Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

“Nhưng nói đi phải nói lại, cháu thật sự có chút giống bố cháu. Đối mặt với bao

nhiêu tên lưu manh như vậy mà không chịu thua”. Trên mặt Hà Chấn Nam lộ ra nụ

cười thích thú.



Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.



Hà Chấn Nam hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Dật hỏi: “Lâm Dật! Cháu còn nhớ kẻ

đã bắt cóc cháu năm đó có bộ dạng như nào không?”



Mặc dù biết là hy vọng rất mong manh nhưng Hà Chấn Nam vẫn muốn thử xem có

thể tìm được tên bắt cóc đáng hận đó không, để sự việc có thể được đưa ra ánh

sáng.



“Lúc đó cháu vẫn còn nhỏ nên làm gì có ấn tượng gì ạ? Từ lúc bắt đầu cháu có thể

nhớ được chuyện thì cháu đã ở nhà hiện tại của mình rồi. Nếu như không phải bố

mẹ đẻ tìm thấy cháu thì cháu cũng không biết chuyện này”. Lâm Dật nói với sắc mặt

bất đắc dĩ.



“Haizz! Thật đáng tiếc, thật sự không muốn tha cho tên bắt cóc đó, muốn bọn chúng

phải chịu tội trước pháp luật”. Hà Chấn Nam nói với ngữ khí nghiêm khắc.



“Thôi được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Chuyện ngày hôm nay chú sẽ giải quyết giúp

cháu. Cháu và bạn của cháu không sao nữa rồi.”



Hà Chấn Nam vỗ vào vai của Lâm Dật rồi đi ra ngoài căn dặn: “Điều tra kỹ cho tôi

mấy tên làm loạn ở trong KTV. Mấy phần tử làm nguy hại cho xã hội này không

được tha cho kẻ nào”.



Đội trưởng gật đầu rồi kèm theo nụ cười: “Rõ!”



“Kết quả xử lý sự việc nhất định phải báo lại cho tôi. Nghe kỹ đây, bất luận đối

phương có lai lịch thế nào, có ai chống lưng thì vẫn phải nghiêm khắc xử lý”. Hà

Chấn Nam nhìn chằm chằm vào đội trưởng mập mập kia, lời nói vô cùng sắc bén.



Lâm Dật ở bên cạnh nhìn, cảm thấy người chú người mình thật uy phong.



Mấy người anh em của Lâm Dật vừa được thả ra, mặc dù họ không phải chịu trách

nhiệm gì nhưng mặt mũi ai nấy đều sưng đỏ tím bầm. Điều này khiến Lâm Dật có

chút đau lòng.



Sau khi mấy người nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức chạy tới hỏi han: “Lâm Dật! Cậu

chậm quá đấy! Chúng tớ còn lo là cậu có xảy ra chuyện gì bất trắc không nữa?”



“Không đâu không đâu! Chẳng phải là tớ vẫn bình an vô sự sao”. Lâm Dật cười, nói.



Trương Dương thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vai Lâm Dật một cái, nói: “Lâm Dật! Tớ

biết là chuyện ngày hôm nay khiến cậu hiểu nhầm em gái tớ. Nhưng nếu như không

phải là con bé giúp thì chúng ta chưa chắc đã ra được đâu”.



Lâm Dật cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Ý cậu nói đến Lăng Tiêu Tiêu à?”



“Đúng vậy! Nếu không thì mọi chuyện không giải quyết dễ dàng như vậy đâu. Cậu

của Tiêu Tiêu làm việc ở đây, cậu của con bé sắp xếp cho chúng ta được ra ngoài

đấy”.



Lâm Dật không hề nói gì.



Lúc này, có mấy cô gái xuất hiện ở trước cổng cục Cảnh sát. Người đi đầu là Lăng

Tiêu Tiêu, ở bên cạnh là Triệu Mẫn và Anna.



Đúng như trong dự liệu, lúc đám Triệu Mẫn nhìn thấy Lâm Dật thì biểu cảm không

vui vẻ chút nào.



“Đúng là đồ khốn! Tiêu Tiêu, sao cậu phải làm người tốt thả đám người này ra làm

gì”. Triệu Mẫn không khách khí mà nói, tiếp đó còn nhìn Lâm Dật với ánh mắt căm

hận. Hôm nay cô ta định để Vương Ca dạy cho đám người này một trận, tiếc là đến

cuối cùng thì không được như ý nguyện.



“Yên tâm đi! Bọn chúng đã gây chuyện thì Vương Ca nhất định sẽ không tha cho

bọn chúng đâu”. Anna ở bên cạnh cũng phụ họa vào, trên mặt còn mang theo biểu

cảm đắc ý.



“Đủ rồi đấy, chuyện đã như này rồi mà các cậu còn nghĩ nó chưa đủ lớn sao?” Lăng

Tiêu Tiêu nói với mấy người kia một câu rồi đi về phía Lâm Dật.



“Chuyện này cậu chỉ cần xin lỗi một câu là được”.



Lâm Dật nhìn Lăng Tiêu Tiêu mà không hề nhúc nhích.



“Bất luận nói thế nào, nếu như lần này không phải nhờ cậu tôi thì cậu đừng nghĩ

mình được ra khỏi đấy. Là một người con trai, xin lỗi con gái cũng không có gì to tát

cả. Nếu như cậu cảm thấy chúng tôi đi hát với các cậu mà làm tốn tiền của cậu thì

tôi có thể trả lại số tiền đó cho cậu”. Lăng Tiêu Tiêu từ trong túi lấy ra một nghìn tệ

rồi đập thẳng vào mặt Lâm Dật.



“Nhanh lên! Mau xin lỗi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”.



Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.



Sắc mặt của đám Trương Dương đều đỏ ửng, họ đều nắm chặt tay. Rõ ràng là đám

Triệu Mẫn gây chuyện nhưng sao giờ lại bắt Lâm Dật phải xin lỗi. Nhưng bọn họ cho

rằng Lăng Tiêu Tiêu cứu bọn họ ra nên tự biết mình đuối lý, vì vậy mà không dám

mở miệng.



Lâm Dật nhìn mấy đồng tiền dưới chân mình mà không nói gì. Kể cả là hiện giờ cậu

có tiền rồi nhưng cũng không thể chấp nhận được việc làm cầm tiền đập lên mặt

người khác như vậy.



Có thể dùng nhiều cách để phát huy tác dụng của tiền nhưng chỉ có một việc duy

nhất không thể đó là dùng nó để làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác.



Lâm Dật cúi người xuống rồi nhặt đồng tiền ở trên đất.



Hành động này khiến Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy rất không vừa ý. Trong mắt cô, người

nhặt những đồng tiền như này, đúng là đê tiện đến cực điểm rồi.



“Lâm Dật! Cậu…” Trương Dương nói với giọng bất lực.



Lâm Dật dùng tay lau đồng tiền rồi tiện tay đưa cho Trương Dương, nói: “Cậu cầm

lấy số tiền này, tớ còn có việc tớ đi trước đây. Các cậu không cần đi cùng đâu”.



Lâm Dật không quay đầu lại mà rời đi luôn.



“Đúng là đồ vô dụng, loại đàn ông này đúng là mất mặt”. Triệu Mẫn nói một câu

châm biếm, lúc này cũng không thèm để ý xem bọn họ có xin lỗi bọn mình không.



Theo như cô ta thấy, dáng vẻ vô dụng của Lâm Dật khiến cô ta chẳng còn hứng thú

đi chửi mắng hay bắt nạt nữa. Còn Lăng Tiêu Tiêu lúc này thì đờ đẫn nhìn bóng

dáng Lâm Dật rời đi.



Không biết tại sao, cô lại cảm thấy ánh mắt ban nãy mà Lâm Dật nhìn cô thật sự rất

kỳ quái.

Chương 12



Tiễn các bạn rời đi, Lâm Dật mới đi về phía xe đang đợi mình.



Có một số chuyện cậu không muốn nói với Lăng Tiêu Tiêu. Cậu biết là lần này đám

Vương Ca không thể ra ngoài được.



Lăng Tiêu Tiêu cứ tưởng rằng tất cả là nhờ công lao của cậu cô ấy nhưng Lâm Dật

cũng không quan tâm. Dù sao thì sau chuyện này, hai người họ cũng không thể nói

chuyện với nhau được nữa



Lâm Dật ngồi trong xe rồi lấy điện thoại ra định chơi game nhưng lúc này điện thoại

lại hết pin.



Nhìn màn hình đen sì mà Lâm Dật đột nhiên có chút cô đơn, có chút vô vị, không

biết lúc này mình nên làm gì.



Cuộc sống của cậu trước đây đều xoay quanh An Hinh, người con gái đó là toàn bộ

thế giới của cậu. Nhưng giờ đây cô ta đã thành người con gái của Lưu Minh nên

trong lòng Lâm Dật thấy trống rỗng, nhất thời mất đi mục tiêu của cuộc sống. Cậu

bất lực thở dài một hơi.



“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Chú tài xế thấy vậy liền quan tâm hỏi Lâm Dật một

câu.



“Tôi không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến một số việc thôi”.



“Thiếu gia! Có một chuyện tôi nhất định phải nói với cậu. Sáng sớm ngày mai,

Vương Hải chắc sẽ được thả ra. Có lẽ gã sẽ đến trường gây phiền phức cho cậu.

Nhưng cậu đừng lo, chúng tôi đã sắp xếp người bảo vệ an toàn cho cậu rồi. Có tình

hình gì thì sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ cậu”.



“Sao gã lại được thả ra, không phải nói là một mẻ bắt hết sao?” Lâm Dật nghi hoặc

hỏi.



“Theo như chứng cứ hiện giờ chúng tôi nắm được thì không thể đẩy Vương Hải vào

chỗ chết được. Nhiều nhất chỉ có thể cấu thành phạm tội hình sự thôi. Với khả năng

của gã thì rất có thể tội này sẽ đổi thành án thông thường và xử lý hành chính thôi.

Chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể giam giữ gã bốn mươi tám tiếng đồng hồ”.



Lâm Dật hít một hơi thật sâu, rõ ràng là có chút thất vọng.



“Thiếu gia cậu không cần lo lắng. Mặc dù chuyện này không đẩy gã đến vực thẳm

được nhưng chúng tôi vẫn còn cách khác. Người của chúng tôi đã điều tra được

Vương Hải đang bí mật giao dịch tiền giả, địa điểm là KTV và một số câu lạc bộ gần

trường học. Hiện giờ phía cảnh sát đang bày trận rồi, có cơ hội là sẽ ép chết gã ta”.



Lâm Dật có chút bất ngờ, cậu không ngờ là Vương Hải lại dám làm chuyện này.



Lâm Dật là người vô cùng căm ghét việc làm tiền giả. Bởi vì trước đây khi cậu đi làm

thêm, thường xuyên nhận phải một số đồng tiền giả. Mỗi lần như thế cậu đều bị ông

chủ mắng.



Thật không ngờ vùng này lại xuất hiện tiền giả tràn lan vậy, không ngờ nữa là, kẻ

cầm đầu lại là Vương Hải.



“Tôi biết rồi! Các người nhất định phải nắm bắt cơ hội để nửa đời còn lại của gã phải

ngồi trong nhà tù”. Nói xong, Lâm Dật cảm thấy hơi mệt nên dựa vào ghế ngủ thiếp

đi.



Xe dừng lại ở bệnh viện tư nhân của bà Tô Duyệt Như.



Sở An Nhiên mặc bộ đồ y tá tư nhân đi giày cao gót đi đến trước xe rồi mở cửa xe

ra.



“Thiếu gia! Cuối cùng thì cậu cũng đến đây”.



Lâm Dật nhìn Sở An Nhiên mặc đồ đồng phục mà không nhịn được cười, nói: “Cô

mặc đồ y tá vẫn đẹp hơn, sau này đi ra ngoài cũng mặc như này nhé!”



“Thiếu gia! Phu nhân biết chuyện của cậu rồi, phu nhân đang nóng lòng chết đi

được mà cậu vẫn còn nói chuyện kia”.



Sở An Nhiên vừa nói dứt lời thì Tô Duyệt Như với vẻ mặt lo lắng đã chạy đến.



“Con à, con không sao chứ? Đám người kia có làm con bị thương không?” Tô Duyệt

Như sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Dật mà tức giận nói: “Đây là bị kẻ nào đánh

đây?”



Lâm Dật cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Tô Duyệt Như. “Con không

sao đâu, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa rồi. Có chú ba giúp nên người trong cục Cảnh

sát cũng quan tâm đến con”.



Lâm Dật biết mối quan hệ giữa mẹ đẻ của mình và chú ba không được tốt lắm. Cậu

muốn làm dịu mối quan hệ giữa họ nên mới nói như thế.



“Được được được, không sao là tốt rồi. Làm mẹ lo chết đi được, cũng may là có chú

con, nếu không thì mẹ sẽ đến đó tìm con”.



Trước đây, trong lòng bà Tô Duyệt Như chỉ có oán hận Hà Chấn Nam, nhưng sau

khi tìm thấy con trai thì nỗi hận cũng giảm đi chút. Hiện giờ Hà Chấn Nam lại giúp

con mình như vậy nên cũng coi như dịu đi chút.



