“Ban nãy là cô nói phải không?” Giọng nói của Khâu Linh vẫn vô cùng kinh ngạc. Trước đó, tất cả sự chú ý của cô ta đều tập trung vào Lâm Dật và Sở An Nhiên, chỉ có điều cô ta cảm thấy cô gái mặc váy đen thoạt nhìn rất quen nhưng không thể nhớ nổi đó là ai. Nhưng sau khi nói xong câu này thì Khâu Linh cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh mình nhìn cô gái đó có chút kỳ quặc. Nụ cười đó giống như đang đùa giỡn, như với biểu cảm ‘cô đang tự tìm đường chết rồi đó’.
“Này! Sao con người cô lại không có phép lịch sự gì vậy, tôi nói chuyện với cô mà cô không trả lời? Có chút phong thái tí đi?” Những người bên cạnh càng nhìn vậy thì Khưu Linh càng cảm thấy người con gái kia đang cố ý sỉ nhục cô và Quách Tường nên trong lòng thấy không vui.
“Em bớt nói vài câu đi”. Sắc mặt Quách Tường tối sầm lại. Đổi lại là ai khi dẫn theo người con gái mà làm mấy chuyện ngốc nghếch như này thì đều thấy khó coi.
“Sao vậy? Anh thật sự có quen cô ta à? Không phải là người cũ của anh hay là tình nhân đấy chứ?” Khưu Linh quay đầu lại nhìn Quách Tường với vẻ mặt khó hiểu “Không phải là hôm nay anh đến vì muốn gặp chị em nhà họ Trình sao, sao lại biến thành buổi gặp tình nhân vậy? Anh Tường, ban nãy em còn nói giúp anh, anh sẽ không đến mức vì một người con gái mà trở mặt với em chứ?” Khưu Linh từ ánh mắt của Quách Tường có thể nhìn ra vẻ quan tâm và căng thẳng cực độ của hắn ta đối với người con gái váy đen kia. Nhưng hắn chưa từng nhìn mình như thế.
Đặc biệt là trước mặt bao nhiêu người mà không hề giữ thể diện cho mình, không những thế còn trở mặt với mình. Khi so sánh như vậy, Khưu Linh cảm thấy mình đúng là sống không bằng chết. Người đàn ông mà mình vất vả lấy lòng nịnh nọt, không ngờ lại vì một người con gái khác mà nói với mình bằng giọng điệu đó. Lúc này cô ta nhìn về phía cô gái váy đen kia với ánh mắt ác độc như con dao găm, nói: “Cô đứng lên cho tôi, cô không thấy là tôi đang nói chuyện với cô sao, nhìn ăn mặc thì cũng được đấy mà không hiểu một chút quy tắc gì vậy?”
“Cô câm miệng lại, cút ra ngoài cho tôi, đừng có làm chuyện mất mặt ở đây nữa”. Lúc này sắc mặt Quách Tường càng khó coi. Trong trường hợp này, khi đối mặt với những ánh mắt khác thường của những thiếu gia khác và còn cả ánh mắt khinh bỉ của chị em Trình gia thì hắn ta thấy hoàn toàn mất thể diện. Hắn ta nắm chặt tay Khưu Linh rồi lớn bước đi về phía cửa.
“Anh làm gì vậy, em còn chưa nghe xong buổi hòa nhạc mà, sao em phải đi”. Khưu Linh dùng sức giãy dụa nhưng khi cô ta quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Quách Tường tối sầm lại thì mới cảm giác có gì đó không ổn.
“Xin lỗi xong rồi hẵng đi chứ”. Trình Tư Tư nhìn điện thoại rồi thản nhiên nói.
Lúc này, Khưu Linh có ngốc đến mấy thì cũng có phản ứng lại, người con gái mở miệng nói câu này là ai vậy.
Khưu Linh chỉ tay về phía Trình Tư Tư, sắc mặt khó hiểu nhìn về phía Quách Tường hỏi: “Cô ta…Cô ta chính là đại tiểu thư của Trình gia sao?”
“Mẹ kiếp, biết rồi mà còn chỉ tay về mặt người ta, còn không mau đến xin lỗi đi”. Quách Tường nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này Khưu Linh mới thật sự thấy sợ. Cô ta vội đi đến trước mặt Trình Tư Tư, lẩm bẩm nói: “Trình…Trình đại tiểu thư, tôi thật sự không biết là cô, có gì mạo phạm thì mong cô lượng thứ không so đo với tôi nữa…”
Trình Tư Tư ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp quét nhìn khuôn mặt nịnh bợ của Khưu Linh, cười nói: “Là xin lỗi họ cơ”.
“Họ…Họ ư?” Khưu Linh kinh ngạc quay đầu nhìn rồi chỉ về phía Lâm Dật và Sở An Nhiên, sau đó hắng giọng nói: “Cô bảo tôi đi xin lỗi hai người kia sao, không thể nào”.
Vốn dĩ ban đầu Quách Tường bảo cô đi xin lỗi cô gái mặc váy đen, Khưu Linh đã không muốn rồi nhưng nghĩ đến đối phương là con gái của Trình gia, là một trong hai người con của gia tộc hiển hách nổi tiếng Nam Đô nên cô ta chấp nhận. Không chỉ có chấp nhận mà còn cảm thấy vinh hạnh nữa. Nhưng giờ tiểu thư Trình gia lại bảo cô đi xin lỗi cái tên nghèo rớt kia ngay trước mặt mọi người, bất luận thế nào thì Khưu Linh cũng không thể chấp nhận được.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi hai kẻ đó. Những lời tôi nói ban nãy đều là sự thật, những chuyện đó đều là tôi tận mắt chứng kiến. Trình đại tiểu thư, cô đừng để vẻ ngoài của họ làm cho mê hoặc. Hôm nay hai kẻ này vào đây chắc chắn không phải đến nghe nhạc mà có mục đích khác, mọi người phải cẩn thận đấy”. Khưu Linh sắc mặt khinh bỉ nhìn đám người Lâm Dật, nói.
Cùng lúc này, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn luận rôm rả.
“Cũng đúng, hai người này sao còn mặt mũi ngồi ở đây mà không đi thế, đúng là chưa gặp người nào không biết xấu hổ thế.”
“Ông chủ Trình mời khách quý đến phòng nghỉ ngơi rõ ràng là cho họ cơ hội. Bỏ lỡ cơ hội này, một khi chọc giận ông chủ thì cả đời hai người này sẽ không được xuất hiện ở Nam Đô nữa đâu”.
“Hơn nữa, tôi thấy ban nãy Trình đại tiểu thư đang giữ thể diện cho hai người kia đó. Đúng là ngưỡng mộ thật, chưa từng thấy cô ấy nói giúp cho ai bao giờ…”
Khưu Linh thấy thế thì càng đắc ý hơn, nói với Trình Tư Tư: “Cô là đại tiểu thư của Trình gia, có bao giờ gặp phải loại nghèo như này đâu. May là hôm nay tôi ở đây, nếu không thì xảy ra chuyện nực cười rồi”.
“Ừm”. Trình Tư Tư gật đầu, lập tức quay đầu lại nói vài câu bên tai với Trần Ngữ Yên, nói xong rồi đứng dậy rời đi. Và hướng mà cô ta đi là về hướng phòng nghỉ ngơi của khách quý.
Khưu Linh thấy Trình Tư Tư đi như vậy nên trong lòng cười lạnh, tưởng rằng Trình Tư Tư đã tin lời mình nói nên muốn tìm người đến đuổi đám người Lâm Dật đi. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Trần Ngữ Yên mặt không chút biểu cảm đi theo chị gái mình về phía phòng nghỉ ngơi.
“Ha ha, mọi người nhìn thấy chưa, đôi nam nữ này khiến chị em Trình gia tức giận mà bỏ đi rồi, hôm nay các thiếu gia công tử đến đây phí công rồi. Tôi nói này Sở An Nhiên, cô ở cạnh ai thì không ở, ai ngờ lại ở bên kẻ rác rưởi này. Giờ hai người đắc tội với giới thượng lưu của Nam Đô rồi, chỉ e đời này hai người sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên, cả đời đành phải làm y tá quèn thôi. Ha ha”.
Trong lòng Khưu Linh thấy vô cùng hưng phấn. Cô ta lớn bước đi về phía trước mặt Quách Tường, dùng tay ôm lấy cánh tay hắn, đang mở miệng định nịnh nọt thì nghe thấy Trần Ngữ Yên vẫn chưa đi xa, lúc này dừng bước chân thản nhiên nói: “Quách Tường phải không, nếu như sau này để tôi nghe thấy anh bịa đặt chuyện giữa Quách gia và Trình gia thì tôi sẽ không để ý gì mà cho Quách gia nhà anh biến mất khỏi Nam Đô đấy, nhân tiện cho anh và Quách Chí cũng cút ra khỏi Nam Đô luôn, mãi mãi không xuất hiện trước mặt tôi được đâu”.
Nói xong, Trần Ngữ Yên liếc mắt nhìn về phía Khưu Linh đang đờ đẫn ra, khẽ giọng cười nói: “Cô em này, nếu tôi là cô thì sẽ nhanh chóng rời đi ngay lập tức trước khi bảo vệ vào tống cổ cô ra ngoài. Nếu không thì cô sẽ còn thảm hơn đấy”.
Lúc này, Lâm Dật nhìn tin nhắn mà chú Lưu gửi đến, quay đầu lại nói với Sở An Nhiên: “Buổi hòa nhạc kết thúc rồi, chúng ta cũng đi thôi”.
“Anh không được đi”. Khưu Linh cứ nắm chặt tay Quách Tường. Cô ta không tin Trình gia sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cô ra ngoài trước mặt bao nhiêu người trong giới thượng lưu như thế. Hiện giờ cô sợ nhất là Quách Tường với khuôn mặt lạnh lùng. Cô không biết tại sao mình lại đắc tội với chị em Trình gia, nhưng nếu như đến cả Quách Tường cũng đoạn tuyệt qua lại với cô thì hôm nay cô ta thiệt thòi lớn rồi.
“Ha ha! Trước đây tôi từng nói với cô là trước mặt chị em Trình gia thì phải giữ khoảng cách với tôi. Nhưng giờ đây loại con gái ngốc nghếch như cô không những hại mình mà còn liên lụy đến tôi và bố tôi. Sau này tốt nhất là cô hãy biến mất trước mắt tôi, nếu không, vì tập đoàn tôi sẽ không tiếc gì mà ra tay đánh phụ nữ đâu. Hiểu chưa?” Quách Tường hung hăng hất tay Khưu Linh ra, trước khi đi, ánh mắt hắn còn ác độc nhìn về phía Lâm Dật và Sở An Nhiên, sau đó không thèm quay đầu mà rời khỏi phòng lớn của buổi hòa nhạc.
Trong lúc Quách Tường bước ra cửa lớn thì một đội bảo vệ bước vào đứng trước mặt Khưu Linh.
“Dẫn đi”. Người dẫn đầu đội bảo vệ không nói nhiều mà khoát tay. Hai nữ bảo vệ lập tức lên trước rồi nắm chặt hai tay Khưu Linh.
“Các người đừng động vào tôi, đừng động vào tôi”. Khưu Linh đột nhiên như phát điên mà hét lớn, thân người không ngừng giãy dụa.
“Đừng động vào tôi! Các người có biết tôi là ai không hả? Có tin là ngày mai tôi sẽ làm cho các người mất việc không, cút hết đi cho tôi”.
………………………
Nhìn thấy Khưu Linh gần như phát điên mà Lâm Dật thở dài, kéo tay Sở An Nhiên đứng dậy rồi rời khỏi bằng cửa kế bên.
———————–