Sau khi đám người An Hinh rời đi, điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên.
“Con à, con đỡ hơn chút nào chưa? Bố nghe mẹ con nói con nhập viện nên mới vội gọi điện
cho con”. Giọng nói ồm ồm của người đàn ông ở đầu dây bên kia khiến Lâm Dật cảm thấy
ấm lòng.
“Bố ơi con không sao đâu! Hiện giờ con khỏe nhiều rồi”. Lâm Dật cười rồi nói.
“Chuyện của con, bố mẹ đều hiểu hết rồi. Hiện giờ mẹ đẻ của con đang đưa chúng ta đến
thành phố, chúng ta sắp được gặp con rồi”.
Người nói ở đầu dây bên kia là bố mẹ đã nuôi nấng Lâm Dật trong suốt hai mươi năm. Mặc
dù nói, trong lúc nhắc đến chuyện này thì rất bình thường nhưng trong lòng Lâm Dật vẫn có
sự đả kích lớn.
“Con à, giờ cuối cùng con cũng tìm được bố mẹ đẻ của mình rồi. Bố mẹ cũng mừng thay
cho con. Con chịu khổ cùng bố mẹ bao nhiêu năm như vậy, đúng là thiệt thòi cho con quá”.
“Con chưa bao giờ có suy nghĩ như thế. Hai mươi mấy năm trời, bố mẹ đều dành những thứ
tốt nhất cho con, còn cho con học đến đại học, con đã mãn nguyện lắm rồi”. Lâm Dật bắt
đầu thấy cổ họng nghẹn ứ.
Cậu không hận bất cứ ai mà chỉ trách sự đùa giỡn của số phận.
“Vậy thì con cố gắng dưỡng thương nha, tiền gọi điện thoại đắt lắm, đợi lúc đến nơi bố lại gọi
điện cho con”. Đầu dây bên kia nói hai câu cuối rồi vội ngắt điện thoại.
Sở An Nhiên cầm điện thoại bước lại.
Ban nãy cô cũng chú ý đến hai người đến tìm Lâm Dật. Cô tưởng rằng hai người đó là bạn
của cậu nên cô mới không đến quấy rầy.
“Thiếu gia! Thứ mà cậu cần đều đã chuẩn bị xong rồi. Giờ tôi dẫn cậu đi chọn hai bộ quần
áo”.
Sở An Nhiên không để ý xem Lâm Dật có đồng ý không mà trực tiếp dẫn cậu đến cửa hàng
quần áo ở một tầng khác, sau đó tiện tay chọn quần áo cho cậu.
Sở An Nhiên rất có mắt nhìn. Cô vừa nhìn là đã chọn được bộ quần áo hợp với khí chất của
Lâm Dật nhất. Sau khi khoác lên người bộ quần áo, Lâm Dật quả nhiên trông ra dáng hơn rất
nhiều.
Sau khi đi ra trung tâm thương mại, Sở An Nhiên lái xe đưa Lâm Dật đến cổng trường.
“Thiếu gia! Vết thương trên người cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên cậu không được vận
động quá mức. Tầm giờ ngày mai tôi sẽ đúng giờ đến trường đón cậu”. Sở An Nhiên dặn dò
hai câu rồi lái xe rời đi.
Nhìn người con gái đẹp rời đi, trong lòng Lâm Dật bỗng thấy cảm kích. Cuộc sống này, đúng
là thật tuyệt.
“Ồ! Đây chẳng phải là người có tiền sao? Ăn mặc cũng ra dáng con người rồi đấy, chuẩn bị
đi câu nữ đại gia nào vậy”.
Một chiếc xe ô tô dừng ở cổng trưởng, người xuống xe là Lưu Minh và An Hinh. Một giây
trước vừa mới gây mâu thuẫn với đám này, giờ lại gặp ngay được. Lúc này Lâm Dật thấy
tâm trạng thực sự không được vui cho lắm.
“Các người thích nghĩ thế nào thì nghĩ”.
“Không tồi đâu! Được nữ đại gia bao nuôi cũng không phải chuyện gì xấu xa cả. Ít nhất vẫn
chứng tỏ rằng mày vẫn còn tác dụng. Ha ha”. Lưu Minh đắc ý kéo An Hinh rời đi.
Lâm Dật một mình quay về ký túc xá. Vừa đến cổng thì bên trong truyền đến âm thanh bất
hòa.
Ngồi đối diện với cậu là lão đại, y đang nhìn ra cửa sổ với dáng vẻ bất cần. Lão nhị ở bên
cạnh cũng đang mơ màng ngồi chơi game. Chỉ có lão tam tinh thần tốt hơn một chút nhưng
lại cho người ta cảm giác dường như có tâm sự gì đó.
“Sao vậy? Vừa về đến ký túc xá là đã thấy không khí ngột ngạt rồi”. Lâm Dật không thấy có gì
không vui, cậu lên tiếng luôn.
Sau khi lão đại nhìn thấy Lâm Dật thì liên đứng lên, vỗ vào vai cậu.
“Có một chuyện, tôi đang nghĩ là không biết có nên nói với cậu không?”
Lâm Dật sắc mặt sững sờ, nói: “Cứ kiểu thần bí vậy, có gì thì nói mau đi”.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau nhưng vẫn do dự, không biết có nên nói hay không.
Lão đại Trương Dương hích nhẹ vào tên Tống Phán Tử bên cạnh, nói: “Phán Tử, cậu biết ăn
nói hơn, chuyện này cậu nói đi”.
Tống Phán Tử không muốn lắm nhưng nhìn thấy Lâm Dật nóng lòng muốn biết nên y giả bộ
liếc nhìn cái cây ở sân thượng.
“Lâm Dật! Hai ngày trước tớ bắt gặp An Hinh và Lưu Minh đi cùng nhau đấy”.
Lâm Dật hiểu được y muốn nói gì. Vì thế mà trước khi Tống Phán Tử chưa nói hết câu thì
Lâm Dật đã không cho y nói tiếp.
“Không cần nói nữa, chuyện này tớ đã biết rồi”. Nói xong, Lâm Dật hít một hơi thật sâu rồi
làm ra vẻ ngưng trọng.
“Lâm Dật! Không sao đâu! Phụ nữ cũng như bộ quần áo ý mà, sau này muốn thay thì thay,
chúng ta hà tất phải buồn lòng vì chuyện như này”. Lão đại Trương Dương lên phía trước an
ủi.
“Tớ biết rồi! Tớ và cô ta vốn không thể ở bên nhau được. Chuyện gì đã qua thì mặc kệ đi”.
Mấy người nghe thấy Lâm Dật nói như thế thì cảm thấy, chỉ là Lâm Dật không muốn để họ lo
lắng nên mới nói vậy.
“À phải rồi, tớ chuẩn bị chút quà cho các cậu đấy”. Lâm Dật không nói nhiều, lập tức đặt bảo
bối mà cậu cất trong người lên bàn.
Ba anh em kia ngưng một lúc rồi bị thu hút bởi bảo bối của Lâm Dật.
“Lâm Dật! Đây không phải là đặc sản của nhà cậu đấy chứ?”
"Ha ha! Thoạt nhìn giống với bọc điện thoại hơn”.
Mấy người cùng liếc mắt nhìn nhau, không ai để ý là bên trong đựng cái gì. Nhưng sau khi
bọn họ mở túi ra thì ba chiếc điện thoại Apple sáng lóe trước mặt khiến họ ngây người ra.
“What!” Tống Phán Tử vuốt ve món quà này, trên mặt như giật giật vài cái.
Ngay lúc này, ba người cùng nhìn về phía Lâm Dật đang không nói gì. Bọn họ biết được cuộc
sống của Lâm Dật. Họ biết Lâm Dật không thể nào mua được chiếc điện thoại Apple mà
thậm chí còn là ba cái.
Trương Dương ra hiệu cho bọn họ đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó cầm túi đó đưa cho Lâm
Dật.
“Người anh em! Chúng tớ biết cậu ngay lập tức rất khó bước ra khỏi cái bóng của An Hinh.
Nhưng đi ăn trộm đồ là phạm tội đấy, có chuyện gì thì mấy anh em chúng ta cùng nhau gánh
chứ cậu đừng vì một người con gái mà làm chuyện ngốc ngếch”.
“Phải đấy! Cậu mau trả nó về chỗ cũ đi. Đồ này chúng tớ vẫn chưa động vào, chỉ cần thành
thật thừa nhận thì có lẽ ông chủ sẽ không làm khó cậu đâu. Bởi vì chúng ta vẫn là sinh viên
mà. Đợi lát nữa chúng tớ dẫn cậu đến câu lạc bộ để vơi bớt tâm trạng đi". Lão tam Lý Hạo
nói.
Lời nói của mấy người anh em khiến Lâm Dật có chút cảm động. Thời gian dài sống cùng
nhau, chỉ có mấy người này là thật sự đối đãi với mình.
Cậu cười kiểu bất đắc dĩ, nói: “Các cậu cứ yên tâm, gần đây nhà cũ của tớ thuộc diện giải
phóng mặt bằng, đây là phí bồi thường của chính phủ. Tiền mua điện thoại cũng là tiền tiêu
vặt của tớ, chỉ là muốn cảm ơn các cậu đã chăm sóc cho tớ mà thôi”.
Mấy người anh em này vẫn có chút khó tin.
“Cứ tùy ý dùng đi. Nếu như thật sự có chuyện gì thì tớ còn bình an vô sự đứng trước mặt
các cậu như này không?”
Mấy người này thấy Lâm Dật không giống người đang nói dối lắm, lúc này mới hoan hô một
tiếng rồi xông lại đoạt điện thoại về tay mình.
Chương 7
Trương Dương sau khi cầm được chiếc điện thoại thì đột nhiên hỏi Lâm Dật một câu.
“Chuyện nhà cậu giải phóng mặt bằng, An Hinh có biết không?”
“Không! Tớ chuẩn bị nói cho cô ấy, chỉ có điều, trước đó cô ấy đã nói cho tớ biết một tin mà
tớ không thể ngờ được”.
Trương Dương cảm thấy mình không nên nhắc đến việc đó vào lúc này, rõ ràng là cậu ấy
không biết nên làm thế nào.
“Chết tiệt! Cái loại con gái đó đúng là hám lợi, nếu không thì sao cô ta phải đi bám lấy thằng
Lưu Minh kia?” Tống Phán Tử nói đùa một câu.
“Cũng không thể nói thế được. Dù sao thì Lưu Minh cũng không phải hạng người bình
thường. Gia sản nhà nó không phải là thứ mà mấy người chúng ta có thể so sánh được
đâu”. Lý Hạo bất đắc dĩ, nói.
“Tình cảm thì khác chứ. Lâm Dật của chúng ta đối với An Hinh là tình cảm như nào, cậu ấy
chỉ hận nỗi không thể khắc tên cô ta lên tay thôi.” Trương Dương nói chen ngang vào.
Nhìn thấy mấy người đang bàn luận, trong lòng Lâm Dật thấy vô cùng phức tạp. Nếu như nói
cho họ biết chân tướng sự việc, vậy thì mọi thứ sẽ trở nên thế nào?
“Không nói chuyện này nữa! Nhân lúc đang vui, chúng ta giúp Lâm Dật đi giải đen một chút.
Đi lối cổng sau rồi đi hát nhé”. Trương Dương đột nhiên đề xuất.
Mấy người vừa nghe thấy thế thì lập tức đồng ý.
Ở cổng sau của trường có một phố đồ ăn vặt. Đồ ở đây không những giá cả rẻ mà hương vị
cũng rất ngon, là nơi mà những thanh niên ở gần thích đến nhất.
Sau khi giải quyết xong một số chuyện nhỏ nhặt, mấy người cao hứng đi phía cổng sau đến
cửa tiệm đó. Họ ngồi trên ghế đơn giản, sau đó gọi ngay món đồ nướng. Trương Dương lấy
ra một két bia lớn rồi nghiêng ngả đi tới.
“Hôm nay cả nhóm ăn uống tớ bao hết. Chúng ta phải chúc mừng và chúc cho Lâm Dật
sớm tìm được bạn gái còn đẹp hơn cả An Hinh”.
Mấy người nghe thấy thế thì đều cầm chén rượu trong tay lên chúc mừng.
Lâm Dật đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Sở An Nhiên là mình không được uống rượu.
Nhưng hôm nay cậu quá vui mừng.
“Lâm Dật! Cứ coi như hiện giờ cậu là người có tiền rồi nhưng có một chuyện tớ phải nhắc
nhở cậu. Chúng ta làm người thì phải biết điều, không được ỷ vào mình có chút tiền là giống
như thằng khốn Lưu Minh. Đến lúc đó cậu đừng có trách anh em ‘xử lý’ cậu đấy”. Trương
Dương mượn rượu để nói một câu.
Lưu Minh học cùng lớp với bọn họ nên ngày thường ít nhiều cũng bị bắt nạt.
“Chẳng phải là ỷ vào mình có cái xe hay sao, thế nên mới hống hách ở trường như vậy”.
Tống Phán Tử không khách khí mà nói một câu, tiếp đó là nuốt ực hai miếng thịt nướng vào
bụng.
“Cái xe đó của hắn bao nhiêu tiền?” Lâm Dật hỏi với sắc mặt hoài nghi.
“Không rõ nữa, nghe nói là hơn ba mươi vạn". Nhìn thấy Lâm Dật với sắc mặt nghiêm túc,
Tống Phán Tử khẽ ho một tiếng.
“Tớ nói này, không phải là cậu muốn có một chiếc đó chứ? Chuyện này không làm được
đâu. Nhà người ta có tiền, còn chút tiền này của cậu là không dễ dàng mà có được”.
Lý Hạo cũng phụ họa vào nói: “Đúng vậy! Sắp tốt nghiệp rồi, cầm chỗ tiền này làm kinh
doanh hay gì đó vẫn tốt hơn là cầm nó đi tiêu”.
Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì. Bản thân cậu rất rõ mình đang ở trong hoàn cảnh như
nào. Một trăm triệu trong túi, một chiếc xe mấy chục vạn thật sự không có gì đáng nói.
Nhưng các anh em lại sợ mình xốc nổi nên có lòng tốt khuyên mình. Vì thế mà Lâm Dật tạm
thời từ bỏ suy nghĩ đó.
Sau khi ăn xong đồ nướng, mấy người gọi xe đến KTV gần đó. Sau khi lên xe, Tống Phán Tử
không yên tâm mà hích Lâm Dật một cái.
“Lâm Dật! Cậu đừng có mà làm chuyện ngốc ngếch đấy nhé! Nếu không thì anh em chúng
tớ sẽ coi thường cậu đó”.
“Không đâu không đâu! Hiện giờ tớ cũng không biết lái xe, hà tất phải lãng phí số tiền đó”.
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, mấy người mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Rất nhanh xe đã đến được cổng của KTV, mấy người thanh toán rồi đi lên tầng. Sau khi đặt
một phòng bình thường rồi mọi người vào hát.
Sau một phen náo nhiệt, mấy người đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm. Dù sao thì thời
gian ở cùng nhau cũng cách lúc tốt nghiệp không còn nhiều nữa.
Bốn người dựa vào nhau, họ bật hát đi hát lại mấy bài về tình nghĩa anh em. Sau khi hát mệt
rồi, Lý Hạo đứng dậy nói đi lấy hai thùng rượu đến tiếp tục uống.
“Hay để tớ đi cho”. Lâm Dật ngăn Lý Hạo lại, cười nói để mình đi.
Lý Hạo gật đầu để Lâm Dật đi ra ngoài.
Lâm Dật đi đến trước quầy rồi hỏi nhân viên ở đó.
“Cô ơi, xin hỏi ở đây loại rượu đắt nhất là loại nào?”
“Là loại Hoàng Gia ạ! 8000 tệ một thùng. Nếu như mua nhiều thì sẽ được rẻ hơn”.
Lâm Dật cười rồi trực tiếp lấy hai thùng.
Người trước quầy có chút bất ngờ. Bởi vì bình thường có rất ít học sinh sinh viên chủ động
mua nhiều như vậy. Nhưng thiếu niên trước mặt này, thoạt nhìn không giống người có tiền
lắm.
“Phải rồi! Còn một việc nhỏ mong cô giúp đỡ. Lát nữa khi mang rượu vào trong đó, các cô
cứ nói là rượu do quán tặng nha”.
Nhân viên trước quầy không hiểu chuyện gì nhưng nghĩ đến đây là yêu cầu của khách hàng
nên vẫn đồng ý. Rất nhanh, các nhân viên liền chuyển hai thùng rượu vào trong phòng hát
của Lâm Dật.
Lâm Dật bước vào sau một bước. Lúc đến cửa phòng hát, nghe thấy tiếng hò hét của Tống
Phán Tử thì cậu không nhịn được cười, ghé sát vào tường ở hành lang nghịch điện thoại.
Dù sao thì đây cũng không phải là hãng điện thoại thường nên trong mắt của mấy người đẹp
đi qua, Lâm Dật tất nhiên trở thành điểm hút rồi. Bỗng nhiên một thân hình đẹp xuất hiện
trước mặt Lâm Dật, đôi mắt trong suốt không ngừng nhìn cậu.
“Hotboy! Có lửa không?” Người đẹp đó ghé sát lại, tay cầm điếu thuốc hỏi Lâm Dật một câu.
Lâm Dật sững người ra, sau đó vẫn lấy ra bật lửa ở trong túi mình. Mặc dù cậu rất ít khi hút
thuốc nhưng lúc nào cũng mang theo bật lửa.
“Hãng điện thoại thì đẳng cấp đấy nhưng cái bật lửa này có chút không hợp với thân phận
lắm”. Cô gái mỉm cười một cái rồi ném bật lửa về phía Lâm Dật.
Mặt của cô ta rất đẹp, trong cái đẹp đó còn toát lên vẻ chín chắn và gợi cảm.
Lâm Dật không kìm nổi mà liếc nhìn thân dưới của cô ta một cái. Xem ra, nơi gợi cảm nhất
của cô ta không chỉ có khuôn mặt, mà thân hình lồi trước lõm sau kia mới khiến Lâm Dật
không kìm nổi.
“Muốn làm một hơi không?” Cô gái nói rồi đưa điếu thuốc trong miệng ra.
Trên điếu thuốc đó vẫn còn lưu lại vết son màu đỏ đậm của cô gái đó.
Lâm Dật có chút kích động khó hiểu, cậu muốn cầm lấy nhưng lại không dám. Sau khi đứng
tại chỗ đờ ra mấy giây rồi mới chầm chậm giơ tay định nắm lấy điếu thuốc của cô gái nhưng
lại bị cô ta đoạt lại.
Chương 8
“Anh do dự không quyết nên khiến tôi không nhẫn nại được nữa”. Cô gái đó nhếch lông mày
nói, động tác đó khiến Lâm Dật tim đập càng nhanh.
Lâm Dật không nói gì, đờ người ra như một khúc gỗ.
Cô gái nhìn điện thoại của Lâm Dật, nhân lúc Lâm Dật không chú ý mà giật điện thoại của
cậu lại.
“Cô…” Lâm Dật đờ người tại chỗ, nhìn người con gái đang nghịch điện thoại của mình.
Cô ta mở wechat của Lâm Dật, mở phần thêm bạn bè ra rồi nhập một dãy số vào. Sau đó
cô dùng wechat của Lâm Dật rồi gửi yêu cầu kết bạn với mình
“Đừng vội! Lúc về tôi sẽ đồng ý lời mời kết bạn”. Cô gái cười một cái, nụ cười chết người
này khiến Lâm Dật không nói ra nổi một câu.
Rất nhanh, cô gái đưa lại điện thoại cho Lâm Dật rồi nhìn cậu một cái, sau đó mới rời đi.
“Đúng là một cô gái kỳ quái”. Lâm Dật đờ người tại chỗ lẩm bẩm.
Quay về đến cửa phòng KTV, chỉ thấy Lý Hạo đang cầm micro hò hét. Còn Trương Dương
đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với mấy em gái vừa mới đến.
Tống Phán Tử liếc nhìn Lâm Dật một cái, khẽ kéo cậu đến một góc.
“Lâm Dật! Mấy người này là bạn của em gái Trương Dương, nghe nói là ở khoa múa. Cô
nào cô nấy đều da trắng chân dài, có chọn được ai không thì phải xem vào bản lĩnh cậu rồi”.
Lâm Dật liếc nhìn về phía đó. Ngoài cô gái ngồi ở giữa đang nói chuyện với Trương Dương
là đẹp nhất thì hai cô gái khác đang không để ý gì mà nghịch điện thoại Apple trong tay.
Nhìn lướt qua một lượt, Lâm Dật cảm thấy cô gái ở giữa là đẹp nhất. Cô gái với mái tóc
ngắn, đôi mắt mọng nước như những giọt nước lúc nào cũng trực để trào dâng. Thân hình
nhỏ nhắn nhưng vẫn có sự gợi cảm, hoàn hảo.
“Để ý đến cô ấy rồi sao?” Tống Phán Tử từ ánh nhìn của Lâm Dật là có thể biết được.
Lâm Dật không nói gì, biểu cảm của cậu lúc này khá là phức tạp.
“Đó là em họ mà Trương Dương nhận, nghe nói vẫn còn độc thân. Nếu như cậu muốn làm
quen thì chủ động lên chút”. Nói xong thì Tống Phán Tử liền dùng sức đẩy Lâm Dật một cái.
Lâm Dật không có bất cứ chuẩn bị gì cứ thế đi đến trước mặt ba người đẹp.
“Lâm Dật! Vừa hay giới thiệu với cậu. Đây là Lăng Tiêu Tiêu, là em gái tớ. Còn hai người này
là bạn thân của nó, người bên trái tên là Triệu Mẫn, bên phải tên là Anna”.
Lâm Dật nghe Tống Phán Tử nói mấy người này đều ở khoa múa, khi tiếp xúc ở cự ly gần
thì mới thấy quả nhiên là đẹp, thân hình cũng đẹp hết nấc.
“Chào cô, tôi tên là Lâm Dật”. Lâm Dật mỉm cười, chủ động giơ tay ra.
Hai cô gái ngồi bên cạnh thì liếc nhìn Lâm Dật một cái, không thèm nói năng gì liền cúi đầu
xuống tiếp tục lướt điện thoại. Chỉ có Lăng Tiêu Tiêu ngồi ở giữa là còn cười giao lưu với
cậu.
“Tôi tên là Lăng Tiêu Tiêu, vốn cùng mấy chị em đến đây chơi, vừa hay gặp anh trai tôi ở đây
nên cũng đến ngồi cùng”.
Sau khi giới thiệu xong, không khí xung quanh bỗng trở nên ngượng ngùng hơn hẳn.
Hai cô gái ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu đã có chút không kiên nhẫn nữa. Các cô vốn
không muốn đến nơi này, chỉ là nể mặt Lăng Tiêu Tiêu nên mới làm như vậy.
Lâm Dật không phải là tên ngốc, cậu nhìn ra Trương Dương đã vất vả lo nghĩ cho mình. Cậu
biết là Trương Dương muốn giúp mình thoát khỏi nỗi đau thất tình nên mới bảo em gái dẫn
người đến. Nhưng hiện giờ thì thấy, mấy cô gái này dường như không có hứng thú gì với
mình.
“Cậu nhìn này, thiếu gia Lưu Minh lại tổ chức tiệc rồi này. Sớm biết như vậy thì mấy người
chúng mình đã đi cùng để xem náo nhiệt rồi”. Triệu Mẫn đang nghịch điện thoại với sắc mặt
ngưỡng mộ nhìn nhóm bạn bè của Lưu Minh rồi nói.
“Người ta có nhiều tiền như vậy thì hoạt động nhỏ này đối với anh ấy có là gì đâu”.
Anna ngồi bên cạnh cũng chen miệng vào nói vài câu ngưỡng mộ: “Ôi ngưỡng mộ quá đi
mất! Hiện giờ người ta là người đàn ông của An Hinh rồi. An Hinh sau khi tốt nghiệp sẽ trở
thành thiếu phu nhân rồi còn gì”.
“Cậu nhỏ tiếng thôi, tên Lâm Dật kia là bạn trai cũ của An Hinh đấy. Cậu ta vẫn chưa biết
chuyện, hình như bị An Hinh cắm sừng lâu rồi?”
“Ha ha, thật hay đùa vậy? Nhìn dáng vẻ ngốc ngếch vô dụng của hắn ta là cũng đoán ra
được. Nhưng tớ thấy loại đàn ông này, đúng là đáng bị cắm sừng mà”.
“Các cậu bớt nói vài câu đi, đều là bạn bè cả. Cái kiểu cứ đi chọc vào nỗi đau của người
khác như vậy không tốt đâu”. Lăng Tiêu Tiêu ở bên cạnh nói vài câu.
“Ai làm bạn với hắn chứ? Là cậu kéo bọn tớ đến đây đó chứ. Cái loại sĩ diện hão kia làm bạn
thì có gì tốt, nhìn mà thấy mất khẩu vị”.
Mấy cô gái này nói chuyện không quá lớn tiếng, chỉ là đúng lúc ngừng bài hát nên xung
quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn, vì thế mà mọi người đều nghe thấy.
Trương Dương sững người ra, một tay nắm xúc xắc trên bàn, sắc mặt đỏ ửng mà không nói
câu gì.
Lăng Tiêu Tiêu thì có chút áy náy, dù sao thì mấy người này cũng là do cô dẫn đến. Trong
trường hợp này mà họ lại nói ra những lời đắc tội người khác như vậy, thật sự là khó coi quá
đi.
Chỉ có điều, khi cô để ý đến người con trai tên Lâm Dật sau khi nghe được chuyện mấy cô
gái kia nói nhưng cậu vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, đúng là kỳ lạ.
“Thật xin lỗi, ban nãy là các chị em của tôi nói năng quá đáng quá. Tôi thay mặt họ xin lỗi mọi
người, hy vọng mọi người đừng chấp nhặt với họ”. Lăng Tiêu Tiêu đến trước mặt Lâm Dật
thành khẩn nói.
Vẫn chưa đợi Lâm Dật mở miệng thì hai cô gái ở bên cạnh cô đã trở mặt.
Triệu Mẫn đứng dậy kéo tay Lăng Tiêu Tiêu, nói: “Sao phải xin lỗi họ chứ? Đây là sự thật mà,
có gì phải xin lỗi? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng không thử xem mình thế nào”.
Anna cũng không kìm nổi mà phụ họa vào: “Đúng vậy! Hơn nữa việc Lâm Dật bị cắm sừng
cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng tớ nói thì có làm sao?”
“Đủ rồi”. Lăng Tiêu Tiêu thật không hiểu nổi sao mấy người chị em này của mình lại nói ra
mấy lời không tôn trọng người khác như vậy.
Cô nhìn Lâm Dật, trong mắt tràn đầy sự áy náy.
“Không sao đâu”. Lâm Dật mỉm cười rồi cầm rượu lên uống ực một ngụm.
Lăng Tiêu Tiêu đã chuẩn bị tâm lý bị mắng rồi, ai ngờ rằng Lâm Dật lại có biểu hiện như vậy.
Điều này khiến cô thấy bất ngờ cộng thêm khó hiểu. Thậm chí cô còn có chút xem thường
Lâm Dật.
Đàn ông độ lượng là việc tốt nhưng ít nhất cũng phải có nguyên tắc của riêng mình. Trong
chuyện này mà cậu ta có biểu hiện bất cần như vậy, không những không làm cho mình
ngưỡng mộ cậu mà mình còn cảm thấy thật ghê tởm. Bởi vì đến cậu ta cũng không tôn
trọng tình cảm của mình mà.
Lăng Tiêu Tiêu cầm chén rượu của mình lên nói: “Tôi không nên nói lời xin lỗi cậu. Loại
người như cậu không xứng để làm bạn với tôi”.
Chương 9
Lăng Tiêu Tiêu uống ực một hơi, sắc mặt không vui nhìn về phía Lâm Dật. Cô cảm thấy
người con trai này còn vô dụng hơn cả trong tưởng tượng của cô.
“Di Nhiên! Chúng ta không phải để ý đến loại người này làm gì. Hắn ta là tên vô dụng từ đầu
đến chân. Hôm nay nhìn thấy Lưu Minh ôm An Hinh bước qua mặt hắn mà hắn không dám
làm gì cả.” Triệu Mẫn đắc ý, cười nói.
Từ “đồ vô dụng” như đâm sâu vào tim của Lâm Dật. Cậu đặt chai rượu xuống, cười lạnh
nhìn Lăng Tiêu Tiêu.
“Nếu tôi và bạn gái tôi cùng đi ăn cơm rồi gặp phải kẻ bệnh hoạn định quấy nhiễu cô ấy. Cô
nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
“Loại người như anh, chắc chỉ biết cười trừ với tên bệnh hoạn kia thôi”. Anna nói với vẻ mặt
châm biếm.
Lâm Dật lắc đầu. nói: “Không! Tôi sẽ nhắc nhở mình cần phải nỗ lực hơn nữa để sau này
đưa cô ấy đến nhà hàng tốt hơn”.
Lăng Tiêu Tiêu khi nghe thấy câu trả lời này thì khóc cười không nổi. Cô còn tưởng Lâm Dật
sẽ làm thế nào, kết quả là chỉ thay đổi cách thức đi thỏa hiệp với người khác mà thôi.
“Mục đích cậu làm như vậy là gì?”
“Rất đơn giản, bởi vì ở nơi sang trọng hơn, chắc chắn sẽ không có những loại rác rưởi như
vậy xuất hiện”.
Mặc dù Lâm Dật nói từng câu từng chữ thoạt nghe thì rất bình thản nhưng lại vô hình như
nhắm đến hai cô gái kia.
“Lâm Dật! Đừng tưởng tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh
hãy quỳ xuống xin lỗi mấy người chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ tìm người đến đánh
cho anh một trận đấy”. Triệu Mẫn thấy tức giận, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào
Lâm Dật, nói.
“Nếu các cô đều cho rằng tôi đang mắng các cô, vậy thì cứ coi là vậy đi”.
Thái độ bất cần đó của Lâm Dật khiến mấy cô gái càng tức giận.
“Mẹ nó chứ! Cái thằng ăn mày thối tha này! Hôm nay bà mày sẽ dạy cho mày biết làm thế
nào để nói được tiếng người. Bây giờ bà sẽ gọi điện cho Vương Ca để anh ấy đến xử lý
mày”.
Vương Ca là lưu manh số một ở đây, thường xuyên ra vào những nơi như này để ‘câu’
những nữ sinh viên hám lợi. Biệt danh của gã đã truyền khắp cả trường nên rất nhiều người
biết Vương Ca là loại người như nào.
Lăng Tiêu Tiêu với sắc mặt kỳ dị nhìn Triệu Mẫn, hỏi: “Cậu qua lại với Vương Ca từ khi nào
vậy?”
Triệu Mẫn không để ý đến Lăng Tiêu Tiêu mà chỉ dùng sức gọi điện thoại.
“Các cậu đừng làm loạn nữa, chuyện này chúng ta đều có lỗi, đừng xốc nổi thế. Ngộ nhỡ
làm lớn chuyện, e rằng không giải quyết được đâu”.
“Sợ cái gì chứ?” Triệu Mẫn thu điện thoại lại, cười lạnh nói: “Hôm nay nói gì đi nữa tớ cũng
phải cho cái loại sĩ diện hão kia biết, ai hắn có thể đắc tội, ai không thể đắc tội”.
Lăng Tiêu Tiêu biết rằng, lần này thật sự lớn chuyện rồi. Nếu như để mặc sự việc tiếp diễn,
chỉ e sẽ xảy ra án mạng. Vì vậy cô nhìn đám người Trương Dương rồi nói với họ: “Anh à,
mấy người các anh mau đi đi, lúc này đi vẫn còn kịp đó”.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng rồi bẻ gãy điếu thuốc đang cầm trên tay, nói: “Dựa vào cái
gì? Dựa vào gì mà hai cô em này lại ăn nói quá đáng vậy và em lại bảo bọn anh trốn đi? Thật
sự coi bọn anh là ăn mày nên tùy ý bắt nạt sao?”
Phán Tử cũng không nhẫn nhịn được nữa. Cậu ta nắm chặt gạt tàn, vẻ mặt tức giận nhìn hai
cô gái bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu: “Mấy người chúng ta hôm nay sẽ chơi quả liều, muốn ra sao
thì ra”.
Lâm Dật thấy vậy, sống mũi thấy cay cay. Mấy người anh em này đúng là tình nghĩa thật.
Cửa lớn đột nhiên bị đạp mạnh một cái.
“RẦM”.
Tiếp đó là một người con trai trên mặt với vết sẹo dẫn đầu đi vào. Phía sau gã còn có mười
mấy người anh em.
“Ai ức hiếp em?” Vương Ca ghé sát vào bên cạnh Triệu Mẫn hỏi một câu.
“Anh à, là thằng nhãi này”. Triệu Mẫn giơ tay chỉ về phía Lâm Dật.
Vương Ca hừ lạnh một tiếng rồi phất tay một cái: “Đánh phế một tay của nó, mấy đứa còn lại
đánh gãy chân là xong”.
Mấy tên lưu mạnh cười đểu rồi đi về phía đám người Lâm Dật.
“Mẹ nó chứ! Chúng mày ai dám lại đây”. Lý Hạo không nói hai lời, trực tiếp đập vỡ chai rượu
rồi cầm mảnh sắc nhọn chỉ về phía mấy tên lưu manh.
“Thú vị đấy! Thằng ranh này cũng được đó chứ”. Vương Ca châm điếu thuốc rồi dựa vào
ghế sofa nói.
“Tao nói cho chúng mày biết, đánh gãy chân chỉ là bị thương bên ngoài thôi. Mấy tháng sau
thì có thể hồi phục được nhưng nếu như đánh thật thì tao bảm đảm là chúng mày sẽ thảm
hơn đấy”.
“Chúng tao không sợ chết, có giỏi thì mày đến đi”. Trương Dương nói xong thì bảo vệ Lâm
Dật ở phía sau.
Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy tình hình hiện tại đã không khống chế được nữa nên đi đến bên
cạnh Triệu Mẫn, nói: “Triệu Mẫn! Coi như là tớ cầu xin cậu! Chuyện này coi như thôi đi, đều
là bạn học cả”.
Sở dĩ để sự việc đến bước này, Lăng Tiêu Tiêu biết mình cũng có một phần trách nhiệm. Cô
thật sự không muốn nhìn thấy anh mình và mấy người bạn bị đám Vương Ca đánh.
Triệu Mẫn không nói gì nhưng Vương Ca lại mỉm cười.
“Em là Nhiên Nhiên phải không?” Vương Ca nhìn Lăng Tiêu Tiêu với vẻ mặt yêu thích.
Gã sớm đã được nghe Triệu Mẫn nói Lăng Tiêu Tiêu là đại mỹ nhân rồi. Vương Ca là loại tán
vô số nữ sinh đại học thì sao có thể bỏ qua một cô gái đẹp như này.
Lăng Tiêu Tiêu có chút ngờ vực, cô không biết sao Vương Ca lại biết mình, hơn nữa mở
miệng là đã nói thân mật như vậy.
Cô liếc nhìn Triệu Mẫn một cái, trên mặt tràn đầy sự hoang mang nhưng vẫn cắn răng nói:
“Vương Ca! Chuyện này thật ra không có gì to tát cả! Anh coi như là người đại lượng, tha
cho mấy người kia đi”.
Vương Ca tiếp tục nhìn Lăng Tiêu Tiêu, sau đó đặt điếu thuốc trong tay xuống, nói: “Được,
anh đồng ý với em”.
“Thật không ạ?” Lăng Tiêu Tiêu thở phào một cái, trên mặt có chút kích động.
“Tha cho bọn nó cũng được nhưng chúng ta phải nói chuyện. Thế này đi! Tầng trên có một
phòng khá nhã nhặn, trong đó cũng khá thoải mái. Em cùng anh lên đó, chúng ta nói chuyện,
anh sẽ không tính toán với bọn kia nữa”. Vương Ca với sắc mặt nham hiểm. Lăng Tiêu Tiêu
vừa nhìn đã nhìn ra sự việc không đơn giản như vậy.
“Sặc! Mày là cái thá gì chứ?” Trương Dương cầm chai rượu đập thẳng lên đầu Vương Ca,
trong thoáng chốc khiến gã thấy choáng váng.
“Mẹ nó! Giết chết bọn nó cho tao”. Vương Ca tức giận, hung hăng đập bàn hét với đám anh
em.
Tống Phán Tử định nhân cơ hội đập vào đầu Vương Ca một lần nữa nhưng vừa cầm được
chai rượu lên thì đã bị hất tung xuống đất.
Đám lưu manh đó như những kẻ điên xông lại, cầm gậy đánh về phía Tống Phán Tử.
“Mẹ kiếp, mày dám đập vào đầu tao à”.
Trong lúc hỗn loạn, Vương Ca cướp cây gậy ở trong tay anh em mình rồi hung hăng đập về
phía lưng của Trương Dương. Trương Dương đang đánh nhau với mấy tên lưu manh khác
nên không kịp phản ứng, thân người bị Vương Ca đánh cho một cái.
Vương Ca đang định đánh cái tiếp thì Lý Hạo đã xông tới, liều mạng ôm chặt lấy gã ta.
Chương 10
Cánh tay Vương Ca bị kéo lại nên thân người không có cách nào nhúc nhích được.
Gã cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi Lý Hạo nhưng Lý Hạo hưng phấn như uống nhầm
thuốc, vì thế mà Vương Ca làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lý Hạo vừa nghiêng người thì cả hai đều ngã nhào trên đất. Lý Hạo bò dậy, nắm
quyền đấm mấy cái vào mặt Vương Ca.
Vương Ca không ngờ rằng mấy đứa sinh viên này khi đánh nhau lại liều mạng đến
vậy. Nhưng kể cả như vậy thì đám học sinh này cũng không thể là đối thủ của nhóm
gã được.
Lý Hạo cưỡi trên người Vương Ca, chẳng may bị chai rượu đập trúng mặt nên nhất
thời bị ngất đi.
Lâm Dật đánh lộn cùng với mấy tên lưu manh, lúc này cậu định lại cứu anh em của
mình nhưng hai tay khó địch lại bốn tay nên cậu rất nhanh đã bị chúng đánh cho
mấy cái.
Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, đám người Lâm Dật không hề có cơ hội thắng.
“Mẹ kiếp! Giờ thì đánh phế tay của chúng nó cho tao”. Vương Ca ôm đầu đau đớn,
hét lớn một tiếng.
Đúng lúc này, không biết Lâm Dật bò dậy từ khi nào đột nhiên nhảy lên. Trong lúc tất
cả mọi người đều không kịp phản ứng gì thì cậu cầm gạt tàn trên bàn đập lên mặt
của Vương Ca.
“Bốp!”
Cú đập mạnh này trực tiếp để lại một vệt trên mặt Vương Ca. Tiếp đó, Vương Ca
thấy đầu óc tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.
“Thằng oắt này! Chém đứt chân tay của mấy thằng ranh con này cho tao”.
Mấy tên lưu manh không khách khí mà đều rút dao giấu trên người xuống.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang bên ngoài, tiếp đó là hàng ngũ chỉnh
tề. Mười mấy cảnh sát mặc đồ vũ trang cầm súng chỉ vào bên trong, nói: “Không
được cử động, không ai được cử động”.
Tình huống trước mắt khiến đám Lăng Tiêu Tiêu sợ đến mức mặt tái nhợt. Lăng
Tiêu Tiêu đã không để ý gì nhiều nữa, lập tức mở miệng nói với cảnh sát: “Thưa
chú! Ở đây có người gây chuyện ạ”.
Đội trưởng gật đầu, khoát tay lệnh cho các thành viên bên cạnh mình bao vây
những tên lưu manh và đám Lâm Dật vẫn còn đang nằm trên đất.
“Dám mang theo dao rồi ẩu đả đánh nhau, gây hại nghiêm trọng đến trị an công
cộng”. Nói xong, cảnh sát dẫn đầu chỉ súng về đám người Vương Ca.
“Đại ca, đại ca đừng nổ súng. Chúng em chỉ chơi đùa với nhau tí thôi mà”.
Đội trưởng quay mặt đi rồi nghiêm túc nói: “Dẫn hết đi”.
………..
Tại nơi canh giữ thứ hai của thành phố, Lâm Dật ôm đầu, nhỏ giọng hỏi cảnh sát
phía trước mặt: “Chú ơi! Mấy bạn học của cháu không sao chứ ạ?”
Cảnh sát bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Cậu lo cho mình trước đi! Ẩu đả đánh
nhau, hơn nữa còn mang theo vũ khí sát thương. Nếu như không nói rõ xem vệt
trên đầu là ai đập ai thì các cậu đừng mơ rời khỏi đây”.
“Cháu đã nói rồi, đó là do cháu đập chứ không liên quan gì đến mấy người anh em
của cháu”. Lâm Dật nói một cách nghiêm túc.
“Trước tiên, đừng vội thừa nhận, vì bốn người các cậu đều nói như vậy. Tôi nói cho
các cậu biết, bất luận mối quan hệ của các cậu có tốt đến đâu thì giờ đều có yếu tố
bao che. Đợi sau khi có kết quả điều tra rõ ràng thì chúng tôi sẽ cho các cậu câu trả
lời hợp lý. Ai được thả sẽ được thả nhưng ai ở lại thì sẽ phải ở lại thôi”.
“Lúc đó chúng cháu chỉ phòng vệ thôi ạ. Hơn nữa dao không phải là chúng cháu
mang đến, người gây chuyện cũng không phải là bọn cháu. Đám lưu manh đó có
tổng cộng mười mấy người, chúng cháu chỉ có bốn người. Vì thế, có to gan đến
mấy chúng cháu cũng không dám chủ động đánh nhau”.
Hiện giờ Lâm Dật cảm thấy rất không vui, thậm chí cậu còn muốn tìm mẹ mình đến
giải quyết việc này. Dù sao thì một người có thể lấy ra một trăm triệu cho mình tiêu
thì chắc chắn không thiếu gì bạn bè trong các cơ quan chính phủ.
“Bảo cậu tên là Lâm Dật đến văn phòng của tôi”. Lúc này, bộ đàm của cảnh sát bên
cạnh bỗng nhiên vang lên.
Cảnh sát nhìn biểu cảm của Lâm Dật có chút nghi hoặc nhưng mệnh lệnh của cấp
trên nên y cũng không dám làm trái. Có thể khiến đội đặc chủng đến ngăn chặn
chuyện nhỏ như này, không biết là chàng trai này có lai lịch như thế nào.
“Đi theo tôi”. Cảnh sát mở cửa rồi dẫn Lâm Dật đến văn phòng của đội trưởng.
Bên trong văn phòng có hai khuôn mặt vô cùng lạ lẫm. Cảnh sát hơi mập chút thì
mỉm cười đứng cạnh một cảnh sát khác.
“Đội trưởng, cậu ta đã được đưa đến rồi đây ạ”. Cảnh sát đưa Lâm Dật đến, nói
xong rồi trực tiếp rời đi.
Trước khi đi, y còn quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh đội trưởng. Có
thể khiến đội trưởng nở nụ cười thì chắc chắn không thể là nhân vật đơn giản được.
“Cục trưởng Hà! Người đã được đưa đến đây rồi, tôi xin ra ngoài trước! Lát nữa nếu
ngài có căn dặn gì thì cứ nói với tôi là được”. Đội trưởng mập mập kia cung kính nói
một câu với người đàn ông trung niên, sau đó thì rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, người đàn ông trước mặt Lâm Dật bỗng nhiên nở nụ cười hiền
hòa: “Cháu à, mau ngồi xuống đi”.
Lâm Dật không phải kẻ ngốc, trước đó đội trưởng có gọi “Cục trưởng Hà” nên cậu
đã biết được điều gì đó rồi.
Nếu như không đoán nhầm thì người đàn ông này chắc hẳn là em trai của bố mình.
Mặc dù biết được thông tin này nhưng Lâm Dật vẫn không dám nhúc nhích. Cậu
đứng ở đó rất khó chịu, rõ ràng là không biết nên làm thế nào.
“Sao thế, ta là chú ruột của cháu đây, đâu có đáng sợ như đám lưu manh kia phải
không?” Trên mặt Hà Chấn Nam đều là vẻ vui mừng.
Ông ấy làm việc trong cục Công An bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông
gặp người mà không dám nói chuyện với mình.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Cháu chỉ là…Chỉ là không biết nên gọi chú thế nào ạ?” Lâm Dật giải thích.
“Chú là chú ba của cháu”.
Lâm Dật sau khi nghe xong là gọi một tiếng chú ba. Tiếng gọi của cậu khiến Hà
Chấn Nam vui mừng khôn xiết. Trong chuyện này, dù sao cũng đan xen biết bao
cảm xúc hỗn tạp, vì vậy Hà Chấn Nam còn kích động hơn cả Lâm Dật.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hà Chấn Nam cuối cùng cũng không kìm được lòng
mình mà nói: “Chú thật không ngờ rằng, đời này mà vẫn có thể tận mắt nhìn thấy
cháu trai của mình. Bao nhiêu năm nay, việc cháu mất tích là nỗi lòng khó vượt qua
nhất của chú”.
Lâm Dật có thể hiểu được. Dù sao thì mình bị bắt cóc, Hà Chấn Nam là cảnh sát mà
không tìm thấy mình nên về tình về lý thì ông đều có một phần trách nhiệm.
“Giờ đây có thể gặp được cháu, đúng là tốt quá rồi. Sau này khi đến nhà cháu chúc
Tết, chú cũng không cần phải tránh nữa rồi”. Hà Chấn Nam nói xong, không kìm nổi
mà rơi lệ.