Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người như giáo sư John cũng không để ý đến ra hiệu của Lâm Dật mà trực tiếp lao vào phòng bệnh và tiến hành kiểm tra chẩn đoán hồi phục lần cuối cho Sở An Nhiên.
“Tôi tin rằng đợi khi tôi viết ở dạng báo cáo toàn bộ quá trình hồi phục sau phẫu thuật lần này cho cô Sở An Nhiên thì nhất định sẽ được đăng lên “Tạp chí y học nước Mỹ” và sẽ được các chuyên gia phẫu thuật ngoại khoa ngưỡng mộ lắm đây”. Giáo sư John rõ ràng là vui mừng khôn xiết.
“Vậy thì hôm nay tôi có thể ở lại trông nom cô ấy không?” Lâm Dật nhìn ánh mắt Sở An Nhiên và hỏi.
“Điều này…Thật sự xin lỗi. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ cô Sở An Nhiên vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, thế nên yêu cầu của cậu chỉ e sẽ khó khăn cho chúng tôi…” Đứng trước lời xin lỗi của giáo sư John, Lâm Dật cũng phần nào hiểu được và cũng chấp nhận. Cậu khom người, khẽ dùng tay lau những giọt nước mắt ở khóe mặt Sở An Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Cô cố gắng nghỉ ngơi nha, sáng mai tôi lại đến thăm cô”. Khi ổn định lại tâm trạng thì Lâm Dật liền rời khỏi bệnh viện.
Cố Phiến Phiến đợi cậu ở cổng nhưng Lâm Dật lại bảo cô về thay quần áo, đợi lát nữa sẽ đến Nam Môn dự tiệc, có người mời cơm.
Thời gian cũng gần rạng sáng rồi, mặc dù Cố Phiến Phiến có chút khó hiểu nhưng Lâm Dật chủ động mời cô tham gia cuộc gặp riêng như này, có nghĩa là mối quan hệ của hai người trong thời gian này cũng có cơ hội tiến thêm bước nữa.
Cố Phiến Phiến bước ra từ biệt thự, rõ ràng là cô đã có màn chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Cô thay chiếc áo phông bó người màu trắng, lộ ra bờ vai và xương quai xanh cùng với eo thon quyến rũ, quả nhiên để lộ ra lợi thế ngoại hình của cô ta. Vòng eo thon, kết hợp với bộ ngực căng đầy càng thu hút ánh nhìn khiến người ta dấy lên cảm giác mơ màng vô tận. Hơn nữa, cô còn mặc chiếc quần bò bó, chân đi đôi giày cao gót màu hồng, lúc này trông dáng người cô vô cùng cuốn hút.
“Wao! Cô em này không phải là đang muốn khiến người khác phạm tội đấy chứ”. Lâm Dật thầm nói.
Đôi mắt Cố Phiến Phiến đảo một vòng, nhìn Lâm Dật cười nói: “Tôi mặc thế này có đẹp hơn váy y tá không?”
“Mỗi người một vẻ thôi”. Lâm Dật nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, vì dù sao hiện giờ trên đường cũng có rất nhiều người đẹp nhân tạo nhưng đều không so được với Cố Phiến Phiến mặc váy y tá, đó là nét đẹp khá thú vị.
Cố Phiến Phiến liếc nhìn cậu một cái, làm sao để cô hiểu được tâm tư của cậu nhóc như Lâm Dật đây?
Lâm Dật vẫy một chiếc taxi ở bên đường, tầm nửa tiếng sau thì đến đường phố đồ nướng ở Nam Mô. Lần trước cậu ta đã cùng Lăng Tiêu Tiêu đến đây, đường phố ở đây đều bán đồ nướng, muốn ăn gì cũng đều mua được, là nơi mà người Nam Đô rất thích ăn vào buổi tối.
Hai người xuống xe, trực tiếp đi đến cửa hàng đồ hải sản nướng có tên là “Bốn biển đều là người một nhà”.
“Woa! Đồ nướng ở đây thơm thật đấy”. Cố Phiến Phiến đứng ở bên đường, hít một hơi thật sâu, lúc này bộ ngực đầy đặn của cô nhô lên càng cao hơn.
Trên thực tế, cửa hàng “Bốn biển đều là người một nhà” là cửa hàng chuyên về đồ hải sản nướng. Mặc dù đã hơn mười hai giờ nhưng người ngồi cũng gần chật kín, có thể thấy kinh doanh vô cùng phất. Lâm Dật rất nhanh đã tìm thấy Lý Hạo và Tống Phán Tử ngồi ở trong nhóm người đông đúc kia.
Hai người vừa mới từ trung tâm âm nhạc đi ra đây, đúng lúc bụng đói nên hẹn Lâm Dật cùng đến đây ăn đêm. Nhưng khi nhìn thấy Cố Phiến Phiến ở bên cạnh Lâm Dật thì mắt hai người sáng quắc lên.
Những nữ sinh trong trường đều không thể so với nét trẻ trung lẳng lơ quyến rũ của Cố Phiến Phiến được. Cô ta vừa có nét thuần khiết của thiếu nữa nhưng cũng không thiếu đi nét trưởng thành. Mặc dù không thể so với nữ thần cực phẩm như Tưởng Dao nhưng cô gái này vẫn có sức sát thương chí mạng đối với những chàng trai vẫn chưa bước ra khỏi cánh cổng nhà trường như đám Tống Phán Tử.
Huống hồ, hôm nay cô đã trang điểm, dung mạo xinh đẹp cùng cách ăn mặc đầy sức sống càng khiến hai người này nhìn đơ người, đến việc chào hỏi một tiếng cũng vứt sang một bên. Hai người ngồi ở bàn tròn, một nhân viên phục vụ cười nói: “Hoan nghênh quý khách đến với cửa hàng, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì ạ?”
“Các cậu muốn ăn gì?” Lâm Dật cười hỏi.
Mấy người anh em này từ trung tâm âm nhạc đi ra đây nên biết là hiện giờ giao thông ở bên đó vẫn vô cùng hỗn loạn.
“Cho một đĩa tôm hùm cay, thêm bốn con cua hấp, một đĩa ốc xào và sò nữa. Phải rồi, cho mười chai bia lạnh. Được rồi đấy, mau đi làm giúp tôi chứ đói lắm rồi”. Lý Hạo gọi mấy món. Hải sản ở đây không hề rẻ, hơn nữa Lâm Dật từ xa mà đến đây nên cũng không thể để cậu ấy mời, vì vậy đành gọi dựa theo sức ăn của mấy người thôi.
“Nếu các cậu thấy không đủ, muốn ăn gì thì cứ gọi đi, tớ mời”. Nói xong, Lâm Dật nhìn sang Cố Phiến Phiến gợi cảm cao ráo, gượng gạo nói bổ sung thêm một câu.
“Vậy thì tớ gọi thêm nhé”. Lâm Dật cười, nói.
“Một con cua Đế Vương, một con tôm hùm ba thước, cả vịt om, cả bào ngư nữa, để tôi đếm xem…Một người ba bát, vậy là mười hai bát, còn hải sâm và tôm muối thì mỗi người một suất, đủ cho chúng tôi ăn là được”. Lâm Dật nói còn nhân viên phục vụ thì ở bên cạnh ghi. Họ hoàn toàn không để ý đến Lý Hạo ngồi bên cạnh sắc mặt đã đỏ ửng. Những hải sản này cậu ta chỉ được nhìn thấy trên ti vi chứ trong đời cậu chưa được ăn bao giờ, vì thế mà không kìm được, lặng lẽ quay đầu nhìn giá được niêm yết trên bể cá.
Lý Hạo khẽ tính qua thì một bàn thức ăn Lâm Dật vừa gọi, tính chi li lắm cũng đã gần ba vạn rồi. Nhưng thẻ ngân hàng trong túi cậu ta, cộng cả tiền thừa trong wechat thì chỉ còn chín trăm tệ. Đây lại là sinh hoạt phí mà cậu vừa nhận được tháng này. Lúc này, cậu không kìm nổi mà nhỏ giọng nhắc: “Nhiều thế này liệu có ăn hết không?”
Lâm Dật khoát tay với dáng vẻ không sao: “Mấy thứ này thoạt nhìn thì to đấy nhưng khi bóc vỏ ra thì cũng chẳng có bao nhiêu thịt đâu. Bốn người chúng ta ăn là đủ rồi, yên tâm đi, không sao đâu”.
Cố Phiến Phiến cũng ở bên cạnh gật đầu nói: “Hơn nữa ăn hải sản thì không nên uống bia, hàn tính tương khắc, hay là uống chút rượu vàng hoặc rượu trắng thì tốt hơn?”
“Vâng! Cửa hàng chúng tôi có rượu Thiệu Hưng, có thể dùng sau khi đã hâm nóng lên, tốt cho dạ dày, rất nhiều khách ở đây khi ăn đều gọi một bình”. Nhân viên phục vụ cũng cười nói.
“Bao…Bao nhiêu tiền vậy?” Lý Hạo lắp bắp hỏi.
“Một bình là ba trăm hai, nếu như bốn người thì hai bình là đủ rồi ạ”. Nhân viên nói.
“Á…Vậy là hơn sáu trăm nữa…” Lúc này trên trán Lý Hạo toát đầy mồ hôi. Không phải cậu ta không muốn mời đám Lâm Dật ăn bữa cơm mà chủ yếu là…Không có tiền. Cả người cậu không có đủ một nghìn tệ cơ. Bản thân cậu có lòng nhưng điều kiện lại có hạn. Nhân lúc Lý Hạo đang chần chừ thì Lâm Dật đã khoát tay bảo nhân viên đi thanh toán.
Lý Hạo ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dật, có gì đó định mở miệng nói nhưng lại nhìn Cố Phiến Phiến ở bên cạnh khiến cho những lời lên đến họng rồi còn nghẹn ứ lại.
Đúng vậy! Đối với một người đàn ông có tính tự trọng cao, nếu như thừa nhận mình không thể trả nổi bữa cơm này trước mặt một người đẹp thì đúng là mất mặt quá đi.
Rất nhanh, một bàn đầy đồ hải sản đã được bưng lên. Cua Đế Vương đỏ hỏn, tôm hùm thơm phức, còn có ba bát bào ngư và hải sâm bày ra trước mặt mỗi người và những hải sản khác cũng đều bưng lên. Bàn thức ăn như này, đến cả những người xung quanh cũng không kìm nổi mà nhìn lại với ánh mắt ngưỡng mộ, không ngừng nuốt nước bọt.
“Nào! Chúng ta cùng cạn ly cho lão đại được song hỷ lâm môn vào tối nay”. Lâm Dật chủ động cầm cốc lên, cười nói.
“Cái gì mà song hỷ lâm môn?” Cố Phiến Phiến khẽ nghiêng đầu, hỏi một câu ở bên tai Lâm Dật.
Lâm Dật uống ngụm rượu mới nhỏ giọng nói hai chữ bên tai Cố Phiến Phiến: “Lưu manh”.
Cố Phiến Phiến nhỏ giọng ngạc nhiên nhưng lại tò mò hỏi: “Có phải đàn ông các anh đều thích kiểu vậy không?”
Trong ánh mắt Lâm Dật hiện lên vẻ xấu hổ nhưng trong đầu cậu không ngừng hiện lên những bức ảnh được tìm thấy dưới gối của Liễu Quản Kỷ.
“Nhưng, trong những bức ảnh đó hình như không có của Cố Phiến Phiến?” Lâm Dật thầm nói, với sắc đẹp của Cố Phiến Phiến thì có thể đè bẹp rất nhiều y tá khác, vậy thì sao Liễu Quản Kỷ lại không ra tay với cô ta?
Uống ngụm rượu vàng rồi mấy người trực tiếp dùng tay cầm hải sản, vừa ăn vừa nói đến những chuyện xảy ra gần đây ở trong trường. Qua chừng mười phút thì một chiếc xe Land Rover và xe Range Rover từ đằng xa lái đến.
“Mẹ kiếp, Lưu Minh cũng đến đây”. Tống Phán Tử nhanh mắt, vừa nhìn đã thấy một con xe bên ngoài cũng màu đen đi sau con xe kia.
“Sao đi đến đâu cũng gặp cái thằng đó vậy, đúng là đen đủi”. Lý Hạo thầm tính toán, lát nữa ăn xong phải ở lại làm thêm bao lâu mới thanh toán hết tiền cơm bữa này. Nghe thấy tên của Lưu Minh thì cậu ta lại càng bức tực.
Hai con xe ô tô dừng bên đường, Lưu Minh lập tức kéo rèm xe, đắc ý nhìn bàn ăn của Lâm Dật, nói: “Ai yo, thịnh soạn gớm nhỉ. Một bàn hải sản to đùng, có ăn được không hả các bạn?”

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK