Nhưng Lâm Dật cảm thấy trong giọng nói của Tưởng Dao hơi có chút bất thường.
“Công ty có chuyện gì sao?” Lâm Dật hỏi.
“Không sao ạ.” Tưởng Dao lắc đầu: “Chỉ có chút việc cần giải quyết thôi, hai ngày nay, thiếu gia phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, sau khi xong việc tôi sẽ quay về.”
Nhìn nụ cười như gió xuân của Tưởng Dao, Lâm Dật gật đầu đáp: “Được, nếu có gì cần giúp cứ gọi điện cho tôi, hoặc trực tiếp đến thung lũng Phỉ Thúy tìm tôi đều được.”
“Vâng, tôi nhớ rồi!” Tưởng Dao đồng ý rồi đáp lại một câu.
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trung tâm thương mại. Lâm Dật quay lại bãi đậu xe, cậu bảo Trương Dương lái xe đưa mình về bệnh viện.
Trên xe, Lâm Dật lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra đưa cho Trương Dương đang lái xe.
“Trong thẻ có năm mươi nghìn tệ, cậu cứ lấy tiền xăng, tiền sửa xe và tiền đăng ký giấy phép ở đây là được, mật mã là sáu số sáu.”
Lâm Dật làm thẻ này từ lâu rồi.
Nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội đưa cho Trương Dương.
Hôm nay Lâm Dật nhìn thấy ở đầu xe có hai vết xước rất rõ ràng, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Trương Dương đã bỏ tiền túi đổ xăng mà không hề tính toán nên cậu quyết định đưa thẻ cho cậu ta.
“Không tốn nhiều tiền như vậy đâu, cậu hai của tớ biết một tiệm sửa chữa. Chỉ cần lái xe qua, tiêu có vài trăm tệ là sửa xong, cậu đưa cho tớ nhiều tiền quá.”
Trương Dương thật thà nói.
Sau đó, trong lòng cậu ta cũng hơi phiền muộn.
Lại nhắc đến hai vết xước kia, hôm kia cậu ta dừng xe ở cổng trường thì bị một đàn em đi xe đạp bất cẩn đâm vào.
Vốn dĩ cậu ta không đòi đàn em bồi thường tiền, như thế đã xem như rất rộng lượng.
Kết quả thì sao, đàn em rất xinh đẹp!
Đôi mắt em ấy to tròn, trong veo long lanh như nước. Lúc em gái đó ngã xuống đất trông rất điềm đạm đáng yêu.
Lúc ấy Trương Dương đã mềm lòng, cậu ta không chỉ đưa đàn em đến phòng y tế khám vết thương mà còn đền cho người ta một cái quần, mời người ta ăn cơm…
Hơn nữa trước đó Trương Dương còn đổ xăng xe, giờ đừng nói mấy trăm tệ, ngay cả mười mấy tệ cậu ta cũng không có.
Vì vậy Trương Dương mới vội vàng muốn trả lại xe cho Lâm Dật, mẹ ơi, lái chiếc xe này thì ngầu lòi đấy, nhưng cực kỳ ngốn xăng. Cậu ta đã ăn cơm với dưa chua nhiều ngày rồi, quả thực không lái nổi nữa.
Chuyện này Lâm Dật cũng đã nghe bạn cùng kí túc xá nói. Cậu bật cười bảo: “Nếu em gái kia không tệ thì cậu cứ theo đuổi đi, nói rõ tình hình thực tế với người ta, đừng có cả ngày quanh quẩn bên Triệu Mẫn và Anna, không phải chuyện hay ho gì.”
Nghe Lâm Dật trực tiếp vạch trần, Trương Dương xấu hổ cười cười.
“Cậu không cần đến trường dạy lái xe nữa, tớ giới thiệu việc làm cho cậu. Tối nay tớ sẽ gửi thông tin về công ty cho cậu, cậu chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa đi làm luôn.” Lâm Dật suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng nói.
“Công việc gì thế?” Trương Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Dật qua kính chiếu hậu, nói thật thì đến trường dạy lái xe làm thầy dạy là sự lựa chọn khi cậu ta không còn cách nào khác. Nếu được lái Mercedes-Benz G thì ai bằng lòng lái Santana cũ kĩ chứ.
“Trước hết cậu không cần để ý đến cái này, chắc chắn là việc cậu thích là được. Cậu cứ chờ tin tức đi.”
Sau khi trở lại bệnh viện, Lâm Dật gọi mấy y tá tới giúp Sở An Nhiên thay quần áo.
Tưởng Dao chọn cho Sở An Nhiên bộ quần áo màu trắng bình thường làm bằng vải bông.
Mái tóc đen dài như thác nước của cô xõa trên vai, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không tô son cũng hồng tự nhiên, đôi mắt long lanh nổi bật trên khuôn mặt trái xoan, làn mi dài không ngừng chớp chớp, khiến người khác vừa nhìn đã đắm say.
“Sắc mặt của cô tốt hơn nhiều rồi.”
Thấy Sở An Nhiên không còn ốm yếu như trước nữa mà ngược lại toát lên khí chất thanh nhã, Lâm Dật không khỏi khen ngợi.
“Thật sao?” Sở An Nhiên kích động nói.
“Ừm, cảm giác như cô còn xinh đẹp hơn trước kia, có lẽ là vì tâm trạng tốt. Lát nữa xem buổi hòa nhạc xong, chắc chắn cô sẽ hoàn toàn bình phục.” Lâm Dật nghiêm túc trả lời.
Đồ ngốc, từ khi nào buổi hòa nhạc còn có tác dụng chữa bệnh chứ..
Trong lòng Sở An Nhiên cười ngốc nghếch nhưng cô vẫn chủ động đưa tay ra, tươi cười nói: “Vậy hôm nay phải làm phiền bác sĩ Lâm rồi.”
Lâm Dật nắm tay Sở An Nhiên, nghiêm túc nói: “Chúng ta đi thôi, tôi đưa cô đi chữa bệnh.”
Tại trung tâm âm nhạc Nam Đô.
Có lẽ vì buổi hòa nhạc có quy mô nhỏ nên lượng người ở cửa không khác gì ngày thường.
Nhưng họ cũng nhìn thấy không ít chiếc xe đắt đỏ.
Rất nhiều người mặc lễ phục, có cả nam lẫn nữ, như cảnh tượng giới thượng lưu tụ hội.
Lâm Dật nắm tay Sở An Nhiên xuống xe.
Ở đây, chiếc xe 12 Audi A8 cực kỳ bình thường, khiến Lâm Dật cũng muốn mua một chiếc để tránh ngày nào cũng đỗ xe ở cổng trường mà mình còn phải đi bộ vào.
Nhưng nếu mình lại mua một chiếc A8 W12 nữa, chắc chắn Trương Dương sẽ buồn phiền lắm?
Lâm Dật đang suy nghĩ thì nghe thấy Sở An Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi quên mất nghe hòa nhạc phải mặc quần áo trịnh trọng một chút…”
“Vậy à?”
Lâm Dật sờ mũi, giờ cậu mới phát hiện những người xuất hiện ở cửa trung tâm âm nhạc dù không mặc lễ phục, đa số họ đều mặc âu phục, đi giày da, thậm chí có người còn đội mũ cao. Chỉ có hai người họ, một người mặc áo khoác ngắn màu xám, một người mặc quần áo thể thao màu trắng, quả thực trông hơi lôi thôi lếch thếch.
“Đúng vậy, ở nước ngoài nghe hòa nhạc cũng phải mặc quần áo lịch sự. Tôi mới đến nghe hòa nhạc một lần, nghe nói không mặc quần áo chỉnh tề sẽ không được vào.” Sở An Nhiên căng thẳng nói.
“Ồ, đó là nước ngoài mà, giờ chúng ta đang ở trong nước, không mặc quần áo chỉnh tề cũng có thể vào, đi thôi.”
Lâm Dật kéo Sở An Nhiên bước vào cửa xét vé. Cậu báo tên, lấy chứng minh thư ra rồi bước vào đại sảnh.
Cậu vừa đến đã nhìn thấy chú Lưu cao tuổi nhanh chóng bước tới đón mình.
“Thiếu gia, cậu tới rồi.”
Chú Lưu cung kính chào, sau đó khẽ gật đầu với Sở An Nhiên.
“Chú Lưu, sao chú cũng đến đây thế?”
Lâm Dật ngạc nhiên hỏi, mình chỉ xem một buổi hòa nhạc mà thôi, không đến mức ngay cả chú Lưu cũng đích thân đến xem cùng chứ.
“Chuyện là thế này, hôm nay người của Trình gia muốn gặp ông chủ bàn chút chuyện nhưng ông chủ không có mặt. Ông ấy dặn tôi qua đây.” Chú Lưu nói đúng sự thật.
“Trình gia?”
Lâm Dật hơi kinh ngạc, không ngờ nhà mình và Trình gia còn làm ăn buôn bán với nhau. Ban đầu Trình Thiên Dưỡng đã nói với cậu, chỉ cần có mười tỉ là có thể nuôi một trong hai đứa con gái của ông ta. Nhưng nếu lấy ra hai tỉ, há chẳng phải cậu sẽ có được cả hai chị em Trần Ngữ Yên và Trình Tư Tư như hoa như ngọc, sau đó còn được thừa kế tất cả tài sản của Trình gia. Trong vụ làm ăn này, dù tính thế nào thì cậu cũng rất có lời…
“Đúng vậy, mấy năm gần đây Trình gia vẫn luôn muốn hợp tác với Hà gia. Nhưng vì ông chủ không có thời gian nên mới kéo dài tới bây giờ. Ông ấy dặn tôi gặp họ trước, tìm hiểu mục đích cụ thể của Trình gia rồi tính sau.”
Nhìn Lâm Dật trầm tư suy nghĩ, chú Lưu còn tưởng cậu hứng thú với việc kinh doanh của nhà mình nên cực kỳ vui vẻ giải thích.
“Ừm, vậy mọi người ngồi ở đâu?” Lâm Dật hỏi.
“Ngay bên cạnh cậu, thiếu gia. Nếu cậu hứng thú thì lát nữa tôi sẽ giới thiệu Trình Thiên Dưỡng để cậu làm quen, thiếu gia hoàn toàn có thể quyết định là đồng ý hợp tác không.”
“Vậy à, chú cứ nói chuyện đi, tôi ở bên cạnh nghe là được, không cần giới thiệu cho tôi làm quen đâu. Tôi tới nghe hòa nhạc với Sở An Nhiên, người ta là bệnh nhân, có vấn đề gì tôi sẽ hỏi chú sau.”
Lâm Dật không muốn để Trình Thiên Dưỡng biết mình là ai. Biệt thự của hai người cách nhau gần như vậy, một khi ông ta biết mình là người nhà họ Hà, chắc chắn sau này sẽ không còn những ngày tháng yên tĩnh nữa.
“Vậy được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của thiếu gia.”
Sau khi nói chuyện với chú Lưu xong.
Lâm Dật và Sở An Nhiên đến vị trí giữa hàng thứ nhất.
Lần lượt có người ngồi xuống, đa số họ đều trông khá trẻ, hơn nữa phần lớn là nam, đến một mình.
Nếu Trình gia đã chủ động mời, Lâm Dật đoán người tham gia hôm nay đa số là con nhà giàu, họ đều xuất hiện ở đây để làm quen với Trình Thiên Dưỡng, tăng cơ hội sau này được ở rể.
Chỉ có Sở An Nhiên đang căng thẳng siết chặt tay Lâm Dật, nói nhỏ bên tai cậu: “Vị trí này thật bất tiện, có rất nhiều người nhìn về phía chúng ta.”
Lâm Dật quay đầu lại.
Quả nhiên vì chỗ ngồi nên họ đã thu hút sự chú ý của không ít người, đồng thời tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên không dứt.
“Hai người này là ai mà dám ngồi ở vị trí trung tâm, bọn họ không biết đây là chỗ ngồi gia chủ giàu có của nhà họ Trình đặc biệt chuẩn bị cho khách quý hôm nay sao.”
“Tôi cảm giác không giống tới nghe hòa nhạc lắm, nhìn bọn họ ăn mặc kìa, giống y như đi chợ mua đồ. Chắc là đánh bậy đánh bạ vào được đây, nhìn thấy hai chỗ này tốt nên ngồi thẳng xuống.”
“Nếu để Trình gia nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ không yên đâu.”
Lâm Dật cười ha ha, không hề để ý.
Cậu còn ghé sát vào tai Sở An Nhiên nói đùa: “Có lẽ do cô quá xinh đẹp nên mọi người đều nhìn cô đấy.”
Sở An Nhiên đỏ mặt, cô vừa định mở miệng đã nghe thấy giọng nói đột ngột sau lưng:
“Chậc chậc, y tá và bệnh nhân tâm thần cùng ra ngoài xem hòa nhạc, đúng là có thể trở thành tin nóng đấy.”
———————–