Trong phòng chờ, ngoài Tưởng Dao còn có hai người phụ nữ mà Lâm Dật chưa từng gặp bao giờ, họ cũng cùng đợi máy bay hạ cánh. Hai người này vô cùng xinh đẹp, họ mặc đồ công sở màu đen, đi tất da chân và giày cao gót, trang điểm tinh tế, đều là người đẹp chân dài.
“Tất cả lịch trình tiếp theo của bố mẹ nuôi cậu sẽ do Từ Phi Phi và Thi Đồng sắp xếp. Hai người họ trước đây làm ở Bộ phận quan hệ công chúng, là trợ thủ đắc lực của tôi, làm quen bên tiếp tân rồi, nhất định sẽ khiến bố mẹ thiếu gia thấy hài lòng”. Tưởng Dao ngồi ở bên cạnh giới thiệu về hai người đẹp chân dài này cho Lâm Dật nghe.
“E là không cần đâu? Đến lúc đó tôi sẽ ở cùng họ là được, chứ cô sắp xếp riêng cho họ như vậy, sợ họ không quen”. Lâm Dật hiểu về bố mẹ nuôi của mình. Họ sống ở nông thôn cả đời, kham khổ quen rồi, lần đầu tiên đến thành phố, nếu để họ làm gì đó thì họ còn thấy tự nhiên. Chứ bây giờ bảo họ đừng làm gì cả, xong còn sắp xếp hai người đẹp như này tiếp đoán, khéo họ không dám ngủ rồi bắt xe ngồi suốt đêm về quê mất.
“Nhưng mà…” Tưởng Dao định nói lại thôi. Bởi đây là bà Tô Duyệt Như sai bảo nên cô không dám không theo.
“Chúng tôi sẽ ở cùng nhau trước, nếu có gì cần thì tôi sẽ gọi điện cho cô”. Lâm Dật nhìn thời gian vẫn còn sớm nên đã rời khỏi phòng chờ, định một mình đi lại ở sân bay một chút.
Đây là lần đầu cậu đến sân bay nên cảm thấy ở đây cái gì cũng rất mới lạ.
“Khì khì, ít người hơn ga tàu hỏa rồi…”
“Nhiều thang máy quá…”
“Còn bán cả kem nữa…” Lâm Dật đứng trước quầy kem Haagen-Dazs vừa nuốt nước miếng vừa bảo nhân viên cho mình cây kem to nhất. Đúng lúc này, Lâm Dật nghe thấy tiếng cười vọng lại từ phía sau, nghe tiếng thì hình như là con gái.
“Cậu nhìn kìa, bây giờ đúng là ai cũng ngồi máy bay được, còn muốn mua kem Haagen-Dazs nữa chứ”.
“Chẳng trách gần đây vé lại khó mua thế. Nhìn hắn ta ăn mặc thế này thì làm sao người ngồi cạnh hắn chịu được chứ”.
“Xem ra sau này phải mua vé thương gia rồi nhưng hạng người này mà mua được kem Haagen-Dazs cơ đấy. Đây là loại mà chúng ta mới ăn được cơ mà”.
“Nói không chừng là tiết kiệm tiền bao nhiêu lâu rồi nên chỉ mua được một chiếc, sau đó nhanh chóng đăng lên nhóm chăng”.
“Haiz! Nhìn hạng người này cũng mua thì sau này tớ không muốn ăn nữa, đổi hãng khác thôi”. Mấy người con gái đứng sau Lâm Dật cứ lẩm bẩm nói không ngớt, càng nói càng to, thiếu chút nữa là lên trước mặt Lâm Dật chỉ vào mặt cậu để nói rồi.
“Mẹ kiếp, đây là đang nói mình sao?” Lâm Dật có chút không vui.
“Ông đây mua kem ăn thì đã làm sao? Mà có ai quy định là kem Haagen-Dazs chỉ có người có tiền mới ăn được đâu. Ông đây hôm nay ăn, lát nữa sẽ mua thêm bốn cái nữa đấy”.
“Cái này, cái này, cái này, tôi mua hết, gói lại cho tôi”. Lâm Dật không quay đầu lại mà trực tiếp chỉ vào ba cây kem đắt nhất trong quầy, định gói lại mang đến phòng chờ cho Tưởng Dao ăn thử.
“Ôi! Còn giả vờ nữa kìa. Cái tên nghèo kia cũng mặt dày thật, không có tiền mà còn cố giữ lòng tự trọng, vì thể diện mà tiêu hết lương của mấy tháng trời. Vì được nếm thử mấy que kem mà thôi, haiz, đúng là mất mặt quá đi”.
“Đúng vậy! Loại người này dùng tiền lương của mình để đấu với tiền tiêu vặt của chúng ta, chết cũng phải giữ thể diện thì sống cũng khổ thôi. Tớ đoán á, cả đời này hắn cũng không có tiền đồ gì đâu, mãi chỉ nghèo rớt thôi”.
“Nhưng tớ thấy hắn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
“Ở trên đường phố có mà, mấy người ăn xin, lao công, đi xe ba bánh, nhiều lắm. Loại người như hắn ở đâu chả gặp, có gì lạ đâu”.
Lâm Dật không kìm nổi mà quay đầu lại, bởi vì cậu cũng cảm thấy, giọng nói sau lưng mình có chút quen thuộc. Quả nhiên, bốn cô gái đứng phía sau lưng mình đều khá ưa nhìn, trang điểm nên nhìn càng nổi bật. Các cô đều biết cách ăn mặc, đặc biệt là hai cô ở giữa.
Một người mặc váy liền hở vai màu đen, tóc dài xõa ngang vai, cổ vừa dài vừa thon, nhìn vô cùng khí chất, ngoại hình cũng thanh tú, rất có dáng vẻ nữ thần thuần khiết trên mạng. Còn một người khác thì nhìn kiều diễm hơn.
Cô ta mặc quần sooc để lộ thắt lưng màu trắng, eo thon quyến rũ, bên trên còn có chữ tiếng anh, ngoại hình vô cùng nổi bật. Cô ta trang điểm đậm, thoạt nhìn khó mà rời mắt. Đứng bên cạnh họ còn có hai cô gái nữa, nhan sắc cũng không tồi. Nếu như tự chụp ảnh rồi chỉnh sửa chút, đăng lên mạng thì sẽ là nữ thần nổi tiếng trên mạng ngay lập tức.
Trong lúc Lâm Dật đang nhìn mấy cô gái này thì họ cũng nhìn cậu, đặc biệt là hai cô gái ở giữa. Ánh mắt ban đầu là khinh bỉ, sau đó là kinh ngạc, tiếp đó lại chuyển sang coi thường, cuối cùng là khinh bỉ cực độ. Lâm Dật cũng cảm thấy kỳ lạ lại gặp hai người họ ở đây.
Trong bốn người con gái này, hai người ở giữa không phải là ai khác mà chính là hai người chị em thân thiết của Sở An Nhiên mà Lâm Dật đã gặp ở quán café Dior trước đó- Lâm Mai Mai và Khâu Linh.
“Khì khì…Hóa ra là cậu à, tôi thấy sao trên đời này lại có lắm điều kỵ lạ xuất hiện vậy, hóa ra lại là tên nghèo rớt giả vờ giả vịt như cậu chạy đến tận đây giả bộ”. Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật nói với vẻ mặt khinh bỉ.
“Đúng vậy! Sở An Nhiên đâu, không phải là lừa thân thể cô ấy xong rồi nên định một mình chạy làng nhưng bị chúng tôi bắt gặp không?” Sắc mặt Khâu Linh cũng với vẻ châm biếm. Lần trước ở quán café họ đã chịu thiệt nên giờ bất luận thế nào cũng phải lấy lại thể diện.
Quả nhiên, hai cô gái ngồi bên cạnh khi nghe thấy thế thì lập tức kinh ngạc dùng tay che miệng, khó hiểu nói: “Không phải chứ! Đây chính là tên thần kinh mà các cậu nói là gặp ở quán café đấy á? Trời ơi, lại dám chạy đến sân bay nữa, không phải là hắn cứ âm thầm theo dõi chúng ta đấy chứ. Có cần báo cảnh sát không hoặc gọi nhân viên an ninh cũng được. Không ngờ chúng ta lại bị một tên biến thái đi theo, thật đáng sợ”. Bốn cô gái mỗi người một câu rồi nhìn Lâm Dật, sự khinh bỉ và kiêng kị trong mắt là không thể che giấu nổi.
Lâm Dật cũng không thể ngờ, nỗi oán hận của hai cô gái này với mình lại sâu như vậy. Cậu chẳng qua chỉ nói giúp cho Sở An Nhiên hai câu thôi mà lại trở thành kẻ điên biến thái trong mắt họ.
Lâm Dật mở miệng đang định nói lại thì điện thoại lại đổ chuông không đúng lúc. Lâm Dật nhìn là Tưởng Dao gọi đến nên vội nghe. Đầu dây bên kia nói cho cậu là máy bay đã hạ cánh, cô bảo Lâm Dật sớm quay về phòng chờ, đừng để lỡ mất thời gian.
Lâm Dật đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Thưa cậu, đây là đồ mà cậu cần”. Lúc này, nhân viên bán kem cũng đưa cho Lâm Dật bốn que kem Haagen-Dazs.
Mắt thấy Lâm Dật không nói lại câu nào, đám con gái kia lại lên tiếng: “Còn giả bộ nữa! Bị chúng tôi vạch trần thân phận rồi mà còn giả bộ nghe điện thoại để trốn đấy à. Nói cho cậu biết, vô dụng thôi, tôi biết cậu tên là gì rồi, chỉ cần tôi muốn thì lúc nào cũng có thể điều tra ra thân phận của cậu để suốt đời này cậu không lừa được ai nữa”.
“Mọi người mau lại mà nhìn này, đây là tên lừa đảo, ham ăn lười làm, chỉ biết lừa tiền từ tay phụ nữ. Mọi người phải nhìn kỹ xem hắn dáng vẻ thế nào để tránh sau này bị hắn lừa nhé”. Cả sân bay đều là khoảng không, ở đây không có tạp âm nên mấy cô gái vừa hét lên thì liền thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình. Nhưng lúc này, trong sân bay cũng vang lên giọng nói ‘Máy bay số hiệu CA7707 đã hạ cánh an toàn, mời bạn bè người thân chuẩn bị sẵn sàng công tác chào đón.
CA7707 là máy bay mà bố mẹ nuôi của Lâm Dật ngồi. Lâm Dật không có thời gian tranh luận với cô gái này nên ôm kem xoay người đi về phía phòng chờ.
“Muốn chạy à? Đi theo, đi theo tớ xem sao, xem tên biến thái này lại lừa ai nữa. Nói không chừng Sở An Nhiên cũng ở đây, vừa hay bảo cô ta phải xin lỗi chúng ta về chuyện ở quán café lần trước”. Lâm Mai Mai với cái nhìn ác độc nhìn bóng hình Lâm Dật rời đi nên dẫn theo Khâu Linh vội chạy theo Lâm Dật.
“Một đám ngốc, ép ông đây quá thì sẽ bắt các người phải quỳ hai hàng trên đất rồi cầm thắt lưng quất vào mông cho mà xem”. Lâm Dật nghĩ một cái rồi xoay người vào phòng chờ.
———————–