúp việc chứ? Sao lại không có một người nào được. Lâm Dật! Anh đừng có giảo biện nữa, tôi thấy anh đích thực là một kẻ lưu manh, đáng tiếc là tôi còn định kết bạn với anh nữa. Lâm Dật! Anh làm tôi thất vọng quá đi”. Trần Ngữ Yên càng nói càng tức, đến cuối cùng thì khóe mắt ửng đỏ như muốn khóc.
Lâm Dật nhìn thấy thế thì cũng không biết lên làm thế nào. Người làm việc tốt là tôi, bị ăn tát cũng là tôi nhưng sao người khóc lại là cô cơ chứ?
Lâm Dật khẽ thở dài một hơi rồi nhìn Trần Ngữ Yên hỏi: “Cô đừng khóc, cứ coi như cô qua đêm ở chỗ tôi thì có làm sao? Tôi có làm gì cô không hả? Không có đâu, tôi không dám làm gì cả, bận cả một buổi tối thế mà giờ lại trở thành tên lưu manh, haiz?”
“Khốn khiếp, nếu anh không làm gì tôi thì quần áo của tôi đâu! Bộ đồ ngủ này của tôi là ai thay cho tôi. Trong biệt thự này của anh ngoài anh ra thì còn ai nữa đâu, thế mà vẫn còn giảo biện được”. Trần Ngữ Yên tức giận quát.
Thật ra, đây mới là điều khiến cô phẫn nộ. Nghĩ đến bản thân mình là ngọc khiết băng thanh thế mà tỉnh dậy đã nằm ở nhà người đàn ông khác, hơn nữa quần áo trong ngoài đều không còn nữa mà thay vào đó là chiếc váy ngủ ngắn. Căn bản không cần phải nghĩ nhiều thì cô cũng có thể đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì.
“Haiz…Cố Phiến Phiến không có ở nhà sao?” Lâm Dật gãi đầu nhưng khi nhìn thấy Trần Ngữ Yên mặc váy ngắn, cảm giác dáng người càng cao ráo và kiều diễm hơn thì cậu lập tức nói: “Nếu tối qua cô say mèm mà tôi làm gì cô, liệu hôm nay cô còn đứng được ở đây nói chuyện với tôi không?”
“Dựa vào anh sao?”. Trần Ngữ Yên bĩu môi một cái, lạnh lùng nói: “Thật không ngờ, anh còn có tài nói khoác nữa”.
Lâm Dật sững người ra, ngay lúc này không hiểu Trần Ngữ Yên có ý gì. Đợi lúc cậu hiểu được cô ấy đang chế giễu mình ‘yếu’ thì cậu tức giận nói: “Cô bảo là ai yếu đấy hả?”
“Ai yếu thì tôi nói người đấy”.
“Cô tát tôi thì tôi có thể chấp nhận được nhưng cô đừng xúc phạm đến lòng tự trọng đàn ông của tôi”.
“Cậu nhóc như anh mà cũng nói đến lòng tự trọng cơ à?” Khi thấy Trần Ngữ Yên năm lần bảy lượt công kích mình thì Lâm Dật đã hoàn toàn tức giận.
Cậu giả bộ định xé rách chiếc chăn che phần thân dưới, sắc mặt cợt nhả nói: “Ha ha, nếu cô đã nói vậy rồi, vậy tôi đành thể hiện cho cô xem vậy”.
Về lý mà nói, khi đứng trước một tên vô lại thì con gái đều đỏ mặt tía tai, một bên dùng tay che mặt hét ‘Đừng’, một bên là nhìn lén qua kẽ hở của tay, sau đó nói ‘Đáng ghét’, tiếp đó là tháo chạy. Nhưng phản ứng của người con gái này lại khiến Lâm Dật bất ngờ.
Cô ấy lấy hai tay che ngực, đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Dật với dáng vẻ mong đợi.
“Xé đi, sao không dám xé vậy?” Trần Ngữ Yên cười nói với vẻ lạnh lùng.
“Cô, cô đúng là đồ vô lại”. Lâm Dật giống như cô vợ bé bị chịu nhục, uất ức mà mắng một câu.
“Ha ha! Có cần tôi giúp anh không?” Trần Ngữ Yên khom người, giơ tay giật một góc của chiếc chăn.
“Cô cút ra”. Lâm Dật hoảng loạn nắm chặt hai bên của chiếc chăn, sau đó quấn chặt xuống chân, ánh mắt xấu hổ kèm phẫn nộ nhìn Trần Ngữ Yên đang cười lạnh với mình.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi à?” Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và câu hỏi thân thiết. Tiếp đó, Cố Phiến Phiến mặc váy y tá xuất hiện trước cửa phòng ngủ, đôi mắt kinh ngạc nhìn hai người ở bên trong.
“Hay là…Tôi đi ra ngoài trước”. Cố Phiến Phiến vội hỏi.
“Cuối cùng thì cô cũng về rồi?” Lâm Dật với vẻ mặt kích động nhảy từ trên giường xuống. Ngay lúc này, trong phòng ngủ rơi vào trạng thái trầm mặc tầm một phút.
“Lưu manh”. Trần Ngữ Yên tức giận quát một tiếng rồi giơ tay ra tát một cái nữa, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
“Bản lĩnh đàn ông của tôi cũng được đấy chứ?” Lâm Dật cúi đầu nhìn một cái, sau đó hỏi Cố Phiến Phiến đang đứng ở cửa. Cố Phiến Phiến nhìn khung cửa, cười mà không nói gì.
……………………
Đợi Lâm Dật khôi phục lại tâm trạng, lúc cậu đi ra khỏi phòng ngủ thì Trần Ngữ Yên cũng thay xong quần áo rồi rời đi.
Cố Phiến Phiến chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho Lâm Dật nhưng cậu ăn mà không cảm thấy có vị gì.
“Thật sự rất bình thường sao?” Lâm Dật suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi.
“Thật ra cũng được ạ”. Cố Phiến Phiến cười nói.
“Cô cho mấy điểm?” Lâm Dật không cam lòng mà hỏi.
Cố Phiến Phiến suy nghĩ một chút sau đó mặt đỏ lên, nói tiếng ‘lưu manh’ rồi xoay người rời khỏi nhà ăn.
“Phản ứng này của cô ta chứng tỏ là cũng được rồi”. Lâm Dật gật đầu rồi bắt đầu ăn sáng.
Buổi trưa, cậu bảo Cố Phiến Phiến làm thêm một suất cơm để cậu mang đến bệnh viện. Tình hình hồi phục của Sở An Nhiên khá tốt, cô ấy có thể xuống giường đi lại, còn ăn được chút đồ đơn giản nữa. Nhưng nếu muốn hồi phục hoàn toàn và quay lại làm việc thì e sẽ mất một thời gian dài.
Cả ngày hôm nay không có việc gì nên Lâm Dật định ở đây, ở bên cạnh Sở An Nhiên. Nhưng buổi chiều cậu nhận được cuộc điện thoại của chú Lưu nói là ở trung tâm âm nhạc Nam Đô có buổi biểu diễn. Vốn dĩ là bà Tô Duyệt Như đã đặt vị trí trước rồi nhưng nay bà còn bận tiếp đón bố mẹ nuôi của Lâm Dật nên không có thời gian đi nên hỏi xem Lâm Dật có muốn đi không.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Dật là từ chối. Vì buổi hòa nhạc như này cậu nghe không hiểu. Nhưng bỗng nhiên trong đầu cậu lại lóe lên một suy nghĩ rồi hỏi: “Buổi hòa nhạc đó có phải là có cả sinh viên của học viện âm nhạc Nam Đô biểu diễn không?”
Chú Lưu lật nhìn danh sách tiết mục rồi đáp: “Đúng vậy thiếu gia! Có hòa âm và có cả nhảy múa nữa”.
“Vậy thì được! Phiền chú Lưu gửi cho tôi thời gian và vị trí, đến lúc đó tôi sẽ đi”. Lâm Dật nói.
“Vâng, thưa thiếu gia”.
Lâm Dật cúp điện thoại rồi quay sang hỏi Sở An Nhiên: “Ban nãy không phải cô muốn đi ra ngoài đi dạo sao? Tôi đưa cô đi xem buổi hòa nhạc được không?”
Sở An Nhiên mở to mắt, vui mừng nói: “Được chứ, sau khi về nước, lâu lắm tôi chưa nghe buổi hòa nhạc nào. Cảm ơn cậu, Lâm Dật”.

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK