Nếu không phải thấy Sở An Nhiên nghe vô cùng say sưa, thì cậu thật sự muốn đi lên sân khấu hỏi cái ông đang đánh đàn violin rằng, tóm lại khi nào ông mới kéo gãy cái đàn rách nát này vậy, tôi nghe tới mức không mở nổi mắt nữa rồi này.
“Có phải cậu không thích nghe hòa nhạc không?”
Sở An Nhiên thấy Lâm Dật ngáp không ngừng thì nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, cô hỏi nhỏ.
Lâm Dật không trả lời, nhưng cậu nắm chặt lấy bàn tay Sở An Nhiên.
Mười ngón tay đan xen nhau.
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô nắm tay tôi thế này, thì tôi sẽ không buồn ngủ nữa.”
“Ừ.” Sở An Nhiên cúi đầu, cô trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.
Cùng lúc đó.
Khưu Linh kéo cánh tay của Quách Tường, cô nàng hung dữ nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng hàng phía trước, cô ta nói: “Anh Tường, Trình Thủ Phú làm sao vậy hả, sao lại để cho cái loại không biết xấu hổ ngồi ở hàng ghế tốt như thế? Thật sự không công bằng chút nào?”
Từ đầu tới giờ Khưu Linh không tập trung vào buổi hòa nhạc chút nào.
Ban đầu cô ta nghĩ rằng, khi Trình Thủ Phú đến, ông ta nhìn thấy chỗ ngồi quan trọng đã đặt trước bị Lâm Dật và Sở An Nhiên ngồi mất, thì chắc chắn sẽ thẹn quá hoá giận. Trước tiên ông ta sẽ chửi thẳng mặt hai người bọn họ, sau đó thì gọi bảo vệ ném bọn họ ra ngoài, khiến cho họ mất hết mặt mũi, sau này không dám xuất hiện ở Nam Đô nữa.
Thế nhưng điều khiến cho Khưu Linh không thể ngờ được chính là, Trình Thủ Phú dường như chỉ hỏi một câu rồi nhường luôn vị trí đó cho hai người họ ngồi, không những thế ông ta còn ngồi bên cạnh họn họ, cùng xem buổi hòa nhạc tới giờ.
Nhìn thấy hai người họ ríu rít anh anh em, thì lửa giận trong lòng Khưu Linh càng bộc phát, nhưng cô ta không có chỗ trút giận, nên chỉ đành nhờ Quách Tường giúp đỡ.
Quách Tường nhíu mày, hắn ta gật đầu nói: “Có thể Trình Thủ Phú không muốn chấp nhặt với cái loại khố rách áo ôm đó, dù sao đây cũng là nơi công cộng lại còn có mặt khách quý nữa, nếu trực tiếp chất vấn bọn họ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng. Thế nên em cứ mặc kệ bọn họ, không cần phải so đo.”
“Em tức chết mất, nếu biết sớm thì chúng ta cũng có thể ngồi chỗ đó rồi, tại sao bọn họ được ngồi hàng đầu, còn chúng ta phải ngồi hàng thứ hai từ dưới lên chứ, xấu hổ quá đi mất!” Khưu Linh tức giận nói.
“Ha ha, em nghĩ nhiều rồi, Trình Thủ Phú vì giữ thể diện nên mới không thèm làm khó bọn họ, nhưng thế không có nghĩa là sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, đám đàn em của Trình Thủ Phú sẽ không tìm hai cái đứa có mắt không tròng đó tính sổ.”
Quách Tường nói tới đó thì dừng lại, ánh mắt hắn ta nhìn về hai chỗ ngồi trống sau lưng Lâm Dật, hắn ta nói tiếp: “Anh biết người ngồi ở chỗ đó, buổi chiều bọn họ có việc nên không tới được. Nếu em không thích ngồi chỗ này, vậy đợi tới lúc tạm nghỉ giữa buổi thì chúng ta chuyển sang đó ngồi là được.”
“Thật sao?” Khưu Linh mừng rỡ, để cho loại người như Lâm Dật và Sở An Nhiên ngồi ở hàng đầu, còn cô ta chỉ có thể ngồi ở vị trí thứ hai rác rưởi từ dưới lên này, thì thật sự còn khó chịu hơn việc bị tát thẳng vào mặt.
Quách Tường gật đầu rồi nói: “Nhưng mà khi ngồi ở chỗ kia, em phải chú ý giữ khoảng cách với anh. Nếu để cho chị em Trần gia nhìn thấy, sẽ gây hiểu lầm không cần thiết, ha ha…”
Quách Tường chỉ cười, hắn ta không nói hết câu.
Nhưng mà Khưu Linh lại ngầm hiểu, cô ta gật đầu rồi làm nũng nói: “Ôi dào, người ta biết mà, không phải anh muốn tán tỉnh đôi chị em đó hả, anh yên tâm, em tự biết chừng mực, trong thời điểm quan trọng, em còn có thể giúp đỡ anh nữa đó.”
Khoảng thời gian sau đó, lực chú ý của Lâm Dật dồn hết vào bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi lại mềm mại của Sở An Nhiên.
Đồng thời cậu cũng chú ý lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Trình Đại Niên và chú Lưu.
Trong kinh doanh thì không cần mở đầu rườm rà, cứ trực tiếp nói tới việc làm ăn là được.
Ban đầu bọn họ nói vòng vo 20 phút rồi sau đó mới vào vấn đề chính, khi âm thanh của dàn giao hưởng bỗng trở nên dồn dập, thì bọn họ cũng nói tới vấn đề của mấy ngày hôm trước, mảnh đất trong tay Trình gia bị Tưởng gia ở Thủ Đô cướp mất.
Vốn dĩ với tài sản hiện có của Trình gia, thì bọn họ vốn không cần hơn thua một mảnh đất.
Thế nhưng Trần gia bỗng phát hiện ra, trong vòng một năm này, những mảnh đất mà Trần gia muốn đấu giá đều bị Giang gia ở Thủ Đô nhúng tay vào.
Xét về quan hệ và thực lực kinh tế ở Nam Đô, tất nhiên Trần gia sẽ không cần phải sợ ai.
Nhưng mà nghe nói thị trưởng mới sắp được bổ nhiệm ở Nam Đô là người của Giang gia, được Giang gia sắp xếp chuyển từ vị trí chức vụ ở Thủ Đô đến Nam Đô, quản lý toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố, tín hiệu này đã khiến cho Trình Đại Niên phải chú ý.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng, lần này Giang gia đã chuẩn bị sẵn rồi mới tới.
Mục đích của họ chính là tiêu diệt Trần gia, gia tộc giàu có ở nơi này, để bắt đầu xây dựng mạch máu kinh tế gia tộc mới ở Nam Đô.
Mặc dù Lâm Dật không hiểu rõ chuyện trên thương trường lắm, nhưng trong lòng cậu cũng biết rõ rằng, một khi người đứng đầu của một bên có xu hướng, hoặc hoàn toàn nghiêng về phía công ty nào đó, thì công ty đó chẳng khác gì như diều gặp gió, nếu bọn họ lại được Giang gia ở Thủ Đô ủng hộ, thì cho dù Trần gia có lợi hại cỡ nào, cũng không thể lăn lộn duy trì lâu hơn trong đầu sống ngọn gió được.
Vì vậy khi bị ép vào thế bất đắc dĩ, Trình Đại Niên chỉ có thể đặt hết toàn bộ hi vọng vào Thẩm gia.
Mặc dù Thẩm gia chỉ là gia tộc ở Nam Đô, nhưng thế lực của bọn họ lại phủ kín từ trong nước đến nước ngoài. Hơn nữa nhờ quan hệ nhà mẹ đẻ của Trần Mộng Liên, mặc dù không thể đảm bảo Trần Gia có thể thắng chắc trận chiến này, nhưng cũng có thể tìm được đường lui, để lại đường rút cho con cháu.
Trong suốt quá trình đó, chú Lưu vẫn luôn trong trạng thái lắng nghe, không mở miệng nói gì.
Nhưng như thế cũng không làm ông mất đi dáng vẻ uy nghiêm, khiến cho không ai có thể đoán được suy nghĩ của ông lúc này, điều này làm cho Trình Đại Niên cảm thấy suốt ruột, thậm chí trên trán ông ta còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cảnh tượng này khiến cho Lâm Dật không khỏi nhớ tới lời mà một ông lớn trong giới kinh doanh từng nói.
Cao thủ đàm phàn chân chính là người tuy ít nói, nhưng một khi ra tay thì chỉ cần một chiêu đã có thể khống chế được kẻ địch, kết thúc cuộc đàm phán nhanh gọn.
Xem ra bố ruột của cậu để chú Lưu đến ứng phó với người giàu nhất Nam Đô là Trình Đại Niên này, thật sự là một chiêu hay.
“Ông Đổng, đến phòng nghỉ ngơi uống hớp trà rồi chúng ta lại tiếp tục nhé?”
Lúc này buổi hòa nhạc đã đến giờ nghỉ ngơi giữa buổi.
Trình Đại Niên mời chú Lưu vào phòng tiếp khách, có vẻ ông ta muốn nói rõ mục đích thật sự của lần này.
Chú Lưu liếc nhìn Lâm Dật, sau đó ông đứng dậy đi cùng Trình Đại Niên.
“Đồ biến thái chết tiệt!”
Hai ông lớn vừa rời đi, một giọng nói vô cùng phẫn nộ phát ra từ ghế ngồi bên cạnh.
Lâm Dật nghe thấy giọng nói này thì thầm chửi đổng trong lòng, sau đó cậu quay đầu lại nhìn.
Trần Ngữ Yên mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, đôi mắt đẹp của cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào cậu.
“Đồ biến thái chết tiệt, anh còn dám xuất hiện hả, lại còn ngồi ở chỗ này nữa?”
Khuôn mặt Trần Ngữ Yên tràn ngập sự phẫn nộ, ánh mắt cô ta giống như muốn giết người.
Nhưng khi cô ta vừa đứng dậy, Lâm Dật cũng chỉ đành trơ mắt nhìn. Các anh chàng ào ạt vọt tới trước mặt cô ta, nhanh chóng bao vây lấy cặp chị em, âm thanh nịnh nọt rồi giới thiệu còn lớn hơn cả tiếng nhạc giao hưởng vừa nãy!
Lâm Dật thở phào một hơi, nhưng bỗng dưng cậu lại nghĩ, sao bản thân lại phải sợ cô ta, chính cô ta vô lý ra tay đánh cậu trước, rõ ràng là do Trần Ngữ Yên sai trước!
“Hai người biết nhau sao?”
Vừa rồi Sở An Nhiên vẫn chú ý thấy thỉnh thoảng Trần Ngữ Yên lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn tới.
Cô có thể nhận thấy được giữa Lâm Dật và cô gái này chắc chắn đã xảy chuyện gì đó không bình thường.
Nhưng do trước giờ cô luôn là người cao quý thoát tục, nên đến bây giờ cô mới quay lại nhẹ nhàng hỏi.
“À, bọn tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Lâm Dật nói.
“Bạn bè bình thường hay gọi nhau là biến thái sao?”
Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại, cậu vừa quay lại đã nhìn thấy đôi mắt đẹp của Sở An Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu tức giận nói: “Thật ra cô ta mới là biến thái, đêm qua…”
“Không cần giải thích với tôi, tôi không để ý đâu.”
Sở An Nhiên nghiêm túc nói: “Thật ra cậu không cần phải để ý tới tôi. Cho dù sau này cậu làm gì, hay cậu làm thế nào, thì tôi đều ủng hộ cậu. Dù sao cậu chỉ cần đừng hở chút là bị thương, đừng để người khác bắt nạt cậu. Mỗi ngày đều phải vui vẻ, mạnh khỏe, thì tôi đã cảm thấy vui rồi.”
Lâm Dật cảm nhận được bàn tay nắm chặt của hai người đang chảy mồ hôi không ngừng, cậu không kiềm chế được nắm chặt lấy tay Sở An Nhiên, cậu đang định mở miệng nói thì sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói vô cùng chua ngoa.
“Ôi trời, đúng là không biết xấu hổ, không để ý xem đây là nơi nào, đây là phòng hòa nhạc, là nơi nghe nhạc giao hưởng cao cấp. Hai người còn nắm tay nắm chân, nghĩ đây là cái chợ bán rau trước của nhà hả, thật sự chua từng gặp được ai không biết xấu hổ như hai người!”
Lâm Dật ngoảng đầu lại, cậu nhìn thấy Khưu Linh và Quách Tường không biết từ lúc nào đã ngồi ở phía sau, bọn họ đang dùng vẻ mặt đầy chế giễu nhìn cậu và Sở An Nhiên.
———————–