Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171




Chương 171

Hai rưỡi chiều.

Lâm Dật rời khỏi tầng hai, cậu đi bộ lên tầng ba để đi thăm Cố Phiến Phiến.

Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Phiến Phiến nhận chức phó y tá trưởng.

Với tư cách là người xét duyệt tăng chức cho cô, Lâm Dật cảm thấy cần phải đến thăm rồi tiện thể chúc mừng Cố Phiến Phiến.

Khi đến cửa phòng bệnh, cửa phòng bị đóng chặt, cửa sổ cũng bị một lớp vải bông màu xám chặn lại.

Xem ra chắc cậu đã đến đúng lúc Cố Phiến Phiến đang thay quần áo.

Lâm Dật đứng ngoài cửa, cậu lấy điện thoại di động ra, đúng lúc này cậu nhận được tin nhắn thoại ngắn từ Mộ Dung Hiểu Nhung.

“Cái cô chị họ kia đi tìm bố mẹ anh để đòi tiền viện phí đấy.”

Kèm theo sau đó là chuỗi tiếng cười ác ý.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Tim Lâm Dật nảy lên một cái.

“Năm phút trước, bây giờ anh gọi điện thoại thì có thể kịp đấy, nhưng mà tôi không thể để ý cô ta giúp anh được. Tôi phải đi mua quần áo cho buổi tiệc rượu tối nay, tôi không giúp anh được rồi.”

“Buổi tiệc rượu?”

Mộ Dung Hiểu Nhung vẫn còn thích tham gia những hoạt động như vậy sao?

Lâm Dật lắc đầu, cậu gõ chữ trả lời “OK”, sau đó thì gọi điện cho máy bàn ở biệt thự số 2.

“Cái tên ngốc nghếch này!”

Mộ Dung Hiểu Nhung vừa đi ra khỏi bệnh viện, cô ấy nhìn thấy tin nhắn Wechat do Lâm Dật gửi tới thì lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Khi một cô gái, đặc biệt là cô gái xinh đẹp chủ động nói với cậu ta rằng cô ấy muốn đi mua sắm quần áo, thì là một người đàn ông, cậu ta không nên hỏi một cách tượng trưng rằng có cần cậu đi cùng, giúp cô lái xe xách đồ không hả?

“OK” nghĩa là sao?

Nghĩa là mặc kệ cô hả?

Thế mà cô còn đang nghĩ cách giúp cậu ta thoát khỏi gia đình cô hai đáng ghét đó.

Giờ nghĩ lại có vẻ là do cô tự mình đa tình, do cô suy nghĩ quá nhiều rồi!

Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Hiểu Nhung xuất hiện vẻ lạnh lẽo, cô ấy bước nhanh ra khỏi bệnh viện rồi lái xe thẳng đến nơi cần đến.

Cùng lúc đó.

Lâm Dật đợi Cố Phiến Phiến thay đồ xong.

Có thể là do tiền lương trước kia nên Lâm Dật có thể thấy được quần áo trêи người cô ta không phải nhãn hiệu nổi tiếng.

Bộ âu phục của nữ không phù hợp với người, phía dưới mặc một chiếc quần lửng đen, chân đi đôi giày cao gót màu đen, cô ta còn đeo chiếc khăn choàng tóc che đi vết sẹo trêи má trái.

“Lương y tá tư nhân cao cấp của các cô không thấp, đừng nói đến một bộ quần áo phù hợp với dáng người cũng không mua nổi chứ?”

Lâm Dật nhìn từ trêи xuống dưới, cậu nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“Ấy, cậu thấy bộ quần áo này của tôi không đẹp hả?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Dật thể hiện thất vọng với cách mặc của cô, nên Cố Phiến Phiến bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

“Thôi, cô đừng vội đi báo cáo, cô đi với tôi đến Tân Thiên Địa một chuyến đã, sau đó hãy đi tới chỗ viện trưởng Lục nhận chức.”

Lâm Dật kéo cánh tay Cố Phiến Phiến xoay người bước ra ngoài.

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe. Bây giờ tôi sẽ đến tòa nhà Thương mại Tân Thiên Địa.”

Trêи đường đi, Lâm Dật gọi điện cho Lục Thiêm Mẫn.

“Vâng, giờ tôi sẽ cho tài xế tới cửa đợi cậu.”

Lục Thiêm Mẫn vội vàng gọi cho tài xế rồi bảo anh ta lái chiếc Mercedes-Benz Maybach của mình tới đứng đợi ở cửa.

Hai người lên xe rồi đóng cửa.

Cố Phiến Phiến ngồi cạnh Lâm Dật, cô ta lo lắng giải thích: “Tôi đã quen mặc đồng phục trong bệnh viện. Tôi chỉ có hai bộ quần áo bình thường để thỉnh thoảng mặc khi ra ngoài thôi, bộ quần áo nghiêm chỉnh này tôi đã mua khi mới đến bệnh viện báo danh cách đây hai năm… “

“Tôi biết.” Lâm Dật gật đầu.

“Vậy thì cậu định…” Cố Phiến Phiến lo lắng hỏi.

Lâm Dật quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt rụt rè của Cố Phiến Phiến thì cậu nghiêm túc nói: “Sau khi từ Tân Thiên Địa trở về bệnh viện, cô sẽ không còn là y tá tư nhân Cố Phiến Phiến như trước đây nữa, mà cô sẽ quay lại viện điều dưỡng với tư cách phó y tá trưởng. Lần đầu tiên phó y tá trưởng của viện điều dưỡng xuất hiện trước mặt cấp dưới, cô tuyết đối không được làm mất mặt tôi, hiểu không?”

Bây giờ Lâm Dật cần phải nhanh chóng giúp Cố Phiến Phiến tạo dựng sự tự tin, một chức phó y tá trưởng sợ rằng sẽ không đạt được hiệu quả mà trước kia cậu nhắm tới.

“Tôi, tôi biết rồi…”

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dật, Cố Phiến Phiến ngơ ngác gật đầu, tim cô ta đập thình thịch.

Chiếc xe đậu ở lối ra của tòa nhà thương mại Tân Thiên Địa.

Lâm Dật đưa Cố Phiến Phiến đi thẳng tới cửa hàng quần áo nữ LV trêи tầng bốn.

Lần trước cậu đã vung tiền như nước mua một đôi giày cao gót trị giá gần 10.000 tệ, hơn nữa trông cậu còn trẻ, ăn mặc lại rất bình thường, nên khi vừa bước vào cửa các nữ nhân viên bán hàng đã nhận ra cậu.

“Chào anh, xin hỏi hôm nay anh cần gì, tôi có thể giới thiệu cho anh.”

“Anh cần quần áo nữ hay giày nữ? Gần đây trong cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng mới, có cần tôi mang ra để thử không ạ?”

“…”

Trước sự chào đón nhiệt tình từ nhân viên bán hàng, Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến rồi nói: “Cô tự đi chọn đi, chọn xong thì gọi tôi.”

“À, được.”

Cố Phiến Phiến giống như người mất hồn, cô ta bắt đầu chọn quần áo dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của một nhóm nhân viên bán hàng.

Lâm Dật ngồi ở trêи sô pha buồn chán lấy điện thoại di động ra, cậu muốn xem có bài băng mới nào trêи diễn đàn lớp hay không.

“Chuyện gì vậy hả? Không có nhân viên bán hàng nào là sao, đây có còn là cửa hàng LV không hả? Thái độ phục vụ gì vậy?”

Một giọng nói chanh chua xuyên thẳng vào lỗ tai, Lâm Dật vô thức quay đầu nhìn sang.

Trước cửa cửa hàng, một người phụ nữ trung niên mập mạp mặc váy ca rô ôm lấy một cậu nhóc trẻ tuổi đang dừng lại nhìn.

“Có thể cửa hàng có chuyện gì đó, chúng ta đi chỗ khác rồi lát quay lại đây mua cũng không muộn.” Cậu nhóc nói.

“Hừ, dịch vụ của những cửa hàng xa xỉ này càng ngày càng kém. Dù có chuyện lớn đến đâu cũng phải để người ở lại canh cửa chứ. Thôi đi, vì cục cưng đã nói như thế, vậy chúng ta không so đo với họ nữa, đi chỗ khác xem rồi lát nói sau.”

Người phụ nữ mập mạp vòng tay qua eo cậu thanh niên, rồi vặn vẹo ᘻôиɠ đi về phía cửa hàng Gucci đối diện.

“Tình cảm mẹ con bây giờ cởi mở như thế hả?”

Lâm Dật cạn lời lắc đầu, tuổi của chàng trai kia dường như cũng tầm cậu, dù quan hệ giữa mẹ con có thân mật đến đâu, thì ở tuổi này vẫn nên giữ khoảng cách nhất định.

Sau khi lướt WeChat một lúc, Lâm Dật ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu rối rắm nhìn sang quầy bên cạnh rồi đứng dậy đi tới.

“Sao vậy, không thích món nào à?”

Cố phiến Phiến nhíu mày, cô ấy đứng do dự trước quầy quần áo.

Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức cười nói: “Cô ấy đã ưng hai bộ trang phục công sở, nhưng vẫn chưa quyết định được sẽ mua cái nào.”

Cố Phiến Phiến cũng cau mày gật đầu, “Một bộ màu trắng, một bộ hồng phấn, mặc dù bộ màu hồng phấn mặc vào rất đẹp, nhưng có vẻ không phù hợp với những nơi như bệnh viện lắm đúng không?”

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cố Phiến Phiến, Lâm Dật nở nụ cười: “Gói hết tất cả lại đi.”

“Không, không phải!” Cố Phiến Phiến sửng sốt một lát, sau đó cô ta vội vàng xua tay giải thích, “Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy…”

“Không phải cô định chỉ mặc một bộ quần áo đi làm chứ, với tư cách là phó y tá trưởng, cô cũng sẽ phải xuất hiện ở một số sự kiện, thế nên cũng phải có vài bộ đồ để thay.

Lâm Dật vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy hết tất cả quần áo trêи giá treo, sau đó cậu xoay người đứng trước kệ giày đối diện.

“Mấy đôi cao gót này cũng rất đẹp, cô thích đôi nào?” Lâm Dật cười hỏi.

Cố Phiến Phiến nhìn Lâm Dật, trong lòng cô ta có chút rung động, cô ta cũng không nhìn kĩ mà chọn bừa một đôi giày cao gót màu hồng gần đó: “Cái này, tôi thích cái này!”

“Cái này hả?” Lâm Dật gật đầu rồi nói với nhân viên bán hàng, “Lấy tất cả giày ở quầy này, kể cả đôi cô ấy thích.”

“Được, xin anh chờ một lát.”

Cố Phiến Phiến sững sờ không nói lên lời, mười mấy chiếc túi LV đã được nhân viên bán hàng đóng gói và đặt ngay ngắn trước quầy.

“Của anh tổng cộng hết 230.000 tệ, xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Quẹt thẻ, không có mật khẩu đâu.”

Lâm Dật đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, sau đó cậu ra vẻ giận dỗi nhìn Cố Phiến Phiến nói: “Dù sao cô cũng sắp trở thành phó y tá trưởng rồi, với mức lương mỗi tháng 2 triệu tệ thì mua vài bộ quần áo rồi giày dép cũng đâu đến nỗi phải dè dặt như thế.”

“Tôi…”

Cố Phiến Phiến bất lực đứng dậy, cô ta biết tại sao Lâm Dật lại làm như thế, nhưng nhoáng cái đã tiêu hết 230.000 tệ để mua quần áo giày dép, một người luôn sống tằn tiện như cô khó có thể bình tĩnh lại trong chốc lát được.

“Dây chuyền, hoa tai, nhẫn, đồng hồ,… có cần gì không?” Lâm Dật hỏi.

“Không, không cần đâu, tôi có mấy thứ đó rồi, không cần mua nữa đâu.” Cố Phiến Phiến nhanh chóng từ chối, cô ta sợ Lâm Dật nổi hứng lên lại mua cho cô một cặp đồng hồ kim cương, nếu như thế, cho dù cô có lấy thân báo đáp cũng không trả nổi.

“Được rồi, nếu cô thích gì thì sau này có thể tự đi mua, tôi không giỏi chọn đồ cho phụ nữ lắm.” Lâm Dật nói thật.

Lúc này cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, đồng thời còn có cả tiếng bước chân nhanh chóng bước tới.

“Phiến Phiến, sao cô lại ở đây?”

Lâm Dật nhìn về hướng âm thanh phát ra, cậu thấy hai mẹ con kia không biết đã quay lại từ lúc nào.

Chàng trai được người phụ nữ ôm eo, tròn xoe mắt nhìn Cố Phiến Phiến, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Chương, Chương Triết?” Cố Phiến Phiến khẽ mở miệng, trong mắt cô ta cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

———————–





Chương 172




Chương 172

Bốn ánh mắt rối rắm cứ thế nhìn nhau.

Cố Phiến Phiến và cậu thanh niên nhìn nhau chằm chằm.

Mà Lâm Dật và bà cô mập mạp cũng nhìn hai người họ với vẻ mặt nghi ngờ.

“Sao thế, hai người quen nhau hả?”

Giọng nói của người phụ nữ mập mạp rất to, giọng điệu cũng có vẻ kiêu căng, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.

“Bà ta lại là ai nữa?” Cố Phiến Phiến cau mày, mắt cô dán chặt vào cánh tay đang ôm nhau của hai người.

“Cô ấy là…”

Cậu thanh niên vừa mở miệng thì bỗng nghe thấy bà cô mập mạp bên cạnh chỉ thẳng tay vào mặt Cố Phiến Phiến rồi lớn tiếng nói: “Nhỏ này có phải chính là con y tá đê tiện mà lúc trước anh nói đã trả tiền sinh hoạt hàng tháng cho anh không?”

Y tá đê tiện?

Lâm Dật nhíu mày, cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Vợ à, em nghe anh giải thích đã…”

Chàng trai lo lắng ngẩng đầu lên, khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của người phụ nữ mập mạp thì lập tức sợ run cả người, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Cố Phiến Phiến, giọng điệu cũng trở lên hung hãn: “Cô làm sao vậy, không phải tôi đã bảo cô đừng quấn lấy tôi nữa rồi mà? Sao cô còn bám lấy tôi như keo dính chuột thế hả? Cái loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như cô mau cút cho nhanh cho khuất mắt tôi! Sau này tôi không muốn gặp lại cô thêm lần nào nữa! “

Nói xong cậu ta còn tỏ vẻ cương quyết bằng cách trực tiếp dùng tay đẩy bả vai Cố Phiến Phiến.

Cố Phiến Phiến không hề đề phòng nên bước chân lảo đảo ngã lăn ra đất.

“Hừ, con hồ ly tinh, ỷ vào việc bản thân còn trẻ nên mặt dày mày dạn. Giờ cô đã rõ chưa hả, Chương Triết là cục cưng của tôi, sau này tốt nhất cô nên cút đi xa vào, nếu để tôi gặp lại cô, để xem tôi có xé nát mồm cô ra không! “

Người phụ nữ mập mạp dữ tợn nhổ một ngụm nước bọt về phía Cố Phiến Phiến, rồi bà ta ôm Chương Triết đi vào bên trong.

“Đợi đã.”

Lâm Dật khom người đỡ Cố Phiến Phiến đứng dậy, cậu cúi đầu nói: “Không biết lịch sự thế hả, ít nhất cũng phải xin lỗi người ta một câu rồi mới đi chứ.”

“Xin lỗi?” Bà cô mập mạp dừng lại khinh thường nhìn Lâm Dật: “Vậy ra hai người quen biết nhau hả. Xem ra sau khi Chương Triết nhà chúng tôi vứt bỏ con y tá rẻ tiền này, thì yêu cầu của cô ta cũng đã giảm xuống rất nhiều. Không biết đói khát thế nào mà bám vào cái loại như này, mua nhiều thứ thế này chắc cũng phải bán máu mới có tiền trả nhỉ? “

Lâm Dật nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt.

Cân nặng của bà ta ít nhất cũng phải 95 cân, tóc xoăn gợn sóng lớn, ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Lỗ tai, cổ rồi tay đeo đầy trang sức vàng bạc và kim cương, hơi thở quý bà nhà giàu từ trêи người bà ta bỗng chốc tỏa ra khắp nơi.

“Nhìn cái gì, nói cho mày biết, tao không có hứng thú với mấy cái loại nhỏ con như mày. Mặt mũi thì quê mùa, đâu có giống như cục cưng nhà tao. Không chỉ mặt mũi đẹp trai không thôi, mà ngay cả công việc cũng là hạng nhất. Mày nhìn lại mình xem, còn không bằng nổi một nửa của cục cưng tao, đúng là hợp với con nhỏ y tá nghèo rớt mùng tơi phải bán máu này, nồi nào úp vung đấy, đúng là vô cùng xứng đôi.” Bà cô mập mạp tỏ vẻ khinh thường.

“Bà không được phép nói Lâm Dật nhà chúng tôi như vậy!”

Khuôn mặt tràn đầy phức tạp của Cố Phiến Phiến bỗng dưng xuất hiện vẻ kϊƈɦ động.

“Chà, còn bao che cho nhau nữa cơ à, cưng ơi, cưng nhìn kỹ cái con nhỏ lương vài đồng vài cắc nhưng lại muốn bao nuôi cưng đi nè, hai người mới chia tay không bao lâu, nhưng không ngờ cô ta đã đi bao nuôi một thằng ăn bám kém xa cưng. May mà lúc đấy cưng nghe lời em nói, ở bên cạnh em, nếu như cưng con còn đi theo cái loại y tá đê tiện này á, hiện giờ đầu mọc vài cái sừng chắc cũng chẳng biết nữa ấy chứ!” Bà cô mập mạp đắc ý nói.

Thật ra Chương Triết cặp kè với người phụ nữ mập mạp này đã lâu.

Khi đó Cố Phiến Phiến và Lâm Dật còn chưa hề quen biết nhau.

Mỗi tháng Cố Phiến Phiến vẫn đúng hạn gửi cho Chương Triết mấy ngàn tệ tiền phí sinh hoạt.

Nhưng từ đầu đến cuối, Cố Phiến Phiến không cho Chương Triết chạm vào người.

Thứ nhất là vì Cố Phiến Phiến và Chương Triết ban đầu đến với nhau để tìm sự an ủi về tâm lí, hai độ tuổi chênh lệch nhau quá lớn đã tạo thành rào cản tinh thần, khiến Cố Phiến Phiến không thể vượt qua.

Thứ hai là hầu như ngày nào Cố Phiến Phiến cũng đi làm trong bệnh viện, hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau, cho dù Chương Triết có ý muốn này, thì thời gian cũng không cho phép.

Nhưng điểm quan trọng chính là bà cô mập mạp này giàu hơn Cố Phiến Phiến rất nhiều.

Bà ta là người kinh doanh trang sức có tiếng ở Nam Đô, mỗi lần thuận tay đưa cho Chương Triết cũng phải đến 10 nghìn tới 20 nghìn tệ. Đồng thời bà ta cũng hứa hẹn với Chương Triết, đợi cậu ta tốt nghiệp sẽ tặng cho một chiếc Mercedes-Benz C trị giá hơn 300 nghìn tệ.

Mà Chương Triết đã quen tiêu tiền như nước, cậu ta lo lắng tiền Cố Phiến Phiến đưa cho mình không đủ, sau hai ba bận thì cậu ta và bà cô mập mạp đã ở cùng nhau.

Dù sao cũng không xơ múi được người ta, mà tiền của cô ta đưa cho cũng không bằng bà cô mập mạp này.

Nhưng Chương Triết vẫn luôn tồn tại ảo tưởng với Cố Phiến Phiến, vốn dĩ cậu ta nghĩ sẽ có ngày bản thân chiếm được cơ thể của cô nàng nữ thần này, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ lại chạm mặt nhau ở đây, tất cả chuyện cũng bị bại lộ.

“Thôi bỏ đi vợ à, chúng ta không thèm chấp với bọn họ. Không phải em nói muốn mua cho anh mẫu giày và quần áo mới nhất của cửa hàng này sao? Giờ chúng ta đi luôn thôi, đừng để ý hai cái đứa khố rách áo ôm này.”

Chương Triết khinh thường nhìn Lâm Dật và Cố Phiến Phiến, cậu ta nắm tay bà cô mập mạp rời đi.

“Quần áo ở đây không bán cho hai người.” Lâm Dật thản nhiên nói.

“Chà, vẫn còn muốn dây dưa tiếp hả. Tao là khách quý của cửa hàng này, mày nói không bán là sẽ không bán hả, mày cho rằng cửa hàng này là của mày mở à, sao không tự đái một bãi mà soi xem mình là cái dạng gì?”

Người phụ nữ mập mạp khịt mũi khinh thường, bà ta và Chương Triết bước vào quầy trưng bày.

“Đi kiểm kê tất cả quần áo và giày dép trong cửa hàng cho tôi. Tôi sẽ mua hết.”

Lâm Dật quay đầu nói với người bán hàng bên cạnh.

“Hả?” Nhân viên bán hàng vẫn đang hoàn toàn đắm chìm trong nội dung vở kịch cẩu huyết của bà cô mập mạp, nên nhất thời không phản ứng kịp.

“Cô lại đây.”

Lâm Dật quay lại nhìn thẳng vào người bán hàng khác bên cạnh rồi nói: “Cho dù quần áo, giày dép, thắt lưng… phong cách nam hay nữ, chỉ cần là tất cả những mặt hàng mấy cô đang bán trong cửa hàng, còn cả hàng trong kho nữa, tôi muốn mua hết tất cả, có hiểu không?”

“Hiểu, hiểu rồi ạ!”

Nhân viên bán hàng run rẩy đáp lại, sau đó cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: “Các cô còn ngơ ngác ra đấy làm gì, mau nhanh dọn đồ cho khách đi, nhanh lên!”

Lúc này mấy nhân viên bán hàng mới phản ứng kịp, bọn họ lập tức giải tán, rồi điên cuồng chạy về phía sảnh trưng bày và nhà kho.

Mặc dù người phụ nữ mập mạp trông giàu hơn Lâm Dật rất nhiều.

Nhưng vừa rồi Lâm Dật tính tiền đã sử dụng Black Card, hơn nữa còn quẹt tới tận 320 ngàn tệ.

Điều này có nghĩa đây chính xác là chiếc Black Card trong truyền thuyết, là phiên bản giới hạn được 5 ngân hàng lớn của Hoa Hạ liên kết với nhau tạo ra, đúng là hàng thật!

Mà cả Nam Đô này, người có tư cách sở hữu tấm thẻ Black Card này cũng chỉ có một người.

Chàng trai này không ngờ lại là người của đại gia Trình!

Ở Nam Đô này không ai dám đắc tội với đại gia Trình.

Ngay cả chủ tịch của LV Hoa Hạ cũng không ngoại lệ.

Trong phòng trưng bày nhanh chóng vang lên tiếng la hét tức giận của bà cô mập mạp.

Đồng thời từng gói hàng cũng nhanh chóng được đóng gói, rồi được nhân viên bán hàng chuyển đến quầy một cách cung kính.

Máy in hóa đơn trêи quầy hoạt động không ngừng.

Không đến mười phút, biên lai mua sắm dài hơn một mét trải dài từ quầy xuống mặt đất, hơn nữa vẫn còn tiếp tục dài ra thêm.

“Các cô làm sao thế hả, tại sao lại đem mọi thứ ra khỏi kệ, không bán thứ gì cho tôi hả!”

Bà cô mập mạp cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bà ta tức giận dẫn Chương Triết đến quầy lễ tân, rồi chất vấn người phục vụ đang nhanh chóng xuất hóa đơn.

“Xin lỗi, tất cả hàng hóa trong cửa hàng đều đã được quý ông này mua cả rồi, ngay cả hàng tồn kho cũng hết rồi, nếu quý khách cần thì chúng tôi sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho quý khách sau khi hàng mới về kho vào tháng sau, mong lúc đó quý khách chú ý nhận máy. “

Nhân viên phục vụ vừa nhanh chóng gõ hóa đơn vừa mỉm cười giải thích.

“Tất cả, mua tất cả? Cậu ta sao?”

Bà cô mập mạp run rẩy chỉ ngón tay về phía Lâm Dật, bà ta trợn mắt há hốc mồm nói: “Ý của cô là cái thằng nhóc này mua hết hàng hóa và hàng tồn kho trong cửa hàng của các cô, hơn nữa là thanh toán toàn bộ một lần?”

“Vâng thưa quý khách.” Nữ nhân viên bán hàng mỉm cười.

“Cô nói sai rồi, tấm thẻ đó không phải của tôi, nó thuộc về vợ tôi.”

Lâm Dật cầm tấm thẻ Black Card từ phía sau ra dúi vào tay Cố Phiến Phiến, sau đó cậu mỉm cười nói: “Bà xã, anh thấy đồ cũng sắp đóng gói xong rồi, có thể tính tiền rồi đó.”

“Vâng!”

Cố Phiến Phiến cắn chặt môi đứng dậy đi về phía quầy.

“Thưa quý khách, cô tiêu hết tổng cộng 1,9 triệu tệ. Vừa rồi chúng tôi đã báo cáo với quản lý, quản lý đã chấp thuận giảm giá 20% cho cô. Mức tiền sau chiết khấu là 1432000 tệ. Hơn nữa hàng tháng chúng tôi sẽ tặng cô sản phẩm mới dùng thử. Xin hỏi cô quẹt thẻ thanh toán đúng không?”

Nữ nhân viên bán hàng run rẩy cả người, dường như cô ta đã nhìn thấy con số khủng khϊế͙p͙ trong phần thưởng hoa hồng khi nhận lương vào cuối tháng này.

“Quẹt thẻ.”

Cố Phiến Phiến mỉm cười, cô để Black Card vào tay người người bán hàng.

———————–





Chương 173




Chương 173

Xoẹt!

Thanh toán thành công!

Khi Cố Phiến Phiến cầm lấy hóa đơn UnionPay rồi ký tên lên đó, thì vẻ mặt của bà cô mập mạp và Chương Triết đứng phía sau vô cùng kì lạ.

Hơn 1.4 triệu tệ…

Bà cô mập mạp tự nhân rằng không phải bản thân không có bằng đó tiền.

Nhưng nhoáng cái dùng một khoản tiền lớn như thế để mua quần áo, giày dép túi xách.

Thì cho dù bà ta có thể làm được, nhưng sợ rằng cũng phải suy nghĩ rất lâu.

Thậm chí còn phải kiểm tra chuỗi vốn của công ty, để xem bản thân có tiêu hớ vào đó hay không.

Nhưng con nhỏ y tá chết tiệt trước mặt này.

Lại làm ra việc bà ta khó có thể quyết định được một cách vô cùng dứt khoát, quan trọng là vẻ mặt của cô ta vẫn thản nhiên như cũ, giống như không phải cô ta đã tiêu 1.4 triệu, mà là như việc thường ngày bỏ ra 14 tệ mua một ly trà sữa trân châu ở ven đường vậy.

“Sao lại có thể chứ, Cố Phiến Phiến, tiền lương hàng tháng của cô chưa tới 10 ngàn tệ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế để mua những thứ này…”

Chương Triết thậm chí còn nói không được lưu loát. Cậu ta nhớ trước đây Cố Phiến Phiến đã nói rõ rằng bản thân chỉ là một y tá, hơn nữa mới tới Nam Đô làm việc chưa tới mấy năm. Cái này hơn 1 triệu tệ đấy, cô ta lấy đâu ra số tiền này?

Điều này hoàn toàn khác với Cố Phiến Phiến trong ấn tượng của cậu ta!

“Cậu nên biết đây chỉ là tiền lương thôi, cô ấy là y tá trưởng của bệnh viện chúng tôi, tiền thưởng cuối năm không chỉ có bằng này thôi đâu. Có gì phải kϊƈɦ động chứ” Lâm Dật trợn mắt nói thật.

“Y tá trưởng?”

Chương Triết và người phụ nữ mập mạp nhìn nhau.

Chương Triết có thể không hiểu lắm về vị trí này, nhưng bà cô mập mạp thì biết rõ.

Một trong những khách hàng lớn của bà ta chính là y tá trưởng của một bệnh viện hạng hai ở Nam Đô.

Nghe nói quyền lực còn lớn hơn một số phó viện trưởng ở Nam Đô.

Những người có quyền thế tới bệnh viện muốn sắp xếp bác sĩ và phẫu thuật, hay một số đại diện y tế muốn đến bệnh viện bán hàng, nếu không được y tá trưởng đồng ý thì căn bản tới cửa cũng không bước vào được.

Trước đây bà ta nhập viện vì nhồi máu não, bà ta còn phải nhét cho vị khách kia phong bì 90 ngàn tệ, để cô ta tìm bác sĩ mạch máu não tốt nhất ở bệnh viện họ làm phẫu thuật cho bà ta.

Hơn nữa mức tiêu thụ tích lũy của nữ y tá trưởng kia trong cửa hàng bà ta cũng đã vượt qua một triệu tệ!

Nhưng mà y tá trưởng đó đã hơn năm mươi tuổi, cũng sắp nghỉ hưu rồi, cô gái trước mặt này dường như còn quá trẻ?

“Ha ha, đừng giả vờ nữa, trêи đời này làm gì có y tá trưởng trẻ tuổi như vậy. Tôi thấy có vẻ loại y tá đê tiện như cô đã được anh chàng nào bao nuôi rồi. Hôm nay vì giận dỗi tôi nên mới nhoáng cái tiêu cả đống tiền của anh ta. Tôi đoán chắc giờ anh ta cũng đã nhận được tin nhắn chi phí, đang trêи đường đến đây phải không? “

Người phụ nữ mập mạp suy nghĩ một lúc, rồi bà ta nở nụ cười kỳ lạ nói.