“Chú con không đến cùng sao?” Bà Tô Duyệt Như thấy trong xe không còn ai nên

không kìm nổi mà hỏi.



“Chú ấy nói có việc phải giải quyết nên chú ấy đi trước rồi ạ”.



Tô Duyệt Như gật đầu rồi dẫn Lâm Dật vào trong bệnh viện kiểm tra.



Là bệnh viện tư nhân lớn nhất của vùng này nên bất luận là vị trí địa lý, môi trường

hay những thiết bị bên trong thì đều là cực phẩm.



Kết cấu trong bệnh viện không giống hoàn toàn với bệnh viện thông thường. Nhìn

tổng thể thì nó giống phong cách biệt thự châu Âu hơn. Mặc dù không lớn nhưng

theo xu hướng cách điệu.



Sở An Nhiên dẫn Lâm Dật đến phòng bệnh, sau đó cô cẩn thận tháo băng gạc ra.



“Thiếu gia! Có cần phải lau người cho cậu không?” Sở An Nhiên hỏi mà sắc mặt hơi

đỏ lên.



“Không cần, không cần đâu”.



Sắc mặt Lâm Dật cũng đỏ ửng, cậu nhìn bà Tô Duyệt Như với sắc mặt căng thẳng.

Mặc dù rất muốn thế nhưng cậu cảm thấy không thích hợp cho lắm, đặc biệt là mẹ

cậu còn ở đây.



“Được rồi con trai! Con nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con”. Tô Duyệt Như

sờ lên khuôn mặt của Lâm Dật, nói.



Lâm Dật cười, gật đầu.



“An Nhiên! Chuyện ở đây giao cả cho cô nhé. Chăm sóc tốt cho thiếu gia, thiếu gia

mà xảy ra chuyện gì thì tôi cứ lôi cô ra hỏi đấy”.



Sở An Nhiên gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào.



Sau khi bà Tô Duyệt Như rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Sở An Nhiên.



Cách vị trí gần với Sở An Nhiên, lúc này Lâm Dật mới nhìn kỹ một lần thân thể Sở

An Nhiên từ trên xuống dưới. Đặc biệt là bộ đồ y tá bó sát người cùng với đôi chân

dài miên man khiến Lâm Dật nghĩ đến tình tiết trong mấy bộ phim.



Sở An Nhiên khiến người ta trầm mê, cũng khiến Lâm Dật không kìm nổi mà muốn

véo một cái trên đùi cô.



“Thiếu gia! Cứ nhìn nữa là cậu sẽ bị xịt máu mũi ra đấy”.

Chương 13

Sau khi xử lý xong băng gạc trên người Lâm Dật, Sở An Nhiên liền lấy ra một chiếc

gối rồi dựa vào phía sau đầu Lâm Dật.



“Thiếu gia! Vết thương ở trên đầu cậu vẫn chưa hồi phục hẳn nên vẫn phải chú ý

hơn, đừng đụng chạm linh tinh”.



Lâm Dật gật đầu nhưng cũng không quên thưởng thức mùi nước hoa trên người Sở

An Nhiên.



“Cảm ơn cô về chuyện ngày hôm nay”.



Lâm Dật biết chuyện xảy ra ở KTV, chắc hẳn Sở An Nhiên cũng có giúp đỡ.



Quả đúng như vậy! Sở An Nhiên khi nhận được tin nhắn thì đến đúng địa điểm để

đón Lâm Dật. Nhìn thấy Lâm Dật cùng mấy người bạn đang xảy ra mâu thuẫn với

đám Vương Hải, cô biết được tính nghiêm trọng của sự việc nên lập tức liên hệ với

Hà Chấn Nam. Nếu không thì chuyện đâu có được giải quyết dễ dàng như vậy.



“Cậu cũng biết à? Tôi còn tưởng cậu không biết cơ!” Sở An Nhiên mỉm cười rồi lau

người cho Lâm Dật.



Lúc này Lâm Dật có chút ngượng ngùng.



“Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?” Sở An Nhiên ho khan hai

tiếng, nói.



Lâm Dật thu lại ánh mắt đang nhìn lén ngực của Sở An Nhiên, lúc này mặt cậu đỏ

bừng, nói: “Chẳng còn cách nào khác! Ai cũng thích nhìn những thứ đẹp mà…”



Sở An Nhiên khi nghe thấy lời này thì vui như mở cờ trong bụng. Con gái ai cũng

thích được người khác khen, kể cả là bản thân mình không thiếu gì người khen

ngợi.



“Được rồi, được rồi! Cậu cũng nhìn đủ rồi đấy, mau nghỉ ngơi đi. Tôi nghỉ ngơi ở

phòng y tá bên cạnh, có chuyện gì cậu cứ dùng máy thông báo này để thông báo

cho tôi. Chỉ cần cậu ấn một tiếng là tôi sẽ đến ngay lập tức”.



Lâm Dật nhìn cái máy đó rồi lộ ra nụ cười đểu.



“Thứ này cậu đừng lấy ra để nghịch đấy nhé”. Sở An Nhiên không yên tâm, nhìn

Lâm Dật một cái, sau đó thu dọn hòm thuốc rồi rời đi.



Lâm Dật lấy điện thoại ra để sạc pin. Lúc mở wechat lên thì nhìn thấy lời mời kết

bạn đã được chấp nhận. Cậu nhớ lại lúc ở trong KTV nên cậu đã biết đó là ai.



Lâm Dật do dự một lát rồi gửi một tin nhắn: “Chào cô”.



Đối phương phải một lúc lâu mới trả lời lại một câu: “Tôi phải ngủ đây. Chúc ngủ

ngon”.



Sự lạnh lùng khó hiểu này khiến Lâm Dật có chút bất ngờ. Nhưng đó chỉ là gặp gỡ

nhau có một lần nên Lâm Dật cũng không oán trách gì.



Toàn thân mệt mỏi giúp Lâm Dật dễ dàng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cậu không

thể nào quên được đôi chân dài miên man của Sở An Nhiên.



……………..



Sau khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Vừa mở mắt ra, cậu đã liếc

nhìn đôi chân dài miên man với tất da chân màu trắng của Sở An Nhiên.



“Thiếu gia! Cậu có tinh thần thật đấy”. Sở An Nhiên liếc nhìn bên dưới của Lâm Dật

một cái, trong lời nói kèm theo ngữ khí khá nặng.



Lâm Dật có chút ngượng ngùng, cười rồi che đậy lại.



“Y tá của bệnh viện tư nhân chăm chỉ thật đấy”. Lâm Dật liền chuyển chủ đề nói.



“Phu nhân đã dặn là nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu gia nên tôi tất nhiên sẽ

làm việc tận tụy rồi”. Sở An Nhiên vừa cười vừa rửa mặt cho Lâm Dật.



Bàn tay nhỏ bé dịu dàng của con gái vỗ nhẹ lên mặt mình khiến cho Lâm Dật có

chút không kìm chế được. Cậu đã bao giờ được con gái chăm sóc tận tình như này

đâu.



Sau khi giúp Lâm Dật chỉnh sửa mọi thứ xong xuôi, Sở An Nhiên lái xe đưa Lâm Dật

đến trường.



Trên đường đi, Lâm Dật không hề rời mắt khỏi thân thể của Sở An Nhiên. Con

ngươi trong mắt cậu hận nỗi không thể dán lên người Sở An Nhiên.



Cuối cùng cũng đến trường, Sở An Nhiên ấn còi mấy lần để nhắc nhở học sinh

nhường đường.



“Thiếu gia! Cậu mà nhìn nữa là sẽ muộn học đấy”.



Lâm Dật ho khan một tiếng rồi lấy điện thoại ra nhìn giờ: “Vẫn còn sớm mà”.



“Vậy cậu định ở đây đến khi nào nữa?” Sở An Nhiên không vội gì, cô duỗi thẳng đôi

chân dài lắc lư ở trước mặt Lâm Dật.



Mặc dù Lâm Dật không muốn nhưng đành phải xuống xe.



“Thiếu gia! Buổi tối cậu cứ ở đây đợi tôi! Tôi sẽ đúng giờ đến đón cậu”. Sở An Nhiên

mỉm cười một cái rồi lái xe rời đi.



Trên đường về, tâm trạng Sở An Nhiên cứ thay đổi không ngừng: “Tên nhóc này

thoạt nhìn cũng đâu có ngoan lắm. Cậu ta cứ nhìn vào đôi chân của mình, lẽ nào

mình chỉ thu hút cậu ta ở điểm này thôi sao?”



Còn ở bên kia, Lâm Dật không muốn quá kiêu căng nên nơi mà cậu xuống xe cách

cổng trường tận hơn một trăm mét nữa.



Cậu vừa bước vào cổng trường thì một chiếc xe thể thao màu đen lướt qua người

cậu rồi tạo thành hình vòng cung ở trước mặt cậu.



Sự xuất hiện của chiếc xe này thu hút vô số ánh nhìn. Chiếc xe dừng lại cách Lâm

Dật không xa. Khi rèm xe được kéo sang một bên, Lâm Dật nhìn thấy ngồi bên trong

xe là hai người Lưu Minh và An Hinh.



“Ai yo! Được thả ra rồi à? Xem ra Vương Ca kia cũng không lợi hại lắm nhỉ. Đến loại

người như mày mà gã ta cũng không làm gì được”.



Nhưng Lâm Dật chọn cách không để ý gì đến hắn ta.



“Sao thế, không vui à? Là vì tao nói gì không nên nói hay là tao đang ôm người con

gái mà mày từng yêu thương?” Lưu Minh lớn tiếng nói, âm thanh thu hút sự chú ý

của không ít học sinh.



“Anh yêu à, anh đừng có nói em là bạn gái của hắn mà, như vậy mất mặt lắm”. An

Hinh cố tình nũng nịu với Lưu Minh ở trước mặt Lâm Dật.



Cô ta muốn nhìn xem tên vô dụng như Lâm Dật sẽ vô dụng đến mức nào. Cô ta

cảm thấy, việc mình rời xa Lâm Dật là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời

mình.



“Thằng này đúng là muốn ăn đòn đây mà, rõ ràng là không vui mà còn cố tỏ ra mình

không sao. Chỉ tiếc là Vương Hải chưa để nó phải chịu khổ. Nhưng không cần vội,

sớm muộn gì anh cũng xử lý nó”. Lưu Minh trong lúc nói nhưng đôi tay vẫn không

ngừng sờ mó lên đùi của An Hinh.



Những học sinh ở xung quanh đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng An Hinh thì

không để ý chút nào.



“Anh yêu à, em có cách. Hôm nay người ta tổ chức sinh nhật, anh bảo tên ăn mày

thối tha này cũng đến tham gia đi. Đến lúc đó anh muốn sỉ nhục thế nào thì tùy ý

anh”.



Lưu Minh nói có phần không chắc chắn: “Bảo bối! Bọn em đã chia tay rồi, em có

chắc chắn là hắn sẽ đến không?”



“Anh yên tâm đi! Lâm Dật vẫn là con chó của em, hắn không bỏ em được đâu. Chỉ

cần em nói một câu thì hắn chắc chắn sẽ ngoe nguẩy đuôi mà chạy đến thôi”.

Chương 14



An Hinh cứ tưởng rằng Lâm Dật sau khi bị mình đá văng đi như vậy, chắc chắn sẽ

khóc lóc chết đi sống lại rồi quỳ dưới chân mình và cầu xin được tiếp tục ở bên

mình.



Nhưng Lâm Dật lại không hề làm thế. Vì thế mà An Hinh cảm thấy trong chuyện này,

cô ta chưa thỏa mãn được tính tự phụ của mình. Cô ta không cam lòng, cô ta muốn

báo thù bằng được người con trai này.



Trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ta phải để Lâm Dật mất mặt trước tất cả mọi

người, sau đó tìm cách chế giễu cậu. Nghĩ tới đây mà trên mặt An Hinh lộ ra vẻ

hưng phấn khó hiểu.



Lúc này, Lâm Dật đã quay về ký túc xá. Cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người anh

em. Bọn họ ngồi cùng nhau, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.



“Người anh em à, xin lỗi nhé! Chuyện xảy ra tối hôm qua là do tớ không phải, tớ xin

lỗi”. Trương Dương khom người trước mặt Lâm Dật rồi nói với giọng thành khẩn.



Lâm Dật ngây người ra rồi lập tức kéo chặt cậu ta, nói: “Không sao đâu, tớ cũng

không trách cậu mà”.



“Đều do tớ không tốt, tớ thật sự không ngờ là Lăng Tiêu Tiêu lại làm ra việc như thế.

Tớ biết là lời nói của nó rất làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.



Lâm Dật nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu”.



“Cậu đừng nói thế nữa! Nó cầm tiền đập vào mặt cậu, tớ thật không ngờ nó lại là

con người như vậy”. Trên mặt Trương Dương tràn đầy sự oán hận.



Lâm Dật cười rồi vỗ vào vai Trương Dương, nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy có

lỗi thì để tớ đánh hai cái xả giận đi”.



Lâm Dật chỉ nói đùa, ai ngờ Trương Dương lại ưỡn ngực ra nói: “Cậu đánh đi”.



Lâm Dật cười ha ha rồi nắm quyền khẽ đánh hai cái vào ngực của Trương Dương.



Lâm Dật thật sự không hề tức giận. Thật ra cậu cảm thấy con người Lăng Tiêu Tiêu

không xấu, ít nhất khi xảy ra chuyện cô ấy còn liên hệ với cậu mình để đi bắt người.

Điều này chứng tỏ tâm địa cô không xấu xa đến vậy.



Lúc này, Lâm Dật đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi cậu xoay người hỏi Tống Phán

Tử: “Phán Tử! Nghe nói thời gian trước cậu có thi bằng lái xe à?”



Tống Phán Tử sững người ra, sau đó gật đầu nói: “Ừ có thi, thi thời gian trước

nhưng tiếc là không có xe để mà lái”.



“Ha ha, sau này cậu sẽ có xe để lái rồi. Tớ muốn mua một cái nhưng không biết

mua cái nào tốt. Cậu có hiểu gì về xe không? Trong các cậu ai hiểu về xe thì đi xem

cùng với tớ”. Lâm Dật không thích lúc nào cũng phải có Sở An Nhiên đưa đón. Để

một cô gái làm tài xế cho mình, cậu cảm thấy hơi ngại.



Nếu như Tống Phán Tử có bằng lái rồi thì vấn đề tài xế coi như được giải quyết,

nhân tiện còn luyện thêm được kỹ năng lái xe cho Tống Phán Tử nữa.



Tống Phán Tử từng nói mơ ước của cậu ta là làm tài xế cho người có tiền. Vì thế

mà Lâm Dật cảm thấy hiện giờ mình có thể giúp cậu ta hoàn thành ước nguyện đó.



“Người anh em, cậu chắc chắn muốn mua xe hả? Bọn tớ biết nhà cậu mới được

đền bù giải phóng mặt bằng nhưng nếu như mua xe chỉ để khoe khoang thì chúng

tớ không bao giờ đồng ý”. Mấy anh em đắng lòng mà khuyên Lâm Dật.



Lâm Dật cười rồi giải thích: “Yên tâm đi, tiền mua xe chắc chắn nằm trong phạm vi

tớ có thể chi trả được. Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này có xe thì tìm việc cũng

thuận tiện hơn chứ”.



Mấy người khi nghe xong cũng cảm thấy cần thiết nên không nói gì nữa.



Bọn họ thương lượng một lúc rồi lập tức xuất phát. Họ đến đại lý xe rồi trực tiếp đi

về hướng con xe Passat loại mới nhất.



Lâm Dật nhìn thấy nhưng cảm thấy không vừa ý lắm. Bởi kiểu dáng bên ngoài của

con xe này hơi trầm, thoạt nhìn khá nặng, thiếu mỹ quan.



“Cậu không thích à? Con xe này có thể tích lớn, hơn nữa trục lái dài, cả nhà ngồi

trong này cũng không có bất cứ vấn đề gì. Thoạt nhìn thì cũng có thể diện phết đấy,

bố cậu lái cũng được”. Tống Phán Tử sắc mặt đắc ý giới thiệu cho đám Lâm Dật.



Nhưng Lâm Dật lại lắc đầu. Tống Phán Tử thấy thế thì liền chuyển mắt sang hàng

xe khác.



“Cậu thấy cái này thế nào? Đây là hàng của Mỹ, so với con xe trước, bất luận về

trục xe hay không gian thì đều lớn hơn nhiều. Chỉ có điều giá cả không rẻ đâu nha,

hơn nữa còn tốn xăng lắm đó”.



Tống Phán Tử nói bã bọt mép mà Lâm Dật dường như vẫn không có hứng thú gì.

Cậu xoay người đi về hướng đối diện.



Loạt xe này, bất luận về đẳng cấp hay giá cả đều không giống với những cái mà

Tống Phán Tử vừa giới thiệu.



Land Rover, Porsche, BMW…Những con xe đẳng cấp như này đều khá hút mắt.



“Này, không phải là cậu đã nhắm con xe ở đây đấy chứ?” Tống Phán Tử hỏi với sắc

mặt vô cùng căng thẳng.



“Những con xe này đắt lắm, toàn thuộc hàng trăm vạn trở lên. Cậu không thích mấy

xe ban nãy thì cùng đừng mua loại này, lãng phí quá. Chúng ta mua loại hơn mấy

loại ban nãy một chút cũng được chứ không cần mua loại này đâu”.



Lâm Dật hỏi: “Những con xe này đều tốt phải không, chẳng trách mà nhìn nó lại đẹp

vậy”.



“Đúng là lời nói thừa mà! Con xe ở trước mặt cậu không dưới một trăm vạn đâu”.



Lâm Dật lắc đầu, nói: “Giá cả cũng được, xe nhìn cũng đẹp. Chỉ có điều không gian

hơi nhỏ, tớ thích cái nào to hơn một chút”.



Dù sao thì cũng lớn lên ở nông thôn nên điều mà Lâm Dật xem trọng là tính thực

dụng. Cậu cảm thấy cứ cái nào có thể tích lớn thì đó chắc chắn là hàng tốt.

Chương 15



Lâm Dật mang theo suy nghĩ đó đi về hướng chiếc xe màu trắng ở chỗ ngoặt mà

mọi người đang xúm lại.



“Cái xe này đẹp này”. Lâm Dật khẳng định về chiếc xe.



“What! Cậu điên à, cái này là Mercedes-Benz G đấy, cậu lại muốn mua nó á?” Câu

nói này của Tống Phán Tử liền thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh đó.



“Chưa nói đến giá cả, chỉ riêng khoản bảo dưỡng và tiêu hao xăng đã khiến cậu

không đỡ nổi rồi. Nếu cậu muốn mua nó thì ít nhất cũng phải tầm hai trăm vạn”.



Loại xe này, ngoài việc dùng để thể hiện đẳng cấp ra thì thật sự không có điểm thực

dụng nào cả. Người bình thường như Lâm Dật thì sao có thể đỡ nổi chứ.



“Loại xe này, cứ coi như những nhà giàu mới nổi mua được nó thì không cũng nuôi

được nó”. Tống Phán Tử thật sự không khuyến khích Lâm Dật lấy con xe này.



Nhưng Lâm Dật lại không thấy sốt sắng chút nào. Cậu nhìn con xe hai cái rồi quay

đầu nói với Tống Phán Tử: “Con xe này cậu có lái được không?”



“Chắc chắn là được rồi! Con này mà lái thì phê lắm”. Thật ra Tống Phán Tử rất thích

dòng xe hạng sang như này nhưng lại không dám nghĩ đến.



“Vậy thì lấy xe này đi”. Lâm Dật nói thẳng một câu.



Chỉ có điều kỳ lạ là, Lâm Dật đã mở miệng muốn mua xe rồi nhưng nhân viên bán

hàng vẫn không lại chỗ cậu. Có lẽ cảm thấy các cậu còn là sinh viên nên không có

tiền mua.



“Lâm Dật, cậu điên rồi sao? Thực tế một chút đi, dự tính chi tiêu của cậu có cho

phép cậu làm chuyện ngốc nghếch này không?”



Lâm Dật lắc đầu.



“Có nhân viên bán hàng ở đây không? Có thể giới thiệu qua cho tôi về tính năng của

chiếc xe này được không?”



Chưa đợi Lâm Dật mở miệng thì bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người con

gái, cô nói ra những lời mà Lâm Dật chưa kịp nói.



Cô gái đẹp này tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc buông dài, trên mặt trang điểm nhẹ,

thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.



Cô hỏi xong còn tưởng đám người Lâm Dật là người bán xe nên nói: “Phiền các anh

giới thiệu qua tính năng của xe này cho tôi được không?”



“Xin lỗi, chúng tôi không phải là nhân viên bán hàng”. Đám người Trương Dương

thật sự lo là Lâm Dật sẽ mất mặt nên khẽ kéo áo của Lâm Dật rồi bảo cậu đừng tiếp

tục ở đây nữa.



“Cô à, chiếc xe này là tôi để ý đến trước”. Lâm Dật không rời khỏi đó mà nói với cô

gái đó kèm theo sắc mặt nghiêm túc.



“Sao cơ?” Cô gái lộ ra biểu cảm khó hiểu.



“Chiếc xe này là tôi để ý đến trước”. Lâm Dật nói lại một lần nữa.



“Này anh bạn nhỏ! Cậu có biết đây là xe gì không? Nó đáng giá bao nhiêu cậu có

biết không? Cứ coi như bố mẹ cậu là nhà giàu mới nổi thì cậu cũng không mua nổi

đâu”. Cô gái đó nói với sắc mặt châm biếm.



Lâm Dật cảm thấy bất lực, vì tại sao ai cũng cảm thấy cậu nghèo vậy? Trong thẻ

ngân hàng của cậu có một trăm triệu tệ nên thừa sức mua chiếc xe này mà.



“Thật ngại quá! Chiếc xe này là tôi đã để ý đến trước rồi nên phiền cô đi xem con xe

khác đi”. Lâm Dật không hề nhường bước mà tiếp tục nói.



“Cậu…” Trong mắt cô gái đó tràn đầy sự phẫn nộ, cô ta rất muốn mắng người.



Sao con người này lại không biết điều như vậy, thật sự nghĩ là cậu ta có thể mua

được nó sao?



Một tiếng bước chân truyền đến, một nữ nhân viên bán hàng mặc đồng phục vội vã

bước lại, nói: “Thưa cô, thật sự xin lỗi, ban nãy tôi mải nói chuyện kinh doanh bên

kia nên làm lỡ chút thời gian của cô. Xin hỏi cô muốn xem xe phải không ạ?”



Người con gái đẹp kia gật đầu rồi khinh bỉ liếc Lâm Dật một cái, nói: “Nhanh lên

chút, giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, tôi đang vội”.



Nữ nhân viên chỉ biết cười trừ.



“Tôi nói này, đại lý của các người có thể đừng để đám người tạp nham kia vào đây

được không? Làm ảnh hưởng đến hứng thú mua xe của tôi đấy, có biết không?”



Nữ nhân viên trong thoáng chốc như hiểu được ý của cô gái kia nên xoay người nói

với đám người Lâm Dật: “Này mấy cậu, muốn đến xem náo nhiệt thì phiền các cậu

đến chỗ khác. Chỗ chúng tôi không có mô hình xe nên không có gì đáng xem đâu.

Nếu các cậu không muốn đi thì các cậu đến phía quầy kia, ở đó có chỗ nghỉ ngơi lại

còn có nước uống, không thu tiền đâu”. Cô thấy đám Lâm Dật ăn mặc giản dị, lại

giống sinh viên nên cảm thấy họ không thể đến mua xe được.



“Lâm Dật! Hay chúng mình đi xem cái khác đi”. Tống Phán Tử kéo Lâm Dật, nói.



“Chiếc xe này tôi cần ngay bây giờ, nếu cần thiết có thể quẹt thẻ trực tiếp”. Lâm Dật

nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi.



Nữ nhân viên đó lắc đầu, còn tưởng rằng Lâm Dật chỉ nói làm màu thôi nên cô

không để ý đến đám người Lâm Dật mà giới thiệu tính năng của xe cho người con

gái kia.



Đám người Lâm Dật đi vào khu nghỉ ngơi.



“Lâm Dật! Cậu cũng cố chấp quá đấy, chiếc xe này người ta đã muốn lấy rồi, cậu

đừng giữ khư khư ý muốn thế nữa”. Trương Dương khuyên bảo Lâm Dật.



“Nhưng rõ ràng là tớ để ý đến xe đó trước mà”. Những lời của Lâm Dật khiến mấy

người cảm thấy lo lắng. Bọn họ cảm thấy Lâm Dật như đang đánh cược vậy.



Mấy người vẫn đang đờ người ra thì đột nhiên có một nữ nhân viên bước lại. Cô gái

này trông dáng vẻ khá ngọt ngào, hơn nữa thoạt nhìn khó nói lên được sự gần gũi.



“Thưa các anh, các anh muốn mua xe sao ạ?” Nữ nhân viên xinh đẹp liếc nhìn Lâm

Dật một cái, hỏi.



“Vâng! Tôi muốn mua chiếc xe kia”. Lâm Dật chỉ về chiếc xe mà mình đã để ý đến.



Nữ nhân viên có chút không dám chắc chắn, cô nghi ngờ hỏi một câu: “Thưa anh,

anh nói là chiếc xe kia ạ?”



“Đúng vậy! Tôi không xem xe nữa, cô quẹt thẻ giúp tôi”. Lâm Dật không muốn nói lời

thừa thãi nữa mà trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.



Nữ nhân viên nhận lấy thì liếc nhìn chiếc thẻ ngân hàng kỳ lạ trong tay mình. Mặc dù

không tin nhưng cô vẫn thử lấy máy pos của mình ra.



