Nói xong, Thân Lương Tín xoay người đi đến trước mặt Lăng Tiêu Tiêu, cười nói: “Cô gái! Ban nãy cô nói sếp Lợi của các cô bảo cô nhận báo biểu rồi muốn cô đọc thuộc sau đó nói lại cho cô ta, đúng không?”
Lăng Tiêu Tiêu nghe thấy thế thì sững người ra, sau đó mới gật đầu.
“Vậy thì được, hôm nay tất cả những người phụ trách dự án mới đều ở đây, cô hãy nói lại đơn giản tình hình tài vụ và dự toán kỳ đầu là được. Cô có làm được không?” Thân Lương Tín cười, hỏi.
“Dạ được ạ”. Lăng Tiêu Tiêu cắn môi rồi quay đầu nhìn Lâm Dật, sau đó gật đầu mạnh một cái.
Mười phút qua đi, trong phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh. Chỉ sau khi Lăng Tiêu Tiêu đọc chi tiết và rõ ràng những dự toán đầu kỳ của dự án lần này thì không khí yên tĩnh mới như được phá tan bởi những tiếng vỗ tay.
“Tốt lắm, tốt lắm, Lăng Tiêu Tiêu, cô đọc thuộc chỗ này tổng cộng mất bao lâu”. Thành Binh không kìm được mà lên tiếng tán thưởng.
“Hai…Hai tiếng ạ”. Thật ra Lăng Tiêu Tiêu còn tính cả thời gian ban nãy cô ở trong phòng khách vừa ăn đồ ngọt vừa nhớ lại nội dung của bản báo biểu đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng nên không nói ra.
“Xem ra phòng bất động sản của chúng ta nhặt được viên ngọc quý rồi”. Uông Hào cười nói.
“Ừm! Vị trí của ba tổng giám sát của phòng tài vụ thì không thể thay đổi được, có thể để Lăng Tiêu Tiêu bắt đầu làm tổng giám sát dự án lần này. Làm dần rồi, tôi tin với tố chất nghề nghiệp và năng lực chuyên ngành của mình thì sau này cô ấy sẽ trở thành nhân tố tốt nhất của phòng tài vụ chúng ta, một nhân tố không thể thay thế được”.
Lúc này, Thân Lương Tín lại tiếp tục nói với Thành Binh: “Thành tổng! Phiền ông quay về một chuyến rồi đích thân sắp xếp ổn thỏa chuyện này, sắp xếp cho cô Lăng Tiêu Tiêu của chúng tôi một văn phòng tốt, cửa sổ nhất định phải hướng về phía mặt trời. Một cô gái đáng yêu như này mà ngày ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời là không được”.
“Được ạ, giờ tôi sẽ quay về luôn”. Thành Binh cười rồi đứng lên, lúc đi qua Lý Huy ông chỉ lắc đầu chứ không hề dừng bước rồi đẩy cửa đi luôn.
Còn lúc này, Lý Huy với vẻ mặt ủ dột như sắp chết, còn Lợi Ni choáng váng nhìn Thân Lương Tín, run sợ nói: “Ông…Ông là người của Hà gia?”
“Ồ, cô biết tôi sao?” Thân Lương Tín cười, nói.
Lợi Ni lắc đầu. Đối với phần đông mọi người mà nói, Hà gia là một thế lực vô cùng thần bí mà không có cách nào tiếp cận được, còn Lợi Ni hiện giờ là phó tổng giám sát tài vụ của tập đoàn Lâm Khê thì tất nhiên vô cùng quan tâm đến dòng tiền của công ty. Nhưng sau khi cô ta phát hiện ra, bất luận là dòng vốn chảy vào hay chảy ra của công ty thì đều phải qua một tài khoản lạ thì lúc này cô ta mới cảm thấy đau lòng. Bởi lẽ từ đầu đến cuối cô ta không hề có chút manh mối nào, chỉ biết tài khoản này họ Hà.
Ban đầu cô ta còn tưởng đây là lúc công ty mới thành lập nên người lập tài khoản công khai là họ Hà. Nhưng đến khi tổng giám sát tài vụ tiền nhiệm bị điều chuyển đi và thất hứa sau buổi tiệc liên hoan rồi lại nói là mình đã được thăng chức lên làm ở tập đoàn tổng của Hà gia thì Lợi Ni mới ngầm cảm giác được, tập đoàn Lâm Khê chẳng qua cũng chỉ là tập đoàn ngầm ở dưới một gia tộc hay một thế lực nào đó thôi, còn chủ nhân thật sự đứng sau tập đoàn Lâm Khê có khả năng là người họ Hà.
Nhưng tất cả những điều này không có liên quan gì đến một nhân vật nhỏ bé ở phòng tài vụ như cô ta. Chỉ có những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm hoặc làm thống kê chuyển khoản thì mới nghĩ đến việc này. Chỉ đến hôm nay, khi cô ta tận mắt chứng kiến giám đốc họ Thân chỉ nói một câu mà lập tức đuổi việc chủ tịch của tập đoàn Lâm Khê- một tập đoàn đứng số một số hai toàn quốc thì cô ta mới tỉnh ngộ. Thì ra Lăng Tiêu Tiêu là người của Hà gia… Cô ta run sợ nhìn Thân Lương Tín giống như sợ mất vía.
“Thẻ mời của Lăng Tiêu Tiêu vẫn ở trong tay cô chứ?” Thân Lương Tín cười, hỏi.
“Vâng…Vâng ạ” Lợi Ni nói.
“Vậy cô cứ giữ lấy, lúc tiễn Lý tổng ra khỏi cửa thì nhớ quẹt thẻ để nhận quà nha, đừng lãng phí”. Thân Lương Tín cười, nói.
“Vâng…Vâng ạ”. Lợi Ni hoang mang xoay người lại rồi đỡ Lý Huy đang hồn tiêu phách lạc, hai người từng bước đi ra Bách Hoa Các.
Lúc này, Thân Lương Tín cười nói với Lăng Tiêu Tiêu đang có chút đờ đẫn: “Lần này thì cô có thể ngồi bên cạnh thiếu gia rồi”.
“Thiếu gia ư?” Lăng Tiêu Tiêu nhìn Lâm Dật, nhất thời không có phản ứng. Thậm chí cô còn chưa hiểu rõ được những chuyện xảy ra ban nãy.
Lăng Tiêu Tiêu chưa từng gặp Lý Huy nhưng cô nhìn thấy những chuyện xảy ra ở đây ban nãy, trong lòng thầm đoán được, Lý Huy—chủ tịch của tập đoàn Lâm Khê đã bị người họ hàng của Lâm Dật đuổi việc rồi. Và hiện giờ người đó lại gọi Lâm Dật là thiếu gia. Vậy hai người này rốt cuộc có mối quan hệ như nào? Với đầu óc đơn giản của Lăng Tiêu Tiêu thì cô hoàn toàn không hiểu được.
Chuyện ở Bác Hoa Các coi như tạm gác lại tại đây. Còn trong phòng dự tiệc lúc này, Lăng Tiêu Tiêu lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của Trương Hoành, hiệu trưởng của trường Nam Lâm. Hơn nữa, qua cuộc đối thoại của mọi người, Lăng Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu được, Lâm Dật trong lòng cô thực chất không phải là một sinh viên bình thường. Cậu ấy đến từ một gia tộc vô cùng hiển hách, hiển hách và lớn đến nỗi bất luận là hiệu trưởng Nam Lâm hay tập đoàn Lâm Khê thì đều xưng hô cung kính với Lâm Dật và gọi cậu là “Lâm thiếu gia”.
Điều này khiến cho Lăng Tiêu Tiêu cả buổi tối không có tâm trạng ăn uống gì, đôi mắt cô vô thức quan sát Lâm Dật đang ngồi bên cạnh tập trung ăn uống.
“Sao anh ăn giỏi vậy? Diễn chả giống những thiếu gia trong phim Hàn chút nào cả…”
Ăn cơm xong, Thân Lương Tín dẫn theo phòng bất động sản của tập đoàn Hà thị và chủ tịch của tập đoàn Vinh Nghiệp đến chào hỏi những người phụ trách khác của dự án lần này. Lâm Dật lại không thích các hoạt động khoa trương như này lắm. Nhân lúc Lăng Tiêu Tiêu đi vào nhà vệ sinh, cậu rời khỏi nhà hàng Bách Hoa rồi bắt xe về biệt thự ở thung lũng Phỉ Thúy.
Đi đến dưới sườn núi của biệt thự, Lâm Dật nhìn thấy xe Bently màu hồng đang đậu ở trước cổng biệt thự của Tưởng Dao.
“Quay về còn nhanh hơn cả mình?” Lâm Dật thay đổi đường đi mà đứng ở trước cổng biệt thự rồi ấn chuông. Rất nhanh, Tưởng Dao mặc váy công sở màu đen ra mở cổng rồi mời Lâm Dật vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật đến nhà Tưởng Dao. Diện tích và bố cục của biệt thự cũng khá giống với biệt thự của mình, chỉ là phong cách trang trí thiết kế hoàn toàn khác với nhà mình.
Nhà của Lâm Dật là kiểu đơn giản, còn nhà của Tưởng Dao là kiểu tông lạnh và phong cách công nghiệp. Hình như Tưởng Dao vừa về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay mà vội pha cho Lâm Dật một cốc café rồi ngồi ở đối diện với cậu.
“Buổi thu hoạch tối nay của cậu thế nào? Cậu gặp hết người của phòng bất động sản chưa?” Tưởng Dao cười, hỏi.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Ừm! Đều gặp hết rồi”.
“Hình như là cậu không được vui cho lắm”. Nhìn thấy mặt Lâm Dật ủ rũ nên Tưởng Dao tò mò hỏi.
“Tôi không biết nên nói thế nào?” Lâm Dật uống ngụm café, mùi vị đắng của café khiến cậu khẽ nhau mày.
“Là Thân Lương Tín sắp xếp mọi chuyện không được chu đáo sao?” Tưởng Dao hỏi.
“Cũng không phải, chủ yếu là ông ấy chu đáo quá, đến nỗi mà đuổi cả Lý Huy chủ tịch tập đoàn Lâm Khê rồi…” Lâm Dật nói mà có chút buồn bã.
“Đuổi ông ta?” Tưởng Dao cười rồi hỏi tiếp: “Tại sao vậy?”
Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nói lại đại khái chuyện xảy ra tối hôm nay. Cậu có thể nhìn ra, với cách làm của Thân Lương Tín thì chỉ cần một câu nói của ông ấy là có thể giải quyết êm thấm được chuyện của Lăng Tiêu Tiêu. Nhưng tại sao vẫn để Lợi Ni diễn trò như vậy rồi làm lớn chuyện lên, kết quả là sa thải một chủ tịch của một tập đoàn? Vấn đề này đã dày vò cậu suốt buổi tối nên cậu càng nghĩ càng thấy buồn bực.
Cậu luôn cảm thấy nguyên nhân do mình nên Lý Huy mới bị đuổi việc. Dù sao thì trong lòng Lâm Dật, Lý Huy vẫn là người không tồi.
Tưởng Dao nghe xong thì bật cười.
“Cô cười gì vậy?” Lâm Dật buồn bực hỏi.
“Không có gì, nếu như tôi ở đó, tôi cũng sẽ đuổi Lý Huy ngay tại chỗ, hơn nữa có lẽ cách làm của tôi còn nặng hơn cả Thân Lương Tín đấy”. Tưởng Dao nói.
“Tại sao lại thế?” Lâm Dật không hiểu hỏi: “Cũng không phải chuyện to tát, hơn nữa chẳng phải là Thành Binh đã quyết định chuyển Lăng Tiêu Tiêu đến phòng bất động sản của tập đoàn Hà thị rồi sao. Chuyện này chắc Lý Huy cũng không biết, cứ như vậy mà mất đi chức chủ tịch tập đoàn, tôi cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Cậu thấy tiếc sao?” Tưởng Dao lắc đầu, nói: “Nếu như sau này cứ người của cậu bị bài xích trong công ty rồi đều được sắp xếp đến tập đoàn Hà thị, vậy thì cậu nghĩ, tập đoàn Hà thị sẽ có bao nhiêu vị trí cho họ?”
Nhìn ánh mắt dần sáng bừng của Lâm Dật, Tưởng Dao lại nói: “Trước nay Hà gia chưa từng thiếu người có năng lực mà chỉ thiếu người trung thành thôi. Còn Lý Huy khi đối mặt với những vấn đề của Hà gia, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là trung thành với cậu mà là suy xét xem vị trí của mình có thể ngồi được bao lâu nữa. Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc ông ta sử dụng công quỹ của tập đoàn thậm chí là phạm pháp. Cậu hiểu không?”
“Hơn nữa, Lý Huy sẽ không bị đuổi việc trên danh nghĩa vậy, có lẽ một số chuyện phía sau vẫn cần cậu giải quyết”.
Tưởng Dao đang định nói tiếp thì lúc này những tiếng gõ cửa dồn dập cùng với những tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài cổng lớn của biệt thự.
“Tưởng Dao! Loại con gái thối tha như cô cút ra ngoài này cho tôi! Nếu còn không mở cửa thì ông đây sẽ đập nát xe của cô”.
———————–