“Vợ, vợ à, ý em là Cố Phiến Phiến cũng bị đàn ông bao nuôi hả?”, ánh mắt Chương Triết lóe lên vẻ phức tạp, sau đó cậu ta lại vui vẻ nói.

“Chắc chắn là như thế, em kinh doanh được nhiều năm rồi, có một số bạn bè ở Nam Đô, cũng quen biết không ít người trong bệnh viện. Em chưa bao giờ nghe nói tới y tá trưởng trẻ tuổi như thế này đâu.”, Bà cô mập mạp tự hào nói.

“Tôi biết ngay mà, bình thường cho tiền tôi cũng vô cùng bủn xỉn, khiến tôi tháng nào cũng không mua đủ trang bị trong game, không biết bây giờ móc đâu ra 1 triệu tệ mua quần áo giày dép, hóa ra là sau khi được trai bao nuôi, thì lại lén lút đi bao nuôi thêm một thằng ăn bám. Nhưng mà ăn nằm với hai người đàn ông cùng lúc chắc cô cũng mệt lắm nhỉ, thế mà trước kia còn tỏ vẻ thuần khiết trong sáng trước mặt tôi, kết quả lại là loại gặp ai cũng có thể dạng chân, đúng là không ngờ được. “

Khi bà cô mập mạp nói cho cậu ta biết Cố Phiến Phiến cũng được người khác bao nuôi, cậu ta nhớ lại việc trước đây cô ấy thậm chí còn không cho cậu ta hôn môi, thì trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị, khi nói chuyện cũng không còn kiêng kị gì nữa.

“Thưa cô, đây là hóa đơn và tất cả sản phẩm đã mua. Xin hỏi cô có muốn kiểm tra ngay tại chỗ không?”

Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, cô ấy đứng chắn người giữa hai người, rồi cười nói với Cố Phiến Phiến.

“Không cần đâu, tôi sẽ viết địa chỉ cho cô, cô cứ bảo người ta giao đồ thẳng đến đó là được rồi.”

Cố Phiến Phiến cầm lấy giấy và bút trêи quầy, cô ta viết số biệt thự của Lâm Dật ở thung lũng Phỉ Thúy rồi đưa cho người phục vụ.

“Vâng ạ, giờ tôi sẽ gọi xe chuyển đồ đến nhà cô ngay…”

“Không cần đâu.” Lâm Dật xua tay ngắt lời người phục vụ: “Người của vợ tôi đang đợi ở dưới, bọn họ sẽ lên ngay.”

Người?

Khi Cố Phiến Phiến đang sững sờ thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đột ngột vang lên ở hành lang bên ngoài cửa hàng.

“Y tá trưởng Cố, đã chuẩn bị xe xong rồi, cứ để chúng tôi chuyển đồ, cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Vài người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa, đứng đầu chính là người mà vừa nãy đã đưa họ đến cửa hàng, tài xế Lục Thiêm Mẫn, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Dật, anh ta gọi ngay cho bộ phận bảo vệ của bệnh viện tới giúp anh ta vận chuyển đồ.

“Ừ.” Sau khi Cố Phiến Phiến hết ngạc nhiên thì vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: “Chuyển đồ đạc lên xe rồi gửi tới biệt thự số 2 ở Thung lũng Phỉ Thúy.”

“Vâng!”

Những người này không hỏi thêm gì cả, bọn họ bước vào cửa hàng bắt đầu điên cuồng giúp Cố Phiến Phiến chuyển đồ.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đi rồi.”

Lâm Dật đứng dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt cậu quét nhẹ qua gương mặt xấu hổ của người phụ nữ mập mạp và Chương Triết.

Cho dù không biết Cố Phiến Phiến có phải là y tá trưởng của một bệnh viện nào đó hay không.

Nhung chỉ dựa vào việc cô ta có thể bỏ ra 1.4 triệu tệ mua quần áo mà không hề chớp mắt, hơn nữa mấy người đàn ông vừa tới chuyển đồ nhìn qua là biết xuất thân từ quân đội, có thể thuê những người như vậy đi theo thì chắc chắn thân phận không phải tầm thường.

Ít nhất không phải như những điều Chương Triết đã nói trước đây, rằng cô ta chỉ là một y tá cỏn con.

Chương Triết nhìn Cố Phiến Phiến, mặt cậu ta gần như xanh lét.

“Tại sao trước đây cô cứ giấu diếm tôi?”, Chương Triết do dự nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Giấu cậu điều gì?”, Cố Phiến Phiến không hiểu hỏi lại.

“Cô rõ ràng rất giàu có, nhưng tại sao mỗi tháng chỉ gọi điện thoại cho tôi được vài phút, còn bảo tôi cô là y tá nhỏ, lương tháng cũng không nhiều. Sao cô lại gạt tôi, cô muốn thử lòng tôi đúng không?” Chương Triết không cam tâm nói.

Xét về ngoại hình, Cố Phiến Phiến không chỉ bỏ xa bà cô mập mạp này vài còn phố thôi đâu.

Còn về tài chính, Cố Phiến Phiến rõ ràng cũng không kém hơn bà ta.

Nhưng bản thân cậu lại vì một bà cô xấu xí, người béo ục ịch, mà vứt bỏ một nữ thần cực phẩm như thế, lúc này khuôn mặt của Chương Triết giống như mở tiệm thuốc nhuộm, vừa xanh lại vừa tím.

“Không phải, tôi vốn định chờ sau khi cậu tốt nghiệp sẽ cho cậu một bất ngờ, nhưng không ngờ cậu lại cho tôi bất ngờ trước.”

Cố Phiến Phiến cười nhẹ, đôi má lúm dễ thương càng trông đẹp hơn.

“Đi nào.”

Lúc này có một bàn tay đột nhiên đưa tới ôm lấy má Cố Phiến Phiến.

Lâm Dật sờ má cô rồi cười nói: “Buổi chiều em còn phải đi xem xe. Đã hẹn trước với người ta rồi, đừng để người ta đợi lâu.”

“Vâng”, Cố Phiến Phiến gật đầu rồi hai người bước ra khỏi cửa hàng và rời đi.

Mãi đến khi ra khỏi trung tâm mua sắm rồi ngồi vào xe, thì Lâm Dật mới buông bàn tay đang ôm má Cố Phiến Phiến ra.

“Cám, cám ơn.”

Tim của Cố Phiến Phiến đập loạn xạ, cô đưa tay chạm vào vết thương trêи má trái.

Nếu không phải Lâm Dật tinh mắt nhanh tay lấy tay che má trái của cô, thì cho dù trước đó bọn họ có làm gì, thì sợ rằng cũng sẽ bị vết sẹo này làm cho đổ sông đổ biển.

Nhưng không biết tại sao vào lúc này Cố Phiến Phiến không nghĩ gì về vết sẹo này, ngược lại cô ta còn cảm thấy biết ơn nó.

Nếu không có nó, thì cũng sẽ không xảy ra những việc như trong trung tâm thương mại ngày hôm nay.

Đặc biệt cuối cùng Lâm Dật còn chủ động ôm lấy cô, giúp cô che đi vẻ xấu hổ của bản thân.

“Rõ ràng chỉ là cậu nhóc còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, tại sao mình lại nảy sinh cảm giác an toàn với cậu ấy…”

Cố Phiến Phiến thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng đột nhiên cô ta ngẩng đầu vội vàng nói với Lâm Dật: “Vậy, vậy số tiền đã tiêu hôm nay, đợi khi tôi nhận được tiền lương hàng năm thì sẽ gửi lại hết cho cậu, cám ơn cậu Lâm Dật!”

Lâm Dịch nhìn cô ta rồi ngẩn ra.

Nhưng đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Dật lấy điện thoại ra xem, lông mày cậu đột nhiên cau lại.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”, Lâm Dật hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Dật Dật con đang ở đâu, mau về nhà xem đi. Giờ chị họ và chú con đang kéo bố con đến bệnh viện, bắt ông ấy phải trả tiền viện phí cho bọn họ!”

Ở đầu bên kia điện thoại Liễu Quế Hoa đang lo lắng đến phát khóc.

———————–





Chương 174




Chương 174

“Báo cảnh sát đi. “

Lâm Dật tắt điện thoại, cậu quay đầu lại nói với Cố Phiến Phiến.

Cố Phiến Phiến gật đầu, khi ở trong phòng bệnh cô cũng đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.

“Lâm thiếu gia, cậu quay về thung lũng Phỉ Thúy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của bác trai.”, Cố Phiến Phiến đắn đo nói.

Cô đã làm y tá từ bệnh viện nhỏ cho đến bệnh viện lớn, cô cũng có kinh nghiệm đối phó với những loại gây rối ở bệnh viện như này rồi.

Lâm Dật suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Ba chiếc xe chở các món đồ hơn 1 triệu tệ.

Liên tục chuyển hết tất cả món đồ vào trong phòng để quần áo của Lâm Dật ở tầng một của biệt thự thung lũng Phỉ Thúy.

Sau đó Cố Phiến Phiến tạm biệt cậu rồi lái xe thẳng đến bệnh viện.

“Giờ tôi sẽ không đến chỗ viện trưởng Lục nhậm chức, trước hết tôi có một số chuyện cần làm, anh mau đi thông báo cho mọi người biết.”

Cố Phiến Phiến đã thay một bộ đồng phục màu trắng của LV, trông cô cực kỳ lão luyện.

Cô ta vừa bước vào bệnh viện đã đưa ra ba chỉ thị cho giám đốc văn phòng, đó là 3 chỉ thị đầu tiên trong ngày nhậm chức của cô.

“Thứ nhất, đuổi hết ba người nhà Lâm Huệ ra khỏi phòng VIP, giao bọn họ cho bộ phận an ninh. Tôi đã liên hệ với Cục trưởng Cục Thành phố, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới thôi, mấy người không phải lo lắng sẽ bị liên lụy gì cả.”

“Thứ hai, đưa Lâm Huệ vào hệ thống không trung thực, rồi đồng thời gửi đến cho các ngân hàng, đường sắt, bệnh viện và các ngành liên quan khác. Nếu hôm nay bà ta không thanh toán tiền viện phí đúng hạn, thì bà ta sẽ không thể đi tàu hỏa, máy bay hay thuê phòng khách sạn trong bảy năm tới. Hơn nữa hãy lập tức chuyển hết tất cả mọi khoản vay và các phúc lợi xã hội thành màu xanh, khi đó cho dù bà ta vào bệnh viện lấy thuốc cảm, nếu không đóng tiền đặt cọc thì chắc chắn sẽ không bệnh viện nào cấp thẻ chữa bệnh cho bà ta ”.

“Thứ ba, bảo lãnh đạo Cục giáo ɖu͙ƈ đang đợi ở bệnh viện về trước, rồi nói với họ rằng hôm nay Lâm Huệ sẽ bị đưa từ bệnh viện đến trại tạm giam, hơn nữa trong tháng sau bà ta sẽ có tên trong thông báo những kẻ ăn quỵt của toàn thành phố. Nếu không muốn công khai công ty và trường học của mình, thì những người này sẽ biết phải làm gì. “

“Thứ tư, về Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn…”

Bước chân của Cố Phiến Phiến dừng lại, cô ta lắc đầu: “Bỏ đi, trước tiên anh cứ làm xong ba việc này, nếu cần bổ sung tôi sẽ gọi cho anh sau.”

Lâm Dật đã dặn cô nên để lại một con đường sống cho gia đình này.

Nếu không, chỉ dựa vào việc Ngũ Huệ Mẫn xé hóa đơn trước mặt mọi người rồi nhục mạ nhân viên, thì cô đã có thể gán rất nhiều tội danh cho cô ta, khiến cô ta phải chịu trách nhiệm trước các bộ phận cấp trêи liên quan, sau đó thì bị đuổi việc.

Dù sao đây cũng là viện điều dưỡng.

Chỉ cần dựa vào cái tên này thì đã có thể đánh tiếng với bất kì bộ phận quan trọng cấp cao nào. Ngoài ra độ ảnh hưởng và sức uy hϊế͙p͙ cũng vô cùng đáng sợ.

Làm xong những việc này thì Cố Phiến Phiến đích thân chờ bên ngoài phòng bệnh.

Cô đợi bảo vệ đuổi gia đình Lâm Huệ ra khỏi phòng bệnh, sau đó thì đưa bố Lâm Dật về nhà.

“Sao lại là chúng mày? Ai cho chúng mày vào đây, cút ra ngoài cho tao, đây là phòng bệnh của tao. Chúng mày đang xâm phạm đời tư của bệnh nhân, mau cút ra ngoài cho tao, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát bắt tất chúng mày nhốt vào tù!”

Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa mở cửa bước vào phòng bệnh, bên trong lập tức truyền ra tiếng la hét điên cuồng của Lâm Huệ.

“Xin lỗi, hiện giờ bà bị nghi ngờ khất nợ tiền viện phí, bệnh viện chúng tôi quyết định sẽ dừng tất cả dịch vụ tính phí mà bà đang dùng. Hơn nữa bà cũng không thể tự tiện rời đi khi chưa thanh toán xong viện phí, vì thế mời bà theo chúng tôi đến phòng An ninh.” Trưởng bộ phận an ninh nói.

“Lâm Trực Cương, anh nhìn thấy chưa? Đây là bệnh viện mà con trai anh giới thiệu cho chúng em đấy! Tiền chữa bệnh tận 790 ngàn tệ, bây giờ còn muốn bắt người, anh mau nhìn đi! Nếu anh không trả tiền viện phí này, em sẽ coi như không có người anh trai như ông, sau này hai nhà chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ! ” Lâm Huệ ngồi ở trêи giường, bà ta nắm bả vai chất vấn Lâm Trực Cương

“Nhưng mà anh không trả được 790 ngàn tệ…”

Lâm Trực Cương khó xử nói.

Tuy rằng ông cũng muốn giúp đỡ cô em hai này, nhưng nghĩ đến những gì lúc trước Lâm Dật nói với ông qua điện thoại, thì ông không khỏi chần chừ.

“Sao lại không có tiền? Không có tiền thì anh thuê biệt thự đẹp như thế cho ai xem? Hơn nữa anh đừng tưởng tôi không biết, năm nào nhà nước cũng trợ cấp cho nông thôn một khoản tiền. Mặc dù em đã chuyển đi nhưng tem có hộ khẩu ở nông thôn, gia đình anh nhận số tiền trợ cấp đó không phải cũng nhận luôn phần của chúng tôi sao? Dù sao em cũng mặc kệ, tình cảnh hiện giờ của em đều là do gia đình anh gây ra. Nếu anh không trả tiền viện phí cho em, em không để yên cho anh đâu! “

Lâm Huệ tỏ thái độ rất cứng rắn.

Theo quan điểm của bà, gia đình Lâm Trực Cương ở nông thôn sống rất hà tiện, thậm chí đến cái xe cũng tiếc không mua, thế nên họ chắc chắn dành dụm được rất nhiều tiền tiết kiệm.

Chẳng qua chỉ không muốn lấy ra thôi.

“Đúng thế, bác cả à, nhà chúng cháu đang sống tốt ở Nam Đô, nhưng nhà bác vừa tới thì đã thành ra thế này, nếu không phải vì Lâm Dật, mẹ con cháu sẽ không kẹt trong bệnh viện rồi nợ nần nhiều tiền viện phí như thế, khoản tiền này nhà bác nhất định phải chịu.”

Ngũ Huệ Mẫn cũng bĩu môi, cô ta khó chịu nói.

“Trực Cương, nói thật dựa vào điều kiện của gia đình chúng em, anh nghĩ rằng bệnh viện này có thể làm gì chúng em? Dù sao chúng em cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như thế, anh nghĩ chúng em không quen ai trong bộ y tế sao? Hiện giờ chúng em là đang niệm tình cảm gia đình, nếu không em sẽ trực tiếp gọi điện cho lãnh đạo bộ y tế, chỉ ít phút là xong thôi. Sau này anh tính cắt đứt quan hệ với em gái ruột và cháu gái ngoại của mình hả? Tiền bạc hay tình cảm gia đình quan trọng hơn, ngay cả việc này anh cũng không rõ sao? “

Ngũ Tấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi dùng giọng điệu giáo ɖu͙ƈ nói với Lâm Trực Cương.

Nhìn gia đình ba người Lâm Huệ, còn cả nhân viên bảo vệ đang canh giữ ở cửa phòng bệnh, Lâm Trực Cương cắn chặt răng giậm chân nói: “Em hai em rể, hay là tôi trả một nửa số tiền 790 ngàn tệ, tôi đưa cho hai người 400 ngàn tệ, còn lại 390 ngàn tệ thì hai người tự nghĩ cách được không? “

400 ngàn tệ?

Khi nghe đến con số này, đôi mắt của cả gia đình Lâm Huệ sáng lên.

Nhưng ngay sau đó Lâm Huệ và Ngũ Tấn liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức tỏ vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng nói: “Anh cả, em nghĩ nên nói cho anh hiểu rõ, chúng em không phải đang thảo luận cùng anh. Số tiền này vốn dĩ nên do anh trả. Nếu không phải do đứa con ngoan của anh thì làm sao chúng em lại có thể nợ một số tiền lớn như vậy chứ? Hơn nữa anh thậm chí còn bỏ ra được 400000 tệ, chả lẽ anh còn để ý 390 ngàn tệ còn lại sao? “

“Đúng thế, anh cũng phải trả 390 ngàn tệ, chỉ dựa vào việc hộ khẩu nhà chúng em vẫn để ở nông thôn nhiều năm trời, nên nhà anh đã nhận cả số tiền được nhà nước trợ cấp phân cho chúng tôi, bây giờ anh trả tiền coi như là lấy số tiền đó của chúng em trả thôi.”, Ngũ Tấn thản nhiên nói.

“Tiền được phân gì chứ? Tiền đó phân chia dựa vào nhân số hộ gia đình trong thôn, mỗi năm mỗi người chỉ nhận được chưa tới năm trăm tệ. Sau khi mọi người chuyển đi thì cũng không còn được nhận tiền nữa, tôi chưa từng nhận tiền thay các người.” Lâm Trực Cương bối rối nói.

“Sao anh không hiểu người khác nói gì thế hả? Em đang cho anh bậc thang để xuống, anh không hiểu thì em nói thẳng luôn nhé, anh phải trả tất cả tiền viện phí này? Đúng là cái loại nông dân chân lấm tay bùn có khác, nói khéo léo một chút mà cũng không hiểu.” Ngũ Tấn tức giận nói.

Lâm Trực Cương ngây ra.

Ông sững sờ nhìn Ngũ Tấn rồi nói: “Ý của chú là tôi phải giúp mấy người trả toàn bộ 790 ngàn tệ, 390 ngàn còn lại tôi cũng phải giúp trả nốt sao?”

Ngũ Tấn cau mày nói: “Sao lại gọi là anh giúp? Số tiền này vốn nên do anh trả, nếu không phải vì gia đình anh thì chúng em cũng chẳng vướng vào chuyện này. Cho nên nhà các anh phải chịu trách nhiệm, có hiểu không?”

“Ôi trời, anh cả tôi là nông dân mà, anh nói với ông ta những đạo lý này thì anh ấy cũng không hiểu đâu, chỉ cần yêu cầu anh ta trả tiền là được. Mau đến phòng thanh toán trả tiền đi. Tôi mệt muốn chết rồi, sắp không thở nổi rồi đây này.”, Lâm Huệ sốt ruột nói.

Lâm Trực Cương cũng đã dần dần hiểu ra.

Ông đứng dậy rồi gật đầu nói, “Tôi là nông dân, tôi không hiểu những gì các người học được ở trường và công ty. Nhưng hôm trước khi các người vào nhà tôi, các người đã bắt Dật Dật phải nhờ người quen sắp xếp cho các người vào bệnh viện này khám bệnh, tôi tận mắt nhìn thấy cả. Không ai bắt các người phải đến đây, là do mấy người muốn đến, kết quả giờ không trả nổi tiền chữa bệnh thì lại tìm đến tôi. Tôi nói cho các người biết, đừng lấy việc đoạn tuyệt quan hệ ra uy hϊế͙p͙ tôi. Tôi là nông dân nhưng mắt tôi không mù, tôi vẫn có thể phân biệt đúng sai, vốn dĩ chuyện này là các người sai. Cô là em hai tôi, nhưng Dật Dật là con trai tôi. Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không trả cho các người một xu, cứ làm bất cứ điều gì mấy người thích đi!”

———————–





Chương 175




Chương 175

Lâm Trực Cương giận dữ rời khỏi phòng bệnh, điều này khiến cả nhà ba người Lâm Huệ không tin nổi.

Bọn họ cứ tưởng rằng chỉ cần mình dùng tình cảm anh em uy hϊế͙p͙, rồi cả ba người thay nhau công kϊƈɦ thì Lâm Trực Cương cho dù phải đập nồi bán sắt, phải cầm cố nhà cửa cũng sẽ thay mình trả tiền viện phí.

Nhưng điều khiến cho họ không ngờ tới chính là.

Lâm Trực Cương sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa ông ta còn đứng về phía con trai mình.

Hiện giờ ông ấy không còn là người thật thà hiền lành, chỉ cần bọn họ nói thì sẽ khom lưng cúi đầu nghe theo như trong suy nghĩ của bọn họ trước kia nữa.

Nhìn thấy Lâm Trực Cương trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, nhân viên bảo vệ canh giữ ở cửa cũng không cố kỵ nữa .

“Chuyển hết tất cả đồ vật mà họ đã sử dụng ra ngoài, rồi mang bọn họ tới phòng An ninh chờ cảnh sát đến tiếp tục xử lý.”

Bảo vệ vừa nói xong thì Ngũ Huệ Mẫn bất ngờ nhảy dựng lên, cô ta chỉ tay vào mặt nhân viên bảo vệ mắng: “Đứa nào trong đám bảo vệ chết tiệt chúng mày dám động vào mẹ tao, thì hôm nay tao đập chết đứa đấy!”

Ngũ Tấn cũng giận dữ đứng dậy, ông ta chặn lại nhân viên bảo vệ rồi lớn tiếng quát: “Chúng mày có biết bọn tao là ai không? Bọn tao đều là nhân viên công chức. Đám bảo vệ chúng mày định làm phản hả, dám làm thế với bọn tao. Chúng mày có tin bây giờ tao sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đến bắt tất cả đi không?! “

“Nhân viên công chức?” Nhóm bảo vệ mỉm cười: “Nhân viên công chức có ý không trả tiền viện phí thì phải bỏ qua hả? Đừng nói lôi thôi nữa, mau đưa bọn họ đi!”

“Tao xem đứa nào trong chúng mày dám !”

Ngay lúc bảo vệ tiến tới thì Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn lao lên đưa tay túm cổ áo đối phương, sau đó thì bỗng nghe tiếng Lâm Huệ hét lên “Ối dời ơi” từ trêи giường bệnh phía sau họ, sau đó bà ta bắt đầu ôm đầu lăn lộn.

“Không được rồi! Không được rồi! Ối dời ơi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi, Mẫn Mẫn con mau đi gọi bác sĩ cho mẹ, chồng ơi anh mau đuổi những người này ra ngoài đi! Em thấy khó thở quá!”

“Mau cút nhanh! Mấy người không thấy mẹ tôi bị tức giận thành thế này sao? Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, thì không ai trong các người thoát được đâu!”

Ngũ Huệ Mẫn nhân cơ hội chạy về phía giường bệnh nắm chặt tay Lâm Huệ, vẻ mặt cô ta vô cùng đau khổ.

“Ha ha, yên tâm đi, chỉ cần không phải người chết thì bệnh viện chúng tôi đều cứu sống được, mang bọn họ đi, đừng lằng nhằng tốn thời gian!”

Trong khi nói chuyện, bảo vệ đã trực tiếp vặn ngược tay Ngũ Tấn rồi khống chế ông ta trêи mặt đất. Ngũ Huệ Mẫn cũng bị kéo ra khỏi giường bệnh, cô ta trơ mắt nhìn Lâm Huệ bị lôi từ trêи giường bệnh xuống, sau đó bị đưa ra khỏi phòng bệnh cao cấp .

Một giờ sau.

Lâm Dật vừa đi đến cửa nhà Tưởng Dao thì nhận được tin nhắn từ Cố Phiến Phiến.

“Lâm Huệ đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Tôi sẽ báo cáo cho cậu ngay khi có tin tức mới.”

“Được.”

Lâm Dật trả lời tin nhắn rồi bấm chuông cửa.

“Chuyện ở bệnh viện đã giải quyết xong chưa? Tôi đang giúp cậu xem vé máy bay đi Đông Kinh.”

Tưởng Dao mở cửa mỉm cười nói.

“Ừ, cô nấu cơm chưa?” Lâm Dật ngẩng đầu hỏi.

Tưởng Dao đi giày cao gót quả thật có cao hơn Lâm Dật một chút.

Tuổi tác tầm hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt hay vóc dáng của cô đều không có vẻ ngây ngô, trông cô hấp dẫn như một trái đào chín mọng.

“Ừ, tôi có làm mấy loại hải sản cậu thích ăn, uống chút rượu nhé. Khó lắm mới giải quyết được cái đám người thân kia, đây cũng là 1 chuyện đáng mừng.”

Tưởng Dao cười duyên dáng, cô dẫn Lâm Dật đi vào biệt thự.

Có lẽ là do thói hư tật xấu xuất phát từ trong xương tủy của cánh đàn ông, cũng có thể do tình tiết bà chị cool ngầu ở sâu trong lòng Lâm Dật đã phát huy tác dụng, hoặc là do khuyết thiếu trong nội tâm nên cậu sinh ra cảm giác ỷ lại vào phụ nữ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Dật thật sự thích cảm giác ở bên Tưởng Dao.

Khi hai người ở bên nhau, cậu thật sự cảm thấy thư thái và tràn ngập cảm giác an toàn.

“Uống nước hay cà phê?”

Tưởng Dao nói xong thì đi vào nhà bếp.

“Nước lọc đi, buổi tối tôi còn muốn ngủ một giấc thật ngon.” Lâm Dật cười nói.

“Vậy thì uống rượu đi. Tôi có một chai rượu vang Count Emo Capodilista đã ủ nhiều năm rồi, đúng dịp hôm nay đem nó ra uống luôn.”

Có vẻ tâm trạng của Tưởng Dao khá tốt, có lẽ có liên quan đến chuyện Lâm Dật đã trải qua trong hai ngày này hôm nay.

Cô ấy có thể hiểu rõ được cảm giác bị người thân làm phiền, cảm giác tức giận đến mức khó thở.

Nếu không năm đó cô cũng không lựa chọn kiên quyết rời khỏi Thủ Đô, một mình ra nước ngoài học tập, sau đó lại đến làm việc và sinh sống tại Nam Đô, nơi cách xa gia đình hàng nghìn km như này.

Ánh đèn dịu nhẹ hòa với màu sắc ấm áp, mùi thơm của hải sản tỏa ra khắp nơi, cộng thêm hai miếng bông cải xanh và một phần salad trái cây nhỏ, trông vô cùng ngon miệng.

Tưởng Dao dùng tư thế tao nhã cắt con hàu Pháp trêи đĩa trước mặt, nhưng lại không cho vào miệng thưởng thức luôn, cô nhìn Lâm Dật đang ngồi đối diện hỏi: “Cậu thật sự định đi Đông Kinh sớm vậy sao?”

“Ừ, gần đây tôi hơi mệt mỏi, tôi muốn đến đó nghỉ ngơi hai ngày.”, Lâm Dật gật đầu trả lời.

“Theo tin tức mới nhất từ Đông Kinh truyền tới, Sở An Nhiên đang hồi phục tốt, nhưng mà cho dù cậu có đi thì chỉ sợ cũng không thể gặp được cô ấy.”, Tưởng Dao ngập ngừng hỏi.

“Tôi biết.”, Lâm Dật nói. Cậu dùng khăn trắng lau khóe miệng rồi không chút giấu diếm nói: “Chủ yếu tôi muốn đi thay đổi không khí và tâm trạng trước buổi tiệc họp mặt của gia tộc, hai ngày sau tôi sẽ trở về.”

“Tôi nghĩ cậu không nên đi thì tốt hơn.”, Tưởng Dao cười nói.

“Tại sao?”, Lâm Dật khó hiểu hỏi.

“Tôi lo rằng nếu cậu đến Đông Kinh, thì ngay cả mặt Sở An Nhiên cũng không thấy được, điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Hay là cậu thử thay đổi sự chú ý, tham gia một ít hoạt động thể thao, có khi hiệu quả còn tốt hơn.” .

“Hoạt động thể thao?”, Lâm Dật nhíu mày, cậu cúi xuống cắt hàu trêи đĩa.

Tưởng Dao nhìn thấy phản ứng của Lâm Dật, cô dịu dàng cười nói: “Chèo thuyền, lặn, lướt sóng… Bất cứ môn thể thao nào kϊƈɦ thích thần kinh não bộ đều khiến cậu thả lỏng tâm trạng, giảm bớt rất nhiều cảm xúc tiêu cực đọng lại ở não, rất phù hợp với trạng thái hiện tại của cậu.”

“Tôi không biết môn thể thao nào mà cô nói cả.”

Lâm Dật cười khổ lắc đầu.

Những môn thể thao này căn bản không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chơi.

Đến bây giờ cậu còn chưa được nhìn thấy biển nữa, chứ đừng nói đến những môn thể thao sang chảnh trêи biển này.

“Tôi có thể đưa cậu đi.” Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười của Tưởng Dao quay sang nhìn Lâm Dật, “ Chờ tôi giải quyết xong việc của tập đoàn, chúng ta có thể bay thẳng đến Tam Á, lúc này trêи biển cũng không có nhiều người lắm, tôi có thể từ từ dạy cho cậu những môn thể thao tôi vừa nói, cậu thấy thế nào? “

Lâm Dật ngẩng đầu, cậu nhìn đôi mắt nhỏ hẹp quyến rũ của Tưởng Dao rồi gật đầu, sau đó thì vùi đầu ăn.

Đồ ăn ngon cùng với tiếng nói chuyện khe khẽ, không khí bữa tối tương đối hài hòa.

Khi Lâm Dật đi về, Tưởng Dao còn đưa cho cậu nửa chai rượu vang chưa uống hết, rượu vang có tác dụng giúp ngủ ngon, thích hợp với trạng thái hiện tại của Lâm Dật.

Đêm đó Cố Phiến Phiến không trở về.

Vào ngày đầu tiên nhậm chức, công việc mà cô ta phải bàn giao chồng chất như núi.

Đặc biệt là về chuyện của Lâm Huệ, Cố Phiến Phiến phải luôn chú ý, đồng thời có tin tức gì thì lập tức báo ngay cho Lâm Dật đầu tiên.

Lâm Dật ngồi trêи ghế sô pha cầm chai rượu, cậu vừa uống vừa gửi tin nhắn WeChat cho Tô Chí Quan để hỏi về buổi họp mặt gia tộc sắp tới.

Buổi họp mặt gia tộc do Tô Duyệt Như sắp xếp.

Mục đích chính là để mừng gia đình họ đoàn tụ trở lại sau 19 năm, đồng thời chính thức đưa Lâm Dật lên nắm quyền, để mọi người trong Hà gia và Tô gia có thể thấy đứa con trai duy nhất của vợ chồng Hà Chấn Đông, và cũng là con trai độc đinh duy nhất của Hà gia.

Loại cảm giác được cung phụng này khiến Lâm Dật cảm thấy không được tự nhiên.

Nhất là sau bao nhiêu năm sống bình thường, giờ bỗng dưng cậu phải tiếp xúc với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, như thế khó tránh khỏi áp lực trong lòng.

“Chắc hôm đó Tô Mặc Nhiễm cũng đi? Còn cậu thì khi nào đi, có lái xe không, có thể đưa tôi đi cùng được không?”

Bây giờ Lâm Dật rất mong có thể đi cùng với người quen biết, tránh cho bản thân đến lúc đó gặp phải xấu hổ .

“Chị họ tôi chắc chắn sẽ đi, nhưng anh nghĩ gì vậy, tôi đi xe thì cũng không thẻ đưa anh đi cùng được. Anh là con cả đại diện cho Hà gia, tối hôm đó nên đi với bố mẹ anh, đi theo Tô gia chúng tôi làm gì”.

Tô Chí Quan gửi tin nhắn thoại, bên trong có tiếng nhạc ồn ào, có vẻ như hắn đã xuất viện, giờ đang đi quẩy ở bên ngoài.

“Vậy thì cậu cứ chơi đi, tôi đi ngủ trước.”

Lâm Dật vừa gửi tin nhắn âm thanh xong, thì bỗng dưng xuất hiện một ava cô nàng xinh đẹp, đồng thời hiện ra những tin nhắn màu đỏ chưa đọc.

“Cho cậu mười lăm phút, LiveHouse, đến ngay cho tôi!!”

———————–





Chương 176




Chương 176

Nghe xong phần chat âm thanh, Lâm Dật nhau mày nhìn avatar của cô gái xinh đẹp này… Mộ Dung Hiểu Nhung? Cậu nhớ rất rõ, avatar trước đây của Mộ Dung Hiểu Nhung là một chú mèo mắt xanh đáng yêu, từ lúc nào mà cô đã đổi về ảnh của mình vậy? Không sợ mấy tên háo sắc sao? Dù sao thì những người gần đây rất giỏi chức năng tìm kiếm ảnh người khác. Trước đây Lâm Dật cũng tìm được không ít những chị học cùng trường…

“Chuyện gì thế? Tôi sắp ngủ rồi”. Lâm Dật nhìn thời gian thì đã là mười giờ tối rồi.

“Ngủ cái gì mà ngủ, anh vẫn còn mười bốn phút nữa, nếu như không đến thì cứ đợi đấy”. Cuối cùng còn kèm theo icon con dao chảy máu nữa.

“Xem ra cô nàng này uống nhiều rồi”. Lâm Dật thở dài, ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy Tưởng Dao trước đó uống rượu mà lái xe thì không ổn nên cậu mở điện thoại ra gọi xe. Sau khi gọi được rồi thì cậu đi giày ra khỏi nhà.

Livehouse mà Mộ Dung Hiểu Nhung nói chính là quán bar nổi tiếng của Nam Đô. Môi trường xung quanh không ồn ào như quán bar thông thường nhưng thường mời đến những nhóm ballad và rock khá có tiếng đến hát nên làm cho nó trở nên hot hơn cả, phải mua vé mới được vào trong. Do Lâm Dật ở Bắc Hoàn mà quán Livehouse ở gần phía nam trung tâm thành phố nên bất luận Mộ Dung Hiểu Nhung giục thế nào thì lúc Lâm Dật đến nơi cũng là gần mười một giờ rồi.

Lúc Lâm Dật vừa xuống xe thì đã nhìn thấy bên ngoài quán bar với ánh đèn rực rỡ cùng với từng chiếc xe thể thao dựa vào cửa. Porsche, Maserati còn có một vài con xe Mercedes-Benz và BMW đủ màu sắc, được đỗ gọn gàng ở trước cửa. Đặc biệt là con xe Lamborghini màu đen như con dã thú săn mồi ban đêm, yên tĩnh đậu ở đó thu hút sự chú ý của người khác.

Tất nhiên, những nơi có siêu xe xuất hiện thì không thể thiếu mỹ nữ rồi. Lúc này, nhiều cô gái đẹp chân dài mặc váy siêu ngắn đi giày cao gót, tay trong tay đi vào trong quán bar, khắp nơi đều là mùi thơm, trong mắt đều là chân dài và cánh tay trắng nõn, trong tai đều là tiếng cười đầy mê mị của những cô gái đẹp.

“Mộ Dung Hiểu Nhung lại thích đến nơi như này sao?” Lâm Dật đứng ở cửa, lắc đầu, mua vé rồi đi vào quán bar.

“Bọn chúng đều đáng chết! Bọn chúng đều là kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải băm hắn thành trăm mảnh thì mới có được sự yên bình ở thế giới này”. Vừa bước vào bên trong, Lâm Dật đã nhìn thấy một nhóm ca sĩ nhạc rock đứng trước sàn nhảy hò hét cuồng nhiệt, tiếng trống như búa bổ vào tim, khiến nam thanh nữ tú trêи sàn nhảy không khỏi mê mệt.

“Cô gái này đúng là hai bộ mặt thật…” Lâm Dật đứng tại chỗ năm phút, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm Mộ Dung Hiểu Nhung. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho cô.

“Lâm Dật, sao anh lại ở đây?” Lâm Dật quay đầu lại thì thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lăng Tiêu Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu Tiêu đang nắm tay một cô gái khác đứng ở đó. Tóc đuôi ngựa, váy siêu ngắn màu hồng, đúng là thân hình và khí chất vốn có của nữ sinh khoa múa khiến cô vô cùng nổi bật trong chốn ồn ào này.

“Ồ, đã lâu không gặp” Lâm Dật ngượng ngùng cười nói. Thật ra, thời gian này hai người đã không còn liên lạc nữa. Lâm Dật có thể cảm nhận được, từ sau khi rời khỏi KTV thì Lăng Tiêu Tiêu giống như cố ý né tránh mình. Cậu không biết là lý do gì nhưng có thể nhìn ra, trải nghiệm hôm đó đã gây ra cho Lăng Tiêu Tiêu không ít ám ảnh. Dù sao đứng trước ranh giữa sống- chết thì phản ứng lúc đó của Lăng Tiêu Tiêu đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với Lâm Dật.

“Đúng vậy! Anh đến đây chơi hay tìm người. Ở phía bên kia em vẫn có việc, không nói chuyện với anh được nữa”. Lăng Tiêu Tiêu vẫn như kiểu né tránh Lâm Dật, nói hai câu rồi vẫy tay tạm biệt Lâm Dật.

Lâm Dật ngẫm nghĩ chút, cảm thấy có lẽ Lăng Tiêu Tiêu vừa thấy mình thì sẽ nghĩ lại trải nghiệm không vui kia chăng. Dù sao thì hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể nói đến việc tiến thêm bước nữa được.

Cậu tiếp tục gọi số điện thoại ban nãy, vừa đợi vừa nhìn xung quanh. Có thể nhìn ra, những thanh niên có thể đến đây tiêu tiền, bất luận là ngoại hình khí chất hay mức chi tiêu thì đều hơn đám người đến quán bar gần trường mình rất nhiều. Chỗ nào cũng nhìn thấy cô gái chân dài trang điểm tỉ mỉ, thậm chí còn có vài khuôn mặt quen thuộc. Lâm Dật nheo mắt nhìn kỹ thì phát hiện Lâm Mai Mai và mấy chị em tốt của cô ta cũng đang ngồi bên bàn cách đây không xa, họ đang uống rượu hút thuốc.

Phải thừa nhận rằng, người con gái đẹp đến tư thế hút thuốc cũng vô cùng hút hồn đàn ông. Đặc biệt là người đẹp trẻ trung như Lâm Mai Mai. Dưới chiếc váy siêu ngắn là đôi chân dài trắng nõn, tư thế lười biếng dựa sát vào ghế sofa, vừa hút thuốc vừa uống rượu, thu hút bao nhiêu người đi qua. Nhưng những nơi như này, Lâm Mai Mai chắc chắn không chỉ đến cùng với mấy cô gái.

Lâm Dật đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên cậu nhìn thấy mấy người bước về phía cậu. Trong đó có một khuôn mặt rất quen, đó chính là Quách Tường, người mà từ hôm ở núi Lạc Hà về đã không còn lộ diện nữa. Hơn nữa, ánh mắt bọn họ nhìn mình khiến Lâm Dật biết, mấy kẻ đến lúc này chắc không có ý gì tốt.

“Chú em Quách Tường này! Đây chính là phú nhị đại họ Lâm mà chú hay nhắc với anh á?” Người dẫn đầu là người trung niên mặc áo phông màu đen và quần bò, ánh mắt nhìn lên người Lâm Dật, ánh mắt khinh bỉ cũng rõ hơn.

“Vâng, anh Thi chưa từng gặp hắn sao?” Quách Tường ở bên cạnh nói.

“Ha ha, tính cả Nam Đô này thì chỉ hai con gái cưng của đại gia Trình rất ít khi vào những quán bar này của chúng ta thôi, còn những nhà nào có thực lực chút thì anh đều gặp rồi. Thằng nhóc này nhìn lạ lắm, hình như là lần đầu đến đây?”

Người trung niên dùng tay phủi phủi bụi dính trêи cổ áo Lâm Dật, bĩu môi cười nói: “Này nhóc, giả vờ làm phú nhị đại phê thế sao, có biết đây là đâu không? Mua vé chưa thế hay mua được vé vào xem chút, sau đó chụp ảnh giả bộ chút rồi đi đấy?”

“Chụp ảnh giả bộ?” Lâm Dật lắc đầu, không hiểu hai người này đang nói với ý gì.

“Sợ rồi à?” Người trung niên quay đầu lại cười nói với Quách Tường: “Bộ dạng này, chú có chắc chắn đây là phú nhị đại mà chú nói không?”

Thật sự Quách Tường không muốn trêu chọc vào Lâm Dật, từ sâu thẳm trong tim hắn có sự kiêng kị với Lâm Dật. Tên nhóc này thoạt nhìn từ ngoại hình, ăn mặc hay trải nghiệm đều rất bình thường nhưng mỗi lần nghe thấy tin tức liên quan đến cậu ta thì không có chuyện gì là người bình thường có thể làm được cả. Từ việc mua xe Mercedes G hai triệu tệ đến việc bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời bạn học ăn uống ở Hoàng Gia Thủy Lợi. Đây dường như là đối thủ khó chống lại được. Đối phương nhìn thấu mình nhưng mình lại không biết gì về họ.

Đặc biệt là hôm trước, khi hắn tìm đến bác của mình hỏi chuyện liên quan đến việc tiến triển điều tra núi Lạc Hà. Hắn vẫn nhớ người bác đường đường là phó cục trưởng cục công an thành phố chỉ nói với hắn một câu: “Đừng quan tâm, đừng hỏi, bảo vệ mình đi đã”. Câu nói này khiến hắn ta đã phải suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng chỉ có kết luận là: Vụ án ở núi Lạc Hà chắc đã bị cấp cao hơn sờ đến, đến phó cục trưởng như bác hắn cũng không có quyền thẩm vấn.

Còn lần này gặp Lâm Dật ở quán bar này là ngoài ý muốn. Hắn là khách quen của quán này, rất thân quen với giám đốc ở đây. Hắn cũng biết những phú nhị đại ở Nam Đô đều thường đến nơi này, vì vậy định để giám đốc ở đây nhìn giúp hắn xem Lâm Dật rốt cuộc là phú nhị đại giấu mình hay chỉ là ảo giác của hắn, tức là Lâm Dật cũng chỉ như lời đồn là được đàn bà bao nuôi, chỉ thích cầm tiền của phụ nữ giả bộ trước mặt bạn học.

“Nói đi! Trước đây thằng nhóc này đắc tội với chú sao, có cần anh giúp chú không?” Người trung niên thấy Quách Tường không ổn lắm nên nói luôn.

“Trước đây có chút xô xát nhưng hôm nay có anh Thi ở đây nên chắc thôi đi ạ”. Quách Tường cười nói.

Người trung niên ngây người ra, sau đó cười lạnh, nói: “Ha ha, chú gọi anh một tiếng anh Thi rồi, hôm nay chuyện này có thế nào thì anh đều sẽ giúp chú”. Nói xong, người trung niên quay đầu lại nói với Lâm Dật: “Sao nhỉ, dù gì cũng phải nói một câu chứ?”

“Anh muốn thế nào?” Lâm Dật không thể ngờ mình chỉ đến tìm người mà lại gặp hai người này, quan trọng là đến giờ mà Mộ Dung Hiểu Nhung vẫn không nghe điện thoại.

“Chẳng phải chú em thích đóng vai phú nhị đại sao? Nếu phú nhị đại đại giá quang lâm đến đây thì đãi một bữa đi. Không đắt đâu, chỉ có bảy trăm nghìn tệ thôi, thanh toán hóa đơn của tất cả người ở đây. Thế nào?”

———————–





Chương 177




Chương 177

Trả toàn bộ tiền ư? Lâm Dật nhau mày nhìn giám đốc quán bar trước mặt. Bên cạnh gã ta không chỉ có Quách Tường mà phía sau còn có ba bốn người to khỏe, thoạt nhìn rất uy phong.

“Tại sao lại muốn tôi trả hết tiền?” Lâm Dật không hiểu, hỏi.

“Tại sao ư?” Thi Ngân Đồng quay đầu cười, nói: “Mày nói xem là vì sao, mày gây rắc rối cho anh em của tao, hoặc là dập đầu nhận sai ở đây, hoặc là lấy danh nghĩa của anh em tao thanh toán hết coi như xin lỗi. Nếu như mày không muốn bỏ tiền thì qùy xuống dập đầu là được”.

“Bảy trăm nghìn tệ thôi mà, đối với Lâm đại thiếu gia thì có là gì. Thời gian trước cậu còn bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời bạn học uống rượu ở Hoàng Gia Thủy Hội mà. Chúng ta coi như người quen, bỏ ra bảy trăm nghìn tệ kết bạn cũng không quá đáng mà?” Quách Tường cũng cười nói theo.

Bảy trăm nghìn tệ đối với Lâm Dật mà nói quả không là gì. Hà Chấn Đông ban đầu cho cậu một trăm triệu tệ mà đến giờ cậu vẫn chưa biết tiêu thế nào. Hiện giờ số dư trong thẻ cậu, đừng nói là thanh toán hết mà mua lại quán bar này cũng chỉ cần một câu nói. Nhưng tối nay Lâm Dật không định tốn một đồng ở đây, cậu chỉ muốn đến tìm người thôi.

“Đang hỏi mày đấy thằng phú nhị đại kia! Dập đầu nhận lỗi hay thanh toán hết. Nhìn cái bộ dạng của mày, mẹ kiếp, cứ giả câm với ông mày, có tin ông đây đánh tàn phế mày không?” Thi Ngân Đồng mắng mỏ, đồng thời trong lòng điên cuồng tính toán.

Quách Tường từng nói với gã về lai lịch của Lâm Dật. Một kẻ có thể bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời bạn học uống rượu ở Thủy Hội, giờ đây lại đến chỗ mình thì có khác nào cừu vào miệng cọp, lúc này không ‘lột da cừu’ của Lâm Dật thì Thi Ngân Đồng không thể để Lâm Dật ra về được.

Lâm Dật không nói gì, chỉ nhau mày nhìn mấy số mà mình gọi đi nhưng không ai nghe máy. Rõ ràng là cô ấy bảo mình đến vội nhưng sao mình đến rồi mà cô ấy lại mất tích.

“Mẹ kiếp! Thích giả ngây ngô với ông mày à. Lão Tam bảo nhóm nhạc đừng hát nữa để xem thằng ranh này, không muốn thanh toán cũng không muốn dập đầu xin lỗi, xem nó sẽ ra khỏi đây kiểu gì”. Thi Ngân Đồng nói xong, Mã Tử ở phía sau gật đầu chạy về phía sân khấu nói cho nhóm nhạc ngừng hát. Quán bar đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đang lắc lư cũng ngây người ra.

“Sao thế? Đang high mà, sao lại dừng lại?” Mấy cô gái xúm lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên.

“Hình như là giám đốc không cho nhóm nhạc hát nữa, không phải xảy ra chuyện gì chứ?” Một cô gái tinh mắt nói.

“Phải chăng có đại gia nào định thanh toán toàn bộ. Nghe nói quán bar này mỗi tháng đều có đại gia như vậy, tối nay phải chăng chúng ta đến đúng lúc rồi. Nhưng chúng ta vừa mới đến còn chưa kịp gọi rượu mà, thiệt thòi quá đi”.

“Nhìn kìa, đại gia xuất hiện rồi”. Có người điên cuồng hò hét, dùng ngón tay chỉ về phía cửa.

Quả nhiên, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Thi Ngân Đồng khoác tay Lâm Dật, cầm micro cười nói: “Các vị, chắc mọi người đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Không sai, tối nay mọi chi phí của quán bar đều do Lâm đại công tử thanh toán”.

Sự yên tĩnh nhất thời lúc này đổi lại là những tiếng hoan hô.

“Thanh toán toàn bộ…Thanh toán toàn bộ”. Mức tiêu ở quán bar này thì mọi người đều biết. Một chai bia Budweiser rẻ nhất ở bên ngoài thì ở trong đây cũng bán với giá hơn 80 tệ. Phải biết rằng, có không ít phú nhị đại và công tử ở Nam Đô đến đây chơi. Rượu bia chất trêи bàn họ đã thành núi, nhìn vậy có thể tính được giá thanh toán toàn bộ buổi tối hôm nay là con số khủng bố thế nào.

“Chị Lâm, sao tên đó nhìn quen thế, trước đây phải chăng chúng ta đã gặp hắn ở đâu rồi?” Một cô gái tóc ngắn ngồi cạnh Lâm Mai Mai, tò mò hỏi.

“Ha ha! Em quên là lần trước ở sân bay Nam Đô chính là kẻ đó sao, lén sờ vào kem Haagen-Dazs đã mua rồi, sau đó còn theo cô gái đẹp nào vào phòng chờ riêng. Lúc đó chị và Khâu Linh muốn vạch trần hắn nhưng không ngờ để hắn chạy mất”. Lâm Mai Mai hút thuốc, nói.

“Oh my god, đúng là hắn à? Nhưng tên nghèo rớt này sao có thể thanh toán toàn bộ được, không phải giám đốc quán bar bị lừa đó chứ? Hay chúng ta đi nhắc nhở hắn chút, nếu không đợi lúc thanh toán xong thì sẽ xảy ra án mạng mất”. Cô gái tóc ngắn mở miệng nói với vẻ mặt lo lắng.

“Không cần đâu, hắn không nghèo như em nghĩ đâu. Huống hồ, cứ coi như hắn không có tiền thì lát nữa hắn thanh toán cũng sẽ có người đến giúp”. Ánh mắt Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật vô cùng phức tạp. Cô ta rất muốn biết, người phụ nữ có thể bỏ nhiều tiền ra bao nuôi Lâm Dật là người như nào và có lai lịch gì.

Đồng thời lúc này, ở một góc của phòng lớn, cô gái mặc váy da màu đen nắm chặt tay Lăng Tiêu Tiêu, cười nói: “Lăng Tiêu Tiêu! Thanh toán hết ở quán bar này không phải con số nhỏ đâu, người bạn này của cậu có thực lực thật đó?”

“Chắc vậy, tớ không thân với anh ta nên cũng không rõ nữa”. Lăng Tiêu Tiêu nhau mày rồi lắc lắc bông hồng xanh trong tay. Cô không tin với khả năng của Lâm Dật thì sẽ bị kẹt ở nơi này. Cô chỉ tò mò là tối nay Lâm Dật đến đây vì ai, nhìn bộ dạng sốt ruột của cậu ở cửa thì chắc chắn người mà cậu đến tìm rất quan trọng.

Trạng thái của Lăng Tiêu Tiêu khiến cô gái váy da kia chú ý đến. Cô ta cười khoác tay Lăng Tiêu Tiêu, ghé sát tai cô nói: “Đừng giả vờ nữa, đại gia trẻ này tớ không tranh với cậu đâu, chỉ cần cậu chú ý chừng mực, đừng ‘vấy bẩn’ thân thể, nếu không tớ không cần cậu nữa đâu”.

Lăng Tiêu Tiêu với ánh mắt mơ màng, cô nhìn cô gái kia rồi khẽ gật đầu. Lúc này, cùng với không khí cao trào, Thi Ngân Đồng khoác chặt tay Lâm Dật rồi đẩy lên phía trước mọi người.

“Lâm đại công tử! Trước mặt bao nhiêu người quen và các fan, cậu không định nói gì sao?”

Thi Ngân Đồng rất hài lòng với hiệu quả hiện giờ, gã đưa micro vào tay Lâm Dật, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Thằng nhãi, đừng giở trò nữa. Tao biết lai lịch của mày, bảy trăm nghìn tệ thôi, mày giúp tao hoàn thành nhiệm vụ tháng này thì Thi Ngân Đồng tao sẽ kết bạn với mày. Còn nếu mày không nể mặt tao, bảy trăm nghìn không nhiều nhưng mua hai cánh tay của mày thì cũng đủ đó. Có nghe hiểu lời tao nói không?”

Lâm Dật không nói gì, ánh mắt cậu nhìn về đám người để tìm gương mặt quen thuộc. Hiện giờ cậu không quan tâm việc có trả bảy trăm nghìn tệ hay không mà quan tâm là tung tích của Mộ Dung Hiểu Nhung.

Mười mấy cuộc mà không nghe, nghĩ đến thời gian mà trước đó cô nói trong wechat mà trong lòng Lâm Dật dấy lên dự cảm không lành.

“Vậy tôi sẽ nói hai câu”. Lâm Dật cầm micro, ngữ khí vô cùng ngưng trọng.

“Đây là lần đầu tôi đến đây nên không biết quy tắc thanh toán toàn bộ nhưng nếu giám đốc đã muốn tôi thanh toán hết thì xin hãy bật hết đèn lên”. Lâm Dật vừa nói dứt lời thì mọi người đều ngây người ra.

Thanh toán hết thì thanh toán hết, tự nhiên bật đèn làm gì, có khi nào thấy quán bar bật đèn sáng đâu. Người này không phải đầu óc có vấn đề chứ?

“Thằng nhãi, mày muốn làm gì?” Thấy mọi người nhốn nháo lên, Thi Ngân Đồng nén giọng, hung hăng nói bên tai Lâm Dật.

“Thanh toán hết mà, tôi bỏ ra mấy trăm nghìn tệ mời mọi người uống rượu, thế mà đến bật đèn chút cũng không được”. Lâm Dật không hiểu, hỏi.

Ánh mắt Thi Ngân Đồng phức tạp nhìn Lâm Dật, gật đầu, lớn tiếng nói: “Bật đèn”

Lập tức, ánh đèn được chiếu rọi hết lượt trong quán bar. Đám nam nữ đang trầm mê trong bóng tối và rượu say lúc này chưa kịp phản ứng, bị ánh đèn làm nheo hết mắt lại, dùng tay che đậy lên khuôn mặt của mình.

“Mẹ kiếp, bị bệnh à, sao bật đèn làm gì?”

“Đúng vậy, người ta bị thơm hôn đến nỗi trang điểm cũng trôi hết rồi, giờ bật đèn thì người ta nhìn thấy hết à”.

“Ý? Bạn gái của tao đâu, đứa nào ôm mất bạn gái tao rồi, mau bỏ ra đây” Ánh đèn đột ngột chiếu sáng, lúc này những hành động mờ ám trong bóng tối đều bị bại lộ hết cả.

Một số người con trai nhìn thấy bạn gái đáng lẽ ngồi cạnh mình thì không biết từ lúc nào đã chui vào lòng thằng con trai khác. Còn có một số cô gái, nhìn bạn trai đang ôm mình nhưng một tay vẫn sờ vào váy của bạn thân của mình…Quán bar vốn yên tĩnh giờ đây rơi vào cảnh hỗn loạn.

“Tắt đèn đi, tắt đi”. Thi Ngân Đồng nhất thời sốt sắng hô lên nhưng không phát hiện ra, Lâm Dật ban nãy đứng cạnh mình giờ đây không nói không rằng mà biến mất luôn.

———————–





Chương 178




Chương 178

“Hiện giờ cô ở đâu? Tôi ở cửa quán bar mà cô nói đây, tại sao không thấy cô?” Lâm Dật trốn thoát khỏi Thi Ngân Đồng, trực tiếp rời khỏi quán bar rồi nấp ở phía sau con xe màu đen.

Ban nãy suýt nữa cậu đã dùng micro gọi to tên của Mộ Dung Hiểu Nhung rồi, nhưng nghĩ đến thân phận của bố cô nên cậu vẫn cố gắng kìm chế. Thân phận địa vị của nhà này đúng là đặc biệt.

Lâm Dật không dám chắc, sau khi mình gọi tên của Mộ Dung Hiểu Nhung thì trong quán bar có ai nhận ra cô không. Hơn nữa, ban nãy không khí ở đó cao trào quá, một khi mình bỏ ra bảy trăm nghìn tệ thanh toán cả quán bar đó thì cũng chỉ có mục đích là tìm người. Bất luận là ai thì chắc chắn cô ấy sẽ xuất hiện trong các trang mạng lá cải hoặc truyền thông ở khắp Nam Đô, bao gồm cả nhóm bạn của những người trẻ tuổi.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện này thì Lâm Dật có thể đoán ra, Mộ Dung Hiểu Nhung sẽ xuất hiện trước mặt mình với bộ mặt như nào và phải trả giá như nào để làm bình ổn chuyện này.

Gửi xong tin nhắn này, Lâm Dật mở tin nhắn mà mười phút trước Tô Chí Quan gửi đến nhưng cậu chưa đọc.

“Ông anh, đêm nay ngột ngạt quá, anh không định ra ngoài tìm chị dâu cho tôi sao?” Nghe giọng nói này, rõ ràng Tô Chí Quan uống quá nhiều. Giọng nói thì to, môi trường xung quanh thì hỗn tạp, có người đang ca hát, có không ít tiếng cười của con gái.

Ca hát? Lâm Dật ngây người ra rồi vội mở phần tin nhắn thoại ra nghe lại.

“Ông anh, đêm nay ngột ngạt quá, anh không định ra ngoài tìm chị dâu cho tôi sao?”

“Mẹ kiếp”. Lâm Dật lập tức mở mấy tin mà Tô Chí Quan gửi đến trước rồi nghe lại toàn bộ, cuối cùng cũng đưa ra kết luận. Lúc Tô Chí Quan gửi tin cho mình thì hắn đang ở quán bar Livehouse. Giọng của nhóm nhạc rock kia cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, giọng đó cũng có trong tin nhắn thoại mà Mộ Dung Hiểu Nhung gửi đến.

Âm nhạc cũng có thể chung? Không ngờ Tô Chí Quan lại ở cùng Mộ Dung Hiểu Nhung? Lâm Dật nghi ngờ rồi day ngón tay, sau đó gọi video cho Tô Chí Quan.

“Mẹ mày chứ, không ngờ mày lại trốn ở đây”. Nghe thấy tiếng mắng và bước chân ở phía sau, Lâm Dật vội quay đầu lại thì thấy Thi Ngân Đồng dẫn theo Quách Tường và nhóm người ở quán bar hung hăng bao vây mình lại.

“Các người muốn làm gì?” Lâm Dật nhau mày, không ngờ bọn chúng nhanh như vậy mà có thể từ quán bar đuổi đến đây được.

“Làm gì à?” Thi Ngân Đồng đi đến trước mặt Lâm Dật, khinh bỉ nhìn một lượt rồi dùng tay chỉ vào đầu cậu, nói: “Tiền chưa trả mà đòi chạy à?” Gã không phải là kẻ mất đi lý trí, dù sao nhiệm vụ chính hôm nay là để Lâm Dật chịu oan, thanh toán hết hóa đơn của quán bar này. Còn thù cũ hận mới thì đợi làm xong chuyện này sẽ giải quyết tiếp.

“Tôi đồng ý với anh chưa?” Lâm Dật nhau mày, nói. Cậu quả thật chưa đồng ý với Thi Ngân Đồng về việc thanh toán hết quán bar, chỉ có điều nhân cơ hội này muốn xác định xem Mộ Dung Hiểu Nhung có ở trong không?

“Thằng nhóc này trêu tao sao? Mày không trả tiền còn bắt tao bật đèn lên. Hơn nữa, ông mày đã nói hôm nay sẽ bao cả quán. Bây giờ mày không trả, lẽ nào muốn tao phải trả sao?” Thi Ngân Đồng hù dọa Lâm Dật rồi cười lạnh, nói.

Lâm Dật nhìn đám người trước mặt, biết chuyện hôm nay không thể dừng lại ở đó. Cậu đột nhiên nhớ ra, với phong cách bá đạo kiêu căng của Tô Chí Quan thì chắc giám đốc quán bar này phải biết hắn mới đúng. Tìm được Tô Chí Quan thì vấn đề trước mặt có thể giải quyết được.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại mới phát hiện Tô Chí Quan lúc này đột nhiên bốc hơi, gọi video mấy lần mà không có ai nghe.

“Ồ, mày gọi điện gọi người đến đấy à?” Trong lúc tin nhắn gọi video khó khăn lắm mới chuyển đi được thì điện thoại trong tay Lâm Dật bị Thi Ngân Đồng cướp mất.

“Anh họ có chuyện gì thế, có một lúc mà gọi video cho tôi nhiều thế, có phải tìm được chị dâu cho tôi rồi không, vội bảo tôi đến gặp à…” Video vừa gọi được thì trêи màn hình điện thoại xuất hiện Tô Chí Quan mặt đỏ bừng, cảnh tượng mơ hồ như đang vùi đầu vào ngực phụ nữ.

“Mẹ kiếp, điện thoại rác rưởi gì vậy! Chất lượng thế này mà còn gọi video. Quách Tường! Tên này không phải là nghèo rớt đó chứ, dùng điện thoại này thì có trả được tiền tối nay không?” Thi Ngân Đồng nhìn điện thoại rồi không kìm nổi quay đầu nhìn Lâm Dật một cái.

Điện thoại này là Lâm Dật mua dùng tạm thời từ sau khi từ núi Lạc Hà về. Điện thoại trong nước với giá hơn nghìn tệ, cậu cảm thấy dùng cũng được, ít nhất là tín hiệu tốt, lượng pin ok thế nên cậu không thay cái khác.

“Ha ha! Yên tâm đi anh, thằng này có tiền đấy nhưng thích giả bộ nghèo khổ”. Quách Tường cười nói. Đồng thời, Quách Tường cảm thấy hứng thú với việc lúc này Lâm Dật sẽ tìm ai nhờ giúp đỡ. Chỉ cần xác định được người đứng phía sau Lâm Dật là ai thì những nghi hoặc quấn lấy hắn lâu nay cũng dễ dàng được gỡ bỏ.

“Mẹ kiếp! Mày là ai, cầm điện thoại của anh họ tao, đưa cho ông ấy đi, tao muốn nói chuyện với ông ấy”. Tô Chí Quan nhìn thấy trong video là mặt người trung niên lạ lẫm, lập tức không kìm nổi mà mắng.

“Ha ha! Mày là bạn của Lâm công tử à. Sao, mày định chuyển khoản cho chúng tao hay đích thân mang tiền mặt đến quán bar của tao, sau đó đón bạn mày về?”

Lúc này Tô Chí Quan đang ở trêи xe, ánh sáng mờ ảo không rõ lại uống nhiều, hắn cầm điện thoại lắc lắc, căn bản không nhìn rõ là bộ dạng gì.

“Mày nói cái gì?” Tô Chí Quan nhìn Thi Ngân Đồng trong video, bĩu môi nói: “Anh họ tao tiêu tiền mà còn cần tao đến trả sao, mày có phải thằng ngu không, biết ông ấy là ai không, còn bắt tao phải mang tiền đến…”

“Trò gì vậy?” Tô Chí Quan đang nói, đột nhiên kϊƈɦ động rồi đẩy người con gái bên cạnh ra, hỏi: “Mày nói gì? Bảo tao mang tiền đến đón người?”

“Đúng vậy! Anh họ mày nói là bao cả quán bar của tao nhưng tiền chưa trả mà muốn chạy, cũng may bị tao bắt lại. Hiện giờ nó đang ở cạnh tao, mày mang bảy trăm nghìn tệ đến bao cả quán bar, lúc đó mày có thể dẫn người đi, thế nào?” Thi Ngân Đồng đắc ý, cười nói.

“Quán bar của mày là quán nào? Anh họ tao ở đâu, mày đưa điện thoại cho ông ấy, tao có lời muốn nói với ông ấy”. Tô Chí Quan hiện giờ đang trong men rượu, nhìn ống kính rồi nhanh chóng nói.

“Ha ha! Quán bar là Livehousse, điện thoại thì chưa đưa lại cho hắn được, nhưng có thể cho mày gặp hắn”. Nói xong, Thi Ngân Đồng giơ camera về phía Lâm Dật, Tô Chí Quan cũng nhìn thấy anh họ mình đang bị vây bởi đám người có thân hình vạm vỡ.

Chỉ có điều, chớp mắt Thi Ngân Đồng lại quay camera về phía mình, ha ha cười nói: “Nhìn thấy chưa, hiện giờ hắn trong tay tao, trước 12h mày chuyển bảy trăm nghìn tệ đến thanh toán quán bar, sau đó dẫn người đi. Nếu như không chuyển thì mày vẫn được dẫn người về nhưng trêи người hắn mất đi ‘linh kiện’ gì thì tao không dám bảo đảm đâu”.

Quán bar Livehouse là quán nổi tiếng Nam Đô, không có thế lực đen tối chống lưng thì căn bản không mở được lớn thế. Vì vậy lời mà Thi Ngân Đồng nói ban nãy không phải là uy hϊế͙p͙, Tô Chí Quan tin là gã nói được là làm được.

“Được, mày đợi đấy, chẳng qua cũng chỉ là bảy trăm nghìn tệ mà. Mẹ kiếp, mày đứng nguyên ở đấy, bố mày sẽ mang đến trong mười phút, đừng có nhúc nhích, nghe rõ chưa?” Tô Chí Quan gào thét, còn Thi Ngân Đồng cúp điện thoại rồi ném điện thoại lên tay Quách Tường.

“Làm tốt lắm, thằng nhãi trong video này giống phú nhị đại đấy, chắc tiền sẽ đưa đến ngay thôi. Không nói nhiều, bảy trăm nghìn vào tài khoản, còn hai trăm nghìn tệ chia đều cho anh em, không vấn đề gì chứ?” Thi Ngân Đồng đắc ý cười, không hề coi Lâm Dật ra gì.

Có thể làm giám đốc trong quán bar thì bối cảnh cũng không trong sạch gì. Đặc biệt là đối phó với đứa trẻ vừa mới bước chân vào xã hội như Lâm Dật, gã ắt có cách.

Lúc này, Thi Ngân Đồng kẹp điếu thuốc trong tay rồi chỉ về trước mặt Lâm Dật: “Sau này biết là gặp anh Tường thì phải chào hỏi thế nào rồi chứ. Bảy trăm nghìn tệ hôm nay coi như để mày mua bài học, lần sau để tao nghe thấy Quách Tường nói về mày bên tai tao thì tốn tiền là nhẹ đấy, sẽ đánh gãy hai chân mày, bắt mày quỳ đất dập đầu nhận lỗi, hiểu không?”

Lâm Dật vẫn chưa kịp nói lại thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh là cái thá gì?”

———————–





Chương 179




Chương 179

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, mọi người kinh ngạc quay đầu lại thì mới nhìn thấy nhóm người đang lạnh băng đứng ở bên cạnh. Còn người nói câu ban nãy rõ ràng là cô gái đẹp đứng ở trêи cùng, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, khắp người toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống. Cô mặc chiếc quần bò màu trắng nhạt, bên trêи mặc áo phông màu xám, tóc buộc cao để lộ cổ dài trắng nõn.

Cô gái này ăn mặc trang điểm không cao quý, trang điểm rất bình thường, trông giản dị mộc mạc hơn những cô gái hay ra vào quán bar. Nhưng khi cô ấy tức giận thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng khiến người ta cảm nhận được chỉ có người ở tầng lớp cao trong xã hội mới có được khí chất đó.

Mộ Dung Hiểu Nhung? Lúc này Lâm Dật mới như thở phào một cái. Tìm cả tối, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện rồi.

Cậu mở miệng định hỏi tại sao cô ấy không nghe điện thoại của mình thì cảm thấy vai mình bị nắm chặt rồi Thi Ngân Đồng thấp giọng nói: “Bạn của mày à?”

“Đúng vậy”. Lâm Dật gật đầu đáp.

“Bảo cô ta mau cút đi, nếu không hôm nay sẽ bị xử lý cùng với mày đấy”. Thi Ngân Đồng hung hăng nói.

Xử lý Mộ Dung Hiểu Nhung ư? Lâm Dật quay đầu lại nhìn Thi Ngân Đồng một cái. Con gái nhà tỉnh trưởng mà mày cũng dám động vào, không muốn sống nữa sao? Nhưng lời này không thích hợp nói trước mặt mọi người.

Còn Quách Tường cũng không ngờ một cô gái xinh đẹp như này lại chủ động nói đỡ cho Lâm Dật. Hắn lại nhớ lại cảnh cũng có cô gái đẹp ở quán café chủ động ôm hôn Lâm Dật, lúc này hắn có cảm giác thất bại. Sao gái đẹp trong thiên hạ đều quen biết Lâm Dật vậy?

“Người đẹp, cô quen cậu ta sao?” Quách Tường nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung cười hỏi.

“Thế tôi quen anh sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi lại.

“À…Ý của tôi là nếu hai người không quen thì tốt nhất cô đừng quản việc của anh Đồng nữa, nếu không tôi sợ cô sẽ bị thằng ranh kia làm liên lụy đấy”. Đứng trước người con gái đẹp như này, Quách Tường không kìm được mà muốn thể hiện phong thái lịch lãm của mình.

“Ầy! Không ngờ chú em cũng thương hoa tiếc ngọc đấy nhỉ. Nếu chú em đã nhắm trúng cô em này thì hôm nay anh làm chủ, miễn phí tiền rượu cho cô ta một tuần để cô ta bên chú em một tối, được không?” Thi Ngân Đồng cười ha ha nói. Gã có ấn tượng với cô gái này, ban nãy hình như có xuất hiện trong quán bar Livehouse, đoán là những loại con gái giả bộ thuần khiết muốn câu dẫn phú nhị đại chăng. Kiểu con gái như này gã gặp nhiều ở những hộp đêm rồi. Chỉ cần miễn phí tiền rượu cho họ thì không có gì là họ không làm được cả.

Mộ Dung Hiểu Nhung thấy đám người Thi Ngân Đồng vẫn vây Lâm Dật ở giữa mà không có ý thả người nên lạnh lùng lên trước một bước, chỉ tay về phía Thi Ngân Đồng, nói: “Anh, xin lỗi anh ấy ngay”.

Cái gì? Tất cả mọi người đều trừng mắt lên. Ban nãy Thi Ngân Đồng còn định đánh gãy hai chân của Lâm Dật, bắt Lâm Dật quỳ xuống xin lỗi. Không ngờ giờ lại gặp người hung hãn hơn, trực tiếp bắt Thi Ngân Đồng xin lỗi Lâm Dật, không ngờ ‘gió lại đổi hướng’ rồi.

Đặc biệt là mấy tên đi sau Thi Ngân Đồng, tận mắt nhìn thấy hai người trung niên đứng bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung, hai người này không hề nhúc nhích nhưng lại cho họ cảm giác áp lực rất lớn.

Mộ Dung Hiểu Nhung thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình nên thản nhiên nói: “Người của tôi mà anh cũng dám bắt nạt sao?”

Người của tôi? Lâm Dật cười khổ, từ khi nào mình lại thành người của cô ấy vậy?

“Này cô em, mặc dù tôi không đánh phụ nữ nhưng nếu cô không biết điều thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc đánh cả cô nha”. Mặc dù không có gì nhưng Thi Ngân Đồng lăn lộn ở xã hội nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu bị một cô gái lăng mạ thế này nên lập tức phẫn nộ.

“Nhiều lời quá đi, lôi người ra”. Mộ Dung Hiểu Nhung lắc đầu rồi khoát tay một cái, hai người đàn ông bên cạnh lập tức đi lên.

“Mẹ kiếp chúng mày định làm gì…” Thi Ngân Đồng vẫn chưa nói xong thì cảm thấy đầu mình nặng trĩu. Vẫn chưa nhìn rõ đối phương ra tay kiểu gì thì đầu đã bị người trung niên nắm chặt, tiếp đến cơ thể mất cân bằng rồi ngã sụp xuống.

“Ai yo”. Để tránh mặt mình bị tiếp xúc với mặt đất nên Thi Ngân Đồng vội giơ tay ra trước. Nhưng điều khiến gã không ngờ tới là sức của người trung niên quá lớn. Chỉ có thân người nhào về trước đã dư sức khiến gã trượt nhào trêи đất hai mét. Lòng bàn tay ma sát với bề mặt bê tông, cảm giác đau đến xương tủy khiến Thi Ngân Đồng tối sầm mắt, suýt nữa thì đau chết đi. Nhưng đợi khi gã phản ứng lại, ngẩng đầu định chửi mắng thì nhìn thấy cảnh tượng mà suốt đời gã cũng khó quên.

Năm người liền…Gã dẫn đến năm người nhưng lúc này đều ngã nhào trêи đất. Họ ôm cánh tay vừa lăn lộn vừa kêu gào, còn hai người trung niên kia thì dường như không sao và dẫn Lâm Dật đi đến bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung.

“Mẹ kiếp”. Thi Ngân Đồng đỏ ửng mắt nhưng nhìn hai trung niên bên cạnh đối phương thì gã lại chột dạ. Gã lăn lộn trong đời nhiều năm thế nên vẫn có thể nhìn ra thân phận của cô gái trước mặt chắc chắn không hề đơn giản. Nếu không thì người bình thường làm sao lại có hai vệ sĩ giỏi như vậy được.

Gã làm hộp đêm này thì tất nhiên không muốn đắc tội với nhân vật lớn không rõ lai lịch. Nhưng nếu chuyện tối nay truyền ra ngoài thì không ngờ Thi Ngân Đồng như gã lại chịu thua một thằng nhãi ranh. Hơn nữa còn to mồm nói bao cả quán bar trong tối nay. Lời này nếu người khác nghe được đã đành, nếu truyền đến tai ông chủ thì chức giám đốc của mình cũng toi rồi.

Gã chầm chậm đứng lên, dùng tay áo lau máu ở lòng bàn tay, cười lạnh nói: “Người đẹp à, làm người cũng để lại một đường cho người khác chứ, sau này còn dễ nhìn mặt. Hôm nay cô giao thằng nhãi này cho tôi để hắn đến quán bar giải thích một chút, xin lỗi một câu. Tôi đảm bảo không làm khó hắn, coi như Thi Ngân Đồng nợ cô một ân tình, được không?” Đồng thời, Thi Ngân Đồng liếc mắt về phía Quách Tường bảo hắn về quán bar gọi người đến.

“Vậy anh muốn anh ấy xin lỗi kiểu gì?” Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi.

“Vốn dĩ định bảo hắn ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu tôi ba cái và nhận sai. Nhưng nể mặt người đẹp đây nên chỉ cần khom người xin lỗi là được. Cô thấy thế nào?” Thấy đối phương mở lời nên Thi Ngân Đồng cười lạnh nói. Bất luận là nhân vật lớn thế nào thì trước bối cảnh và thực lực của ông chủ của mình, đối phương phải ngoan ngoãn nhượng bộ.

“Không cần đâu”. Mộ Dung Hiểu Nhung lên tiếng nói tiếp: “Tôi thấy làm theo cách ban đầu vẫn hơn, khom lưng xin lỗi bình thường quá, dập đầu nhận sai, như vậy có thành ý hơn”.

Đừng nói là Thi Ngân Đồng mà đến đám Mã Tử sau lưng gã cũng ngây người ra. Không ngờ hạnh phúc đến đột ngột thế? Nói sớm thì có phải không phải động chân tay để mất hòa khí không? Mọi người đều là người một nhà mà. Chỉ có Lâm Dật cạn lời nhìn sang Mộ Dung Hiểu Nhung một cái, cậu thầm đánh giá cao người con gái này.

“Thật sự…Có thể như thế sao?” Thi Ngân Đồng kϊƈɦ động nói: “Hay là khom lưng xin lỗi thôi, như vậy là người đẹp nể mặt lắm rồi, sau đó thanh hết tiền quán bar tối nay. Vậy là xong, chúng ta còn có thể làm bạn nữa, được không?”

Mộ Dung Hiểu Nhung lắc đầu, nói: “Không cần đâu, quỳ xuống dập đầu nhận sai thôi. Tôi còn đợi đi ăn đêm nữa, đừng làm lỡ thời gian của tôi, quỳ đi”

“Cô….” Cuối cùng Thi Ngân Đồng cũng hiểu được, Mộ Dung Hiểu Nhung căn bản là muốn gã quỳ xuống dập đầu nhận sai chứ không phải Lâm Dật”.

“Cô ức hϊế͙p͙ người quá đáng rồi đó”. Thi Ngân Đồng nghiến răng nói: “Làm người đừng độc ác quá, nếu như chọc giận ông chủ sau lưng tôi thì cứ coi như cô sau này cũng sống không bằng chết đó”.

“Độc ác sao? Tôi chỉ muốn anh nhớ kỹ thôi mà”. Mộ Dung Hiểu Nhung thản nhiên nói: “Bây giờ anh có thể quỳ xuống dập đầu nhận sai rồi đó”. Đứng trước kẻ địch, Mộ Dung Hiểu Nhung đều không phải thiện nam tín nữ. Cô tin rằng đối với kẻ thù phải quyết đoán. Nếu một lần làm tới cùng khiến hắn nhìn thấy mình là phải đi đường vòng, khiến hắn thấy sợ mình đến xương tủy, tên của mình chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn, như vậy hắn mới không gây phiền phức với mình nữa. Đây là thói quen mà cô ảnh hưởng sau nhiều năm đi theo Mộ Dung Trí.

Thi Ngân Đồng ác độc nhìn cô gái trước mặt, đồng thời cửa lớn quán bar mở ra, một nhóm người mặc đồ đen chạy ra đứng ngay ngắn phía sau Thi Ngân Đồng.

“Ha ha…” Thi Ngân Đồng cười lạnh, vừa quay đầu lại định khen Quách Tường một câu thì luồng ánh sáng mạnh chói đến mắt gã. Trong lúc nhất thời thậm chí khiến mắt gã có chút mất đi thị giác. Đợi lúc gã thích ứng được với ánh sáng mạnh đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì đồng tử giãn nở còn to hơn.

———————–





Chương 180




Chương 180

Gã nhìn thấy một đội xe từ cuối đường nhanh chóng lái tới. Dẫn đầu là con xe Lamborghini màu bạc, động cơ xe như mãnh thú gào thét, những đường nét mạnh mẽ như một con báo.

Vẻ ngoài sắc nét của chiếc xe này kết hợp hoàn hảo giữa thiết kế cộng với đèn chiếu sáng có vẻ hung ác từ xa lái tới khiến cho Thi Ngân Đồng thấy đây không giống một chiếc xe mà là một con trâu đực đang chạy, rất có lực, gây cho người khác cảm giác khó thở. Phía sau con xe Lamborghini còn có một con xe Ferrari 812 màu đỏ. Nhưng thoắt cái mà đội xe ngày càng áp sát, rồi lại một con xe Lamborghini màu cam xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó là một xe Aston Martin màu đen áp sát phía sau….

Pagani, Koenigsegg …Dường như đây là cuộc triển lãm xe thể thao đẳng cấp nhất! Mười mấy con xe thể thao với trị giá mấy trăm triệu tệ đang gào rú trêи đường rồi dừng ở gần quán bar Livehouse.

“Phú…Phú nhị đại tập hợp sao?” Tất cả mọi người đều há hốc miệng không chớp mắt mà nhìn đội xe thể thao mà trăm năm mới thấy được một lần. Mặc dù mười mấy con siêu xe dừng ở bên đường nhưng động cơ chưa tắt vẫn phát ra tiếng rú khiến người ta thấy căng thẳng. Tuy buồn tẻ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ hưng phấn và cuồng nhiệt.

Người đầu tiên mở cửa kéo ra là Tô Chí Quan từ xe Lamborghini xuống. Hắn ngậm điếu thuốc, lạnh lùng quét nhìn phía sau rồi khoát tay, từng cửa xe được được mở ra rồi phú nhị đại lần lượt xuống xe đi về phía cửa quán bar Livehouse dưới sự dẫn dắt của Tô Chí Quan.

Là giám đốc của Livehouse, lẽ ra Thi Ngân Đồng nên chủ động đứng ra dẫn đường cho những phú nhị đại, coi như làm tốt chức trách của mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của đám người này thì gã sững người ra, không còn dũng khí mở miệng nữa. Giống như người bên đường không quan trọng, đám phú nhị đại cũng không nhìn thẳng vào gã.

“Đại ca, bọn chúng giống như muốn đến đập quán của mình đấy…Chúng ta cứ để thế sao?” Mã Tử ở phía sau bị thế trận trước mặt làm cho sợ, run rẩy rồi nhỏ giọng nói bên tai Thi Ngân Đồng.

“Mẹ kiếp, nói cái gì vậy?” Thi Ngân Đồng bị hù dọa, vẫn chưa kịp bắt Mã Tử câm miệng thì thấy phú nhị đại dẫn đầu đi đến trước cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía gã. Lúc này, Thi Ngân Đồng thật sự hi vọng mình là trong suốt.

Nhưng bất hạnh thay, lúc Tô Chí Quan nhìn về phía gã thì gã như con chuột bạch bị rắn độc nhắm trúng, toàn thân cứng đờ, đến cái chỉ tay cũng trở nên khó khăn.

“Ha ha, hóa ra anh ở đây à”. Tô Chí Quan đột nhiên dừng bước, quay đầu đi về bên này. Lập tức hắn nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung và Lâm Dật. Hắn vui mừng lên trước rồi đi vòng qua Thi Ngân Đồng đi về phía hai người kia.

“Anh họ cừ quá ha, mới ra ngoài chưa bao lâu đã tìm được chị dâu rồi, thế mà cũng không giới thiệu với tôi gì cả. Ở đâu mà ‘lừa’ được tiên nữ xinh đẹp thế này”. Tô Chí Quan tính cách tùy tiện, cộng với uống rượu nhiều nên nói năng với Lâm Dật cũng không kiêng kị gì. Nhưng khi hắn đi đến trước mặt, lúc cách Mộ Dung Hiểu Nhung cự ly gần mới không kìm nổi mà thốt lên: Mẹ kiếp, cô gái này xinh quá đi thôi?

Tô Chí Quan là phú nhị đại ăn chơi giàu có có tiếng, những người con gái mà hắn gặp và chơi qua đường đúng là có thể thành một nhóm lớn rồi. Nhưng khi hắn nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung thì không kìm nổi mà cắn đầu lưỡi rồi mắng một câu ‘Mẹ kiếp’.

“Anh à, đây đúng là chị dâu à?” Tô Chí Quan không dám tin mà chỉ tay về Mộ Dung Hiểu Nhung, đồng thời quay đầu nhìn Lâm Dật.

Lâm Dật đang cười khổ thì nghe thấy Mộ Dung Hiểu Nhung nói: “Dùng từ ‘chị dâu’ chưa được chuẩn lắm. Lâm Dật là người của tôi, cậu nghĩ nên gọi tôi là gì?”

“Hự…Chị đại” Tô Chí Quan ánh mắt sáng quắc nhìn về hai cảnh vệ mà Mộ Dung Hiểu Nhung dẫn theo. Với hiểu biết của hắn, vừa nhìn đã nhìn ra hai người này tuyệt đối là người trong quân đội. Vóc dáng này, ánh mắt này…Hắn không nghi ngờ gì, bao nhiêu người ở đây, ai dám động thủ với cô gái này thì trong nháy mắt sẽ mất đi năng lực làm việc đồng thời trong một tuần sẽ nằm trêи giường bệnh không dậy nổi.

Không động vào được, không động được…Tô Chí Quan chột dạ nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung một cái, sau đó quay đầu nói với Lâm Dật: “Anh họ, có chuyện gì vậy, còn có người dám bắt nạt anh sao…”

“Không có không có, chỉ là hiểu nhầm thôi…” Thi Ngân Đồng toàn thân kinh hãi run lẩy bẩy, đang định mở miệng giải thích thì thấy Tô Chí Quan đột nhiên quay đầu lại, giơ tay tát lên mặt gã một cái.

BỐP! Cái tát giòn vang: “Mẹ kiếp, cho mày lên tiếng chưa? Quỳ xuống cho tao”. Tô Chí Quan quay người tát Thi Ngân Đồng một cái trước mặt mọi người, sau đó chỉ đám người phía sau: “Tất cả quỳ xuống cho tao, đợi tao đập xong quán bar này rồi sẽ tìm chúng mày tính sổ cả thể”.

Tô Chí Quan chưa nói dứt câu thì trong quán bar đã truyền ra tiếng hét hỗn tạp, còn có người ôm đầu chạy ra ngoài, cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn loạn.

“Mày…” Thi Ngân Đồng thật sự không ngờ đám phú nhị đại này dám nghênh ngang đến đập quán bar này. Đồng thời cũng biết đám phú nhị đại này là không chọc vào được. Đang định trốn đi gọi điện thoại cho ông chủ thì Tô Chí Quan đột nhiên ra tay, đánh lên mặt gã: “Phiền phức quá đi, bảo mày quỳ xuống, không nghe thấy sao?”

BỐP! Lại là một cái bạt tai.

“Nếu mày không tự mình quỳ xuống thì tao sẽ cho mày cả đời không đứng lên được”.

BỐP, BỐP, BỐP…Mấy cái tạt tai liên tiếp, khóe miệng Thi Ngân Đồng đã chảy máu rồi quỳ sụp xuống đất.

“Trò gì vậy?” Tô Chí Quan khinh thường nhìn gã một cái nhưng nghe thấy Thi Ngân Đồng cắn răng nói: “Mày đánh tao không sợ ông chủ tao báo thù sao?”

“Liễu Vinh?” Tô Chí Quan nhau mày hỏi: “Mày gọi điện cho gã rồi?”

“Ha ha, trong quán xảy ra chuyện lớn như thế, đâu chỉ mỗi tao mới có số điện thoại của ông ấy, nếu không có gì bất ngờ thì Liễu tổng chắc sắp đến rồi. Tao không cần biết mày là công tử nhà ai nhưng thấy Liễu tổng của bọn tao, chỉ e bố mẹ mày đích thân đến xin lỗi mới xong được chuyện hôm nay đấy?” Thi Ngân Đồng lời này cũng không phải không có căn cứ.

Từ khi Khương Hoành rửa tay gác kiếm còn Từ Cửu bị cảnh sát bắt vào thời gian trước thì hiện giờ bá chủ ngầm của Nam Đô chính là Liễu Vinh. Gã mới hơn năm mươi tuổi nhưng ở Nam Đô đã mở mấy quán bar và khu giải trí vô cùng nổi tiếng. Gã có cổ phần lớn, đặc biệt là quán bar này là Liễu Vinh bỏ tiền ra cải tạo khi quán bar được chuyển nhượng. Mỗi cái bàn cái ghế cái cốc ở đây đều là tài sản riêng của gã. Vì vậy Tô Chí Quan dám đập quán bar này thì đúng là khiến Thi Ngân Đồng kinh ngạc, đồng thời đợi để xem kịch hay.

“Ồ, mày nói tao mới nhớ, quán bar này của Liễu Vinh, sớm biết vậy thì tao đã không làm thế…”

Thấy vẻ phiền não trêи mặt Tô Chí Quan, Thi Ngân Đồng cười lạnh nói: “Giờ biết được thực lực của quán bar bọn tao rồi chứ? Nhưng không cần đâu, Liễu tổng chắc đã trêи đường đến đây rồi, mày ở trước mặt bao nhiêu người mà dám đập quán bar của ông ấy. Ha ha, tao không biết mày là con nhà hào môn thế gia như nào nhưng tao chắc chắn, nếu bây giờ mày không đi thì tối nay e là mày không đi nổi đâu”.

Đang nói thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh hỗn tạp. Mọi người vội quay đầu lại thì nhìn thấy một con xe Land Rover màu đen đang dần đi đến phía cửa quán bar. Biển số xe mới bá đạo, A22222, phía sau còn có mấy con xe Mercedes S màu đen, khí thế hùng hồn khiến đám người Thi Ngân Đồng như gặp được ân nhân cứu mạng, liều mạng chạy về đó rồi hô hào.

“Liễu tổng, cuối cùng ngài cũng đến rồi, cứu chúng tôi với. Đám người này hống hách quá, họ muốn đập quán bar của ngài…”

Trong tiếng hét đó, phía ghế sau của xe Land Rover có một người trung niên mặc đồ Âu bước xuống. Dáng người gã không cao, không phải kiểu khôi ngô nhưng khi gã bước xuống xe thì toát ra vẻ thâm độc khó nói thành lời.

Gã xuống xe nhìn một lượt những vị khách từ trong quán bar chạy ra ngoài. Sau đó ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào đám người trước cửa rồi nhanh bước đi lại, vòng qua Thi Ngân Đồng và Tô Chí Quan, đứng trước mặt Lâm Dật cung kính nói: “Chào Lâm thiếu gia”.

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK