Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lăng Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng ngây người tại chỗ, Lâm Mai Mai lạnh lùng nói: “Còn đứng đó làm gì, không hiểu tôi nói gì hả, mạng thằng bạn rác rưởi của cô biến khỏi tầm mắt tôi mau, đừng có cản trở công việc của tôi.”

“Nhưng mà…”

Lâm Mai Mai nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Lăng Tiêu Tiêu thì càng tức giận hơn.

“Cô sao thế hả, không hiểu tiếng người à, mang theo thằng bạn rác rưởi của cô cút ngay, nếu không ngày mai không những không nhận được tiền đặt cọc, mà còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty đấy biết không?”

Giọng điệu Lâm Mai Mai vô cùng hùng hổ, khiến Lăng Tiêu Tiêu sợ tới run rẩy.

“Cô làm thế không đúng đâu?” Lâm Dật nhíu mày, cậu nói: “Cô ấy đã phạm phải lỗi gì, tại sao đang yên đang lành lại sa thải người ta?”

“Ha ha, tôi là quản lý của bộ phận tài chính, tôi muốn đuổi ai thì đuổi, còn phải giải thích với thằng rác rưởi như cậu à?” Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật với ánh mắt khinh thường.

“Cậu ấy hả, một thằng rác rưởi mà cũng dám học đòi người khác tán gái? Sao không đái một vũng rồi tự soi đi, vừa xấu vừa không có tương lai, chỉ cần đứng chung một chỗ với cậu thôi tôi đã không chịu nổi rồi, đã hiểu chưa?”

“Nhưng mà quản lí Lâm…”

Lăng Tiêu Tiêu không ngờ được quan hệ giữa Lâm Mai Mai và Lâm Dật lại tệ như thế, hơn nữa nhìn thái độ của cô ta với Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu tức giận tới mức định bỏ đi luôn, nhưng mà cô rất cần công việc này.

Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đã nửa năm rồi, cô nộp CV vào hơn năm mươi công ty, mãi mới kiếm được một công việc ở công ty bất động sản có lương khá ổn, tương lai cũng có khả năng phát triển hơn, nhưng cô lại bị Lâm Mai Mai vô duyên vô cớ đuổi việc, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy tủi thân phát khóc luôn.

“Quản lí Lâm …”

Lăng Tiêu Tiêu cố lấy dũng khí, môi cô mấp máy định nói, nhưng lại bị Lâm Mai Mai lạnh lùng cắt ngang.

“Đừng có gọi tôi là quản lí, từ hôm nay trở đi, cô không còn quan hệ gì với tập đoàn Vinh Nghiệp nữa, ngày mai cô đến phòng nhân sự lấy lại sơ yếu lí lịch đi, tôi sẽ lập tức liên hệ với phòng nhân sự, cô không cần bận tâm.”

Chiều nay lúc gặp Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Mai Mai đã thấy vô cùng mất hứng.

Cô gái này tuy vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng cho dù là năng lực làm việc, hay chứng nhận chuyên môn, đều thể hiện rằng trong tương lai cô ấy sẽ không chỉ là một thực tập sinh tài chính không thôi. Nhưng quản lý tài chính chỉ có một người, cô ta sẽ không bao giờ giữ lại bên mình một tai hoạ ngầm như thế. Cho dù hôm nay không gặp Lâm Dật, thì Lâm Mai Mai cũng đã quyết tâm phải sa thải cô gái này.

“Nếu muốn sa thải Lăng Tiêu Tiêu, cô phải chứng minh bản thân có quyền này đã.” Lâm Dật bỗng nhiên lên tiếng.

“Vớ vẩn, tôi là quản lí phòng tài chính của tập đoàn Vinh Nghiệp, mà cô Lăng đây chỉ là thực tập sinh phòng tài chính dưới trướng tôi thôi, tôi muốn sa thải cô ta chỉ cần một câu là đủ, còn phải giải thích với cậu nữa à?” Lâm Mai Mai đắc ý nói.

Lâm Dật tiếp tục lắc đầu, “Dù cô có quyền thật, nhưng cũng chỉ là quyền đưa ra ý kiến thôi. Cô phải đưa ý kiến muốn sa thải Lăng Tiêu Tiêu lên cấp trên, còn cuối cùng có đuổi cô ấy hay không, phải đợi giám đốc nhân sự của công ty đồng ý ký vào, sau đó lại chuyển giấy tờ sang phòng nhân sự, thì mới có thể coi là đuổi việc thành công chứ?”

Trước kia khi Lâm Dật ở cùng Tưởng Dao, cậu cũng biết một chút về nội quy và quy định của công ty, mặc dù không học thuộc lòng, nhưng cậu vẫn biết rõ ràng về việc này.

“Vì sao cậu biết?” Lâm Mai Mai nghi ngờ nhìn cậu, cô ta lập tức cười nói: “Đúng thế thì sao nào, điều cậu vừa nói chỉ là các bước rập khuôn thôi, tôi đường đường là quản lý phòng tài chính, muốn sa thải một thực tập sinh, căn bản không cần phó tổng giám đốc phê duyệt, chỉ cần nói với bên nhân sự cho có lệ thôi là được. Nếu cậu không tin, bây giờ tôi lập tức gọi điện cho bên nhân sự, để cho cậu tận mắt thấy cô ta bị sa thải thế nào, xem cậu còn nói gì được nữa.”

Lâm Mai Mai nói xong thì lấy điện thoại từ trong túi ra, cô ta gọi điện cho quản lí phòng nhân sự trước mặt hai người.

“Alo, quản lý Dương à, khuya rồi sao anh còn chưa nghỉ ngơi…”

“Đúng thế…Tôi đang ra ngoài làm việc…Tôi gọi điện cho anh bàn chút việc, tôi muốn đuổi việc một thực tập sinh.”

“Đúng, là thực tập sinh mới được nhận…”

“Ừ, là thực tập sinh bộ phận chúng tôi…”

“Đúng thế… chính là cô gái hôm nay mới tới đấy, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng lúc nãy bị tôi bắt gặp ngoài đường. Con gái mà lại mặc mấy bộ đồ lố lăng giống mấy đứa ăn chơi hư hỏng, thế mà còn không biết xấu hổ nói là nhân viên tập đoàn Vinh Nghiệp chúng ta, tôi thấy rất ảnh hưởng tới hình ảnh tập đoàn…”

“Đúng vậy, cô ta còn ở cạnh loại người không ra gì nữa…”

“Tất nhiên là thật rồi, hai bọn họ đang đứng bên cạnh tôi đây này, anh nói xem, cô ta mà ở lại công ty thì chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu tới thương hiệu của công ty. “.”

“Đúng đó, ngày mai tôi mang tài liệu cho anh, để anh ký tên sa thải cô ta luôn?”

“Vâng, cảm ơn quản lí Dương, hôm nào tôi mời anh ăn một bữa, tạm biệt!”

Sau khi Lâm Mai Mai cúp điện thoại, Lăng Tiêu Tiêu không kiềm chế nổi nữa, cô lập tức bật khóc.

Để nhận được công việc này, cô đã tốn biết bao mồ hôi công sức mà người bình thường không ai hiểu được.

Vẫn chưa chính thức đi làm, nhưng đã phải trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ tan biến. Dù tính cô có là người vô tư thoải mái đi chăng nữa, thì cô cũng không có cách nào chịu đựng được, tất cả tủi thân uất ức đều hoá thành giọt lệ tràn mi.

“Chậc chậc, nhìn bộ dạng cô này, khóc cái gì mà khóc? Đây là do cô gây gió gặt bão, dù sao mọi việc đã quyết định xong rồi, hai người cũng mau cút đi nhanh. Tôi còn phải gặp một khách hàng quan trọng, nếu khiến chuyện này bị chậm trễ, hai người cứ chờ mà chịu đòn đi!”

Lâm Mai Mai vênh mặt hất hàm cà khịa hai người.

Lâm Dật nhíu mày, cậu hỏi lại Lâm Mai Mai: “Nếu phong cách quần áo có thể trở thành lý do sa thải một nhân viên, vậy thì cái trường hợp lãnh đạo của công ty ăn mặc gợi cảm ngồi trước camera livestream, đòi fan tặng quà tặng tiền, còn chụp ảnh không đứng đắn, có phải càng dễ bị đuổi việc không?”

Cùng lúc đó Lâm Dật cũng cười thầm.

Nếu để Lâm Mai Mai biết người cô gửi tin mỗi ngày để xin được gặp mặt, lại chính là tên rác rưởi đang ngồi đối diện cô ta bây giờ. Thì không biết khi đó Lâm Mai Mai sẽ cảm thấy thế nào.

Sau khi Lâm Mai Mai nghe thấy thế thì nhướng mày, cô ta cảnh giác nhìn Lâm Dật: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Lâm Dật cũng đứng lên, cậu thản nhiên đáp trả lại cô nàng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói với cô một câu thôi. Làm người ấy à, để lại cho người khác một con đường, cũng là giữ lại cho mình một đường lui.”

“Cậu đang uy hiếp tôi hả?”

Lâm Mai Mai ngẩn người, cô ta lập tức ôm bụng cười lớn, “Ha ha, cái thằng rẻ rách như cậu cũng dám uy hiếp tôi, ha ha ha, đúng là buôn cười chết mất. Thằng rẻ rách này, cho dù muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì cũng phải nhìn xem bản thân thế nào. Cậu có tư cách gì mà uy hiếp tôi? Hay cậu định nói cho tôi biết, thật ra cậu vẫn luôn che giấu chức vụ tổng giám đốc của mình hả?”

Lâm Mai Mai cười tới gập cả bụng. Đúng lúc này một anh chàng mặc vest nghiêm chỉnh đi vào, hắn đi tới bên cạnh Lâm Mai Mai.

“Chuyện gì thế, sao cười vui vẻ quá vậy?”

Anh chàng này vừa xuất hiện, Lâm Mai Mai đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cô ta thở hổn hển chỉ tay vào mặt Lâm Dật nói: “Vừa rồi thằng nhóc rác rưởi này dám uy hiếp em, bảo em phải cho người khác một con đường sống, ha ha, em không nhịn nổi nữa. Sao trên đời này lại có thằng đàn ông không biết xấu hổ như thế chứ? Buồn cười chết mất.”

“Uy hiếp em?”

Hắn hơi nhăn mày rồi quay đầu lại, đánh giá Lâm Dật từ trên xuống dưới.

“Cậu là người uy hiếp Mai Mai nhà tôi à?”

Thấy Lâm Dật mặc một chiếc áo khoác ngoài ngắn bình thường, ánh mắt hắn cũng dần trở nên khinh thường.

“Không phải, không phải đâu, chúng tôi chỉ xảy ra hiểu lầm nhỏ thôi. Lâm Dật không uy hiếp quản lí Lâm đâu!”

Anh chàng này ăn mặc và khí chất không giống người thường. Dù sao cô cũng đã mất việc rồi, Lăng Tiêu Tiêu không muốn khiến Lâm Dật liên luỵ thêm nữa, cô vội vã ra mặt giải thích.

Nhìn loli nhỏ nhắn trong bộ đồng phục JK trước mặt, trong mắt hắn lập tức xuất hiện vẻ tham lam.

Nhưng mà ngay sau đó hắn cảm thấy hoài nghi, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của cô rồi nghi ngờ hỏi: “Cô là Lăng Tiêu Tiêu à?”

Lăng Tiêu Tiêu cũng ngỡ ngàng, “Anh biết tôi à?”

“Ha ha, tôi đã đọc sơ yếu lí lịch của cô rồi. Không phải cô là sinh viên mới tốt nghiệp của đại học Nam Lâm hả, hôm nay cô có đến phòng nhân sự của tập đoàn Vinh Nghiệp báo danh, cô có phải là Lăng Tiêu Tiêu không?”

Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của anh chàng trước mặt, Lăng Tiêu Tiêu lập tức trợn tròn mắt hỏi hắn: “Anh là sếp tổng Lợi của công ty hả?”

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK