Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấp a ấp úng, mãi không nói xong một câu hoàn chỉnh.
“Đã có chuyện gì vậy?” Lâm Dật có dự cảm không lành, nhíu mày hỏi.
“Lão Tứ, Vương Hải được ra ngoài rồi đấy cậu biết chưa?”
Mấy người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trương Dương lên tiếng đầu tiên về chuyện này.
Lâm Dật gật đầu: “Tớ biết rồi, sao thế?”
“Là thế này, chiều hôm qua Vương Hải đưa người đến phòng ký túc tìm cậu, còn nói là muộn nhất là tối ngày hôm nay cậu phải nộp cho gã năm mươi nghìn tệ, nếu không……”
Trương Dương nói đến đây, đột nhiên dừng lại, cảm giác như đang sợ hãi điều gì.
Nhưng Lâm Dật chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cậu đã hiểu ngay câu chuyện như thế nào.
Tối hôm kia, khi Lâm Dật đang ăn đồ nướng ở cửa Nam, có xích mích với Triệu Mẫn, Triệu Mẫn gọi điện cho Vương Hải, nhưng chắc là gọi điện thoại xong Triệu Mẫn mới phát hiện ra hai người họ đã không còn ở đó nữa.
Vốn dĩ là vì chuyện hát karaoke, mà bọn Vương Hải, Triệu Mẫn và An Na tức tối cậu đến bây giờ.
Nhưng cậu vì chuyện của Sở An Nhiên nên ở trong bệnh viện mãi, lâu rồi chưa đến trường được.
Nhưng qua chuyện xảy ra tối hôm kia, mấy người biết cậu đã có mặt ở trường, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.
Vương Hải, là một tên lưu manh có tiếng ở gần đại học Nam Lâm.
Tốt xấu lẫn lộn gã đó chơi hết.
Ở đây từ trước tới giờ chỉ có gã đi ức hiếp người khác, chứ không có chuyện người khác dám bắt nạt gã cả.
Nhưng, Lâm Dật lại không hề sợ gã đó.
Nếu chú ba chưa quên cậu, Vương Hải thực sự dám xuất hiện trước mặt cậu, bất kể đối phương có bao nhiêu người, là đại ca của nhóm xã hội đen nào, Lâm Dật đều cảm thấy mình chưa có cơ hội ra tay thì bọn chúng đã bị những đồng chí ẩn nấp trong trường xử luôn rồi.
Nhưng, kết quả mà Lâm Dật mong đợi lại không như vậy.
Đánh nhau gây lộn chỉ bị nhốt có vài ngày.
Cậu còn đang đợi khi Vương Hải đang giao dịch ở trong quan bar thì bị bắt tại trận, vậy mới hay.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật nhìn về phía Trương Dương hỏi: “Ngoài Vương Hải ra, dạo này có tin gì liên quan đến An Na không?”
“An Na?” Trương Dương nói với giọng không dám tin: “Vãi, không phải chứ lão Tứ, cậu lại thích cái con An Na ấy? Cậu bị mù rồi à, hay là đầu óc có vấn đề thế, tớ nói cho cậu biết, kể cả An Hinh có bỏ cậu, cậu cũng không nên sa ngã như thế, tuy An Na cũng khá xinh, nhưng tính lăng nhăng, nếu cậu yêu cô ta, suốt ngày bị cắm sừng cho xem.”
Lâm Dật đứng hình.
Cậu chỉ là cho rằng, nếu mối quan hệ của An Na và Vương Hải đã đến mức độ như hiện nay, vậy thì những giao dịch ngầm gần đây của Vương Hải, An Na không thể không biết gì cả, thậm chí có khả năng còn lợi dụng thân phận sạch của mình để sắp xếp lên kế hoạch thay cho Vương Hải.
Nếu có thể lấy được thông tin gì từ phía cô ta, kể cả bên phía cảnh sát có thể sẽ không cần sự giúp đỡ của cậu, nhưng được tận mắt chứng kiến Vương Hải bị bắt, hơn nữa Triệu Mẫn và An Na cũng có mặt tại hiện trường, vậy chẳng phải là chuyện rất thú vị hay sao.
“Xem ra mình cũng có chút tố chất tiềm ẩn làm người xấu thì phải.”
Lâm Dật cười thầm trong bụng, lúc này điện thoại của cậu rung lên, Lâm Dật cúi đầu mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Lăng Tiêu Tiêu gửi cho cậu.
“Cậu đang ở trường không, tôi đang trên đường tới trường cậu rồi.”
Lăng Tiêu Tiêu muốn đến đây á?
Từ sau hôm rời khỏi rạp chiếu phim, Lăng Tiêu Tiêu phải chuẩn bị buổi biểu diễn của cô vào cuối tuần sau, nên chỉ tập chung vào tập luyện, hai người gần như không liên lạc gì với nhau cả.
Giờ cô ấy lại muốn đến đại học Nam Lâm?
Làm gì thế?
Lâm Dật trả lời tin nhắn bằng một câu hỏi.
Ngay lập tức, Lăng Tiêu Tiêu cũng trả lời tin nhắn luôn.
“Trao đổi về nghệ thuật thôi, tôi sắp tới rồi, cậu đang ở đâu thế, tôi xong việc sẽ tới tìm cậu.”
Với một người đẹp chuyên về vũ đạo này, Lâm Dật khá là có hứng thú.
Nhất là sau khi nhìn thấy tận mắt kỹ thuật vũ đạo của cô ấy, Lâm Dật thậm chí còn hơi cảm thấy bị cuốn hút bởi cô gái ấy.
Đúng là muốn kìm mà không được.
Cậu nghĩ một lúc, rồi trả lời Lăng Tiêu Tiêu: “Tôi học cả buổi sáng rồi, hay là thế này, trưa nay học xong tôi mời cô ăn cơm, thấy sao?”
“Được, đừng có giỏ trò đấy nhé.” Lăng Tiêu Tiêu đáp lại.
Giở trò?
Lâm Dật liếm môi.
Không ngờ mình lại có một ngày đến mức mà người đẹp không còn đồng ý cho mình giở trò nữa.
Cậu không nỡ để một người đẹp yểu điệu này chờ đợi cậu trong cái nắng chói trang của mùa hè.
Bốn tiết học cũng đã xong, Lăng Tiêu Tiêu bảo Lâm Dật đứng ở cổng trường chờ cô một lát, cô trao đổi xong ở bên sảnh nghệ thuật thì sẽ đi ra ngay.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, Trương Dương lại kéo cậu lại rồi nói về chuyện chiếc xe.
Mấy ngày hôm nay, Lâm Dật không về trường, nên cậu cũng không dùng đến xe.
Xe của cậu toàn là Trương Dương dùng.
Vốn dĩ Lâm Dật mua chiếc xe này là muốn dùng để đi lại cho tiện, thỉnh thoảng có việc gì gấp thì đi, còn cũng không quan trọng gì lắm.
Nhưng Trương Dương lại không nghĩ như vậy.
Chiếc xe một triệu tám trăm tệ chứ ít gì, nói không dùng là không dùng luôn được, còn giao xe cho cậu ta, khiến cậu ta cả ngày như ngồi trên đống lửa, buổi tối cũng không về ký túc ngủ, cả ngày chỉ ngủ trong xe.
May mà ghế sau của chiếc Mescedes G500 này đủ rộng, nên cậu ta cũng không cảm thấy chật chội.
Một chiếc xe đắt tiền như vậy, tự nhiên lại giao cho cậu ta, Lâm Dật lại không nói gì về chuyện chiếc xe cả, khiến cậu ta cảm thấy không yên tâm.
Hôm nay khó lắm mới túm được Lâm Dật, chính là muốn trả chìa khóa xe cho cậu ấy, khi nào muốn đi xe thì lại gọi điện cho cậu ta, cậu ta sẽ đi taxi đến rồi làm tài xế cho Lâm Dật.
Lâm Dật đứng yên nghe hết những giãi bày lo lắng của Trương Dương, rồi cười nói: “Chỉ là dạo này tớ bận hơi nhiều việc, chờ khi nào rảnh thì vẫn sẽ dùng đến xe, cậu cứ yên tâm mà dùng đi, nếu không đủ xăng thì cứ bảo tớ, tớ mua thẻ xăng cho cậu.”
Nhưng thấy sắc mặt của Trương Dương vẫn còn do dự, Lâm Dật tò mò hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Trương Dương ngập ngừng một lúc, rồi nhìn Lâm Dật nói: “Lão Tứ, nói thật với cậu, chiếc xe này của cậu tuy rất xịn, nhưng giờ mọi người đều bận đi tìm việc, cậu hai của tớ cũng vừa tìm cho tớ một công việc làm giáo viên của trường học lái xe, bảo tớ mấy hôm nay đến đó thử xem, nếu được thì sau khi tốt nghiệp tạm thời sẽ vào đó làm trước, không muốn làm thì lại tính sau……”
Đã nói đến nước này, Lâm Dật có ngốc cũng phải hiểu ra.
“Chẳng phải sau này cậu muốn làm tài xế cho các sếp à? Chứ mấy chiếc xe ở trường học lái thì đi có sướng bằng xe các sếp không?” Lâm Dật nói với giọng thắc mắc.
“Nhưng tớ cũng còn cách nào khác đâu, xe này của cậu đi sướng thật, nhưng không kiếm ra tiền, hơn nữa tốt nghiệp xong mọi người đều phải đi tìm việc, tớ đâu thể làm tài xế cho cậu suốt được đúng không, hơn nữa tình cảm giữa tớ và cậu, chỉ cần cậu muốn tớ lái xe, chỉ cần tớ không có việc gì gấp thì chắc chắn sẽ đến chở cậu đi ngay, được không?”
Trương Dương nói với vẻ mặt cương trực chân thành, xem ra đúng là vì chuyện tốt nghiệp xong phải tìm việc đã làm khó cậu ta.
Lâm Dật thấy vậy, trong lòng không khỏi thở dài.
Nếu không quen biết với vợ chồng Hà Chấn Đông, e rằng cậu bây giờ còn lo hơn cả bọn họ, đâu còn tâm trí mà đi cua gái nữa.
“Được, đợt này cứ để xe ở chỗ cậu đi, khi nào cậu phải đến trường học lái thì gọi điện cho tớ, tớ sẽ cho người đến lấy xe.”
Lâm Dật đặt lại chìa khóa xe vào trong tay Trương Dương, hai người nói chuyện thêm một lúc, Lâm Dật lấy cớ cậu có việc nên đi trước.
Ở cổng trường, Lâm Dật vừa nhắn tin cho Tưởng Dao, vừa nhìn đồng hồ đợi Lăng Tiêu Tiêu xong việc.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra không khí xung quanh có gì đó không được bình thường.
Tầm giờ này đã quá giờ tan học của sinh viên, trước cổng trường vốn không có mấy người.
Lâm Dật đứng ở lề đường, cậu nhắn tin xong vừa lúc ngẩng đầu lên thấy ở trước cổng trường tuy có một số người đi ra ngoài, nhưng lạ là đều tránh cậu ra, đi theo hướng rẽ còn lại.
Đồng thời, cũng có không ít người nhìn về phía cậu.
Kiểu ánh mắt đó có chút thương hại, thậm chí cũng lại có chút cười cợt.
Lần trước khi Lâm Dật thấy những ánh mắt này là khi trong phòng học, lúc đó An Hinh mời cậu đến Hoàng Gia Vĩnh Lợi để tổ chức sinh nhật cho cô ấy.
Nhưng lần này, tự nhiên cậu lại nhớ đến mấy câu mà bọn Trương Dương có dặn dò cậu từ lúc còn ở trong lớp học.
“Thằng khốn, cuối cùng cũng tóm được mày rồi.”
Một giọng nói thù hằn từ phía sau vang tới, Lâm Dật bất ngờ quay đầu lại thì thấy một trên đầu trọc đưa một đám thanh niên mặc sơ mi hoa lá cành xuất hiện phía sau lưng cậu.
Chưa đợi cậu có phản ứng gì, Vương Hải đã rút ngay một con dao găm sáng loáng từ bên hông gã ra, giơ lên nhắm về phía cậu mà đâm tới.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Vương Hải lại vô cùng điêu luyện, hắn dùng một con dao găm, cầm chắc phần chuôi trong tay, phần lưỡi dao sắc nhọn cũng được hắn che bằng tay còn lại, người ngoài khó mà nhận ra được.
“Mày định làm gì đấy?”
Lâm Dật nhíu mày, cậu cảm nhận được Vương Hải đã cầm con dao găm đâm mạnh một nhát rách luôn tay áo cậu, và rạch trên bụng một vết.
Nhưng điều khiến cậu càng lo lắng hơn đó là, trong tầm mắt của cậu lúc này lại nhìn thấy một cô gái với dáng vóc cao ráo khuôn mặt ưa nhìn kia đang lấp ló trong đám người đi đường và đang tiến về phía cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK