Nếu đã như vậy thì chỉ có thể ra tay cứu cô ấy thôi. Lâm Dật dùng hai tay đè lên
trước ngực cô gái rồi dùng sức ấn mấy cái nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng gì.
Để cứu người mà Lâm Dật cũng không để ý quá nhiều. Cậu nắm chặt mũi cô ấy rồi
sau khi đợi cô ấy khẽ mở miệng ra thì cậu trực tiếp hà hơi thổi ngạt.
Không bao lâu sau, thân thể cô gái run rẩy vài cái rồi nôn ra ngụm nước lớn. Lâm
Dật thấy thế thì thở phào một cái rồi nhìn cô gái.
Quần áo của cô đã bị ướt sũng, lúc này những điểm nhấp nhô trên người đều lộ ra
hết. Lâm Dật thấy mình thật không phải nhưng ánh mắt vẫn không ngoan ngoãn mà
cứ nhìn khắp người cô gái này.
“Cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi”. Lâm Dật dựa vào tảng đá ở bên cạnh rồi lau mồ
hôi trên trán. Lúc này cậu bỗng nhiên nhớ lại Sở An Nhiên nhảy lầu trước đó, trong
lòng khó tránh được cảm giác đau đớn. Cậu hỏi cô gái đối diện: “Sao cô lại nhảy
xuống vậy?”
Cô gái mở to hai mắt, sau khi đờ người ra thì mới hỏi lại Lâm Dật một câu: “Tại sao
anh lại cứu tôi?”
Không cứu người, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ lại biến mất
ngay trước mặt mình? Chuyện này là bất cứ ai thì cũng sẽ ra tay cứu giúp thôi.
“Tôi không biết là cô đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi hi vọng là cô hãy quý trọng lấy
tính mạng của mình, không có gì quan trọng hơn nó cả”. Lâm Dật cũng không biết là
mình đang nói câu này cho cô gái nghe hay nói cho Sở An Nhiên đang nằm trong
phòng phẫu thuật nghe nữa.
“Quý trọng? Ha ha”. Cô gái cười khổ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này tràn đầy khổ đau,
nói: “Trên thế giới này sẽ không có ai quý trọng tôi cả. Tôi sống cũng chỉ thêm mệt
mỏi mà thôi”.
Trên mặt cô gái đều là thần sắc đau khổ, ác mộng đó khiến cô không có cách nào
thoát ra được. Vốn cứ tưởng rằng có thể dùng cách này để giã từ tất cả những ai
ngờ lại để Lâm Dật cứu sống.
“Cô đừng nói vậy, không phải ai cũng thể hiện hết ra bên ngoài vẻ quan tâm và
muốn đối tốt với cô đâu. Có lẽ họ rất quan tâm cô mà cô không biết thì sao. Nếu như
cô chết thì đó mới là đả kích lớn nhất đối với những người luôn trân trọng cô đấy”.
Lâm Dật nghĩ đến Sở An Nhiên đang nằm trong phòng phẫu thuật, vì vậy đứng dậy
vỗ bụi bặm trên người mình.
“Tôi phải đi đây, dù sao thì tôi vẫn hi vọng cô đừng làm như vậy nữa. Nếu như cô cứ
nói là không có ai trân trọng cô thì tôi được tính là một người trân trọng cô rồi đấy.
Dù sao thì tôi cũng thật lòng hi vọng cô không làm chuyện ngốc nghếch nữa”. Lâm
Dật nhìn người con gái đó một cái rồi từ từ rời đi.
Nhìn bóng hình Lâm Dật dần mất hút, cô gái dường như không có ý định nhảy
xuống nữa.
................................
Lâm Dật quay về phòng phẫu thuật thì đúng lúc ca phẫu thuật đã kết thúc. Vương
Trung Sinh với sắc mặt kích động đi đến bên cạnh Lâm Dật, nói: “Thiếu gia! Lần
phẫu thuật này khá thuận lợi, tiếp đó vẫn cần tiến hành ba lần phẫu thuật nữa là Sở
An Nhiên có thể hồi phục lại rồi”.
Lâm Dật gật đầu, sắc mặt vô cùng bình thản. Mấy ngày sau đó, Lâm Dật luôn chờ
đợi Sở An Nhiên tỉnh lại.
Hàng ngày, Vương Trung Sinh đều báo cáo với Lâm Dật về tình hình của Sở An
Nhiên. Còn Cố Phiến Phiến dường như vẫn không từ bỏ ý định quyến rũ Lâm Dật,
cả ngày cô ta không ngừng quấn quýt bên cạnh cậu.
Sau khi quen với ý đồ mờ ám của cô ta thì Lâm Dật cũng không hành động xốc nổi
như lần trước nữa. Cô ta muốn thế nào thì Lâm Dật cũng không quan tâm, hàng
ngày cậu vẫn sống cuộc sống của mình.
Còn về chuyện của Lăng Tiêu Tiêu thì cậu vẫn nhớ trong lòng. Chuyện xảy ra ngoài
ý muốn giữa cậu và cô ấy ở trên xe khiến Lâm Dật không có dũng khí đối mặt với
cô. Nhưng hiện giờ trong tay Lâm Dật có vé đi xem buổi hòa nhạc của chị họ Tô
Mạch Nhiễm nên cậu nghĩ mình có thể dùng cách này để bù đắp lại cho cô ấy.
“Vé buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm á?” Đám người Trương Dương ở quán đồ
nướng phía sau cổng trường hỏi với thái độ kinh ngạc.
“Ừm! Sao thế?” Lâm Dật cố ra vẻ điềm tĩnh mà hỏi lại một câu.
“Mẹ kiếp! Cậu được đó, làm sao mà lấy được thứ hay ho vậy? Tớ nghe nói là vé đã
hết sạch rồi mà cậu vẫn có được”.
Lâm Dật nghe thấy vậy chỉ cười chứ không giải thích gì.
“Phải rồi Lâm Dật! Có một chuyện tớ không biết có nên nói với cậu không?” Lý Hạo
đột nhiên nói một câu.
“Đều là anh em cả, có gì mà nên với không nên chứ”.
Thấy Lâm Dật bình tĩnh như vậy nên Lý Hạo hít một hơi thật sâu, nói: “Tớ nghe nói
là An Hinh và Lưu Minh chia tay rồi”.
Cái gì cơ? Lâm Dật sững người, cốc rượu đang cầm trên tay suýt nữa rơi xuống
đất. Cậu không hề vì chuyện này mà có suy nghĩ khác với An Hinh, chỉ cảm thấy
thông tin này khiến người ta không thể ngờ tới được.
Hiện giờ bên cạnh cậu có biết bao nhiêu cô gái, kể cả là Cố Phiến Phiến mà cả ngày
cứ nũng nịu bên cậu thì cũng hơn An Hinh rất nhiều.
“Chuyện này hình như tớ cũng nghe nói rồi, mấy ngày trước trong trường còn truyền
đi rộng khắp nữa cơ”. Trương Dương cũng phụ họa vào một câu.
“Thật ra gần đây tớ có theo dõi weibo của An Hinh thì thấy người con gái này như
biến thành một người khác vậy. Cả ngày cô ta chỉ đi chia sẻ tâm trạng lạc quan của
mình, cảm giác không giống như con người ban đầu của cô ta nữa”. Tống Phán Tử
uống chén rượu, sau khi nói xong đoạn này thì dường như cảm thấy mình nói sai gì
đó nên lập tức im miệng lại.
“Thôi kệ cô ta”. Lâm Dật cười nâng chén rượu lên rồi chạm cốc với mấy người anh
em.
“Lâm Dật à! Mặc dù chuyện này đã xảy ra rồi nhưng mấy anh em chúng tớ vẫn
muốn khuyên cậu đừng có dây dưa gì với An Hinh đấy. Người con gái này không
đơn giản đâu, cũng không đáng nữa”.
Lâm Dật không hề nói gì. Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Dật đột nhiên vang lên.
Cậu nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại rồi ngưng một lát mới nói:
“Alo”.
“Thiếu gia! Cô Sở An Nhiên tỉnh rồi”.
“Sao cơ?” Lâm Dật kích động đứng dậy, chén rượu đang cầm trên tay suýt nữa bị
rơi vỡ.
“Đúng vậy ạ! Hiện giờ thiếu gia ở đâu? Có cần tôi cử người đến đón thiếu gia không
ạ?”
Lâm Dật vội vàng quay về bệnh viện đúng lúc nhìn thấy Sở An Nhiên đang được
đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Bình oxy trên miệng cô ấy đã được tháo ra và một băng
gạc đang quấn trên đầu cô. Sắc mặt đã không còn đỏ ửng nữa, ở phía mắt còn
nhiều vết máu.
“Thưa cậu Lâm Dật! Ba lần phẫu thuật đều tiến hành vô cùng thành công. Bước tiếp
theo cần làm đó là phẫu thuật hồi phục mô não. Dựa theo tình hình hiện giờ của cô
Sở An Nhiên thì phẫu thuật tiếp theo sẽ rất thành công”.
Chương 42
Lâm Dật nhìn Sở An Nhiên đang nằm trên giường bệnh. Cô ấy chỉ mở mắt ra được
mấy giây rồi lại nhắm chặt lại.
“Cố gắng nghỉ ngơi đi, đợi sau khi cô tỉnh lại thì sẽ không còn chuyện gì nữa, sẽ
không có ai dám bắt nạt cô nữa”. Lâm Dật nói mà cổ họng có chút nghẹn ngào”.
Nói xong cậu đứng lên nhìn Sở An Nhiên một cái rồi định rời khỏi phòng bệnh. Đúng
lúc này, bàn tay vốn không cử động được của Sở An Nhiên đột nhiên nắm chặt lấy
Lâm Dật. Lâm Dật sững người quay đầu lại nhìn cô.
Sở An Nhiên khẽ mở mắt ra, những giọt lệ đang tuôn ra từ đôi mắt đẹp đó khiến trái
tim Lâm Dật rung động. Cậu biết rằng, Sở An Nhiên chắc chắn đã nghe thấy những
lời mình nói.
“Sẽ không sao đâu! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dật đi đến khu chung cư cao cấp nổi tiếng nhất ở
trung tâm thành phố. Tiểu khu này dựa vào cái tên đặc biệt của mình và môi trường
địa lý lý tưởng nên đã trở thành mục tiêu phấn đấu của vô số bạn trẻ.
Nơi này cách bệnh viện rất gần nên Lâm Dật đi mấy bước là tới. Cậu đưa mắt nhìn
về phía tường quảng cáo trước cổng. Rất nhanh cậu đã chọn một căn hộ lớn gồm
ba phòng hai sảnh với giá 8000 một tháng.
Lâm Dật gọi điện thoại cho chủ nhà, rất nhanh, chủ nhà liền vội vàng đến gặp mặt
Lâm Dật. Chủ nhà là một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi, thân hình mũm
mĩm, dưới chân đi đôi giày cao gót cảm giác như sắp không chịu nổi trọng lượng cơ
thể bà ta. Một tay bà ta cầm túi xách, tay còn lại cầm hợp đồng.
‘Cậu muốn thuê nhà?” Người phụ nữ béo này nhau mày một cái, nhìn Lâm Dật với
vẻ mặt khinh bỉ.
Lâm Dật ăn mặc quá mức bình thường, thật sự không giống những người có thể
thuê được nhà của bà ta.
“Đúng vậy!”. Lâm Dật gật đầu, nói.
“Cậu thuê nhà làm gì? Đừng có làm những chuyện mờ ám là được”. Người phụ nữ
nhau mày, nói với giọng không tin tưởng Lâm Dật cho lắm.
“Tôi là sinh viên, sau khi tốt nghiệp muốn tìm nơi ở nên đến đây thuê nhà”.
“Sinh viên? Cậu là sinh viên ở đâu? Tôi chưa từng gặp sinh viên nào lại thuê được
kiểu nhà ở đây cả. Nếu cậu là sinh viên thật thì lấy thẻ sinh viên ra cho tôi xem”.
Lâm Dật đâu có mang theo thứ này bên mình nên thành thật nói: “Tôi đi vội quá nên
không đem theo. Lẽ nào không có thì sẽ không thuê được nhà sao?”
“Đúng là lời thừa. Ai biết được cậu nói có thật không, ngộ nhỡ cậu làm những
chuyện vi phạm pháp luật thì chỉ có tôi là gặp xui xẻo thôi. Nếu như vẫn muốn thuê
thì cậu nộp tiền thuê một năm và thêm hai vạn bồi thường về tổn thất tinh thần cho
tôi”.
Nghe thấy vậy, Lâm Dật liền bật cười. Người phụ nữ này rõ ràng là đang làm khó
mình.
“Thôi tôi không cần nữa”. Lâm Dật không hề để ý đến tiền thuê nhà, chỉ có điều cách
nói chuyện của người phụ nữ này khiến cậu thật sự không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, nhà này vốn dĩ không phải thuê cho cậu ở. Nếu để bà ta nhìn thấy cả nhà
Sở An Nhiên xuất hiện ở đây thì chỉ e sẽ hiểu nhầm càng lớn hơn.
Lâm Dật vừa mới xoay người đi thì người phụ nữ béo không nhịn được đã nói lời
chế giễu: “Đúng là hài thật! Đừng tưởng tôi không biết, loại nghèo như cậu mà lại
muốn sĩ diện à. Tiểu khu với giá tiền như này không phải là nơi cậu có thể ở được
đâu? Cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì?”
Lâm Dật dừng bước chân định quay đầu lại thì nghe thấy người phụ nữ đó nói với
giọng càng kích động hơn: “Sao, không phục à? Có bản lĩnh thì đừng có đến đây
thuê nhà nữa, mua một căn mà ở có phải tốt hơn không. Ha ha, lãng phí thời gian
của người ta thì chửi hai ba câu thì đã làm sao? Kẻ nghèo thì đúng là nghèo mà,
nhìn là đã thấy xui xẻo rồi”.
Lâm Dật rất tức giận, cậu vốn không muốn chấp nhặt với người phụ nữ này nên
nghĩ, nhẫn nhịn một chút rồi cho qua. Nhưng những lời của bà ta như nhắc nhở Lâm
Dật.
Bao nhiêu năm nay cậu luôn sống trong cảnh nghèo khổ, vì vậy thường quên đi hiện
giờ mình đã có hàng trăm triệu rồi. Số tiền lớn này, đừng nói là thuê nhà, mà cứ coi
như muốn mua một căn biệt thự tốt nhất ở thành phố thì cũng thừa sức.
“Đúng là bà đã nhắc nhở tôi”. Lâm Dật quay đầu nhìn người phụ nữ béo, mỉm cười
một cái nói. Nụ cười đó với ý vị thâm trầm khiến cho bà ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Bên cạnh tiểu khu này là khu biệt thự nổi tiếng trong thành phố. Xung quanh biệt thự
đều gần với một vườn hoa lớn. Mặc dù tiểu khu này thiết kế cũng đơn giản nhưng
không đơn điệu chút nào. Cả biệt thự hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ
của đại chúng: đẹp mà thực tế...
Lâm Dật rất thích nơi này, sống ở đây không cảm thấy giả tạo mà còn có thể hưởng
thụ những sự đãi ngộ khác biệt nữa.
Đi qua mấy biệt thự đó, Lâm Dật đi đến một khu buôn bán. Cả khu với thiết kế cách
điệu, đặc biệt là ngọn đèn lớn trong đại sảnh càng thu hút sự chú ý của mọi người
hơn.
“Quả nhiên nơi này đúng là kỳ công thật”. Lâm Dật không kìm nổi mà cảm thán một
câu.
“Haiz! Ai vậy, làm gì thế, tự dưng chắn ở giữa làm người ta nhìn không được. Ngây
người ở đây mà không đi làm việc đi, đờ đẫn ở đó làm gì vậy?”
Lâm Dật bị người ta quát một tiếng nên quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ
đẹp thân người cao ráo, ăn mặc thì hở hang. Trên người cô ta toát lên vẻ lẳng lơ, cố
ý che mũi, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Dật.
“Cô đi trước đi”. Lâm Dật không muốn chấp nhặt với cô ta nên nghiêng người
nhường sang một bên định để cô ta đi trước.
“Phục rồi hả, người ngợm thì bẩn xong còn có mùi thuốc, mùi khó ngửi như vậy thì
tôi đi kiểu gì?”
Lâm Dật ngây người ra, sau đó ngửi quần áo của mình. Bởi vì thời gian dài ở trong
bệnh viện nên trên người khó tránh khỏi mùi thuốc nên bản thân cậu cũng ngửi thấy
được.
“Không biết là mùi thuốc gì mà khó ngửi chết đi được. Không phải là bệnh truyền
nhiễm gì đấy chứ? Cậu cách xa tôi ra một chút”.
Lâm Dật không nói gì, đúng lúc này nhìn thấy một biệt thư gần công viên mà cậu
thấy khá ổn. Cậu lùi về sau hai bước, định sau khi người phụ nữ này đi thì cậu sẽ
đến hỏi giá.
“Tôi nói mà cậu không nghe thấy sao? Cậu mau rời khỏi nơi này cho tôi, trên người
cậu có mùi quái quỷ gì nên đừng đứng cách tôi gần quá. Tôi sợ bị lây nhiễm bệnh gì
thì chết?” Người phụ nữ với sắc mặt phẫn nộ, chỉ vào Lâm Dật trách mắng một cách
vô lý.
Chương 43
“Ở đây rộng như vậy, cô còn muốn thế nào nữa? Cô đâu có béo, hơn nữa tôi đã để
lại cho cô vị trí rộng thế này còn gì”. Lâm Dật không kìm nổi mà lên tiếng.
“Mày là cái thá gì, một đứa nghèo rớt mùng tơi mang trên mình mùi quái dị mà dám
hung hăng ở đây với tao. Mày có tin giờ tao gọi chồng tao đến xử lý mày không”.
Người phụ nữ lẳng lơ kia sau khi nói xong thì lập tức lộ ra vẻ ủy khuất.
“Chồng à, chồng mau đến đây đi, có tên lưu manh đang giở trò đồi bại với em”.
“Cô nói thế là có ý gì…” Lâm Dật vẫn chưa nói xong thì một người đàn ông trung
niên mặc đồ vest bước lại.
Gã ta với vẻ mặt không vui đi đến bên cạnh Lâm Dật, xoay người nhìn người phụ
nữ của mình hỏi: “Vợ à, kẻ nào bắt nạt vợ?”
“Chính là nó đấy! Cái tên khốn kiếp này, trên người thì có mùi quái dị, không biết là
có mắc bệnh gì khó chữa không mà còn chặn đường của em không cho em đi”.
Người phụ nữ lập tức ôm chặt chồng mình rồi nũng nịu.
Người đàn ông khi nghe thấy thế thì nhìn Lâm Dật một cái rồi lập tức nói với giọng
chế giễu: “Đm! Chính là thằng nhãi mày đã chặn đường của vợ tao hả?”
Lâm Dật nhìn cách ăn mặc của gã ta là biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Dưới cổ gã có hình xăm, biểu cảm và khẩu khí nói chuyện thì kiêu căng. Nếu Lâm
Dật đoán không nhầm thì tên này chắc là xã hội đen.
“Tôi nhường đường cho cô ta rồi nhưng cô ta không chịu đi thôi”. Lâm Dật ra sức
giải thích.
“Đm! Thằng nhãi như mày vẫn còn giả bộ ở đây à. Người phụ nữ của tao mà mày
cũng dám bắt nạt hả? Có phải mày chán sống rồi không?” Người đàn ông đó đẩy
người phụ nữ lẳng lơ kia ra, tức giận xông lại một tay nắm chặt cổ áo Lâm Dật nói.
Người phụ nữ bên cạnh gã đang có biểu cảm chờ đợi để xem màn kịch hay.
Đúng lúc này, nhân viên bán hàng đã phát hiện ra tình huống không ổn nên đã bước
lại, cười hỏi: “Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Người đàn ông thu tay về, nhìn lên người nhân viên bán hàng gợi cảm kia, sau đó
nói: “Cô tự nhìn đi! Cái tên nhãi nhép không biết từ đâu đến đây lại dám chọc ghẹo
bạn gái tôi, lại còn chặn đường của cô ấy. Loại người này xuất hiện ở đây thì tôi đâu
dám mua nhà ở đây nữa, buồn nôn quá đi”.
“Sao anh lại ở đây?” Nữ nhân viên bán hàng sắc mặt trầm xuống, nói: “Bây giờ anh
hãy đi ra khỏi đây cho tôi”.
Ở đây vốn có một vài nhân viên phụ trách việc chuyển đồ dùng gia đình cho khách
hàng. Những nhân viên đó thường có thân phận thấp kém, có thể ở lại đây đã là
điều khó nhẫn nại lắm rồi. Vì vậy mà nhân viên bán hàng này tất nhiên sẽ không nể
mặt gì với Lâm Dật nữa.
Nếu như không phải là Lâm Dật để ý đến căn hộ ở đây thì cậu sẽ không bao giờ
bước vào đây khi chứng kiến thái độ của nhân viên bán hàng như vậy. Đúng là
‘trông mặt mà bắt hình dong’, loại người này ở đâu cũng gặp phải.
“Căn hộ này bao nhiêu tiền?” Lâm Dật chỉ về ngôi nhà mà trước đó mình đã để ý
đến rồi hỏi một cách thành thật.
“Sao! Còn muốn mua nhà nữa à?” Nữ nhân viên sắc mặt châm biếm đáp lại Lâm
Dật một câu: “Để tôi nói cho mà nghe này, để cho anh ở lại đây đã là nể mặt lắm rồi
đấy. Tôi còn chưa nói với tổ trưởng ở đây đâu, nếu bọn họ biết được anh ở đây làm
ảnh hưởng đến khách hàng thì chỉ e anh còn mất việc nữa đấy”.
Lâm Dật không để ý đến mấy lời mà cô ta vừa nói, cậu vẫn thản nhiên nói: “Tôi
muốn mua nhà”.
“Ha ha! Mày mua nhà? Mày có biết đây là đâu không? Đây là biệt thự đấy, không
phải loại người nghèo khổ trên người có bệnh truyền nhiễm như mày có thể mua
được đâu?” Người phụ nữ lẳng lơ gợi cảm ban nãy không nhịn được mà bật cười.
Đối với ả ta, người như Lâm Dật chỉ vì sĩ diện nên mới nói thế.
“Anh coi đây là chợ rau hay sao, tùy ý hỏi một câu bao nhiêu tiền là có thể mua
được nhà sao? Ha ha”. Nữ nhân viên bán hàng thể hiện thái độ, sắc mặt lạnh lùng
nhìn Lâm Dật, nói.
“Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy. Nếu như không chịu đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ.
Ngoài ra, tiền công của ngày hôm nay anh cũng đừng mơ lấy được”.
Lâm Dật căn bản không quan tâm đến những lời mà vẫn hỏi tiếp: “Tôi chỉ muốn biết
ngôi nhà đó bao nhiêu tiền. Đối với cô, câu hỏi đó khó khăn lắm sao?”
“Trả lời anh hay không, đó là quyền của tôi. Nếu mỗi ngày người nào cũng như anh
đến hỏi thì tôi bận chết mất”.
Những người có thể mua được nhà ở đây đều là người có tiền. Vì thế mà nữ nhân
viên tất nhiên cũng cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc.
“Chồng à! Nơi mà thằng nhóc kia nhắm trúng cũng được đấy chứ, môi trường cũng
được, xem ra ở đó chắc sẽ rất dễ chịu”. Người phụ nữ đưa ánh mắt nhìn về phía
biệt thự, ánh mắt như phát sáng.
Người đàn ông trung niên nghe thấy thế thì nói với vợ của mình với vẻ mặt phục
tùng: “Nếu vợ đã thích ở đây thì chúng ta quyết vậy”.
“Chồng à, em yêu chồng quá đi thôi”. Người phụ nữ nói xong rồi hôn người đàn ông
một cái.
“Người đẹp à, biệt thự kia bao nhiêu tiền vậy?” Người đàn ông với vẻ mặt đắc ý nhìn
Lâm Dật một cái, sau đó xoay người nói với nữ nhân viên bán hàng.
“Biệt thự này là biệt thự độc lập, môi trường cũng thuộc loại tốt nhất trong mấy biệt
thự quanh đây. Diện tích sàn cũng lớn hơn chút, vì vậy giá cả của nó cũng đắt hơn
mấy tòa mà các vị xem”. Nữ nhân viên là người biết rất rõ tòa nhà nào sẽ được trích
phần trăm lợi nhuận nên cô ta cố gắng giới thiệu toàn bộ ưu điểm của biệt thự đắt
đỏ này với cặp vợ chồng để hi vọng có được đơn hàng này.
“Diện tích sàn là bao nhiêu?”
“Tính sơ qua cũng tầm bốn trăm rồi ạ! Tổng ba tầng của biệt thự có diện tích sàn
khoảng ba trăm năm mươi, ngoài ra còn có vườn hoa riêng tầm tám mươi mét
vuông nữa”.
Có thể nói, biệt thự xa xỉ như này thì giá cả tất nhiên sẽ không thể thấp được.
Người đàn ông thử hỏi dò một câu: “Giá là bao nhiêu?”
“Giá cả là 2800 vạn ạ”.
“Gần ba nghìn vạn, đắt vậy cơ à?” Giá của biệt thự này đúng là cách biệt hẳn so với
giá của những biệt thự mà gã ta từng xem trước đó.
“Thưa ngài, biệt thự này chắc chắn có giá trị riêng của nó ạ. Xung quanh đều là đất
tư, còn có cả phòng tập gym nữa”.
Nữ nhân viên biết, những người dám hỏi đến biệt thự như này thì chắc chắn là
người có tiền, vì vậy cô ta ra sức thuyết phục, hi vọng có được đơn hàng này. Một
khi thành công thì tiền phần trăm cô ta nhận được sẽ bằng tiền lương của cả một
năm.
Người đàn ông ngây người tại chỗ, rõ ràng là có chút do dự. Còn người phụ nữ gợi
cảm kia cũng nhìn ra nên lập tức bước lên trước, ôm lấy cánh tay gã nói với kiểu
thân mật: “Chồng à, chúng ta mua biệt thự này đi được không? Ban nãy anh nghe
người ta nói hay thế cơ mà, mua nó chắc chắn sẽ không lỗ gì đâu”.
Chương 44
Mặc dù người đàn ông đó rất muốn mua nhưng tiền trong thẻ ngân hàng của gã
không cho phép gã ta làm như vậy.
“Em yêu à! Không phải là anh không đồng ý mà là hiện giờ tiền của chúng ta không
đủ. Hay là chúng ta cứ xem ngôi nhà trước đó được không?”
Người phụ nữ kia sau khi nghe xong thì sắc mặt liền biến đổi.
“Đâu có đắt đâu! Anh toàn nói là nhà anh có mấy trăm triệu, vậy thì tiền mua biệt thự
này có đáng là gì? Nếu như thật sự không được, sao anh không đi nói với bố anh để
ông cho anh thêm ít tiền?” Người phụ nữ lẩm bẩm nói.
“Biệt thự như này, đến bố anh cũng không ở được ý chứ. Thật sự chúng ta không
mua nổi biệt thự với giá như này đâu. Hơn nữa, biệt thự mà chúng ta xem trước đó
cũng rất tuyệt vời mà, cũng coi như máu mặt ở thành phố rồi đó”. Sau khi người đàn
ông dỗ dành người phụ nữ của mình thì cô ta mới chịu.
Còn ở bên kia, Lâm Dật bỗng bật cười, nói: “Để tôi tính xem nó đắt thế nào nào.
Chẳng qua cũng hơn hai nghìn vạn thôi mà, tôi mua nó”.
Câu nói này của Lâm Dật khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Mẹ kiếp! Sao anh vẫn còn chưa đi? Ở đây nói điên dại gì vậy, có tin là bây giờ tôi
sẽ gọi bảo vệ đến không?” Nữ nhân viên không kìm được mà nói với Lâm Dật một
câu.
“Mau gọi đi! Bảo người đuổi tên nhãi này ra khỏi đây đi, đừng làm phiền chúng tôi
xem nhà”. Gã đàn ông kia nhìn Lâm Dật với ánh mắt cảnh cáo.
Nữ nhân viên bán hàng tất nhiên không quan tâm đến lời Lâm Dật nói, cô ta lạnh
lùng nhìn Lâm Dật: “Tôi cho anh mấy giây cuối cùng, nếu như anh làm ảnh hưởng
đến khách hàng của tôi thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu”.
“Không cần! Giờ tôi không cần các người đuổi”. Lâm Dật cười một cái, ánh mắt nhìn
về phía một nữ nhân viên khác đang ngồi nghịch điện thoại, nói: ‘Cô lại đây”.
Nữ nhân viên đang nghịch điện thoại kia vốn đến đây cho đủ số lượng nên cô không
có ấn tượng gì với chuyện đã xảy ra ban nãy. Khi cô nghe thấy Lâm Dật gọi mình thì
vội thu điện thoại lại, sau đó bước đến, nhìn Lâm Dật với vẻ mặt nghi hoặc: “Ngài
gọi tôi ạ?”
Lâm Dật gật đầu. Còn cô gái đó ngay lập tức không biết nên làm thế nào, sửa sang
lại đồng phục, sau đó cười nói: “Ngài cần tôi giúp gì ạ?”
Cô ấy là sinh viên mới tốt nghiệp nên không suy nghĩ nhiều về xã hội hiện tại. Kể cả
Lâm Dật không mua nhà ở đây thì cô vẫn không vì ăn mặc của Lâm Dật mà coi
thường cậu. Vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học nên tâm hồn vẫn rất đơn
thuần.
“Cô lại đây giới thiệu cho tôi về ngôi nhà phía đằng kia”. Lâm Dật lại một lần nữa chỉ
về biệt thự đó.
“Mẫn Mẫn! Ở đây không có việc của em, em đừng có để tâm gì đến cái loại thần
kinh này, muốn làm gì thì em cứ làm đi”. Nữ nhân viên ban đầu liếc ánh mắt ra hiệu
với Chu Mẫn.
Cô ta biết Chu Mẫn là cô gái đơn giản, đối với ai cũng vô cùng nhiệt tình. Còn Chu
Mẫn thì ngây người tại chỗ mấy giây rồi lập tức bật cười.
“Chị à, không sao đâu, cứ coi như đây là cơ hội luyện tài ăn nói vậy. Dù sao thì ban
nãy em ngồi ở kia nghịch điện thoại, cũng không có gì làm”.
Nữ nhân viên ban đầu vẫn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy biểu cảm ngây thơ của
Chu Mẫn nên đã từ bỏ ý nghĩ. Dù sao thì chỉ cần tên thần kinh kia không làm ảnh
hưởng đến việc mình bàn chuyện làm ăn thì cô ta cũng không để ý nhiều.
Và rồi Lâm Dật cũng đến trước biệt thự đó dưới sự dẫn đường của Chu Mẫn. Sau
khi nghe cô giới thiệu sơ qua, Lâm Dật càng yêu thích nơi này hơn. Cách điệu của
biệt thự này quả thực hơn những biệt thự trước đó rất nhiều, cũng rất xứng đáng với
cái giá hai nghìn vạn. Mặc dù tức giận nhưng Lâm Dật vẫn không muốn mình tiêu
tiền một cách oan uổng.
Còn người phụ nữ gợi cảm kia luôn nhìn Lâm Dật với vẻ mặt khinh bỉ. Ả ta muốn
nhìn xem cái tên nhãi toàn thân với mùi kỳ quái này sẽ giả bộ đến lúc nào.
“Thưa anh! Tôi đã giới thiệu đại khái với anh rồi, anh xem anh muốn thế nào ạ?”
Chu Mẫn không nghĩ rằng mình có thể chốt được đơn này nhưng với tính cách lạc
quan nên cô vẫn rất tôn trọng Lâm Dật.
“Quẹt thẻ đi!”. Lâm Dật không do dự mà lập tức lấy thẻ ngân hàng ra.
Chu Mẫn muốn xác định lại xem mình có nghe nhầm không: “Thưa anh, ý anh là…”
“Cô không nghe nhầm đâu, quẹt thẻ đi”.
Thẻ quẹt một cái, giao dịch thành công. Biệt thự với giá 2800 tệ, ngay lập tức được
một thanh niên ‘nghèo rớt’ mua. Chu Mẫn kích động đến nỗi không nói nên lời. Nhìn
con số trên hóa đơn mà cô lại xác nhận xem có phải thật không. Trong phòng, gần
như mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Dật.
Biệt thự đóng băng gần nửa năm nay chưa được bán ra, giờ đây lại được mua với
tốc độ chưa đầy mười phút, hơn nữa lại là thanh toán toàn bộ. Còn Chu Mẫn là
người được hưởng phần trăm lớn nhất trong lần giao dịch này, trong thoáng chốc
mà cô được hưởng gần năm mươi vạn. Số tiền này đối với một sinh viên vừa mới
tốt nghiệp chưa lâu, đúng là kỳ tích.
Còn ba người kia thì sớm đã kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất đến nơi.
“Thưa anh…Anh có cần đi khảo sát thực tế không ạ. Tôi có thể…Có thể giới thiệu
tiếp cho anh”. Chu Mẫn nói mà có chút run rẩy.
“Không cần đâu! Nếu tôi đã ưng nơi này rồi thì tin là đây là nơi lý tưởng, còn về
những thứ khác thì không quan trọng”.
Rất nhanh, Lâm Dật lại hỏi một câu: “Ở bên trong biệt thự trang trí chưa?”
“Dạ rồi ạ! Đã trang trí rồi, lát nữa tôi sẽ đi lấy chìa khóa cho ngài”.
Nhìn thấy Chu Mẫn định rời đi, Lâm Dật liền kéo cô lại: “Không cần vội, tôi còn định
mua một ngôi nữa, vì vậy đến lúc đó cô lấy chìa khóa cho tôi cũng được”.
Chu Mẫn ngây ngươi ra, kích động đến nỗi không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Và
chỉ qua mấy phút, một biệt thự nhỏ với giá hơn năm trăm vạn lại được giao dịch
thành công.
Chu Mẫn vừa mới vào công ty không lâu mà lại đạt được kỳ tích lớn trong tổ kinh
doanh chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Còn lúc này, hai lần giao dịch này cũng tiêu tốn của Lâm Dật chút tiền nhỏ. Nhưng
cậu không thấy tiếc, bởi vì số tiền này đều là cậu tình nguyện bỏ ra.
Đầu tiên, biệt thự hơn hai nghìn vạn là cậu mua cho bố mẹ nuôi đã vất vả nuôi dậy
mình. Ân nghĩa mà họ đối với Lâm Dật thì tòa biệt thự này đâu so sánh nổi. Còn biệt
thự nhỏ kia là cậu đợi sau khi Sở An Nhiên tỉnh lại sẽ bảo họ chuyển vào đó sống
với danh nghĩa là bất động sản bồi thường cho họ.
Xuất phát từ ý nghĩa nào đó mà nói thì đây cũng coi như một kiểu đầu tư. Mặc dù
tiêu tốn không ít tiền nhưng vẫn là nhà của mình. Với tình thế hiện tại thì giá nhà sẽ
ngày càng cao.
Chương 45
Những chuyện này đều là mẹ mình và Tô Mạch Nhiễm nói như vậy. So với biệt thự
mà những người con gái kia mua thì Lâm Dật cảm thấy mình tiêu thế này cũng
không đáng là gì.
Còn ở bên kia, mấy nhân viên bán hàng đều nhìn Chu Mẫn với ánh mắt ngưỡng
mộ, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu như bọn họ có thể có thái độ tôn
trọng người khác một chút thì có lẽ người được hưởng đãi ngộ đó không phải là
Chu Mẫn rồi.
Chỉ có điều, một thiếu niên chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị lại có thể một lúc
mua liền hai biệt thự. Thông thường, những người có thể làm được điều này thì đều
là những siêu đại gia ngầm.
Những người có tiền thuộc đẳng cấp như này sẽ không bộc lộ ra ngoài mình có bao
nhiêu tài sản. Kể cả là trên bảng xếp hạng những người có tiền thì cũng không thấy
bóng dáng của họ. Bởi vì tiền của họ không phải là những người bình thường có thể
có được. Có thể bắt chuyện được với kiểu đàn ông như này để có được chút lợi có
lẽ là giấc mơ cả đời của những người con gái khác.
Giám đốc bán hàng với vẻ mặt cười trừ, định đưa Lâm Dật đến phòng khách vip để
tiếp đãi. Nhưng Lâm Dật lại không có chút hứng thú gì với những điều này. Cậu lắc
đầu rời khỏi phòng lớn rồi đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, một bóng hình vội vàng bước đến. Trong lúc đi qua Lâm Dật, đôi giày
cao gót của người phụ nữ đó đột nhiên bị gãy. Cô ta không đứng vững được nên bổ
nhào về phía người Lâm Dật. Mùi hương quyến rũ trên người cô như gây kích thích
cho Lâm Dật.
Cậu nhìn một lượt người phụ nữ gợi cảm này. Trên mặt cô ta chỉ phủ lớp trang điểm
nhẹ, sau khi nhìn Lâm Dật hai cái thì cô ngượng ngùng giãy ra khỏi thân người cậu.
“Xin lỗi anh”.
Lâm Dật lắc đầu với ý là không sao. Còn người phụ nữ khá vội vàng, không nói
thêm gì với Lâm Dật mà vội vàng đi vào trong phòng lớn. Vừa bước vào cô đã
không kìm nổi mà nói với nhân viên bán hàng: “Khách hàng vừa mua biệt thự ba
nghìn vạn đâu?”
Chu Mẫn liếc nhìn ra cửa rồi nói: “Chính là người vừa đi ra ban nãy ạ…”
“Sao, là cậu ta à?” Người phụ nữ nhau mày, quay đầu lại định đuổi theo nhưng lại
nghe thấy giọng nói.
“Chị, sao chị lại ở đây?”
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn một cô gái đang được người thanh niên ôm ở bên
cạnh, hỏi: “Oánh Oánh! Em đến mua nhà sao?”
“Vâng! Em có bạn trai rồi, cũng đến tuổi kết hôn rồi nên có dự định mua nhà”.
Người phụ nữ nghe thấy thế thì nhìn thanh niên ở bên cạnh Oánh Oánh.
“Chào chị! Em là Lý Dương, là bạn trai của Oánh Oánh”. Người con trai chủ động
giơ tay ra, nói với nét mặt hiền hòa.
Người phụ nữ này hiện giờ khá vội nên cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ. Cô
ta đáp lại vài câu rồi định rời đi. Nhưng lúc định đi ra cửa thì Oánh Oánh lại kéo chặt
tay cô ta, nói: “Chị à! Chị đã đến đây rồi, sao lại đi vội vậy? Chị nhìn chị đi, ngày nào
cũng đi làm chạy đôn chạy đáo, đến giờ vẫn chưa có người yêu. Vừa hay bạn trai
em có ông anh họ, hay em bảo anh ấy giới thiệu cho chị nha”.
Người phụ nữ đó nghe thấy thế thì gật đầu, sau đó buông tay của Oánh Oánh ra.
Sau khi rời khỏi phòng kinh doanh, ánh mắt cô dường như đang tìm kiếm xung
quanh.
Ban nãy chỉ gặp mặt Lâm Dật một cái nên không có ấn tượng gì. Giờ đây xung
quanh nhiều người như vậy thì tìm sao được?
Vừa may lúc này đèn đỏ trên đường sáng lên nên bóng dáng Lâm Dật băng qua
đường đã thu hút sự chú ý của cô.
“Lâm thiếu gia”.
Lâm Dật nghe thấy có người đang gọi mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ
mình đang ảo giác nên cứ tiếp tục đi.
Còn ở bên kia, người phụ nữ thấy Lâm Dật dường như không động đậy gì thì cô lại
càng sốt ruột. Nhưng cô đi giày cao gót nên không thể nào nhanh hơn. Và rồi cô
kiên quyết tháo giày ra rồi đi chân không chạy theo Lâm Dật.
Sau khi qua đường, Lâm Dật mới chú ý là có người đang gọi mình. Cậu quay đầu lại
nhìn thì thấy người phụ nữ có vóc dáng gợi cảm đang cầm giày cao gót chạy lại.
Lúc này đèn xanh đã hết, đèn đỏ lại sáng. Một chiếc xe van không hề giảm tốc độ
phóng nhanh vượt qua đèn đỏ. Lúc xe vọt đến mà không hề giảm tốc độ.
“BÙM”. Trong lúc người phụ nữ dường như sắp bị đâm phải thì Lâm Dật xông lên
trước đẩy cô ta ra.
Mặc dù thoát được nguy hiểm nhưng vì xe lao nhanh quá nên cánh tay Lâm Dật vẫn
bị quệt một cái. Theo quán tính, thân người cậu lăn vài vòng trên đường rồi ngã
nhào trên đất. Lúc này, người phụ nữ cũng lăn theo phía sau.
Người phụ nữ mở to mắt hỏi Lâm Dật với vẻ quan tâm: “Thiếu gia, cậu không sao
chứ?”
“Tôi thì không sao nhưng cô qua đường phải cẩn thận chút”. Lâm Dật đứng dậy
phẩy bụi cát trên người mình, nói.
Người phụ nữ xoa xoa cánh tay có chút trầy xước, lúc này vóc dáng hoàn hảo của
cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Lâm Dật.
Sống mũi Lâm Dật ngửi thấy mùi thơm, dường như sắp chảy máu mũi đến nơi.
Không biết có phải người phụ nữ này cố ý hay không nhưng cô ta ưỡn ngực, dường
như phô bày hết những ‘vốn liếng’ của mình trước mặt Lâm Dật.
Woa! Người phụ nữ này đúng là có thân hình ác quỷ mà! Thoạt nhìn cô ta còn ít tuổi
nhưng cảm giác chín chắn trên người cô ta khiến Lâm Dật có chút khó kìm được
mình. Cô ta khác hoàn toàn với những người phụ nữ mà Lâm Dật từng gặp. Nếu
như nói những người phụ nữ khác là vừa vặn thì cô ta thì thuộc hàng khủng.
Người phụ nữ rõ ràng là không chú ý đến ánh mắt háo sắc của Lâm Dật, cô ta đang
tìm giày cao gót ở xung quanh.
“Không cần tìm nữa đâu, ở đây rồi”. Lâm Dật nói xong thì nhặt giày cao gót ở bên
cạnh mình. Đột nhiên giày cao gót bị gãy ra rồi rơi trên đất.
“Xong đời rồi…Phải đền cho cô một đôi rồi”. Lâm Dật bất đắc dĩ nói.
Người phụ nữ đứng dậy, chân trần giậm trên đường rồi nhìn Lâm Dật với vẻ mặt áy
náy: “Thiếu gia! Ban nãy là do tôi không phải, nếu không thì sẽ không gặp chuyện
như này”.
Lâm Dật lắc đầu rồi cười nói không sao đâu. Vừa hay đây là siêu đại mỹ nhân, ban
nãy khi cứu cô ta, Lâm Dật cũng lén sờ được một cái trên người cô ta. Mặc dù cú va
chạm hơi đau chút nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì với một đứa trẻ lớn lên ở
nông thôn như Lâm Dật.
“Không sao đâu! Tôi đâu dễ dàng bị ngã như vậy”.
Người phụ nữ thở phào một cái, trong đôi mắt đẹp như sắp trào dâng nước mắt.
“Phải rồi! Sao mà cô biết tôi?” Lâm Dật nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Chương 46
Người phụ nữ không trực tiếp trả lời mà chỉ duỗi eo ra để lộ ra thân hình chữ S hoàn
hảo. Giây phút này khiến Lâm Dật dường như sắp xịt máu mũi.
“Lâm thiếu gia! Tôi tên là Tưởng Dao, là thư ký riêng của cậu!”.
Lâm Dật không nghe rõ lời người phụ nữ này nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào
người cô ta. Lúc này, máu mũi từ từ chảy ra. Tưởng Dao ngây thơ còn tưởng rằng
ban nãy Lâm Dật bị va chạm như thế nên cô với vẻ mặt quan tâm lấy khăn giấy từ
trong túi ra lau máu cho Lâm Dật. Cứ như vậy, ngực cô ta như dán về phía trước
mặt Lâm Dật khiến cho cậu kích động.
“Thiếu gia! Máu mũi của cậu chảy nhiều quá, dường không kìm nổi luôn. Có cần
mời bác sĩ đến đây không ạ?”
“Không cần, không cần đâu”. Lâm Dật nhận lấy khăn giấy ở trên tay Tưởng Dao rồi
dùng nó bịt lấy mũi. Sau khi quen với cảm giác này, Lâm Dật mới kìm nổi sự kích
động trong lòng.
Mặc dù như thế có chút không lịch sự lắm nhưng Tưởng Dao nhìn về phía Lâm Dật,
cô không kìm nổi mà ôm miệng cười. Nụ cười xiêu lòng này khiến gò má Lâm Dật
ửng đỏ.
“Thiếu gia! Cuối cũng tôi cũng tìm được cậu rồi. Ở đây nóng quá, hay là chúng ta lên
xe nói chuyện đi”.
Lâm Dật hoàn toàn bị cô gái này hút hồn rồi. Là một người con trai, lúc cậu ta nhìn
thấy Tưởng Dao thì toàn thân như không còn hơi thở nữa. Vì vậy, cậu đành phải vịn
vào cô gái này để đi ra ngoài.
Lúc này, vừa lúc Oánh Oánh cùng chồng mình đi từ tầng bán hàng ra. Cô ta bắt gặp
Lâm Dật với chị mình, hai người dìu đỡ nhau đi về phía chiếc xe màu đỏ.
“Chị mình từ khi nào lại có chiếc xe xịn như vậy?” Oánh Oánh với vẻ mặt kinh ngạc
nhưng sau khi nhìn thấy thì lập tức hiểu được. Hóa ra bà chị này của mình được
Lâm Dật bao nuôi.
Tất nhiên là Oánh Oánh không thể quên được Lâm Dật. Mấy tiếng đồng hồ trước
cậu ta vung tay tiêu hết mấy nghìn vạn, một lần mua liền hai biệt thự.
Cô ta có chút hối hận vì ban nãy mình hung hăng với Lâm Dật như vậy. Nếu như tìm
cơ hội mồi chài cậu ta thì có lẽ một biệt thự trong đó có thể là của mình rồi. Nhưng
tất nhiên đây chỉ là nghĩ vậy thôi. Lâm Dật đã không có ấn tượng tốt với mình rồi,
bây giờ mà qua đó góp vui thì đúng là không có tác dụng gì.
Cô ta không cam tâm vì mình không có cơ hội mà bà chị mình lại thành công. Nhìn
bóng dáng của Tưởng Dao, Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng rồi hất tay bạn trai ra, sau
đó đến bên cạnh xe màu đỏ, nói: “Chị à! Trước đó chẳng phải chị nói là chưa có bạn
trai sao, sao giờ lại giấu bọn em, như vậy không tốt lắm thì phải”. Oánh Oánh nói với
sắc mặt khinh bỉ.
“Oánh Oánh, đây không phải là bạn trai của chị”. Tưởng Dao giải thích. Tưởng Dao
chỉ là thư ký riêng của Lâm Dật nên trong chuyện này cô thấy mình không có tư
cách. Cô cũng hiểu rất rõ khoảng cách giữa mình và Lâm Dật.
“Chị à! Hai người đã nhập nhằng thế này rồi mà chị vẫn không thừa nhận à? Chị đi
làm chưa được bao lâu thì sao đã có xe xịn mà đi chứ?”
Nghe thấy thế, trên mặt Tưởng Dao có chút bất lực, cô nói: “Chuyện này không liên
quan gì đến em mà? Hơn nữa bây giờ là giờ làm của chị, có chuyện gì đợi sau khi
chị tan làm rồi nói tiếp”.
Oánh Oánh nhìn thấy Tưởng Dao sắp lên xe thì lập tức sốt ruột, lên trước kéo chặt
tay cô ấy lại, nói: “Tưởng Dao! Chị vẫn còn ở đây giả bộ với tôi à? Chị được đại gia
bao nuôi chứ gì, thế mà còn ra vẻ thanh cao. Chuyện này tôi sẽ về nói lại với mẹ chị,
xem sau này chị có còn ngẩng đầu lên được nữa hay không?”
Tưởng Dao không ngờ Oánh Oánh lại nói ra những lời như vậy, cô hừ lạnh một
tiếng nói: “Em muốn làm gì thì đó là việc của em nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em,
ban nãy ánh mắt người bạn đời của em nhìn chị có gì đó không ổn đâu”. Tưởng
Dao không để ý gì đến Oánh Oánh mà liền lái xe đưa Lâm Dật đi.
Trên đường đi, Lâm Dật không kìm nổi mà hỏi một câu: “Sao cô không nói cho cô ta
biết, cô là thư ký riêng của tôi, như vậy sẽ tốt cho cô hơn”. Tưởng Dao bị người
khác vu oan nên Lâm Dật cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm nhất định.
“Thiếu gia! Đây là lão gia căn dặn ạ! Chuyện này ngoài người nhà thiếu gia biết thì
không được nói cho bất cứ ai”. Kể cả là bản thân mình phải chịu thiệt nhưng Tưởng
Dao vẫn cố gắng chăm sóc tốt cho Lâm Dật.
Lão gia căn dặn ư? Đây là người mà Lâm Dật chưa từng gặp bao giờ, cậu cũng tò
mò không biết bố mình có thân phận như thế nào? Lâm Dật không hiểu được và
cũng không biết là nên hiểu thế nào.
“Thiếu gia! Chuyện của tôi, cậu không cần phải lo đâu. Những chuyện này đều là
chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”.
Lâm Dật quay sang nhìn Tưởng Dao. Đôi chân dài được ôm trọn bởi đôi tất da chân
màu đen cùng với bộ ngực đẫy đà đúng là cảnh sắc tuyệt đẹp.
“Thiếu gia! Cậu lại chảy máu mũi rồi”. Tưởng Dao quay đầu lại lấy khăn giấy đưa
cho Lâm Dật.
“Vậy chắc cô từng gặp bố tôi rồi à?” Lâm Dật không kìm nổi mà hỏi một câu.
“Trước đây tôi từng là thư ký riêng của lão gia. Nếu tôi đoán không nhầm thì thời
gian này lão gia sẽ đến gặp cậu đấy”.
Đến gặp tôi? Người bố có tiền này cuối cùng cũng đến gặp mình sao?
“Thiếu gia! Cậu mà không lau đi thì máu trên mũi sẽ tụ lại đấy”.
Lúc này Lâm Dật mới có phản ứng, cậu dùng tay lau sạch những vết máu cuối cùng
trên mũi. Và rồi rất nhanh xe đã dừng lại cổng bệnh viện quen thuộc. Ánh mắt của
Lâm Dật cuối cùng cũng thu về, sau khi do dự một chút cậu mới hỏi: “Sao cô lại biết
tôi ở đây?”
“Đơn giản thôi ạ! Mọi ghi chép chi tiêu của cậu tôi đều có thể tìm ra được. Vì vậy chỉ
cần thông qua số tiền cậu đã tiêu gần đây là tôi biết được”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Lâm Dật liền gật đầu. Cô gái này quả nhiên là thông minh,
nếu không thì đã không thành thư ký riêng của bố mình.
“Chuyện này có chút đường đột, nếu như có điểm gì tôi làm không tốt thì vẫn mong
thiếu gia lượng thứ”.
Một người đẹp như này, Lâm Dật cưng chiều còn không kịp chứ nói gì đến oán trách
cô.
“Nếu bố tôi đã bảo cô đến đây thì chắc là có chuyện vô cùng quan trọng nhỉ”. Lâm
Dật ngẫm nghĩ, sau đó liền chuyển chủ đề.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy ạ”. Tưởng Dao lắc đầu nói: “Gần đây chủ tịch
họp, quyết định chuyển giao báo cáo tài vụ của công ty cho thiếu gia xem qua”. Nói
xong, cô liền lấy ra một tập văn bản từ trong túi xách.
Chương 47
Trong lúc Lâm Dật chú ý đến thao tác của Tường Dao thì trong lòng cậu lại một lần
nữa thấy kích động. Có thể nói, cậu chưa từng gặp người con gái nào lại có sức sát
thương lớn như Tường Dao. Mỗi lần nhìn người con gái này, trong lòng Lâm Dật lại
có một cảm giác không giữ được thăng bằng.
“Thiếu gia xem qua đi ạ”. Tường Dao mỉm cười rồi đưa văn bản trong tay cho Lâm
Dật.
Lâm Dật ngưng lại một lát rồi nhận lấy văn bản đó. Sau đó cậu nhìn qua nội dung ở
trên đó.
Tháng trước, công ty của bố Lâm Dật thu được tổng lợi nhuận là hơn hai trăm triệu
tệ. Đây là một con số quá kinh khủng. Điều thần kỳ nhất đó là, tập đoàn dưới trướng
của bố Lâm Dật lại không xuất hiện trên bất cứ kênh kinh tế thương mại nào.
Hà Chấn Đông…Người đàn ông này rốt cuộc có nhiều tiền đến mức độ nào. Lâm
Dật phát hiện ra, bố mình chỉ dựa vào bệnh viện tư nhân đã có thể kiếm được lợi
nhuận năm trăm triệu rồi. Những cái khác thì chưa nói đến, riêng chỉ bệnh viện tư
này đã đủ cho người đàn ông này nuôi được mấy đời rồi. Với những số liệu này thì
những tỷ phú trước mặt ông ấy đúng là trò cười.
Ngoài thu nhập của bệnh viện, còn thêm 5,8 tỉ từ tập đoàn thuốc; 3 tỉ từ quản lý
khách sạn; 1,5 tỉ từ công ty thể dục thể thao; 4 tỉ từ sản xuất điện ảnh truyền hình; 3
tỉ từ bất động sản và 4 tỉ từ những doanh nghiệp nhỏ còn lại cộng gộp lại. Có thể
nói, gia tộc của nhà Lâm Dật gần như đã lũng đoạn hoàn toàn tất cả các ngành
nghề.
Thương nhân là một ngành nghề rất đặc biệt. Một khi có tiền thì sẽ càng có nhiều
tiền hơn. Tất cả những hạng mục đầu tư sẽ dần được nâng cao dựa theo lợi ích
nhãn hiệu của mình. Bố của Lâm Dật cũng dựa vào chiêu thức này mà mở rộng
doanh nghiệp đến mức mà người khác không thể so sánh được. Còn về những
người giàu trên bảng xếp hạng triệu phú tỉ phú thì trong mắt người nhà cậu ta cũng
chỉ như đám trẻ đến nhà chơi mà thôi.
Cũng khó trách, một gia tộc mà cho mình hàng trăm triệu chỉ để tiêu vặt thì sao có
thể là gia tộc có nhiều tiền thông thường được. Qua thời gian dài thích ứng, Lâm
Dật đã có sự chuẩn bị sẵn sàng. Qua những tháng ngày kinh ngạc không ngớt thì
giờ cậu cũng dần điềm tĩnh hơn nhiều.
“Nhiều tiền như vậy, tôi chỉ sợ có tiêu mười đời cũng không tiêu hết được”. Lâm Dật
đưa lại văn bản đó cho Tường Dao sau đó nói một câu.
“Về điểm này thì có lẽ cậu nói đúng. Nhưng theo như quan sát của tôi thì cậu chắc
không phải kiểu người chỉ biết tiêu tiền”. Tường Dao khẽ nói một câu.
Lâm Dật nghe thấy thế thì vô cùng bất ngờ. Cô thư ký riêng này thoạt nhìn thì có
chút ngây ngô giống như bình hoa nhưng những lời cô nói ban nãy đúng là lời nói
của người có mắt nhìn người, không giống với người thường. Cũng đúng, dù sao thì
bố mình sẽ không tùy ý mời tới một số người vớ vẩn để làm thư ký riêng cho mình.
“Học lực của cô chắc không thấp nhỉ?” Lâm Dật thuận miệng hỏi một câu.
“Tôi tốt nghiệp đại học Harvard, học vị thạc sĩ kinh tế, thật sự thì cũng không cao
lắm”.
Cái gì cơ…? Nếu so sánh với người con gái này thì trường mà Lâm Dật đang học
thật sự không đáng là gì.
Nếu như không phải vì có bố mình thì cả đời Lâm Dật khéo không thể để người con
gái như Tường Dao trở thành thư ký của mình được.
“Tôi phải cảm ơn lão gia đã cho tôi cơ hội này, đây là việc tôi nên làm”. Tường Dao
cúi đầu rồi với vẻ vô cùng cung kính.
Lâm Dật bắt đầu hoài nghi, cậu đoán thân phận của bố mình không hề đơn giản.
Nếu đã là người đẹp có học vị cao như vậy thì Lâm Dật nguyện ý nói chuyện thêm
với cô vài câu. Qua mấy tiếng đồng hồ nói chuyện vui vẻ, cuối cùng Lâm Dật cũng
nhận ra được bản lĩnh của cô gái đó. Cô ấy có những phân tích toàn diện về những
vấn đề tài chính thị trường hiện tại.
Nếu như không phải Vương Trung Sinh gọi điện thoại đến thì có lẽ Lâm Dật sẽ nói
chuyện với cô ấy đến khi trời tối mất: “Thiếu gia! Phẫu thuật của cô Sở An Nhiên
sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn đến xem thế nào không?”
Lâm Dật thở dài một cái rồi đồng ý. Tường Dao nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dật thì
cười nói: “Thiếu gia! Nếu cậu có việc thì cứ đi làm đi. Hiện giờ tôi là thư ký riêng của
cậu rồi nên có chuyện gì cậu cứ căn dặn”.
Lâm Dật cười gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn xuống đôi giày cao gót của cô gái
này, nói: “Đôi giày này tôi nhất định sẽ mua đền cho cô”.
“Vậy thì tôi đợi tin tốt lành từ thiếu gia”.
Lâm Dật đến cửa phòng phẫu thuật thì nhìn thấy Vương Trung Sinh đang đứng ở
đó.
“Thiếu gia! Tôi đưa cậu đến phòng quan sát ở kế bên, ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ
quá trình phẫu thuật của giáo sư John”. Sau khi Vương Trung Sinh nhìn thấy Lâm
Dật thì lập tức kích động đứng lên nói.
Năng lực của giáo sư John được xếp vào hàng nhất nhì trên thế giới. Hơn nữa lần
này ông ấy còn đích thân đến đây cũng là nể mặt mẹ mình.
“Thôi, tôi không đi đâu”.
“Vâng thiếu gia! Nếu có tình hình gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu đầu tiên”. Vương
Trung Sinh nói xong thì xoay người rời đi.
Lâm Dật quay về phòng bệnh của mình, đột nhiên lấy ra mấy vé đi xem buổi hòa
nhạc của Tô Mạch Nhiễm. Cậu vốn định dẫn Sở An Nhiên đi xem nhưng tình hình
hiện giờ thì không được rồi.
Vừa may ba vé này đủ cho ba người anh em tốt của cậu. Hai vé còn lại thì cho Lăng
Tiêu Tiêu, coi như bù đắp cho cô ấy. Chuyện lần trước ở trên xe vẫn khiến Lâm Dật
cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nhìn số điện thoại của Lăng Tiêu Tiêu trong máy của
mình nhưng cậu vẫn do dự. Nhưng một lát sau thì cậu từ bỏ suy nghĩ đó.
“Thôi, đợi xem tình hình của Sở An Nhiên thế nào rồi tính tiếp”. Nghĩ đến đây, Lâm
Dật đặt vé trên bàn rồi nằm xuống giường ở bên cạnh. Và rồi cậu chìm vào giấc ngủ
lúc nào không hay.
Đánh thức cậu là tiếng chuông điện thoại. Cậu mở mắt ra nhìn thì đó là số điện thoại
của Vương Trung Sinh.
“Thiếu gia! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi”. Vương Trung Sinh nói trong
điện thoại với giọng vô cùng sốt ruột.
“Chuyện gì vậy, cuộc phẫu thuật kết thúc rồi sao?”
“Vâng! Chúc mừng thiếu gia, mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi, không có bất cứ
vấn đề gì”.
Cuối cùng thì Lâm Dật cũng yên tâm được rồi. “Nếu được như vậy thì tốt quá”.
Lâm Dật mừng thầm rồi một mình đi đến cửa phòng phẫu thuật. Lúc này, Sở An
Nhiên đang được nhóm bác sĩ John đẩy ra ngoài.
“Cậu Lâm! Phẫu thuật của cô Sở vô cùng thuận lợi. Hiện giờ cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi
ở phòng giám hộ bốn mươi tám tiếng là có thể hồi phục rồi. Chỉ có điều, thời gian
này tôi hi vọng đừng có ai đến quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi”.
Lâm Dật gật đầu, trên mặt mang theo niềm vui khó nói nên lời. Nhìn thấy Sở An
Nhiên được đẩy vào phòng giám hộ, Lâm Dật liền nhấc máy gọi cho một số điện
thoại trong danh bạ: “Alo, cô có rảnh không, tôi muốn mời cô đi ăn đồ nướng”.
Chương 48
Lăng Tiêu Tiêu trang điểm rất lộng lẫy, bởi vì hôm nay cô đi gặp Lâm Dật. Cô không
ngờ rằng người con trai này lại mời mình đi ăn đồ nướng. Mặc dù giá cả hơi rẻ một
chút nhưng Lăng Tiêu Tiêu cũng không phải kiểu con gái quá coi trọng vật chất.
“Không ngờ cậu lại muốn mời tôi ăn đồ nướng”. Lăng Tiêu Tiêu uống một ngụm bia,
nói với Lâm Dật một câu.
“Vẫn còn chuyện khiến cô không ngờ đến nữa đấy”. Lâm Dật mượn rượu cười hai
tiếng rồi từ trong ngực lấy ra hai vé đi xem buổi hòa nhạc.
“Đây là…Vé xem buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm? Lại còn là ghế ngồi hàng đầu
nữa”. Lăng Tiêu Tiêu rõ ràng là không dám tin vào mắt mình.
Phải biết rằng, vé xem buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm, kể cả là vị trí gần hàng
đầu cũng phải một vạn tệ một vé. Hơn nữa, muốn có được một vé cũng vô cùng
khó.
“Cái này của cậu có phải là giả không đấy! Nếu đúng là giả thì đến lúc đó, cầm nó đi
vào xem thì ngượng lắm”.
“Nếu là giả thì tôi sẽ không đưa cho cô đâu”. Nói xong, Lâm Dật định thu lại mấy tấm
vé đó.
Lăng Tiêu Tiêu nhìn thấy Lâm Dật định thu lại thì lập tức lên trước cướp lấy, nói:
“Những thứ đã tặng cho tôi rồi thì đừng mong lấy lại”.
Lâm Dật cũng không có ý muốn lấy lại. Cậu làm như vậy chỉ là muốn đùa cô gái này
chút thôi.
“Sao cậu lại có được nó?”
Lâm Dật nghĩ một hồi lâu mới nói với Lăng Tiêu Tiêu là cậu nhờ bạn mua cho.
“Đúng là không thể nhìn ra cậu lại có người bạn như thế”. Lăng Tiêu Tiêu cũng
không quan tâm Lâm Dật làm thế nào để có được vé. Dù sao hiện giờ vé đã nằm
trong tay cô nên nó là bảo bối của cô rồi. Nhìn thấy dáng vẻ kích động của cô ấy mà
Lâm Dật thở phào một cái, sau đó hai người tiếp tục ăn đồ nướng.
“Tiêu Tiêu”. Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Lăng Tiêu Tiêu. Cô
ngẩng đầu nhìn thì lập tức đờ người ra. Người con gái gọi tên cô chính là Anna.
“Tiêu Tiêu! Sao cậu lại ở đây, lại còn…” Ánh mắt của Anna rất nhanh đã nhìn đến
Lâm Dật đang ngồi ở bên cạnh.
“Đây chẳng phải là tên Lâm Dật nghèo rớt hay sao?”
Lâm Dật nhau mày rồi nhìn về phía Anna.
“Ai yo! Đúng là tên đó rồi. Tớ nói này Tiêu Tiêu, sao cậu lại đi ăn với cái loại này
chứ? Có phải là tên Lâm Dật này uy hiếp cậu không?”
Lăng Tiêu Tiêu lắc đầu, nói: “Anna! Cậu nghĩ nhiều quá rồi! là tớ muốn đi ăn cơm với
cậu ấy thôi”.
“Không phải chứ Lăng Tiêu Tiêu! Cậu tình nguyện đi ăn với loại con trai này sao?
Không phải tớ nói cậu đâu nhưng cậu với hắn rốt cuộc có mối quan hệ như nào
vậy? Sao lại cứ bênh hắn như thế?”
Ngay lập tức, Anna nắm chặt tay Lâm Dật rồi hét lớn: “Lâm Dật! Có phải mày có dã
tâm gì không?”
“Cô đừng có mà nói linh tinh. Giờ đây tôi và Lăng Tiêu Tiêu là bạn bè, chứ không đê
hèn như cô nghĩ đâu”. Câu nói này của Lâm Dật khiến sắc mặt của Anna trở nên
khó coi vô cùng.
Vốn là nữ thần của khoa Múa nên tất nhiên cô ta không thể chịu được một kẻ nghèo
như Lâm Dật nói mình với ngữ khí kiêu ngạo như vậy. Đặc biệt, người ngồi đối diện
còn là bạn thân của mình nữa.
“Ăn cơm với mày á? Mày không soi gương xem mình là cái thá gì, lại còn học người
ta đi tán tỉnh Lăng Tiêu Tiêu, mày có xứng không?”
Lâm Dật sớm đã quen với kiểu những người này đối xử với mình rồi: “Lăng Tiêu
Tiêu không để ý thì cô xen vào làm gì. Cô là ai chứ?”
Chuyện lần trước xảy ra ở KTV khiến Lâm Dật không thể không ấn tượng với cô ta.
Cậu vốn định cho cô ta biết tay nhưng nghĩ đến việc đây là bạn của Lăng Tiêu Tiêu
nên cậu cũng không muốn tuyệt tình quá.
“Gan của mày to gớm nhỉ, có tin là giờ tao bảo anh Vương đến đây xử lý mày
không?”
Anh Vương…
“Tên đó vẫn chưa ngồi tù sao?” Với thân phận hiện giờ của Lâm Dật, chỉ cần gọi cậu
của mình đến thì cái tên họ Vương kia cũng chỉ là một con hổ giấy thôi.
“Ngồi tù? Mày bị điên rồi à. Tao nói cho mày biết, sau chuyện lần trước, anh Vương
vẫn luôn đi khắp nơi tìm mày. Anh ấy còn nói, nếu như có người nào ‘nhặt’ được
mày thì nói cho anh ấy, lúc đó sẽ có thưởng”.
Lâm Dật bật cười rồi một hơi uống hết chén rượu, sau đó dùng tay chỉ vào gò má
mình, nói: “Ý cô nói là thưởng như này sao? Nếu như không ngại thì cô thưởng cho
tôi một cái xem”.
Lúc này Anna không kịp phản ứng lại, sau đó mắng lớn về phía Lâm Dật: “Lâm Dật!
Thằng ranh này muốn chết à, lại muốn tao thơm mày nữa? Một tên ăn mày thối tha
đúng là không biết ngại”. Anna không thể ngờ rằng Lâm Dật lại đáng ghét đến vậy.
Trước đây, trong mắt cô ta, Lâm Dật chỉ là kẻ vô dụng nhưng thoắt cái hắn đã biến
thành kẻ khốn nạn vô liêm sỉ thế này.
“Thật sự không có ai muốn thơm tôi sao?” Lâm Dật ho khan hai tiếng rồi tựa vào
bàn, sau đó nhìn Lăng Tiêu Tiêu với ánh mắt tập trung.
Lúc này Lăng Tiêu Tiêu như đờ người ra. Cái tên này không phải muốn mình thơm
hắn đấy chứ? Mặc dù cô không ghét Lâm Dật nhưng bây giờ muốn cô làm như thế
thì đúng là hoang đường.
“Tên thối tha đáng ghét này, giờ tao sẽ gọi anh Vương đến xử lý mày ngay lập tức”.
Anna nói xong rồi lấy điện thoại ra.
Lăng Tiêu Tiêu lo lắng chuyện này sẽ nghiêm trọng hơn nên ngây người tại chỗ.
Sau khi cô trầm ngâm mấy giây thì liền lên trước, đôi môi đẹp thơm một cái lên gò
má Lâm Dật.
Lúc này, không chỉ khiến Anna sững người mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều
không dám tin vào mắt mình. Bởi lẽ, Lăng Tiêu Tiêu là nữ thần mà gần như một nửa
nam sinh của trường đều điên cuồng vì cô, không ngờ cô lại đi hôn người như Lâm
Dật.
Lâm Dật khẽ dùng tay sờ lên vết son Lăng Tiêu Tiêu vừa để lại ban nãy mà trong
lòng thấy vui mừng. Cảm giác lạnh băng đó dường như vẫn còn lưu lại. Trong đôi
mắt đẹp của Lăng Tiêu Tiêu lóe lên hào quang, cộng thêm vẻ đáng yêu rung động
lòng người càng khiến những người con trai xung quanh kích động. Nhưng dựa vào
đâu, dựa vào đâu mà người con trai như Lâm Dật lại có được nụ hôn của Lăng Tiêu
Tiêu.
Lâm Dật vẫn thản nhiên ngồi ở đó rồi nhìn Anna cười: “Bây giờ thì cô có thể rời đi
được rồi chứ. Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết”. Sau khi nói xong, hai
người dường như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi lại tiếp tục ăn đồ nướng.
“Lâm Dật! Mày hãy đợi đấy”. Anna hung hăng trừng mắt nhìn hai người. Cô ta lùi
sang một bên rồi gọi điện thoại.
Lâm Dật biết là cô ta đang gọi điện thoại cho tên họ Vương kia.
Lâm Dật không sợ cái tên anh Vương kia, chỉ là trong lúc này mà làm hỏng không
khí thì đúng là không hay cho lắm.
Để mặc Anna đứng đó gọi điện thoại, Lâm Dật đứng dậy nhìn Lăng Tiêu Tiêu một
cái nói: “Hay là chúng ta đi xem phim đi”.
Lăng Tiêu Tiêu sợ sự việc nghiêm trọng hơn nên đã gật đầu đồng ý.
Chương 49
“Vậy thì đi thôi”. Hai người hoàn toàn không để ý đến Anna đang gọi điện thoại cho
anh Vương. Họ trả tiền xong rồi ở bên đường bắt chiếc xe taxi rồi đi về phía phim
trường Toàn Cầu.
Mặc dù Lâm Dật vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Lăng Tiêu Tiêu là gì
nhưng lúc này mà cô ấy có thể đồng ý cùng đi xem phim với mình thì tất nhiên cậu
thấy mình đã không lãng phí một cách vô ích.
Lúc ở trên taxi, hai người cũng khá nghiêm túc. Đợi lúc xuống xe, lúc đi đến trung
tâm thương mại mà gần như không có người, trái tim Lâm Dật cũng có chút rạo rực.
Lúc này cậu thật sự cảm thấy ngột ngạt. Cuối cùng cũng đợi được tin Sở An Nhiên
có thể sống lại, có một sự kích động mà cậu căn bản không thể đè nén xuống được.
Lúc ở trong thang máy chỉ có hai người, Lâm Dật đứng ở phía sau Lăng Tiêu Tiêu.
Góc độ này thật tốt, có thể chiêm ngưỡng thân hình hoàn hảo không góc chết của
nữ thần khoa Múa.
Mặc dù Lăng Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy được ý đồ của Lâm Dật khi nhìn phản
quang bốn xung quanh trong thang máy nhưng qua việc hai người ở quán đồ nướng
vỉa hè, cộng với việc hai người có hai lần tiếp xúc thân mật nên mối quan hệ của hai
người cũng coi như tiến thêm một bước nữa.
“Bình thường cậu toàn nhìn người khác như vậy sao?” Suốt đường đi không nói câu
nào, chỉ đến khi thang máy dừng ở tầng chiếu phim, cửa mở ra thì Lăng Tiêu Tiêu
mới không kìm nổi mà hỏi.
“Cũng không phải như vậy”. Lâm Dật xấu hổ, lắc đầu. Bởi lẽ, bất cứ ai khi bị vạch
trần trước mặt như vậy thì đều cảm thấy xấu hổ.
“Thỉnh thoảng thôi chứ gì…Mà cậu muốn xem phim gì?” Lúc đi ra khỏi thang máy,
Lăng Tiêu Tiêu chủ động khoác tay Lâm Dật đi đến màn hình lớn đang chạy tên các
bộ phim rồi cười hỏi cậu.
“Phim ‘Quá nhanh quá nguy hiểm’ đi”. Đây là bộ phim mới chiếu nhưng Lâm Dật
chưa xem lần nào. Nghe nói trong phim có rất nhiều cảnh kịch tính và nồng nhiệt.
Lâm Dật liền mua hai vé ở góc cuối cùng rồi nghênh ngang bước vào bên trong.
Cũng may, hôm nay không phải là cuối tuần và cũng không phải là ngày lễ nên
người đến xem phim đêm cũng không nhiều. Ở đây có Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu và
thêm vài ba đôi tình nhân nữa.
Vị trí như này vừa hay có thể cách ra một đoạn lớn. Lúc mọi người chạm mặt nhau
thì người con gái đều ngượng ngùng cúi đầu xuống vì sợ gặp người quen và sợ bị
nhận ra. Nhưng người con trai thì kiêu ngạo mặt đối mặt luôn. Nhưng vẻ kiêu ngạo
này chỉ kéo dài đến khi nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu khoác tay Lâm Dật, lúc này kiêu
ngạo như bị ‘ném xuống đất, vụn vỡ hết cả’.
“Mẹ kiếp! Đến nữ thần mà cũng đến rạp chiếu phim để tìm sự kích thích. Do phòng
ở khách sạn năm sao không ổn hay là ghế sau của xe Ferrari không còn chỗ vậy.
Mẹ nó chứ, lại không để cho chúng ta con đường sống nữa”. Một người con trai đeo
kính thầm oán trách.
Đợi khi phim bắt đầu chiếu thì chỗ tối om của rạp chiếu phim lại thành nơi che giấu
tốt nhất của mọi người. Cộng thêm việc kìm chế lâu như vậy, ý đồ Lăng Tiêu Tiêu
muốn tán Lâm Dật cũng đã rõ ràng nên Lâm Dật không muốn kìm chế thêm nữa.
Lợi dụng bóng tối, một màn kịch hay được diễn ra ở góc tối của rạp chiếu phim.
Mặc dù Lâm Dật không mua quà gì cho Lăng Tiêu Tiêu nhưng một khi đã nhắm
trúng tình yêu vừa chớm nở như Lâm Dật thì Lăng Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ cho cậu
một số cơ hội rồi. Mặc dù chỗ này có chật chội một chút nhưng sở trường của nữ
sinh khoa Múa cuối cùng cũng được thể hiện ở đây.
…………..
Hai rưỡi sáng…Hai người xuất hiện ở cổng trung tâm thương mại rồi cùng gọi một
chiếc xe. Lâm Dật đưa Lăng Tiêu Tiêu về Học viện âm nhạc trước, sau đó cậu quay
về bệnh viện Thánh Đức.
Lúc xuống xe, Lâm Dật nhận được một tin nhắn từ Lăng Tiêu Tiêu: “Buổi tối đừng có
tự mình giải quyết đấy nhé”. Phía sau Lăng Tiêu Tiêu còn gửi kèm một icon đáng
yêu nữa.
“Ha ha, nếu không thì sao? Trừ khi cô tự mình dùng chân giúp tôi…” Lâm Dật cũng
trả lời lại một câu sau đó vội tắt điện thoại. Trong đầu cậu lúc này đã có thể tưởng
tượng ra dáng vẻ người đẹp với đôi mắt tức giận.
Một mình cậu đi về phía phòng bệnh, trên đường đi cậu còn nhìn Sở An Nhiên một
lát ở bên ngoài cửa sổ. Không thể không nói, khi con người được hồi phục thì gò má
Sở An Nhiên cũng khôi phục lại được vẻ ửng hồng. Mặc dù không nhiều nhưng vẫn
có thể nhìn ra, cô có sức sống hơn trước đó rồi.
Cứ như vậy, Lâm Dật huýt sáo rồi đi tắm, sau đó quay về nằm xuống giường của
mình. Trên tay cậu vẫn lưu lại cảm giác tay của Lăng Tiêu Tiêu. Đúng là kỳ diệu thật.
Một cảm giác mà khiến cậu như trầm mê vào trong mà không thể thoát ra được.
Đến khi trời gần sáng thì Lâm Dật mới dần lim dim rồi chìm vào giấc ngủ.
…………………..
Cậu ngủ một giấc ngon lành. Buổi trưa hôm sau, cậu vừa tỉnh dậy mở điện thoại ra
thì…
“Lão Tứ! Lâu rồi cậu không đến lớp, điện thoại thì không nghe, xảy ra chuyện gì vậy,
có phải Vương Hải lại đến tìm cậu không?”
“Lão Tứ! Sáng nay thầy giáo điểm danh đấy. Ba hôm cậu không đến nên thầy bảo
sẽ trừ điểm học phần của cậu để cậu không tốt nghiệp được”.
“Lão Tứ…”
………..
Anh cả của ký túc xá gửi đến một loạt tin nhắn, Lâm Dật chỉ trả lời một câu là tớ biết
rồi, sau đó liền xóa toàn bộ.
“Trừ điểm học phần của mình? Không cho mình tốt nghiệp?” Lâm Dật bật cười vì
trên bản báo cáo tài vụ mà Tưởng Dao đưa cậu xem ngày hôm qua thì có hạng
mục: Tập đoàn Hà thị tài trợ cho trường Nam Lâm xây mới ba phòng thực nghiệm
và một bảo tàng địa chất cấp quốc gia. Hơn nữa, nghe Tưởng Dao nói thì hiệu
trưởng trường đại học Nam Lâm- Trịnh Hoành vì xin được kinh phí tài trợ lớn từ nhà
họ Hà nên đã được chuyển từ phòng Giáo Vụ lên vị trí hiệu trưởng như giờ. Hơn
phần nửa xây dựng mới của trường đều do nhà họ Hà bỏ tiền ra xây dựng.
Đuổi học mình ư? Chuyện này không thể xảy ra được. Nhưng điều khiến Lâm Dật
đau đầu lại là, lúc cậu tỉnh lại định xuống giường rửa mặt đánh răng thì mới phát
hiện ra, trên người mình đang mặc bộ quần áo ngủ mới tinh của bệnh viện Thánh
Đức.
Lâm Dật nhớ rất rõ, lúc cậu đi ngủ thì không có thói quen mặc đồ ngủ, đặc biệt là
mùa hè. Quần áo ngủ mà trước đây chuyển đến, cậu đều treo hết trong tủ quần áo,
chưa từng lấy ra bao giờ. Đang yên đang lành, sao nó lại mặc lên người mình
được? Sau đó cậu lại cúi đầu xuống nhìn vào bên trong quần ngủ. Trời ơi! Quần
ngắn cũng bị thay rồi!
Là ai đã làm việc này…Lạ thật, Lâm Dật cảm thấy kinh hãi nên vội chạy vào phòng
tắm rồi kiểm tra cơ thể mình xem có gì bất thường không. Cũng may là không có tổn
thất gì cả. Nhưng lúc cậu bước ra từ phòng tắm thì ánh mắt lại nhìn về góc ở sau
cửa, trong lòng liền thấy hồi hộp…
Đôi giày cao gót đâu? Đôi giày màu đen của Tưởng Dao đã không cánh mà bay.
Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Bởi, không có ai lại tẻ nhạt đến mức chạy đến
phòng bệnh của mình, nhân lúc mình ngủ say rồi thay hết quần áo trên người mình
như vậy. Đã thế, lúc đi còn tiện tay cầm đi đôi giày cao gót của Tưởng Dao nữa.
Lâm Dật cảm thấy, việc thay quần áo chỉ là việc nhỏ nhưng việc trong phòng bệnh
của mình lại có đôi giày cao gót của nữ, nếu truyền ra khắp bệnh viện hoặc truyền
đến chỗ bố mẹ mình thì Lâm Dật khó lòng ra ngoài gặp người khác được.
Lâm Dật châm điếu thuốc rồi ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ. Trong đầu cậu dần
hiện ra một thân hình nhỏ bé mặc đồng phục y tá…Đó chính là Cố Phiến Phiến.
Chương 50
Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến. Trong đầu Lâm Dật vừa hiện lên cái tên này thì liền
có tiếng gõ cửa, sau đó vọng vào giọng nói ngọt ngào của người con gái: “Lâm thiếu
gia! Tôi có thể vào được không ạ?”
“Vào đi!” Lâm Dật ngồi trên giường rồi thản nhiên đáp lại.
Với chiếc váy của y tá cùng đôi tất da chân màu trắng, mặc dù ngoại hình của cô ta
không so được với Sở An Nhiên nhưng tính thang điểm thì cũng có thể đạt đến
điểm bảy.
“Lâm thiếu gia! Hiện giờ cậu vẫn chưa dùng cơm, trưa hôm nay nhà ăn của bệnh
viện có món hỗn hợp hoa cúc và lê, món canh gà hầm thuốc bắc, còn có mấy món
bổ sung dinh dưỡng. Nếu như cậu đói bụng thì giờ tôi sẽ đi dặn nhà bếp mang đến
cho cậu”.
Từ khi làm y tá riêng cho Lâm Dật, địa vị của Cố Phiến Phiến trong bệnh viện cũng
được nâng lên không ít. Dù sao thì cô ta đang phục vụ cho thiếu gia của bệnh viện
này, vì thế mà nhiều lúc cô ta cũng thay mặt cho Lâm Dật nữa.
“Lại là những món này”. Lâm Dật nhau mày, nói: “Có món lòng già xào và trứng sốt
cà chua không, tôi muốn ăn món nào đậm đà chút”.
Lòng già ư? Cố Phiến Phiến ngây người một lát, sau đó cười nói: “Lâm thiếu gia thật
biết nói đùa. Hiện giờ sức khỏe của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không thể
ăn những thứ cay và gây kích ứng như vậy được. Nhưng nếu như cậu không hài
lòng với những món mà nhà bếp chuẩn bị hôm nay thì giờ tôi sẽ bảo họ làm lại”.
“Thôi được rồi, giờ tôi cũng không đói nên không muốn ăn gì cả”. Lâm Dật thất vọng
rồi thở dài, cùng lúc đó ánh mắt cậu nhìn vào Cố Phiến Phiến, hỏi: “Có phải sáng
nay cô đã vào phòng của tôi không?”
“Vâng!” Cố Phiến Phiến cười đáp lại. “Đêm qua cậu mãi không về, là y tá riêng của
cậu nên phải kiểm tra đúng giờ về cuộc sống hàng ngày của cậu. Đây cũng là trách
nhiệm của tôi mà”.
“Bao gồm cả việc thay quần áo và quần lót?” Lâm Dật bặm môi, nói.
“Không phải là nên làm thế sao ạ?” Cố Phiến Phiến chớp chớp mắt, hỏi lại.
“Thôi được rồi”. Lâm Dật vừa định ngồi dậy thì Cố Phiến Phiến lập tức bước đến,
dùng tay giữ cánh tay Lâm Dật rồi kéo vai của cậu áp sát vào ngực mình. Lâm Dật
kinh ngạc nhìn cô ta một cái nhưng thấy Cố Phiến Phiến mỉm cười nên cậu cũng
trực tiếp giơ tay ra ôm vào eo cô ta rồi đi về phía nhà tắm.
Hai mươi phút sau, Cố Phiến Phiến đã giúp Lâm Dật tắm xong và mặc xong quần
áo. Lúc soi gương, Cố Phiến Phiến chắp tay đứng ở phía sau Lâm Dật. Từ đây có
thể nhìn thấy chiếc váy y tá của cô vì ban nãy tắm cho Lâm Dật mà ướt hết cả. Lúc
này, thân hình và nét lẳng lơ thiếu nữ như hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Dật.
Nhưng vẻ lẳng lơ trưởng thành như này vẫn có sức hút lớn đối với cậu.
“Cô có bạn trai rồi?” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến trong gương rồi hỏi.
“Vâng! Tôi có bạn trai sắp được ba năm rồi”. Trong lúc trả lời câu hỏi này, rõ ràng là
Cố Phiến Phiến có chút dè dặt.
Ban nãy khi tắm cho Lâm Dật, trong lòng cô thật sự có chút mừng thầm. Nhưng khi
mà Lâm Dật nhìn cô ta thì ánh mắt lại không có chút gì che giấu cả. Cô ta có cảm
giác, thiếu gia phú nhị đại này có thể nhìn rõ tâm tư của mình.
Hai mươi phút tắm giúp Lâm Dật, mặc dù tay hơi đau chút nhưng Cố Phiến Phiến
cảm thấy tất cả đều đáng bỏ ra. Nhưng khi mà Lâm Dật hỏi về tình hình cá nhân của
cô thì vẻ mừng thầm ban nãy lập tức tan biến.
“Cậu ta làm nghề gì?” Lâm Dật hỏi với vẻ không để ý lắm.
“Là sinh viên thôi ạ”. Cố Phiến Phiến cắn môi, nói ra tình cảnh của mình. Mấy năm
nay trong xã hội rất thịnh hành thuật ngữ “tình trẻ”.
Còn Cố Phiến Phiến, do tính chất công việc nên cô rất khó kiếm được bạn trai bình
thường. Nhưng do lương ở bệnh viện cũng hậu hĩnh nên khiến cô có hứng thú vô
cùng lớn với những ‘tình trẻ’ vẫn chưa bước chân ra cánh cổng đại học.
Thuật ngữ ‘tình trẻ’ đó là những người còn ít tuổi nhưng đẹp trai và đặc biệt là rất
nghe lời.
Bạn trai hiện giờ của cô là người mà cô quen ở trên wechat. Hai người ở bên nhau
từ khi người con trai kia học năm nhất đại học. Đến tận bây giờ sắp tốt nghiệp năm
tư, nhưng tiền học phí và tiền sinh hoạt phí bốn năm của cậu ta đều do Cố Phiến
Phiến giúp.
Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cố Phiến Phiến một cái, sau đó cười nói:
“Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Nếu như cô không thích thì sau này tôi sẽ
không nhắc đến nữa”.
Cố Phiến Phiến ánh mắt sáng lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngậm ngùi.
“Nhưng cô cũng cầm đôi giày cao gót trong phòng của tôi đi à?” Lâm Dật tiện miệng
hỏi một câu.
“Giày cao gót? Giày cao gót nào ạ?” Cố Phiến Phiến ngây người ra, lập tức nghĩ
đến tin đồn trong bệnh viện sáng nay. Lâm thiếu gia lúc tối quay về, trên tay còn cầm
đôi giày cao gót màu đen rất quyến rũ. Có một đôi mà chiếc gót còn bị gãy ra nữa.
Điều này khiến rất nhiều y tá liên tưởng đến, trước khi đế giày bị gãy thì rốt cuộc đã
xảy ra cảnh tượng ác liệt như nào. Hơn nữa không biết đối phương có đôi chân như
nào mà khiến Lâm thiếu gia lại quyến luyến như vậy, đến nỗi giày cao gót cũng
mang về để làm của riêng.
“Không phải cô sao?” Lâm Dật nhau mày nhưng vẫn không để bụng mà cũng không
nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng Cố Phiến Phiến lại nhìn Lâm Dật, khóe môi như lộ
ra ý cười.
Hai người rời khỏi phòng tắm, Lâm Dật đi ra phòng bệnh trước. Cậu đi đến tầng hai
xem Sở An Nhiên đã tỉnh dậy hay chưa. Còn Cố Phiến Phiến thì phải đợi cho đến
khi quần áo trên người khô một chút, ít nhất là không còn rõ giọt nước nữa thì cô ta
mới dám đẩy cửa bước ra.
Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, phải đợi bốn mươi tám tiếng đồng hồ mà giờ mới
qua được một phần ba thời gian. Lâm Dật đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi
rời khỏi bệnh viện, cậu đi về phía khu chung cư.Biệt thự mới đến tay nhưng cậu vẫn
chưa kịp vào nhìn. Dù sao thì đó cũng là ba nghìn vạn cơ mà.
Cậu không biết lái xe nên tạm thời không có quá nhiều cảm giác với xe. Nhưng về
nhà ở, cậu từng là người có ước nguyện trước bốn mươi tuổi phải tiết kiệm được
tiền mua một ngôi nhà tầm tám mươi mét vuông ở thủ đô nên giờ Lâm Dật không
thể đợi được mà muốn vào ở luôn.
“Nếu như có được một người con gái nào mà lẳng lơ quyến rũ lại cởi mở như Cố
Phiến Phiến vào ở với mình mấy ngày thì tốt biết mấy”.
Lâm Dật lẩm bẩm một câu rồi đi đến cổng lớn của biệt thự nhưng bị bảo vệ chặn lại.
“Tên thu mua đồng nát ở đâu thế này, nơi này là nơi mà anh có thể vào sao? Muốn
thu mua đồng nát thì đi chỗ khác, phải mở mắt to ra mà nhìn chứ. Đây là khu biệt
thự chứ không phải nơi mà chó mèo nào cũng vào được đâu”. Bảo vệ mặc đồng
phục màu đỏ dùng gậy cao su trong tay chỉ về phía Lâm Dật, nói với ánh mắt giận
dữ.
Biệt thự mình mua mà không được ở? Nhìn dáng vẻ hung hăng của bảo vệ mà Lâm
Dật có chút dở khóc dở cười. Nhưng cũng không thể trách bảo vệ được.
Dù sao thì đây cũng là khu biệt thự, sau mỗi khoản tiền nhà khổng lồ còn có những
dịch vụ thương mại quy mô lớn, biện pháp an ninh và môi trường vệ sinh, còn có cả
khu vui chơi nữa. Nếu như ai có thể vào đây sống thì chủ nhân ở đây có thể cảm
nhận được sự hào hoa tráng lệ và không gian riêng tư ở đây thế nào.
Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù nói ra có lẽ ông không tin
nhưng tôi thật sự là sống ở đây”.
“Này thằng nhóc, đừng có khoác lác ở đó nữa. Có biết giá tiền nhà ở đây là bao
nhiêu một mét vuông không? Nhìn mày ít tuổi thế, mau cút khỏi đây, cứ ở đây không
đi cẩn thận tao đánh cho trận đấy”. Bảo vệ nói xong thì vung gậy cao su về phía
Lâm Dật, làm ra dáng sắp đánh người đến nơi.
Lâm Dật nhau mày, không nói gì mà từ túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa, nói:
“Ông nhìn xem, đây là chìa khóa nhà tôi, tôi ở tòa nhà 011 khu A. Tôi tên là Lâm
Dật, không tin ông có thể kiểm tra”.
“A-011”? Nghe đến số cửa nhà này, dáng vẻ tác oai tác quái của bảo vệ lập tức biến
mất.
Vốn dĩ, trang phục Lâm Dật mặc trên người là nguyên nhân cậu bị bảo vệ chặn lại
còn định đuổi cậu đi, không cho cậu xuất hiện ở đây. Nhưng hôm qua ở đây sớm đã
truyền đi tin một chàng trai trẻ ăn mặc bình thường, ngoại hình cũng bình thường,
liền lúc quẹt thẻ ba nghìn vạn mua hai tòa biệt thự, trong đó có một biệt thự gần như
đắt nhất. Và tòa A-011 mà chàng trai này nói chính là tòa đắt nhất vừa được bán ra
ngày hôm qua. Hơn nữa, người mà ăn mặc bình thường phải chăng là chàng trai
này.
“Thật sự là cậu?” Mặc dù trong lòng đã có chút suy đoán nhưng bảo vệ vẫn nhìn
Lâm Dật với ánh mắt không dám tin.
“Nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức mở cổng cho cậu ấy chứ không phải ở đó mà nói mấy
lời vô ích đâu”. Đột nhiên lúc này, một chiếc xe Bentley Mulsanne màu hồng dừng ở
cổng khu biệt thự, giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên.
Hai người cùng lúc đều quay đầu lại thì nhìn thấy Tưởng Dao đẩy cửa xe ra cười
với Lâm Dật nói: “Thiếu gia! Thật trùng hợp, cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà”.