Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bao nhiêu ngày trời mới nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp của Sở An Nhiên nở nụ cười rạng rỡ, Lâm Dật không kìm nổi mà giơ tay ra xoa đầu cô. Lúc này Sở An Nhiên với vẻ mặt kích động, trước tiên là đỏ ửng mặt, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu nhóc này, đầu của chị mà cậu cũng dám xoa hả?”
Sở An Nhiên đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh được hai năm, về tuổi tác thì cô lớn hơn Lâm Dật mấy tuổi. Trong mắt cô, Lâm Dật giống như người em của mình. Cô luôn đứng ở góc độ của người chị để quan tâm và nhường nhịn Lâm Dật. Nhưng lần này, khi Lâm Dật đưa tay lên sờ đến trán của Sở An Nhiên thì cô thấy toàn thân run rẩy, gò má có chút nóng ran.
Lâm Dật nhìn thời gian thì còn bốn tiếng nữa là buổi hòa nhạc bắt đầu. Cậu gọi điện cho Trương Dương, sau đó hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại Tân Thế Giới.
“Lão Tứ! Thật sự tớ không đỡ nổi nữa, hay là tối nay tớ để xe lại cho cậu, sau đó tớ bắt xe về, được không?” Lâm Dật vừa lên xe thì Trương Dương không kìm nổi mà nói.
Trương Dương nghĩ, cứ coi như lão Tứ có tiền nhưng cũng không thể đốt tiền kiểu đó được. Con xe Mercedes-Benz G mua bao nhiêu tiền mà ngồi có hai lần, sau đó thì vứt đó không cần đến nữa sao? Là anh cả trong ký túc xá, Trương Dương cảm thấy mình nhất định phải khuyên bảo Lâm Dật, có thể lãng phí nhưng không thể lãng phí đến mức đó được?
“Bên trường lái một tháng trả cho cậu bao nhiêu tiền?” Trương Dương vẫn chưa nói ra ý mình thì đã nghe thấy Lâm Dật hỏi.
“Vừa đến làm thì làm gì đã có lương, trước tiên cứ làm đã, đợi thời gian thử việc qua, tớ nhờ cậu hai chuyển cho lãnh đạo trường ít tiền thì chắc là được giữ ở lại”. Trương Dương thản nhiên nói.
“Thế còn lương thì sao?”
“2500 tệ là lương cơ bản, sau đó có được tăng lên hay không là dựa vào tỉ lệ học viên thi qua nữa. Một tháng nhiều lắm thì kiếm được bốn nghìn. Sao thế, cậu cũng có hứng thú à?” Trương Dương nhìn Lâm Dật qua gương chiếu hậu, lập tức kinh ngạc nói: “What! Không phải cậu muốn mở trường lái đấy chứ?”
Lâm Dật lắc đầu, nói: “Không có gì đâu, tớ chỉ hỏi thế thôi, lúc nào đến nơi thì nói với tớ một tiếng, giờ tớ ngủ một lát”. Nói xong, Lâm Dật nhắm mắt lại. Thật ra Lâm Dật muốn giúp đỡ mấy người bạn ở ký túc xá, bản thân cậu cũng có khả năng đó nhưng có những mối quan hệ, một khi động đến lợi ích thì sau này sẽ xảy ra rất nhiều những phát sinh ngầm.
Có hai cách nhanh nhất sẽ làm hủy hoại mối quan hệ bạn bè đó là vay tiền và hợp tác làm ăn. Và bảo họ làm thuê cho mình thì mối quan hệ của mấy người cũng nhanh chóng đi đến vực thẳm. Nhưng trong lòng Lâm Dật hiểu rất rõ, hiện giờ sinh viên khi tốt nghiệp rất khó tìm việc. Không phải ai cũng có số mệnh tốt như mình, cậu muốn giúp mấy người bạn trong ký túc xá, chỉ thế thôi nhưng cũng thấy khá khó khăn.
Đến trung tâm thương mại Tân Thế Giới, Lâm Dật bảo Trương Dương ở lại trong xe còn mình thì đi lên tầng 4, nơi bán thời trang nữ. Cậu đến mua mấy bộ đồ cho Sở An Nhiên.
Lâm Dật để ý rồi, Sở An Nhiên mặc quần áo trước nay đều rất đơn giản, đến điện thoại mà cô cũng dùng loại Apple cũ đã lạc hậu mấy năm trời. Lần này xuất viện đi xem buổi hòa nhạc, bất luận thế nào cậu cũng để cô ấy trang điểm ăn mặc thật đẹp, tâm trạng tốt nữa thì hồi phục mới nhanh hơn.
Đầu tiên, Lâm Dật đến quầy giày có tên ‘Thế gia Ba Li’. Hôm qua khi đến đây, Tưởng Dao đã nói, giày nữ ở đây đi thoải mái hơn và đây cũng là hãng quốc tế khá nổi tiếng. Sở An Nhiên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể đi giày cao gót nên Lâm Dật liền chọn mấy đôi giày đế bằng với màu khác nhau. Sau đó cậu lại đi vào cửa hàng thời trang nữ của hãng Chanel.
Đây là hãng thời trang mà Tưởng Dao khá thích, những thứ mà Tưởng Dao nhắm trúng thì chắc chắn là rất ổn. Không thể không thừa nhận, chọn quần áo cho người con gái đẹp là một việc vô cùng dễ dàng và nhẹ nhõm. Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ là đồ đó mặc lên người cô ấy thế nào mà chỉ cần nghĩ xem kích cỡ thế nào và mức độ hợp ra sao.
Lâm Dật cảm thấy, với nhan sắc của Sở An Nhiên thì kể cả mặc quần áo quân đội thì cũng rất sành điệu. Hơn nữa, sau khi có kinh nghiệm đi mua đồ với mẹ Tô Duyệt Như, chị Tô Mạch Nhiễm và Tưởng Dao thì Lâm Dật rèn luyện được một thói quen đó là…Mua đồ không cần nhìn giá.
Vào cửa hàng chưa đầy mười phút mà cậu đã chọn được cho Sở An Nhiên ba bộ quần áo khác nhau. Cậu đứng trước quầy hàng định thanh toán thì lúc này, một cô gái mặc áo phông màu đỏ bước ra từ phòng thay đồ rồi đứng bên cạnh Lâm Dật.
“Tôi lấy cái này, thanh toán đi”. Nghe giọng nói vô cùng quen tai, Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy An Hinh mặc áo phông đứng ở chỗ quầy hàng.
“Lâm Dật?” An Hinh cũng kinh ngạc nhìn Lâm Dật.
“Sao trùng hợp vậy, cô cũng đến đây mua quần áo sao?” Lâm Dật cười đáp lại. Nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt An Hinh rất nhanh đã trở thành sự nghi hoặc. Sao Lâm Dật có thể xuất hiện ở cửa hàng quần áo cao cấp như này được?
Đây là chuyện không thể, quần áo ở đây tùy ý mua một bộ cũng mất tầm bảy tám nghìn. Cô ta cũng là lần đầu đến đây thì sao một kẻ nghèo rớt như Lâm Dật có thể mua được quần áo ở đây? Nhưng rất nhanh, ánh mắt của An Hinh bắt đầu nhìn xung quanh cửa hàng.
“Sao chỉ có mỗi mình anh? Cô gái không biết xấu hổ hôm qua đi cùng anh đâu? Không đến cùng anh sao?”
Cô gái không biết xấu hổ? Lâm Dật ngây người ra, sau đó nhau mày nói: “Tôi đến đây một mình, hơn nữa cô gọi người ta như vậy hình như không được hay lắm?”
“À, anh xót hả?” An Hinh nhìn Lâm Dật với ánh mắt khinh bỉ, lầm bầm nói: “Thật không thể nhìn ra, anh lại chung tình với loại con gái không biết xấu hổ vậy. Nhưng cũng phải thôi, cùng một giuộc cả ý mà. Một người thì cô đơn khát tình ra ngoài tìm đàn ông, còn một kẻ nghèo vì tiền mà chấp nhận để người con gái hơn mình mấy tuổi bao nuôi. Chỉ có điều, hình như anh đến nhầm chỗ rồi thì phải? Có biết ở đây là nhãn hàng gì không, người như anh có mua được không?”
Thật ra, An Hinh căm hận người con gái hôm qua xuất hiện cùng Lâm Dật. Nghĩ đến người đó đứng trước mặt mình, nhìn mình với ánh mắt cao ngạo mà răng lợi cô nghiến chặt kêu ken két. Đây rõ ràng là nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời. Nhưng điều khiến cô ta tức giận hơn cả là sáng nay sau khi cô và Diêm Thế Tường ai về nhà nấy thì điện thoại của hắn gọi không được. Chắc chắn hắn ta vì chuyện ban ngày khiến hắn mất thể diện, sợ hai người sẽ vạch trần mình. Vậy chẳng phải là con át chủ bài mà An Hinh khó khăn lắm mới bám được, giờ lại tan tành như thế sao?
Cứ như vậy, ban ngày cô ta không làm được gì thuận lợi không phải vì Diêm Thế Tường rời đi không nói một lời mà vì cứ đau đầu nghĩ lần sau nếu gặp phải Lâm Dật và cô gái kia thì làm thế nào để làm hai người này thân bại danh liệt, không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mình.
Thật không ngờ cơ hội lại bày ra trước mặt mình nhanh như vậy nhưng lại chỉ có một mình Lâm Dật, còn người con gái kia thì không lộ diện.
Lâm Dật vốn không định tính toán gì với An Hinh, định chào một cái rồi thanh toán và rời đi, Nhưng khi cậu nghe thấy An Hinh gọi Tưởng Dao là đồ không biết xấu hổ thì cậu thấy phẫn nộ hơn cả. Dù sao thì sau khi bị sỉ nhục ở Hà gia thì đến giờ cậu vẫn chưa liên lạc được với Tưởng Dao. Lâm Dật thấy, ở trong chuyện này chắc chắn có lý do của nó.
“Vậy thì sao? Nếu như cô không định thanh toán thì tôi lên trước vậy.” Lâm Dật quay đầu nói với nữ nhân viên: “Thanh toán chỗ quần áo này cho tôi, cảm ơn”.
“Sao? Không dám nói chuyện với tôi sao? Không dám hay cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa? Nhưng tôi đoán là tối qua sau khi bị tôi vạch trần thì người con gái khốn nạn kia không dám xuất hiện ở đây nữa rồi? Có phải cô ta cho anh tiền, sau đó để anh mua quần áo cho cô ta rồi gửi đi không, nhưng vậy thì có tác dụng gì chứ? Tôi đã đăng chuyện của hai người lên mạng rồi, anh Tường sẽ đến công ty của cô ta rồi nói rõ chuyện xấu hổ của cô ta cho lãnh đạo công ty. Không biết chủ nhiệm khoa của chúng ta và lãnh đạo công ty của cô ta khi biết chuyện này thì sẽ nói gì nhỉ?” An Hinh nói với dáng vẻ của người thắng cuộc.
Cô ta đã nắm chắc chủ ý, bất luận thế nào cũng muốn Diêm Thế Tường nghe ngóng tin tức công ty mà người con gái bao nuôi Lâm Dật đang làm, sau đó nói chuyện với lãnh đạo của cô ta. Hơn nữa, trong tay An Hinh còn có chứng cứ nên cô ta nghĩ họ có muốn giảo biện cũng không được. Nếu như thuận thế có thể kết giao được với lãnh đạo công ty, sau đó mình được ứng tuyển thì tốt quá.
“Thưa quý khách, số tiền quý khách cần thanh toán là sáu vạn chín nghìn tám. Xin hỏi quý khách trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?” Lúc này nữ nhân viên nói với Lâm Dật.
“Quẹt thẻ đi”. Lâm Dật vừa từ trong túi lấy ra thẻ quẹt vẫn chưa đưa cho nhân viên thì đã bị An Hinh cướp lấy.

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK