Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một giây trước còn nói quay lại với mình mà bây giờ lại quay về bên cạnh Lưu Minh. An Hinh à An Hinh, diễn xuất của cô cũng đạt mức chuyên nghiệp rồi”.
Loại con gái này không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc. Nhưng Lâm Dật rất nhanh đã thấy bình thường trở lại. Cậu cũng biết An Hinh tìm mình làm lành cũng chỉ vì biết mình có tiền. Loại con gái này không có gì đáng tiếc cả.
“Chúng ta đi thôi!” Lâm Dật xoay người nhìn về phía Sở An Nhiên.
Sở An Nhiên ngây người đứng ở bên cạnh nhìn về phía căn nhà đang sáng đèn, ánh mắt vô thần.
“Cô sao vậy?” Một câu nói của Lâm Dật như kéo Sở An Nhiên quay về với hiện thực.
Cô ngây người ra, lịch sự nói một câu không sao nhưng ánh mắt chỉ dừng lại vị trí trước đó.
“Thiếu gia! Cậu có thể về trước được không? Tôi có chuyện định đi xử lý một chút”. Sở An Nhiên nói.
“Ừm, được, vậy thì tôi về trước đây”. Lâm Dật gật đầu cười với Sở An Nhiên một cái, sau đó xoay người rời đi.
Đợi sau khi Lâm Dật hoàn toàn mất hút trong tầm nhìn của mình thì Sở An Nhiên mới thở phào rồi đi về phía căn nhà cũ bên đó. Nhưng cô không thể ngờ rằng, Lâm Dật đã dừng lại ở một góc đang lén nhìn tất cả.
“Cô ấy đến đó làm gì?” Lâm Dật nghi ngờ rồi lặng lẽ đi theo.
Tiểu khu này được xây dựng theo phong cách của thế kỷ trước, cả tòa nhà đó đã bị dỡ không còn nguyên vẹn nữa rồi. Đường đi thì tối tăm đến ánh điện cũng không có. Lâm Dật đành phải dùng đèn điện thoại để nhìn xung quanh. Kể cả là như vậy thì Lâm Dật cũng suýt nữa thì bị ngã. Cậu vừa đi đến tầng ba thì nghe thấy giọng nói của Sở An Nhiên.
“Bố, mẹ! Có phải đám người đó lại đến uy hiếp mọi người không?” Ngữ khí Sở An Nhiên nói vô cùng phẫn nộ.
“Có cách nào nữa đâu? Hiện giờ ở đây đều bị dỡ hết rồi, nước cũng bị cắt. Người ta còn nói, nếu như không đi thì chỉ e điện nhà mình cũng bị cắt”. Người nói đó là một người phụ nữ, nghe giọng giống như mẹ của Sở An Nhiên.
“An Nhiên! Con cũng nhìn thấy rồi đó, tường bên ngoài đều viết chữ di dời. Đám nhà thầu kia cũng dùng đủ mọi thủ đoạn chính là muốn ép chúng ta phải rời đi. Haiz…” Giọng nói của bố Sở An Nhiên truyền ra ngoài.
Lúc này Lâm Dật mới nhớ lại chuyện mà Quách Tường nói trước đó. Hóa ra là chỉ việc này. Hiện giờ tòa nhà này đã bị dỡ gần hết, những nhà nào cứ ở đây cũng không phải chuyện tốt. Cuộc sống khó khăn thì chưa nói đến, hơn nữa có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Lâm Dật khẽ áp sát vào khe cửa rồi nhìn một lượt ánh đèn le lói trong đó. Phòng khách giản đơn, mấy chiếc ghế cũ nát cùng xếp một chỗ, còn bên cạnh thì đặt tủ lạnh cũ kỹ. Hóa ra đây chính là nhà của Sở An Nhiên. Thật không ngờ Sở An Nhiên là cô gái dịu dàng xinh đẹp như này nhưng hoàn cảnh sống lại gian khổ đến vậy.
“Con gái à, gần đây công việc thế nào rồi? Tiền lương đã được phát chưa? Hiện giờ tình hình gia đình mình hơi khó khăn, con xem có thể lấy ra một ít được không?”.
“Mẹ ơi! Hiện giờ con chỉ có năm nghìn, lương phải mấy ngày nữa mới phát. Bố mẹ cứ dùng trước chỗ này”. Sở An Nhiên không nghĩ nhiều, tiện tay từ trong túi lấy ra điện thoại định chuyển khoản.
“Năm nghìn? Con cũng biết rồi đấy, hiện giờ bố con vì trả nợ mà mỗi tháng đều lấy ra hai ba nghìn, số tiền còn lại dùng để ăn uống thì sao đủ? Mẹ nói này, con đừng đến bệnh viện cũ nát kia làm việc nữa, đồng ý Quách Tường đi, dù sao thì cuộc sống cũng không đến nỗi khổ vậy”. Ngữ khí của người phụ nữ đó mặc dù dịu dàng nhưng vẫn có chút oán trách.
“Mẹ à! Quách Tường là loại người như nào mẹ còn không biết sao? Hắn ta chỉ muốn vui đùa thôi, ở bên cạnh hắn mẹ nghĩ con có hạnh phúc không?”
“An Nhiên! Con nên hiểu chuyện chút đi. Hiện giờ người có tiền không phải tất cả đều lăng nhăng đâu. Con theo cậu ta, con sẽ không phải lo lắng gì về vật chất mà bố mẹ cũng được thơm lây. Thời đại nào rồi mà con còn muốn tìm người tâm đầu ý hợp cơ chứ?”
Lâm Dật ở bên ngoài cửa nghe thấy mà có chút chua xót. Cậu thật không ngờ mẹ của Sở An Nhiên vì lợi ích mà có thể nói ra những lời như này.
Sở An Nhiên rơi lệ nhìn mẹ mình: “Mẹ à! Ý của mẹ là chỉ cần con gả cho Quách Tường, cuộc sống của chúng ta trở nên giàu có là được, còn bố mẹ không quan tâm là con sẽ biến thành thế nào?”
Trên mặt người phụ nữ một phen co giật, nhưng tiếp đó là vẻ mừng thầm.
“An Nhiên! Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi. Dù sao thì hiện giờ cuộc sống của con cũng không dễ dàng gì, đi làm y tá tư nhân cho người ta cũng không kiếm được tiền mà còn mệt đến chết. Con nhìn xem, hiện giờ trong nhà đã bị bức ép đến nước này rồi, nếu không nghĩ cách thì chúng ta sẽ sống ở đâu? Gả cho người chồng có tiền thì chắc chắn con sẽ không phải chịu thiệt đâu”.
Lâm Dật ở bên ngoài nghe thấy mà tức giận. Bà ta làm như vậy chẳng khác nào là bán Sở An Nhiên cho Quách Tường. Cậu hận nỗi không thể xông vào nhưng suy nghĩ đến một số nguyên nhân nên cuối cùng từ bỏ.
Người phụ nữ đó vẫn nói với kiểu nặng nề: “Con nghĩ mà xem, chỉ cần con đồng ý gả cho Quách Tường thì sau khi dỡ nhà rồi, nhà chúng ta còn được bồi thường gấp đôi. Con thì trở thành bà chủ của công ty, mỗi ngày đều ở công ty nhàn hạ, chuyện tốt như này thì tìm được ở đâu chứ?”
Lâm Dật lại hít sâu một hơi. Cậu cũng coi như hiểu được, rốt cuộc Quách Tường đã làm những gì. Trong lúc hắn theo đuổi Sở An Nhiên, hắn còn dùng tiền để mua chuộc bố mẹ của Sở An Nhiên nữa.
Trên mặt Sở An Nhiên có chút bất lực: “Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, có phải là muốn mình được sướng nên mẹ mới bảo con lấy Quách Tường không?”
“Con nói cái gì vậy? Xuất phát điểm của chúng ta không phải là muốn tốt cho con sao. Con hạnh phúc, chúng ta cũng được thơm lây, như vậy còn sướng hơn cảnh sống trong ngôi nhà nát này chứ”.
Sở An Nhiên trầm mặc không nói gì. Cô biết rằng mẹ cô không nói rõ ý ra mà thôi. Đây là bố mẹ đã nuôi mình khôn lớn, cho dù có ghét bỏ chuyện này thế nào thì cô vẫn phải suy nghĩ cho họ.
Lâm Dật bất lực dựa vào cửa, bất cẩn gây ra tiếng động.
“Ai vậy?” Người phụ nữ trong phòng hỏi một câu với giọng cảnh giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK