“Sở trưởng Hà”. Hai người đó cung kính thi lễ với Hà Chấn Nam.
Hà Chấn Nam nói với chủ nhiệm Vương: “Trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng Dương của cục đô thị thành phố bảo ông ấy cắt cử một chiếc xe chở tội phạm đến đây. Hai anh áp giải là được, không cần gọi những người khác.
“Rõ”. Vương Minh Lý vừa là lái xe riêng của Hà Chấn Nam vừa là Phó chủ nhiệm văn phòng công an tỉnh. Với cuộc trao đổi riêng giữa ông ta và Hà Chấn Nam thì có thể thấy ở một mức độ nào đó, những lời mà ông ta truyền đi còn có sức ảnh hưởng hơn cả chủ nhiệm văn phòng, thậm chí hơn cả phó sở công an nữa.
Trong lúc Vương Minh Lý gọi điện thoại thì Liễu Quản Kỷ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đầu toát mồ hôi và nói với Hà Chấn Nam: “Sở trưởng Hà! Xin ông đừng hiểu nhầm. Tôi là bác sĩ riêng của bà Tô Duyệt Như. Tất cả việc kiểm tra bệnh tình hay chẩn đoán và chữa bệnh của bà Tô Duyệt Như đều do tôi phụ trách, bây giờ ông không nói năng gì với Hà phu nhân mà đã bắt tôi đi thì chỉ e chuyện này không được hợp tình hợp lý lắm?”
Trong lòng Liễu Quản Kỷ biết rất rõ, ở Hà gia, lời bà Tô Duyệt Như nói rất có trọng lượng, hơn nữa Hà Chấn Nam vô cớ bắt mình đi mà không nói một câu với bà Tô Duyệt Như, một khi để bà ấy biết được thì chắc chắn phần nào cũng sẽ bảo vệ mình.
Hơn nữa gã cũng có chút ấn tượng với cái tên của Hà Chấn Nam. Trước đây ở bệnh viện có tin đồn là bà Tô Duyệt Như và một ông chú của Hà gia có mối quan hệ không được tốt, hơn chục năm không đến nhà nhau rồi, hình như chính là ông cảnh sát này. Nếu như ông chú trong lời đồn của mọi người chính là Hà Chấn Nam, vậy thì bất luận ông ta là cục trưởng hay bộ trưởng thì chỉ cần bà Tô Duyệt Như đứng về phía mình thì cả bệnh viện này không ai dám làm gì mình.
Tất nhiên ông Hà Chấn Nam nghe ra những lời uy hiếp đó. Nhưng trước tiên chưa nói đến việc ông và chị dâu đã hóa giải hiềm khích trước đây, hai nhà đã làm hòa rồi mà dựa vào việc ông đường đường là Sở trưởng mà muốn bắt người thì cần xin chỉ thị của ai nữa?
“Sở trưởng Hà, Lâm thiếu gia! Hay là chúng ta cứ đến ký túc xá bệnh viện một chuyến để tìm tang vật! Chúng ta không thể vu oan cho người tốt và cũng không thể để kẻ xấu chạy thoát được?” Vương Trung Sinh ở bên cạnh nhỏ giọng đáp.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Hay là chú ba ở đây đợi cháu một lát, cháu đi lấy tang vật, rất nhanh sẽ quay lại”. Nói xong, Lâm Dật bảo Vương Trung Sinh dẫn đường rời khỏi tòa nhà chính mà đi đến ký túc xá bệnh viện ở phía sau.
Tiền lương và đãi ngộ ở bệnh viện rất cao, đặc biệt là những bác sĩ chính. Ngoài tiền lương ra, họ còn có thưởng cuối năm và một số phúc lợi nhà ở của tập đoàn Hà thị. Vì thế mà cơ bản là hơn một năm họ có thể mua được nhà rồi. Vì vậy, phần lớn các bác sĩ sau khi tan làm thường về nhà ở, chỉ có tăng ca quá muộn thì mới ở ký túc xá thôi.
Hai người Lâm Dật và Vương Trung Sinh không gọi bảo vệ, sau khi Vương Trung Sinh mở cổng ký túc xá thì Lâm Dật một mình bước vào. Cậu tìm được một số bức ảnh ở dưới gối đúng như lời Vương Trung Sinh nói. Lâm Dật nhìn những bức ảnh này mà thấy mọi thứ nằm ngoài dự liệu của bản thân.
Rõ ràng là ở ký túc xá của y tá nữ đã bị lắp camera. Có rất nhiều ảnh trong đó chứ không riêng gì của Sở An Nhiên. Chắc hẳn có không ít y tá đã chịu sự uy hiếp của Liễu Quản Kỷ. Nhưng cũng may ngày thường Sở An Nhiên sống khá đơn giản và thời gian đến bệnh viện cũng không dài. Những bức ảnh liên quan đến cô, mặc dù có mấy bức nhưng cũng không đến nỗi hủy hoại danh tiết, thậm chí còn kém xa những ảnh bikini ở trên mạng.
“Cô gái này đúng là tính cách cương quyết quá…” Lâm Dật khẽ thở dài một hơi. Nhưng thông qua những bức ảnh này, Lâm Dật cũng phát hiện ra cuộc sống cá nhân giữa các y bác sĩ trong bệnh viện này ‘hỗn loạn’ quá…..Muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn kích thích hơn cả những tình tiết trong phim “Quốc đảo”.
Lâm Dật cất những bức ảnh của Sở An Nhiên vào trong túi rồi lật tìm ở ký túc xá thì tìm được một ổ cứng di động và một USB nên cậu mang cả đi, sau đó mới cùng Vương Trung Sinh quay về tòa nhà chính của bệnh viện.
“Chú ba! Liễu Quản Kỷ bí mật lắp đặt máy quay trong bệnh viện, tất cả ảnh đều được cất trong này nhưng chỉ e bản gốc vẫn còn ở chỗ gã ta, không biết là gã giấu ở đâu rồi”. Lâm Dật bọc các bức ảnh vào trong phong bì rồi đưa cho Hà Chấn Nam.
“Máy quay? Ảnh?” Tại hiện trường lúc này có không ít bác sĩ và y tá của bệnh viện. Có một số người khi nghe thấy những lời này thì không có phản ứng gì. Nhưng những y tá từng bị Liễu Quản Kỷ cầm những bức ảnh này để uy hiếp thì lập tức tái nhợt mặt, toàn thân run lên cầm cập.
Đối với con gái mà nói khi phát hiện ra việc mình bị chụp trộm thì họ đều nhẫn nhục không lên tiếng để bảo vệ danh dự và danh tiết của mình chứ không muốn chuyện bị phơi bày trước mắt mọi người.
Hiện giờ tìm thấy những thứ này, họ có thể tưởng tượng ra, một khi những bức ảnh này phát tán ra ngoài thì họ sẽ phải đối diện với những lời đồn thổi và trách cứ của người thân và bạn bè. Thậm chí có một số y tá nhát gan đã cắn chặt răng, đã chuẩn bị tinh thần đi theo vết xe đổ của Sở An Nhiên rồi.
Hà Chấn Nam cầm phong bì trong tay, ánh mắt nhìn về đám người trước mặt rồi nhẹ nhàng lướt qua. Sau đó, ông lấy bật lửa ra rồi đốt phong bì đó trước mặt mọi người: “Bệnh viện này dù sao đi chăng nữa cũng là bệnh viện gia đình, chuyện xấu không nên phô trương ra ngoài…Chủ nhiệm Vương!”
“Sở trưởng Hà cứ căn dặn ạ”. Chủ nhiệm Vương lập tức lên trước nhận lệnh.
“Hôm nay anh hãy thẩm tra nghi phạm xuyên đêm, anh phụ trách việc tìm ra bản gốc của những bức ảnh này. Việc còn lại thì anh tự xử lý, không cần báo cáo lại cho tôi nữa”. Hà Chấn Nam thản nhiên nói.
“Rõ”. Chủ nhiệm Vương quay đầu, nhìn Liễu Quản Kỷ với ánh mắt mơ màng, nói: “Đi thôi, còn đợi tôi mời anh đi sao?”
“Nhưng Thẩm phu nhân…” Ban nãy Liễu Quản Kỷ đã gọi điện cho bà Tô Duyệt Như nhưng vợ chồng Hà Chấn Đông đang ở bên Anh nên điện thoại không gọi được. Liễu Quản Kỷ chỉ có thể ở đây mà lo lắng chứ cũng không có cách nào.
“Không có nhưng gì cả, muốn gọi điện cho ai thì đợi sau khi vào phòng tạm giam rồi nói tiếp. Chúng tôi sẽ cho anh sự tự do đúng nghĩa, yên tâm đi”. Chủ nhiệm Vương giơ tay vỗ vào vai Liễu Quản Kỷ, sau đó nhấc cổ áo gã rồi dẫn người đi.
“Được rồi! Chú đã xử lý giúp cháu chuyện mà chú có thể làm rồi, còn phía mẹ cháu thì cháu phải tự mình nói nhé, chú không dám gọi đâu, sợ bị nói”. Hà Chấn Nam cười rồi hỏi tình hình gần đây của Lâm Dật, nói hai câu rồi cũng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi chuyện được giải quyết xong thì cũng gần một giờ sáng rồi. Vương Trung Sinh đuổi những người không liên quan đi, đồng thời ra hiệu với mọi người là coi như chưa từng xảy ra chuyện về những bức ảnh này. Sau này nếu ai dám nhắc đến một chữ thì ông ta thân là viện trưởng bệnh viện sẽ không nể tình, sẽ hủy bỏ hợp đồng lao động với người đó đồng thời tố lên tòa án để truy cứu trách nhiệm pháp luật. Còn thân phận thật sự của Lâm Dật thì ông ta cũng thông minh mà không nói ra một chữ.
Ông ta có thể nhìn ra vị thiếu gia này rất hòa hợp với mọi người, không hề có tác phong kiêu ngạo hay ăn chơi của phú nhị đại. Đến cả ăn mặc bình thường cũng không có gì khác biệt với những người bình thường. Nhưng trong lòng Vương Trung Sinh cũng rất rõ, trong bệnh viện đã có một số người đã biết về thân phận thật sự của Lâm Dật. Nhưng trò chơi ngầm dưới ánh đèn như này là điều mà những kẻ thích cấu kết đấu đá nhau thích nhất. Họ muốn lợi dụng thời cơ này để nịnh nọt Lâm Dật còn không kịp thì sao có thể làm lộ thông tin này cho người khác biết chứ.
Trong phòng bệnh ICU, Lâm Dật nói chuyện ban nãy cho Sở An Nhiên nghe. Sau khi nói xong thì cậu yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt căng thẳng nhìn đôi mắt của Sở An Nhiên. Đôi mắt này đúng là nhìn mãi không chán. Đó là đôi mắt trong suốt như nước nhưng lại chứa hình ảnh của bầu trời sao.
Chỉ có cô gái có tâm hồn thuần khiết thì mới có được đôi mắt đẹp như này. Nhưng thời gian đang dần trôi đi thì tim Lâm Dật cũng đập nhanh hơn. Đến cả giáo sư John đang đứng bên ngoài cửa kính cũng đang căng thẳng quan sát phản ứng của Sở An Nhiên. Đây có thể nói là cơ hội cuối cùng của cô rồi. Nếu không thể đánh thức hoàn toàn được nhận thức của cô thì công tác hồi phục sau này sẽ là những ngày tháng không đoán trước được. Mười ngày? Hai mươi ngày? Một năm? Ba năm? Không ai dám đưa ra kết luận.
Lâm Dật đợi nửa tiếng đồng hồ thì liền thở dài. Nếu như chuyện này mà không thuận lợi thì cậu phải đích thân đến nhà cô ấy một chuyến để xem có thể tìm hiểu thêm thông tin gì từ phía bố mẹ cô ấy không.
Lúc Lâm Dật đứng dậy giơ tay về phía cửa kính ý bảo giáo sư John có thể vào rồi thì thấy giáo sư John đứng ở bên ngoài cứ như con khỉ đang hoa chân múa tay với mình. Đồng thời, một tay ông vẫn không ngừng chỉ về phía sau lưng cậu. Trước tiên Lâm Dật ngây người ra, sau đó trong lòng hồi hộp rồi gượng gạo quay đầu lại thì chỉ thấy Sở An Nhiên nằm trên giường bệnh, đôi mắt vốn vô thần nhưng lúc này lại ngấn lệ và đang lặng lẽ nhìn mình.