Cô gái ban đầu chỉ muốn thử thôi nhưng ai ngờ giao dịch mấy trăm vạn lại nhanh

chóng được hoàn thành như vậy. Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Cô là nhân viên mới đến, nghiệp vụ vẫn chưa thành thục lắm. Cô còn chưa giới

thiệu nhiều hạng mục cho Lâm Dật nhưng không ngờ Lâm Dật không hỏi gì mà trực

tiếp nhập mật khẩu. Cô còn không hiểu cách kê hóa đơn nữa. Thoắt cái mà đã hoàn

thành được đợt bán hàng lớn nhất trong cửa hàng khiến cô ngây người ra.



Giám đốc kinh doanh ở bên cạnh đột nhiên nhận được tin nhắn giao dịch nên cũng

thấy giật mình. Anh ta đang gọi điện thoại liền nói vài câu rồi cúp máy, sau đó chạy

ra, cung kính nói với Lâm Dật: “Thưa anh! Xin hỏi anh vừa mua xe sao ạ?”

Chương 16



Ở phía bên kia, nữ nhân viên mà lúc đầu không ưa đám người Lâm Dật, giờ đây

đang tươi cười giới thiệu sản phẩm cho khách hàng: “Con xe Mercedes-Benz G500

này được lắp thêm động cơ tăng áp đôi V8, cao nhất có thể đạt tới hơn 400 mã lực,

có đặc trưng hình nêm. Kể cả trong lúc không vận hành thì vẫn có thể cảm nhận

được sự khác biệt”.



“Thông thường những người trong nghề thường đặt cho nó một cái tên hơi bị bá

đạo là “Tên côn đồ mặc vest”.



Chỉ nghe nữ nhân viên giới thiệu một lần mà cô gái xinh đẹp kia dường như đã thấy

hứng thú với chiếc xe ở trước mặt.



Cô ta nhìn đồng hồ Rolex trên tay rồi có chút gấp gáp hỏi nữ nhân viên: “Hiện giờ có

xe không?”



“Có rồi ạ. Xe kiểu cỡ này hiện giờ đại lý chỉ có duy nhất một chiếc ạ”.



“Vừa hay hôm nay đại lý chúng tôi có tổ chức hoạt động nên nếu bây giờ cô lấy xe

thì chúng tôi có thể bù lại năm vạn trên cơ sở ưu đãi 13%, đồng thời còn tặng một

năm bảo dưỡng miễn phí nữa”.



Nếu như đơn hàng hôm nay mà thành công thì mình sẽ nhận được lợi ích rất lớn, vì

thế mà nữ nhân viên vô cùng nhiệt tình.



“Vậy thì được! Tôi sẽ thanh toán và lấy xe luôn, cô kê hóa đơn cho tôi”. Người con

gái xinh đẹp kia nghe thấy vậy thì gật đầu rồi khẽ nói.



Giá cả của con xe này không dưới hai trăm vạn. Đối với cô ta mà nói thì đúng là có

chút xa xỉ thật nhưng cũng không ảnh hưởng tới gì. Điều quan trọng nhất là, cô quá

thích chiếc xe ở trước mặt.



Càng là những người phụ nữ trưởng thành thì trong lòng họ luôn ẩn giấu một sự bất

an. Và con xe này lại phù hợp với suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.



‘Siêu xe’- chỉ nghe đến tên gọi này thôi là cô đã thấy có hứng thú không nói nên lời

rồi.



“Tiểu Hồng! Mau lại đây giúp khách hàng lau xe đi, nhân tiện lấy quà lại đây nữa”.

Giám đốc kinh doanh cầm giẻ lau lại rồi vội vàng đi đến trước xe.



“Sếp đã biết rồi sao ạ? Em hiện giờ đi kê hóa đơn cho khách đã, lát nữa sẽ giúp

khách hàng lau xe”. Nữ nhân viên nhận lấy giẻ lau, cười gật đầu. Sau đó cô ta quay

sang nhìn Lâm Dật với vẻ khinh bỉ.



“Còn kê hóa đơn gì nữa? Người ta đã thanh toán rồi, mau lại lau xe đi. Đợi lát nữa

mang hết quà lại đây”.



“Sao cơ? Thanh toán rồi sao?” Nữ nhân viên với sắc mặt mơ hồ hỏi. Rõ ràng là

mình chưa kê hóa đơn thì sao lại thanh toán tiền rồi?



Cô quay đầu lại hỏi cô gái xinh đẹp ở phía sau một câu: “Thưa cô, cô đã thanh toán

rồi sao ạ?”



Cô gái kia liền lắc đầu.



Nữ nhân viên cảm thấy nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dật, bỗng nhiên cô có một dự

cảm không ổn.



“Tiểu Hồng, cô đang nghĩ cái gì vậy? Vị khách này đã thanh toán rồi, bây giờ muốn

lấy xe. Cô cứ đờ người ra đấy làm gì vậy?” Giám đốc kinh doanh với sắc mặt không

vui, sau đó đến bên cạnh cô gái xinh đẹp cười nói: “Thành thật xin lỗi quý khách,

mấy phút trước chiếc xe này đã được vị khách kia mua rồi ạ. Chúng tôi có thể đưa

quý khách đến khu triển lãm khác để xem, có thể sẽ có xe phù hợp với cô hơn”.



Cô gái xinh đẹp nhau mày, biểu cảm vô cùng kỳ dị. Cô ta không ngờ rằng nhóc con

kia lại thật sự mua chiếc xe đó. Cô ta có chút không tin, quay đầu lại nhìn Lâm Dật

và hỏi: “Chiếc xe này là cậu mua?”



Lâm Dật gật đầu.



Cô gái với vẻ mặt phức tạp, sau khi hít một hơi thật sâu thì nói với Lâm Dật bằng

ngữ khí ra lệnh: “Vậy chúng ta thực hiện một giao dịch đi”.



Lâm Dật sững người ra, còn người con gái đó đi lên trước, ghé gương mặt xinh đẹp

của mình đến bên tai Lâm Dật nói: “Cậu đưa xe cho tôi, tối hôm nay tôi sẽ mời riêng

cậu ăn cơm”.



Cô ta đi giày cao gót nên chiều cao ngang ngửa với Lâm Dật. Trong lúc cô ta

nghiêng người, Lâm Dật lén nhìn khe trước ngực cô ta, lập tức có chút kích động.

Sau đó cô ta lại hỏi: “Sao, cậu thấy được không?”



“Không được! Cô hãy đi xem chiếc xe khác đi”. Lâm Dật không phải là kẻ ngốc,

người con gái này không phải là người bình thường, sao có thể tùy tiện đi ăn cơm

riêng với cậu được.



“Cậu…”



Cô ta tên là Trần Ngữ Yên, cô ta quả thật muốn đùa giỡn Lâm Dật. Cô ta cảm thấy

không có người đàn ông nào có thể từ chối mình được. Nhưng kết quả là Lâm Dật

lại từ chối nên cô ta vô cùng tức giận, hỏi: “Cậu tên là gì?” Trần Ngữ Yên cắn môi

gợi cảm của mình, sắc mặt oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.



Lâm Dật nhìn cô ta trở mặt nhanh nên cảm tình ban nãy đối với cô ta cũng giảm đi

hẳn. Cậu trả lời: “Tôi tên là Lâm Dật!”.



“Được, được lắm! Lâm Dật đúng không! Cậu hãy đợi đấy, chuyện ngày hôm nay tôi

sẽ không bỏ qua như vậy đâu”. Nói xong, Trần Ngữ Yên giậm giày cao gót một cái

rồi tức giận bỏ đi.



Lâm Dật nhún vai, xoay người nói với giám đốc kinh doanh: “Tôi có thể lấy xe rồi

chứ?”



Giám đốc kinh doanh khách khí cười nói: “Tất nhiên là được ạ, tôi sẽ đi lau xe cho

quý khách, sau đó lái ra ngoài giúp quý khách ạ”.



Con xe Mercedes lái ra khỏi đại lý mà nữ nhân viên bán hàng lúc đầu vẫn còn ngây

người ra. Cô đã bỏ lỡ đơn hàng gần mười vạn nên cô rất không cam tâm nhưng cô

không biết nên làm thế nào.



………………



Tống Phán Tử lái xe vô cùng cẩn thận, cậu ta căng thẳng như người vừa mới học

lái vậy. Cậu không thể ngờ rằng mình lại được lái chiếc xe tốt như nào.



“Người anh em, nhà cậu rốt cuộc được bồi thường bao nhiêu tiền vậy?” Trương

Dương đột nhiên mở miệng hỏi.



Lâm Dật cười, nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Tốt nhất nên nghĩ đến chuyện xe cộ đi

đã, sau này các cậu muốn lái xe này thì lái, tiền xăng dầu tớ sẽ bỏ ra hết. Nhưng

nếu như tớ muốn dùng xe thì các cậu nhất định phải làm tài xế cho tớ đấy. Thế nào?

Có được không?”



“Woa! Thật hay đùa đấy, cậu để bọn tớ tùy ý lái xe sao?” Lý Hạo trợn trừng mắt,

không dám tin mà cứ thế nhìn Lâm Dật.



“Ha ha, sau này có cái để chơi rồi. Lái con xe này đi tán gái thì gái đổ là cái chắc”.

Tống Phán Tử nói với sắc mặt đắc ý.

Chương 17

Sau một hồi cười nói, Lâm Dật nói lại một lần nữa: “Các anh em, hy vọng các cậu

giữ bí mật giúp tớ về chuyện xe cộ này. Hiện giờ chủ yếu là Tống Phán Tử lái xe,

sau này nếu như có người hỏi xe này là của ai thì cậu cứ nói là của người thân hoặc

của cậu nhé, đừng nhắc gì đến tớ”. Lâm Dật nói thế vì không muốn gây sự chú ý.



“Người anh em, khiêm tốn như vậy là tốt. Chúng tớ không muốn nhìn thấy cậu biến

thành tên Lưu Minh thứ hai đâu. Cái thằng ranh đó lái chiếc xe sang một tí là đã ra

vẻ, đi khắp nơi khoe khoang. Đúng là buồn nôn”. Trương Dương phẫn nộ, nói.



“Ha ha, nếu bây giờ để cho An Hinh biết Lâm Dật đã là người có tiền rồi thì cô ta sẽ

hối hận xanh ruột lại mất”. Lý Hạo nói.



Tống Phán Tử lái xe vòng vài vòng rồi dừng xe ở chỗ đỗ xe gần trường, sau đó vội

vàng quay về trường học.



Lúc vào bên trong phòng học, đám người Lâm Dật chú ý đến ánh mắt kỳ quái của

bạn học xung quanh. Trên mặt họ viết đầy chữ châm biếm, thậm chí còn nhìn với

các kiểu khinh bỉ.



Mặc dù nghi hoặc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, ai nấy tìm chỗ riêng rồi

ngồi xuống.



“Hôm nay làm sao vậy nhỉ, cứ như kiểu chúng ta nợ tiền họ vậy”. Tống Phán Tử sắc

mặt nghi ngờ, nhéo Trương Dương ở bên cạnh.



Mấy người lắc đầu với ý không hiểu tình hình thế nào. Tống Phán Tử là người nóng

tính nên muốn tìm một người để hỏi rõ tình hình nhưng lại bị Trương Dương ngăn

lại.



“Thành thật một chút đi, giờ đang là giờ học, nếu như để giáo sư nóng tính nhìn thấy

thì chỉ e cậu không lấy được bằng tốt nghiệp đâu”. Trương Dương nhỏ giọng nói

một câu với Tống Phán Tử.



Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, cuối cùng mấy người cũng được thở phào

một cái. Tống Phán Tử đi về phía mấy người con gái đang ngồi ở phía trước.



Vẫn chưa kịp đến gần thì tiếng giày cao gót truyền đến bên tai.



“Lâm Dật! Tối nay là sinh nhật của tôi, anh có muốn đến không?” Người nói câu đó

là An Hinh. Hôm nay cô ta trang điểm vô cùng diễm lệ, chiếc váy liền khiến cô trở

nên hoàn hảo hơn. Lối trang điểm đậm khiến cô ta trở nên càng quyến rũ hơn. Lúc

nói chuyện, cô ta còn cố ý để lộ ra đôi chân dài trắng nõn của mình để thu hút Lâm

Dật.



“Sinh nhật sao?” Lâm Dật khẽ hỏi một câu, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn. Cậu biết

hôm nay là sinh nhật của An Hinh.



Kể từ khi quen biết An Hinh, mỗi năm Lâm Dật đều dốc lòng tổ chức sinh nhật cho

cô ta. Cậu từng ghi lại rất nhiều sinh nhật của An Hinh, cũng lưu lại nhiều kỷ niệm

đẹp của hai người.



An Hinh lúc đó vẫn còn đơn thuần trong sáng. Cô ấy rất thích Lâm Dật và đó cũng là

mấy năm mà Lâm Dật cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời.



Nhưng hiện giờ, sinh nhật của An Hinh, cậu chỉ là khách mời được cô ta mời đến.



“Tối nay tôi còn có chút chuyện nên không đến được, chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.



“Hai người đã chia tay rồi, sao phải đến quấy rầy Lâm Dật nhà chúng tôi vậy”. Tống

Phán Tử không để ý nhiều như vậy, trực tiếp bước lại nói.



An Hinh không để ý gì đến cậu ta mà vẫn nhìn Lâm Dật, nói: “Tôi không có ý gì

khác, nói thế nào thì trước đây chúng ta cũng từng là một đôi mà. Trước đây tôi có

gì không phải thì xin lỗi anh. Lẽ nào anh không muốn cho tôi cơ hội sao?”



Nhìn thấy An Hinh thành khẩn như vậy, Lâm Dật thấy có chút khác thường. Còn

mấy anh em ở bên cạnh cũng không ngờ An Hinh lại nói mấy lời này. Lẽ nào cô ta

nghĩ thông suốt rồi?



“Cậu vẫn còn muốn xin lỗi tôi sao?” Lâm Dật cười khổ, hỏi.



“Thời gian trước quả thật là tôi không phải, tôi làm thế cũng chỉ là muốn anh quên

hẳn tôi. Tôi cũng biết là những tổn thương tôi gây cho anh không thể nào bù đắp

được. Tôi không cầu xin anh tha thứ, chỉ mong sắp tốt nghiệp rồi, anh có thể đến

tham gia sinh nhật cuối cùng trong quãng đời sinh viên của tôi. Có được không Lâm

Dật?”



Lâm Dật trầm ngâm một lúc, nhìn An Hinh nói: “Để tôi suy nghĩ đã”.



An Hinh biết là cứ nói tiếp thì cũng không có tác dụng gì nên mới từ bỏ để cậu ta

suy nghĩ: “Thôi được rồi, bất luận thế nào thì tôi cũng sẽ đợi anh đến”.



Nói xong, An Hinh xoay người rời khỏi phòng học. Mấy anh em không dám cắt

ngang cuộc đối thoại giữa Lâm Dật và An Hinh. Đợi An Hinh rời đi, bọn họ cuối cùng

cũng không nhịn được.



“Lâm Dật! Cậu sẽ không tin lời cô ta nói đấy chứ? Cậu phải nhớ xem trước đây cô

ta đã đối đãi với cậu thế nào”. Trương Dương không khách khí rồi nói.



“Đúng thế, không khí trong lớp hôm nay kỳ lạ lắm. Tớ nghi ngờ chuyện này không

đơn giản như vậy đâu”. Lý Hạo cũng phụ họa thêm vào.



Lâm Dật ngồi ở trên ghế mà không nói câu gì. An Hinh là tình đầu của cậu nên cậu

không dễ gì mà quên nhanh được.



An Hinh đến với Lưu Minh là vì hắn ta có tiền. Giờ đây cô ta lại xin lỗi mình, có lẽ là

thật lòng. Bởi sinh nhật cuối cùng này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với những sinh

viên sắp tốt nghiệp như bọn họ.



“Các cậu này! Chắc tớ vẫn đến xem sao, kể cả là đi cho có hình thức”. Lâm Dật

đứng dậy, nói.



Mấy anh em đồng loạt nhìn Lâm Dật. Mặc dù trong lòng không hiểu nhưng chỉ biết

ủng hộ cậu.



“Chúng tớ sẽ lái xe đưa cậu đến đó, cũng là để giữ uy thế cho cậu”.



Lâm Dật lắc đầu, nói: “Không cần đâu, chỉ là tham gia buổi sinh nhật thôi mà, không

cần phải làm lớn thế đâu. Trương Dương đi cùng tớ một chuyến, còn các cậu đợi ở

ký túc xá đi. Lúc về tớ sẽ mua ít đồ ăn đêm rồi chúng ta cùng uống vài chén”.



“Nghe nói Lưu Minh định đến ‘Thiên đường nhân gian’, đó là câu lạc bộ nổi tiếng

nhất ở đây. Cậu chắc chắn là không sao chứ?”



Nghe nói nhân viên phục vụ ở đó cơ bản đều là sinh viên chính quy, ngoại ngữ là

điều kiện cơ bản nhất. Những ai ra vào đó đều là người giàu có, Lâm Dật của trước

đây căn bản là không có tư cách bước chân vào nơi này.





Chương 18

Hai người đến cổng câu lạc bộ, Trương Dương không yên tâm mà nhìn Lâm Dật:

“Lâm Dật này! Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi điện cho tớ đấy. Tớ đợi cậu ở

cổng”.



Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.



Sau khi bước vào, Lâm Dật bị hút mắt bởi câu lạc bộ hoa mỹ diễm lệ trước mặt. Bên

trong được thiết kế theo phong cách sang trọng. Nhân viên phục vụ đứng ở trước

cổng đều là người đẹp, họ đồng loạt mặc váy đồng phục. Đặc biệt là tất da chân

màu da lại càng thu hút các ánh nhìn hơn.



Lâm Dật vào thang máy rồi đi đến một phòng ở tầng ba, sau đó đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng đều chật kín người rồi.



Nhân vật chính là An Hinh và Lưu Minh, hai người xem ra đã trang điểm rất kỹ

lưỡng. Những người ngồi xung quanh, có một số người Lâm Dật cũng quen biết.

Những người đó đều là phú nhị đại của trường. Còn những người khác, mặc dù

Lâm Dật không quen nhưng từ cách ăn vận của họ thì chắc là người có tiền.



Cuộc tụ họp của những phú nhị đại này khiến Lâm Dật không tìm thấy sự tồn tại nào

dành cho mình.



“Anh đến rồi à?” An Hinh cùng Lưu Minh ngồi cùng nhau rồi lại hỏi Lâm Dật.



“An Hinh! Đây là bạn trai cũ của cậu đấy à?” Một cô gái xõa tóc dài, trên người mặc

lễ phục màu trắng nhìn Lâm Dật, nói một cách châm biếm.



“Chúng tớ chia tay rồi, giờ chỉ là bạn bình thường thôi. Hôm nay là sinh nhật tớ nên

bảo anh ta đến ngồi cùng vậy, mọi người đừng có nghĩ linh tinh”. An Hinh lên tiếng

giải thích.



“Nếu đã là bạn trai cũ thì quà sinh nhật hôm nay chắc không tầm thường đâu nhỉ?

Dù sao thì cũng từng yêu nhau mà. Để chúng tớ xem người bạn trai cũ này đối xử

với An Hinh thế nào nào”. Người con gái đó nói một câu mà khiến tất cả mọi người

đều chuyển ánh mắt về phía Lâm Dật.



Lúc này Lâm Dật mới phát hiện ra, trên bàn vẫn chưa bày thức ăn mà toàn là quà.



Những người ngồi ở đây toàn là người có tiền, trên bàn đặt toàn đồ hàng hiệu. Bất

luận là mỹ phẩm hay túi xách đều trên hai nghìn tệ.



“Đến vội quá nên tôi chưa chuẩn bị được gì, chỉ mang đến một cái cốc”. Lâm Dật lấy

ra một chiếc cốc thủy tinh đặt ở giữa đống quà.



“Không phải chứ, chỉ một chiếc cốc cũ nát này sao?” Một cô gái nhuộm tóc vàng

ngồi cạnh An Hinh không kìm nổi mà bật cười.



“Sao cơ, cậu tặng An Hinh nhà chúng tôi chiếc cốc thủy tinh, định nhắc cô ấy là phải

uống nhiều nước nóng à?”



“Đúng thật là! Quà sinh nhật cũng không có lòng một chút. Cái đồ có mấy chục tệ

thế này mà cũng cầm đến được. An Hinh! Sao cậu lại đi yêu cái loại người này cơ

chứ?”



“Đúng là đồ gay mà, chắc là An Hinh nhà chúng ta khi ở bên cạnh hắn đã chịu

không ít khổ cực”. Đám người xung quanh nói câu nào là câu đó như đâm vào tim

Lâm Dật.



Chiếc cốc này không phải là đồ bình thường mà nó là đồ giám đốc tặng cậu khi cậu

mua xe. Thoạt nhìn chiếc cốc này không khác gì với cốc bình thường nhưng xung

quanh thủy tinh đó đều được khảm bạc. Dưới cốc có dùng dây vàng in dấu Xe

Mercedes nữa.



Nhưng Lâm Dật không muốn khoa trương quá nên cậu đã cho nó vào trong chiếc

hộp. Cách thức đóng gói khiến chiếc cốc thoạt nhìn không có gì đáng để ý cả.



“Lâm Dật! Tôi có lòng mời anh đến tham dự sinh nhật của tôi nhưng anh lại sỉ nhục

tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?” An Hinh nói với sắc mặt thất vọng.



“Đừng vội! Chúng ta vẫn còn chưa nhìn xem chiếc cốc này là hãng nào nữa. Nói

không chừng nó còn đáng giá trăm tệ nữa đó”. Người con gái mặc lễ phục đứng

dậy, cầm lấy chiếc cốc của Lâm Dật.



“Thôi xong rồi! Hãng này tôi chưa nhìn thấy bao giờ, đoán chừng là hàng nhái rồi,

chắc không đáng mười tệ đâu. Ha ha”



“Chiếc cốc này nhà tôi cũng có một cái, là đồ được tặng khi mua đồ ở siêu thị. Mẹ

tôi chê nó chất lượng kém nên dùng để đựng đồ ăn của chó rồi”. Cô ta nói một câu

mà khiến mọi người đều bật cười.



Bọn họ đều là người có tiền, quà mà họ tặng chắc chắn không hề rẻ, vì vậy họ mới

coi thường Lâm Dật.



“Cầm cốc lại đây cho tớ”. An Hinh giơ tay cầm lấy chiếc cốc trong tay cô gái mặc lễ

phục kia.



Lúc này chỉ thấy cô ta buông tay một cái, bỗng dưng ‘CHENG’ một tiếng là chiếc cốc

rơi xuống đất, vỡ thành vụn nhỏ.



“Không sao nữa rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi, bảo nhân viên phục vụ lại dọn chỗ rác

rưởi này đi”. An Hinh quay về chỗ ngồi của mình mà coi như không có việc xảy ra.



Trong lúc nói đến câu rác rưởi, An Hinh cố ý nhìn về phía Lâm Dật.



Lưu Minh cười tủm rồi nói đế vào: “Chúng ta ăn cơm trước đi, đợi lát nữa trên tầng

còn có ‘tiệc nước’ nữa. Sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đến đó phiêu một phen.



“Lưu thiếu gia! Cậu nói đến có phải khu vui chơi trên nước nổi tiếng nhất ở đây

không?” Cô gái nhuộm tóc vàng chớp mắt hỏi.



“Đúng vậy, chính là nó đó”. Lưu Minh đắc ý trả lời một câu.



“Woa! Tốt quá rồi, nghe nói ở đó nhiều trai xinh gái đẹp lắm, không biết có gặp được

anh nào phù hợp không?”



“Nhưng nghe nói ở đó chi tiêu thấp nhất từ một vạn trở lên, đi một chuyến cũng

không ít tiền đâu. May mà Lưu thiếu gia có tiền nên chúng ta mới có thể hưởng thụ

đãi ngộ đó”.



“May mà An Hinh đi theo Lưu thiếu gia, nếu không thì cái tên bạn trai cũ kia khéo

còn không mời nổi bữa thịt quay ở vỉa hè ý chứ”. Mấy người lại một lần nữa nhìn về

phía Lâm Dật.



“Thật ngại quá! Quên là anh vẫn chưa đi, nhưng ở đây hết chỗ ngồi rồi, hay là anh

cứ đứng đó được không. Đến lúc đó cứ tùy ý ăn vài miếng không thì đói chết”. Lưu

Minh đến bên cạnh Lâm Dật, vỗ vai Lâm Dật rồi nói.



“Không sao, ở chỗ này tôi còn một cái ghế nhưng hơi thấp một chút. Nếu như anh

không thích đứng thì có thể quỳ cũng được”.



Trong đám người đó, không ai coi Lâm Dật là người cả. Trong mắt bọn họ, Lâm Dật

là trò cười.



Lâm Dật nhìn An Hinh mà trong lòng lạnh băng. Kể cả là đối xử với một con chó thì

thời gian lâu dài cũng sẽ có tình cảm. Còn An Hinh, cô ấy thật sự không có chút tình

cảm nào với mình sao?



Cô ấy gọi mình đến đây là vì muốn sỉ nhục mình trước mặt bao nhiêu người như

này sao? Khóe mắt Lâm Dật có chút ướt lệ, cậu kìm chế nỗi ủy khuất trong lòng rồi

nở nụ cười.



“Thật ngại quá, tôi còn có việc nên đi trước đây”. Không ai để ý đến mình nên Lâm

Dật xoay người định rời đi.



“Đợi đã”. An Hinh đột nhiên gọi Lâm Dật đứng lại.



“Lâm Dật! Tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng nói với người khác anh từng là

bạn trai của tôi nữa. Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ở trường học nữa. Giữa

chúng ta đã không còn gì nữa rồi, hy vọng anh hiểu được”.



Những lời đó khiến tim Lâm Dật như bị dao sắc đâm xuyên thấu, đau đớn cực độ.

Chương 19



Lâm Dật rời đi chưa được bao lâu thì một người con trai đẩy cửa bước vào.



“Anh Tường! Cuối cùng anh cũng đến rồi”. Nam nữ trong phòng sau khi nhìn thấy

người con trai này thì lập tức reo hò nịnh nọt.



“Thật ngại quá! Anh gặp chút chuyện nên đến muộn”. Anh Tường cười với vẻ mặt

hài hòa, nhìn An Hinh và Lưu Minh nói.



“Không sao đâu ạ! Anh Tường là người bận rộn vì vậy bận việc đột xuất là bình

thường mà. An Hinh, lại đây anh giới thiệu một chút. Đây chính là anh Tường”.



“Em chào anh”. An Hinh chủ động giơ tay ra chào.



“Em chính là bạn gái của Lưu Minh? Quả nhiên rất xinh đẹp. Hôm nay anh đến vội

quá, chuẩn bị được có chút quà này thôi”. Nói xong, Anh Tường lấy ra một túi màu

hồng đưa đến trước mặt An Hinh.



“Đây chẳng phải là loại túi LV mới nhất sao? Giá cả chắc cũng không rẻ đâu”. Cô gái

mặc lễ phục nói với sắc mặt kinh ngạc.



“Lúc đi công tác nước ngoài tiện tay nên mua luôn, dù sao cũng không đáng tiền

mấy. Coi như là có chút quà tặng em vậy”.



An Hinh nhận chiếc túi hơn một vạn tệ này với sắc mặt vui vẻ.



Người mà mọi người gọi là anh Tường này chính là Quách Tường mà Lưu Minh

thường nói với cô ta. Bố anh ta là doanh nhân bất động sản lớn nhất thành phố. Kể

cả là Lưu Minh khi ở trước mặt nhà anh ta thì cũng không đáng để nhắc tới.



Dù sao thì nhà Lưu Minh chỉ có chút bất động sản nhỏ mấy nghìn vạn tệ, còn nhà

Quách Tường là nhà giàu có hàng trăm triệu tệ.



“Anh Tường ra tay quả nhiên phóng khoáng, đúng không hổ danh người có tiền số

một trong thành phố”. Cô gái mặc lễ phục nói với sắc mặt trầm mê, hận nỗi thân

mình không thể dán lên người Quách Tường.



Nói cười một lúc, Quách Tường vừa ngồi vào chỗ liền chú ý đến hộp đựng chiếc cốc

thủy tinh đặt ở trên bàn, hỏi: “Chiếc cốc thủy tinh này là ai tặng vậy? Sao lại nghĩ ra

món quà đặc biệt thế này?”



“Anh Tường! Anh đừng đùa em nữa. Món đồ này là một người bạn thông thường

của em tặng. Nhưng người ta đã bị em đuổi đi rồi”. An Hinh cười khổ, nói.



Cô ta quên vứt cái hộp đi, để Anh Tường nhìn thấy cái này, đúng là mất mặt quá.



“Bạn thông thường?” Anh Tường cầm cái hộp lên quan sát, sau đó vội giơ tay ra sờ

vào bên trong đó. Không ngờ anh ta lại sờ được vàng còn đọng lại bên trong.



“Đó là cái gì vậy ạ? Lẽ nào là loại hàng giả mà những tên buôn hàng giả đều thích

sao ạ?” An Hinh nhau mày, hỏi.



“Cái cốc đâu rồi?” Anh Tường sờ thấy vàng trong đó rồi quay sang hỏi An Hinh.



“Vỡ rồi ạ”.



“Sao? Em làm vỡ rồi á?”



Thấy Anh Tường với vẻ mặt kinh ngạc, An Hinh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.



“Anh Tường! Chẳng phải chỉ là cái cốc thôi sao? Loại hàng rẻ như này em còn ngại

dùng ý”.



Anh Tường không hề nói gì, lúc này lại chú ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên

đất.



“Anh Tường! Có gì ly kì lắm sao? Chẳng phải chỉ là đồ vật đáng giá mười mấy tệ

thôi sao? Hàng vỉa hè nhiều lắm”. An Hinh cười đùa nói.



“Em thật sự nghĩ đây là cốc bình thường sao?” Anh Tường nhìn An Hinh rồi chỉ vào

cốc thủy tinh trên đất.



“Lẽ nào không phải sao ạ?” An Hinh biết Lâm Dật là người như nào. Kiểu nghèo rớt

như cậu ta chỉ có thể mua được loại cốc thủy tinh cũ rích đến lấy lòng mình mà thôi.



“Đây không phải là cốc bình thường đâu. Đây là cốc quà tặng trong đại lý xe ô tô

đấy”.



“Vậy thì cũng chỉ là cốc bình thường thôi. Bây giờ mua xe được tặng cốc có rất

nhiều mà, không có gì kỳ quái cả”. Lưu Minh nói đế vào.



“Nếu như là xe bình thường thì đã tốt nhưng mọi người không chú ý đến cái này

sao?” Quách Tường chỉ vào dưới đáy cốc vẫn chưa bị vỡ hoàn toàn trên đất. Bên

trên có ký hiệu rất đẹp của hãng xe Mercedes thu hút sự chú ý của mọi người.



“Ban nãy anh sờ thử rồi, vàng ở bên trên là thật đấy chứ không phải hàng nhái đâu.

Nếu như anh đoán không sai thì chiếc cốc này chắc là cốc được tặng sau khi mua

xe Mercedes. Nhìn từ chế tạo của chiếc cốc này, người có nó chắc chắn là người đã

mua con xe hai trăm vạn tệ”.



“Xe hai trăm vạn tệ ư?” An Hinh thốt lên với sắc mặt kinh ngạc. Cô không thể tin

Lâm Dật có thể mua được chiếc xe xịn lên đến hai trăm vạn được.



“Đây là thật đấy. Cậu của anh cũng có một cái nhưng xe của cậu ấy là xe BMW.

Chiếc xe này chắc là xe tốt nhất trong thành phố. Chiếc cốc được tặng này, ngoài

trong đại lý xe thì không nơi nào có đâu”.



“Anh Tường! Anh không nhầm đó chứ. Mua xe làm sao được tặng cốc như này

được?” Cô gái mặc lễ phục cảm thấy không đáng tin lắm.



“Mấy con xe này chủ yếu tiêu thụ ở Trung Quốc, còn người Trung Quốc lại có thói

quen uống trà. Vì vậy họ đã tặng người mua xe cốc thủy tinh chuyên dụng, đó cũng

là bình thường mà”.



Lúc này tất cả mọi người đều ngây người ra. Lẽ nào Lâm Dật thật sự đã mua chiếc

siêu xe hai trăm vạn kia sao? Không thể nào, vẻ nghèo rớt của cậu ta thì không thể

giả bộ được.



“Thật không ngờ là em lại có người bạn nhiều tiền đến vậy. Người này chắc chắn

không tầm thường đâu”. Quách Tường nói một câu đầy thâm ý.



Còn lúc này Lưu Minh cũng há hốc mồm, nói: “Không thể nào, chuyện này là không

thể nào”.



Kể cả là Quách Tường đã nói như thế nhưng An Hinh cũng không muốn tin.



Quách Tường càng nói thế thì An Hinh càng cảm thấy mặt mình nóng ran.



“Em biết rồi, tên thối tha đó làm việc trong đại lý xe, sau đó ăn cắp chiếc cốc chăng.

Đúng rồi, tên trộm này, để lấy lòng em mà hắn lại cố ý làm vậy”. An Hinh cười lạnh

nói một câu. Lúc này cô ta càng coi thường Lâm Dật hơn.



“Đúng là không ngờ được! Loại người này đúng là mầm họa của xã hội mà. Anh

Tường! Chắc anh có thể liên hệ với người trong đại lý xe chứ ạ? Anh liên hệ giúp

em, em muốn tên thối tha này phải ngồi tù”. Lời của An Hinh khiến Quách Tường

cũng không chắc chắn nổi nữa.



Dù sao mấy người trẻ tuổi này đều là học sinh. Kể cả là có tiền đi chăng nữa thì

cũng không thể mua được chiếc xe hai trăm vạn tệ được. Càng huống hồ, người

con trai đó trong mắt của An Hinh, rõ ràng là không đáng một xu.



“Không sao, anh sẽ giúp em nhưng phải đợi hai ngày. Bởi vì hai ngày này anh

chuẩn bị đến đó mua một con xe Range Rover nữa”.



“Woa! Anh Tường lại mua Range Rover nữa sao?” Sau khi nghe thấy vậy thì cô gái

mặc lễ phục nói với giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.



“Cũng tầm một trăm vạn thôi mà, dù sao thì tôi so sánh với bố mình thì vẫn còn kém

xa”.



Lúc này mọi người lại dồn sự chú ý vào Quách Tường, còn chiếc cốc thủy tinh của

Lâm Dật đã trở thành một điều bất ngờ, lúc này mọi người đều đã cho nó vào lãng

quên.

Chương 20



Sau khi đi ra khỏi phòng đó, Lâm Dật với sắc mặt trầm ngâm đờ người dựa vào cửa

thang máy. Hiện giờ cậu không muốn ra ngoài. Bởi vì một khi để Trương Dương biết

được thì chỉ e lại xảy ra chuyện.



“Sau này không cần giao lưu gì với bọn họ cả”. Lâm Dật hừ lạnh một tiếng, thang

máy dừng lại đúng tầng của cậu.



Thang máy mở ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.



“Lăng Tiêu Tiêu?” Lâm Dật sững người nhìn người con gái đẹp này.



Lần này nhìn cô ấy, vẫn với vẻ đáng yêu đó. Ngũ quan hài hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn

xinh xắn, bím tóc hút mắt cộng với thân hình gợi cảm giống như thiếu nữ xinh đẹp

bước ra từ truyện tranh.



“Sao vậy, cậu đứng ở đây làm gì? Có phải là bị bạn gái cũ đuổi ra rồi, định khóc

quay về đúng không?” Lăng Tiêu Tiêu chú ý đến biểu cảm của Lâm Dật nên liền nói

thế.



“Cô…” Lâm Dật nói một nửa nhưng lại không nói tiếp.



“Tôi biết là bạn gái cũ của cậu tổ chức sinh nhật ở đây. Mọi người đều biết hết

chuyện xấu xa đó của cậu rồi, cậu tưởng rằng tôi không biết sao?” Những lời của

Lăng Tiêu Tiêu khiến Lâm Dật rơi vào trầm mặc.



Cậu đi vào trong thang máy nhưng lại bị Lăng Tiêu Tiêu kéo lại đúng lúc cậu không

phòng bị gì. Lăng Tiêu Tiêu tức giận nói: “Sao cậu lại không có chút lịch sự gì vậy?”



Lâm Dật buồn bực nhìn Lăng Tiêu Tiêu một cái, hỏi: “Tôi và cô có quan hệ gì

không?”



“Tôi nói có là có. Hôm nay bà cô này không vui, muốn tìm người để trút giận. Nếu

như cậu không vội thì tôi mời cậu đi uống rượu”.



Lâm Dật nhìn cô gái này với vẻ khó hiểu. Mặc dù hai người đã từng gặp mặt nhưng

cũng không được coi là quen biết. Sao tự dưng cô ấy lại mời mình uống rượu?



Đang lúc do dự thì Lăng Tiêu Tiêu liền kéo Lâm Dật vào trong thang máy rồi ấn lên

tầng.



“Cô đi đi, tôi không muốn đi”. Sau khi ăn cơm xong, đám người An Hinh nhất định sẽ

lên đó nên Lâm Dật không muốn gặp mặt bọn họ.



“Đúng thật là, không cần cậu phải bỏ tiền mà”. Lăng Tiêu Tiêu nói với sắc mặt khinh

bỉ.



“Không phải là vấn đề tiền nong. Tìm nơi khác đi, tôi mời cô”.



Lăng Tiêu Tiêu gật đầu, cười nói: “Tôi biết rồi! Chắc là bạn gái cậu ở đó nên cậu

không muốn gặp bọn họ đúng không? Tôi cũng phục cậu thật đấy, trên đời này sao

lại có người đàn ông nhụt chí như cậu nhỉ, lại đi sợ một đứa con gái. Nhưng cậu

cũng đừng lo, trên tầng nhiều người như vậy, ai sẽ chú ý đến cậu chứ”.



Cửa vừa mở ra, Lâm Dật giật mình bởi không khí ở đây. Cậu chưa từng đến nơi

như này.



Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc hỗn tạp, những đôi nam nữ trẻ đẹp đung đưa theo khúc

nhạc khiến Lâm Dật cảm thấy vô cùng lạ lẫm nhưng Lăng Tiêu Tiêu lại thấy vô cùng

hứng thú. Đây không phải là lần đầu cô đến đây nên rất nhanh đã hòa vào không khí

này.



“Ở đây là đại sảnh, người khá nhiều, chúng ta đến phòng riêng kia sẽ tốt hơn một

chút”. Lăng Tiêu Tiêu ghé vào bên tai Lâm Dật nói nhỏ.



Lâm Dật không có ý kiến gì, dù sao thì đi đâu cậu cũng cảm thấy không thú vị.

Trước khi đến, cậu đã nghĩ đến đây là nơi như thế nào rồi. Và cảnh tưởng trước mặt

không có bất cứ gì khác biệt với tưởng tượng của cậu.



Người có tiền chia làm rất nhiều kiểu. Có người thì thích tìm những khu giải trí như

này, tất nhiên sẽ có những nơi để thỏa mãn sở thích của họ rồi.



Lâm Dật nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy một số cô gái ăn mặc rất gợi cảm đang

không ngừng nhảy múa trước mặt những người con trai.



“Nhìn cái gì vậy? Mau vào đi”. Lăng Tiêu Tiêu biết là Lâm Dật đang nhìn cái gì nên

cô tức vỗ vai Lâm Dật và nói.



Cái vỗ vai đau điếng người khiến Lâm Dật quay về với thực tế: “Cô nhẹ tay một chút

có được không?”



“Đánh nhẹ có tác dụng với cậu không. Nếu không đánh cậu thì khéo con ngươi của

cậu cũng dán lên trên đó rồi”. Lăng Tiêu Tiêu kéo Lâm Dật vào bên trong rồi gọi

nhân viên phục vụ, sau đó gọi ít rượu thịt.



“Cậu gọi trước đi nhé, tôi đi vệ sinh chút”. Lăng Tiêu Tiêu đi vệ sinh, trong phòng chỉ

còn một mình Lâm Dật. Cậu thấy vô vị nên lấy điện thoại ra nghịch.



Cậu phải xin nghỉ một buổi với Sở An Nhiên, nếu không cô ấy sẽ oán giận mình lắm.

Cũng may là y tá xinh đẹp đó trả lời cũng dứt khoát nên Lâm Dật cũng yên tâm hơn.



Sau khi gửi tin nhắn xong, cửa phòng đột nhiên mở ra. Lâm Dật còn tưởng rằng là

Lăng Tiêu Tiêu quay lại nên không nhìn mà nói về phía cửa một câu: “Nhanh vậy à?”



“Là mày!”



Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Dật có chút bất ngờ nên ngẩng đầu lên nhìn.

Người bước vào là An Hinh và Lưu Minh. Để tiết kiệm thời gian nên bọn họ đến đây

trước, kết quả là gặp ngay Lâm Dật ở đây.



“Chuyện gì thế này? Sao lại gặp anh ở đây?” An Hinh với sắc mặt châm biếm. Cô ta

không tin là Lâm Dật có bản lĩnh tiêu tiền ở nơi này.



Nghĩ đến việc người con trai này ăn trộm cái cốc rồi mang đến tặng mình, cô ta càng

coi thường Lâm Dật hơn.



“Không phải là anh lại đến đây làm thuê đấy chứ. Thật không ngờ, lần trước là ở

cửa hàng điện thoại, sau đó là đại lý xe, giờ lại chạy đến đây. Vì mưu sinh mà anh

khổ cực thật đấy. Ăn trộm cốc thấy quen tay rồi nên lại muốn đến đây lấy trộm ít

rượu thừa về cho mấy anh em ở ký túc xá của anh cùng hưởng thụ thành quả đấy

à?”.



Trộm cốc? Trộm rượu? Lâm Dật căn bản không hiểu là cô ta đang nói cái gì. Cậu

không bao giờ muốn gặp lại hai người này nhưng lại cứ chạm mặt, đúng là đau đầu.

Cậu đứng dậy rời đi nhưng lại bị An Hinh chặn lại ở cửa.



“Sao vậy? Trộm đồ nên giờ muốn bỏ đi sao? Tôi nói cho anh biết, giờ hãy gọi giám

đốc của anh đến đây, tôi phải cho anh ta biết, không phải loại rác rưởi nào cũng cho

vào đây để làm nhân viên phục vụ đâu”. Những lời nói của An Hinh sắc bén cay

nghiệp, dường như không nể mặt Lâm Dật chút nào.



Lâm Dật cảm thấy không vừa lòng chút nào. Cậu tưởng rằng cô ta đã xả giận đủ rồi,

thật không ngờ cô ta vẫn muốn cắn mình.



“Sao thế, không phục à. Có bản lĩnh thì đánh tôi đi. Chỉ cần anh dám động vào tôi thì

hôm nay anh sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này được đâu”. An Hinh chắp tay vào

eo, nói với giọng vô lý.



Giờ đây Lâm Dật đã không còn chút tình cảm gì với người con gái này nữa rồi nên

cũng không hy vọng cô ta sẽ nể mặt mình nữa.



“Em yêu, đừng kích động, sao phải gọi giám đốc đến chứ? Nếu nó là nhân viên

phục vụ thì để nó phục vụ mình là được mà”. Lưu Minh cười đểu một cái, giơ chân

đặt lên bàn rồi nói với Lâm Dật: “Lau sạch giày cho tao, sẽ thưởng thêm cho mày

phụ phí hai trăm tệ”.

Chương 11

“Nhưng nói đi phải nói lại, cháu thật sự có chút giống bố cháu. Đối mặt với bao

nhiêu tên lưu manh như vậy mà không chịu thua”. Trên mặt Hà Chấn Nam lộ ra nụ

cười thích thú.



Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.



Hà Chấn Nam hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Dật hỏi: “Lâm Dật! Cháu còn nhớ kẻ

đã bắt cóc cháu năm đó có bộ dạng như nào không?”



Mặc dù biết là hy vọng rất mong manh nhưng Hà Chấn Nam vẫn muốn thử xem có

thể tìm được tên bắt cóc đáng hận đó không, để sự việc có thể được đưa ra ánh

sáng.



“Lúc đó cháu vẫn còn nhỏ nên làm gì có ấn tượng gì ạ? Từ lúc bắt đầu cháu có thể

nhớ được chuyện thì cháu đã ở nhà hiện tại của mình rồi. Nếu như không phải bố

mẹ đẻ tìm thấy cháu thì cháu cũng không biết chuyện này”. Lâm Dật nói với sắc mặt

bất đắc dĩ.



“Haizz! Thật đáng tiếc, thật sự không muốn tha cho tên bắt cóc đó, muốn bọn chúng

phải chịu tội trước pháp luật”. Hà Chấn Nam nói với ngữ khí nghiêm khắc.



“Thôi được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Chuyện ngày hôm nay chú sẽ giải quyết giúp

cháu. Cháu và bạn của cháu không sao nữa rồi.”



Hà Chấn Nam vỗ vào vai của Lâm Dật rồi đi ra ngoài căn dặn: “Điều tra kỹ cho tôi

mấy tên làm loạn ở trong KTV. Mấy phần tử làm nguy hại cho xã hội này không

được tha cho kẻ nào”.



Đội trưởng gật đầu rồi kèm theo nụ cười: “Rõ!”



“Kết quả xử lý sự việc nhất định phải báo lại cho tôi. Nghe kỹ đây, bất luận đối

phương có lai lịch thế nào, có ai chống lưng thì vẫn phải nghiêm khắc xử lý”. Hà

Chấn Nam nhìn chằm chằm vào đội trưởng mập mập kia, lời nói vô cùng sắc bén.



Lâm Dật ở bên cạnh nhìn, cảm thấy người chú người mình thật uy phong.



Mấy người anh em của Lâm Dật vừa được thả ra, mặc dù họ không phải chịu trách

nhiệm gì nhưng mặt mũi ai nấy đều sưng đỏ tím bầm. Điều này khiến Lâm Dật có

chút đau lòng.



Sau khi mấy người nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức chạy tới hỏi han: “Lâm Dật! Cậu

chậm quá đấy! Chúng tớ còn lo là cậu có xảy ra chuyện gì bất trắc không nữa?”



“Không đâu không đâu! Chẳng phải là tớ vẫn bình an vô sự sao”. Lâm Dật cười, nói.



Trương Dương thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vai Lâm Dật một cái, nói: “Lâm Dật! Tớ

biết là chuyện ngày hôm nay khiến cậu hiểu nhầm em gái tớ. Nhưng nếu như không

phải là con bé giúp thì chúng ta chưa chắc đã ra được đâu”.



Lâm Dật cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Ý cậu nói đến Lăng Tiêu Tiêu à?”



“Đúng vậy! Nếu không thì mọi chuyện không giải quyết dễ dàng như vậy đâu. Cậu

của Tiêu Tiêu làm việc ở đây, cậu của con bé sắp xếp cho chúng ta được ra ngoài

đấy”.



Lâm Dật không hề nói gì.



Lúc này, có mấy cô gái xuất hiện ở trước cổng cục Cảnh sát. Người đi đầu là Lăng

Tiêu Tiêu, ở bên cạnh là Triệu Mẫn và Anna.



Đúng như trong dự liệu, lúc đám Triệu Mẫn nhìn thấy Lâm Dật thì biểu cảm không

vui vẻ chút nào.



“Đúng là đồ khốn! Tiêu Tiêu, sao cậu phải làm người tốt thả đám người này ra làm

gì”. Triệu Mẫn không khách khí mà nói, tiếp đó còn nhìn Lâm Dật với ánh mắt căm

hận. Hôm nay cô ta định để Vương Ca dạy cho đám người này một trận, tiếc là đến

cuối cùng thì không được như ý nguyện.



“Yên tâm đi! Bọn chúng đã gây chuyện thì Vương Ca nhất định sẽ không tha cho

bọn chúng đâu”. Anna ở bên cạnh cũng phụ họa vào, trên mặt còn mang theo biểu

cảm đắc ý.



“Đủ rồi đấy, chuyện đã như này rồi mà các cậu còn nghĩ nó chưa đủ lớn sao?” Lăng

Tiêu Tiêu nói với mấy người kia một câu rồi đi về phía Lâm Dật.



“Chuyện này cậu chỉ cần xin lỗi một câu là được”.



Lâm Dật nhìn Lăng Tiêu Tiêu mà không hề nhúc nhích.



“Bất luận nói thế nào, nếu như lần này không phải nhờ cậu tôi thì cậu đừng nghĩ

mình được ra khỏi đấy. Là một người con trai, xin lỗi con gái cũng không có gì to tát

cả. Nếu như cậu cảm thấy chúng tôi đi hát với các cậu mà làm tốn tiền của cậu thì

tôi có thể trả lại số tiền đó cho cậu”. Lăng Tiêu Tiêu từ trong túi lấy ra một nghìn tệ

rồi đập thẳng vào mặt Lâm Dật.



“Nhanh lên! Mau xin lỗi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”.



Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.



Sắc mặt của đám Trương Dương đều đỏ ửng, họ đều nắm chặt tay. Rõ ràng là đám

Triệu Mẫn gây chuyện nhưng sao giờ lại bắt Lâm Dật phải xin lỗi. Nhưng bọn họ cho

rằng Lăng Tiêu Tiêu cứu bọn họ ra nên tự biết mình đuối lý, vì vậy mà không dám

mở miệng.



Lâm Dật nhìn mấy đồng tiền dưới chân mình mà không nói gì. Kể cả là hiện giờ cậu

có tiền rồi nhưng cũng không thể chấp nhận được việc làm cầm tiền đập lên mặt

người khác như vậy.



Có thể dùng nhiều cách để phát huy tác dụng của tiền nhưng chỉ có một việc duy

nhất không thể đó là dùng nó để làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác.



Lâm Dật cúi người xuống rồi nhặt đồng tiền ở trên đất.



Hành động này khiến Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy rất không vừa ý. Trong mắt cô, người

nhặt những đồng tiền như này, đúng là đê tiện đến cực điểm rồi.



“Lâm Dật! Cậu…” Trương Dương nói với giọng bất lực.



Lâm Dật dùng tay lau đồng tiền rồi tiện tay đưa cho Trương Dương, nói: “Cậu cầm

lấy số tiền này, tớ còn có việc tớ đi trước đây. Các cậu không cần đi cùng đâu”.



Lâm Dật không quay đầu lại mà rời đi luôn.



“Đúng là đồ vô dụng, loại đàn ông này đúng là mất mặt”. Triệu Mẫn nói một câu

châm biếm, lúc này cũng không thèm để ý xem bọn họ có xin lỗi bọn mình không.



Theo như cô ta thấy, dáng vẻ vô dụng của Lâm Dật khiến cô ta chẳng còn hứng thú

đi chửi mắng hay bắt nạt nữa. Còn Lăng Tiêu Tiêu lúc này thì đờ đẫn nhìn bóng

dáng Lâm Dật rời đi.



Không biết tại sao, cô lại cảm thấy ánh mắt ban nãy mà Lâm Dật nhìn cô thật sự rất

kỳ quái.

Chương 12



Tiễn các bạn rời đi, Lâm Dật mới đi về phía xe đang đợi mình.



Có một số chuyện cậu không muốn nói với Lăng Tiêu Tiêu. Cậu biết là lần này đám

Vương Ca không thể ra ngoài được.



Lăng Tiêu Tiêu cứ tưởng rằng tất cả là nhờ công lao của cậu cô ấy nhưng Lâm Dật

cũng không quan tâm. Dù sao thì sau chuyện này, hai người họ cũng không thể nói

chuyện với nhau được nữa



Lâm Dật ngồi trong xe rồi lấy điện thoại ra định chơi game nhưng lúc này điện thoại

lại hết pin.



Nhìn màn hình đen sì mà Lâm Dật đột nhiên có chút cô đơn, có chút vô vị, không

biết lúc này mình nên làm gì.



Cuộc sống của cậu trước đây đều xoay quanh An Hinh, người con gái đó là toàn bộ

thế giới của cậu. Nhưng giờ đây cô ta đã thành người con gái của Lưu Minh nên

trong lòng Lâm Dật thấy trống rỗng, nhất thời mất đi mục tiêu của cuộc sống. Cậu

bất lực thở dài một hơi.



“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Chú tài xế thấy vậy liền quan tâm hỏi Lâm Dật một

câu.



“Tôi không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến một số việc thôi”.



“Thiếu gia! Có một chuyện tôi nhất định phải nói với cậu. Sáng sớm ngày mai,

Vương Hải chắc sẽ được thả ra. Có lẽ gã sẽ đến trường gây phiền phức cho cậu.

Nhưng cậu đừng lo, chúng tôi đã sắp xếp người bảo vệ an toàn cho cậu rồi. Có tình

hình gì thì sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ cậu”.



“Sao gã lại được thả ra, không phải nói là một mẻ bắt hết sao?” Lâm Dật nghi hoặc

hỏi.



“Theo như chứng cứ hiện giờ chúng tôi nắm được thì không thể đẩy Vương Hải vào

chỗ chết được. Nhiều nhất chỉ có thể cấu thành phạm tội hình sự thôi. Với khả năng

của gã thì rất có thể tội này sẽ đổi thành án thông thường và xử lý hành chính thôi.

Chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể giam giữ gã bốn mươi tám tiếng đồng hồ”.



Lâm Dật hít một hơi thật sâu, rõ ràng là có chút thất vọng.



“Thiếu gia cậu không cần lo lắng. Mặc dù chuyện này không đẩy gã đến vực thẳm

được nhưng chúng tôi vẫn còn cách khác. Người của chúng tôi đã điều tra được

Vương Hải đang bí mật giao dịch tiền giả, địa điểm là KTV và một số câu lạc bộ gần

trường học. Hiện giờ phía cảnh sát đang bày trận rồi, có cơ hội là sẽ ép chết gã ta”.



Lâm Dật có chút bất ngờ, cậu không ngờ là Vương Hải lại dám làm chuyện này.



Lâm Dật là người vô cùng căm ghét việc làm tiền giả. Bởi vì trước đây khi cậu đi làm

thêm, thường xuyên nhận phải một số đồng tiền giả. Mỗi lần như thế cậu đều bị ông

chủ mắng.



Thật không ngờ vùng này lại xuất hiện tiền giả tràn lan vậy, không ngờ nữa là, kẻ

cầm đầu lại là Vương Hải.



“Tôi biết rồi! Các người nhất định phải nắm bắt cơ hội để nửa đời còn lại của gã phải

ngồi trong nhà tù”. Nói xong, Lâm Dật cảm thấy hơi mệt nên dựa vào ghế ngủ thiếp

đi.



Xe dừng lại ở bệnh viện tư nhân của bà Tô Duyệt Như.



Sở An Nhiên mặc bộ đồ y tá tư nhân đi giày cao gót đi đến trước xe rồi mở cửa xe

ra.



“Thiếu gia! Cuối cùng thì cậu cũng đến đây”.



Lâm Dật nhìn Sở An Nhiên mặc đồ đồng phục mà không nhịn được cười, nói: “Cô

mặc đồ y tá vẫn đẹp hơn, sau này đi ra ngoài cũng mặc như này nhé!”



“Thiếu gia! Phu nhân biết chuyện của cậu rồi, phu nhân đang nóng lòng chết đi

được mà cậu vẫn còn nói chuyện kia”.



Sở An Nhiên vừa nói dứt lời thì Tô Duyệt Như với vẻ mặt lo lắng đã chạy đến.



“Con à, con không sao chứ? Đám người kia có làm con bị thương không?” Tô Duyệt

Như sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Dật mà tức giận nói: “Đây là bị kẻ nào đánh

đây?”



Lâm Dật cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Tô Duyệt Như. “Con không

sao đâu, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa rồi. Có chú ba giúp nên người trong cục Cảnh

sát cũng quan tâm đến con”.



Lâm Dật biết mối quan hệ giữa mẹ đẻ của mình và chú ba không được tốt lắm. Cậu

muốn làm dịu mối quan hệ giữa họ nên mới nói như thế.



“Được được được, không sao là tốt rồi. Làm mẹ lo chết đi được, cũng may là có chú

con, nếu không thì mẹ sẽ đến đó tìm con”.



Trước đây, trong lòng bà Tô Duyệt Như chỉ có oán hận Hà Chấn Nam, nhưng sau

khi tìm thấy con trai thì nỗi hận cũng giảm đi chút. Hiện giờ Hà Chấn Nam lại giúp

con mình như vậy nên cũng coi như dịu đi chút.



“Chú con không đến cùng sao?” Bà Tô Duyệt Như thấy trong xe không còn ai nên

không kìm nổi mà hỏi.



“Chú ấy nói có việc phải giải quyết nên chú ấy đi trước rồi ạ”.



Tô Duyệt Như gật đầu rồi dẫn Lâm Dật vào trong bệnh viện kiểm tra.



Là bệnh viện tư nhân lớn nhất của vùng này nên bất luận là vị trí địa lý, môi trường

hay những thiết bị bên trong thì đều là cực phẩm.



Kết cấu trong bệnh viện không giống hoàn toàn với bệnh viện thông thường. Nhìn

tổng thể thì nó giống phong cách biệt thự châu Âu hơn. Mặc dù không lớn nhưng

theo xu hướng cách điệu.



Sở An Nhiên dẫn Lâm Dật đến phòng bệnh, sau đó cô cẩn thận tháo băng gạc ra.



“Thiếu gia! Có cần phải lau người cho cậu không?” Sở An Nhiên hỏi mà sắc mặt hơi

đỏ lên.



“Không cần, không cần đâu”.



Sắc mặt Lâm Dật cũng đỏ ửng, cậu nhìn bà Tô Duyệt Như với sắc mặt căng thẳng.

Mặc dù rất muốn thế nhưng cậu cảm thấy không thích hợp cho lắm, đặc biệt là mẹ

cậu còn ở đây.



“Được rồi con trai! Con nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con”. Tô Duyệt Như

sờ lên khuôn mặt của Lâm Dật, nói.



Lâm Dật cười, gật đầu.



“An Nhiên! Chuyện ở đây giao cả cho cô nhé. Chăm sóc tốt cho thiếu gia, thiếu gia

mà xảy ra chuyện gì thì tôi cứ lôi cô ra hỏi đấy”.



Sở An Nhiên gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào.



Sau khi bà Tô Duyệt Như rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Sở An Nhiên.



Cách vị trí gần với Sở An Nhiên, lúc này Lâm Dật mới nhìn kỹ một lần thân thể Sở

An Nhiên từ trên xuống dưới. Đặc biệt là bộ đồ y tá bó sát người cùng với đôi chân

dài miên man khiến Lâm Dật nghĩ đến tình tiết trong mấy bộ phim.



Sở An Nhiên khiến người ta trầm mê, cũng khiến Lâm Dật không kìm nổi mà muốn

véo một cái trên đùi cô.



“Thiếu gia! Cứ nhìn nữa là cậu sẽ bị xịt máu mũi ra đấy”.

Chương 13

Sau khi xử lý xong băng gạc trên người Lâm Dật, Sở An Nhiên liền lấy ra một chiếc

gối rồi dựa vào phía sau đầu Lâm Dật.



“Thiếu gia! Vết thương ở trên đầu cậu vẫn chưa hồi phục hẳn nên vẫn phải chú ý

hơn, đừng đụng chạm linh tinh”.



Lâm Dật gật đầu nhưng cũng không quên thưởng thức mùi nước hoa trên người Sở

An Nhiên.



“Cảm ơn cô về chuyện ngày hôm nay”.



Lâm Dật biết chuyện xảy ra ở KTV, chắc hẳn Sở An Nhiên cũng có giúp đỡ.



Quả đúng như vậy! Sở An Nhiên khi nhận được tin nhắn thì đến đúng địa điểm để

đón Lâm Dật. Nhìn thấy Lâm Dật cùng mấy người bạn đang xảy ra mâu thuẫn với

đám Vương Hải, cô biết được tính nghiêm trọng của sự việc nên lập tức liên hệ với

Hà Chấn Nam. Nếu không thì chuyện đâu có được giải quyết dễ dàng như vậy.



“Cậu cũng biết à? Tôi còn tưởng cậu không biết cơ!” Sở An Nhiên mỉm cười rồi lau

người cho Lâm Dật.



Lúc này Lâm Dật có chút ngượng ngùng.



“Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?” Sở An Nhiên ho khan hai

tiếng, nói.



Lâm Dật thu lại ánh mắt đang nhìn lén ngực của Sở An Nhiên, lúc này mặt cậu đỏ

bừng, nói: “Chẳng còn cách nào khác! Ai cũng thích nhìn những thứ đẹp mà…”



Sở An Nhiên khi nghe thấy lời này thì vui như mở cờ trong bụng. Con gái ai cũng

thích được người khác khen, kể cả là bản thân mình không thiếu gì người khen

ngợi.



“Được rồi, được rồi! Cậu cũng nhìn đủ rồi đấy, mau nghỉ ngơi đi. Tôi nghỉ ngơi ở

phòng y tá bên cạnh, có chuyện gì cậu cứ dùng máy thông báo này để thông báo

cho tôi. Chỉ cần cậu ấn một tiếng là tôi sẽ đến ngay lập tức”.



Lâm Dật nhìn cái máy đó rồi lộ ra nụ cười đểu.



“Thứ này cậu đừng lấy ra để nghịch đấy nhé”. Sở An Nhiên không yên tâm, nhìn

Lâm Dật một cái, sau đó thu dọn hòm thuốc rồi rời đi.



Lâm Dật lấy điện thoại ra để sạc pin. Lúc mở wechat lên thì nhìn thấy lời mời kết

bạn đã được chấp nhận. Cậu nhớ lại lúc ở trong KTV nên cậu đã biết đó là ai.



Lâm Dật do dự một lát rồi gửi một tin nhắn: “Chào cô”.



Đối phương phải một lúc lâu mới trả lời lại một câu: “Tôi phải ngủ đây. Chúc ngủ

ngon”.



Sự lạnh lùng khó hiểu này khiến Lâm Dật có chút bất ngờ. Nhưng đó chỉ là gặp gỡ

nhau có một lần nên Lâm Dật cũng không oán trách gì.



Toàn thân mệt mỏi giúp Lâm Dật dễ dàng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cậu không

thể nào quên được đôi chân dài miên man của Sở An Nhiên.



……………..



Sau khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Vừa mở mắt ra, cậu đã liếc

nhìn đôi chân dài miên man với tất da chân màu trắng của Sở An Nhiên.



“Thiếu gia! Cậu có tinh thần thật đấy”. Sở An Nhiên liếc nhìn bên dưới của Lâm Dật

một cái, trong lời nói kèm theo ngữ khí khá nặng.



Lâm Dật có chút ngượng ngùng, cười rồi che đậy lại.



“Y tá của bệnh viện tư nhân chăm chỉ thật đấy”. Lâm Dật liền chuyển chủ đề nói.



“Phu nhân đã dặn là nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu gia nên tôi tất nhiên sẽ

làm việc tận tụy rồi”. Sở An Nhiên vừa cười vừa rửa mặt cho Lâm Dật.



Bàn tay nhỏ bé dịu dàng của con gái vỗ nhẹ lên mặt mình khiến cho Lâm Dật có

chút không kìm chế được. Cậu đã bao giờ được con gái chăm sóc tận tình như này

đâu.



Sau khi giúp Lâm Dật chỉnh sửa mọi thứ xong xuôi, Sở An Nhiên lái xe đưa Lâm Dật

đến trường.



Trên đường đi, Lâm Dật không hề rời mắt khỏi thân thể của Sở An Nhiên. Con

ngươi trong mắt cậu hận nỗi không thể dán lên người Sở An Nhiên.



Cuối cùng cũng đến trường, Sở An Nhiên ấn còi mấy lần để nhắc nhở học sinh

nhường đường.



“Thiếu gia! Cậu mà nhìn nữa là sẽ muộn học đấy”.



Lâm Dật ho khan một tiếng rồi lấy điện thoại ra nhìn giờ: “Vẫn còn sớm mà”.



“Vậy cậu định ở đây đến khi nào nữa?” Sở An Nhiên không vội gì, cô duỗi thẳng đôi

chân dài lắc lư ở trước mặt Lâm Dật.



Mặc dù Lâm Dật không muốn nhưng đành phải xuống xe.



“Thiếu gia! Buổi tối cậu cứ ở đây đợi tôi! Tôi sẽ đúng giờ đến đón cậu”. Sở An Nhiên

mỉm cười một cái rồi lái xe rời đi.



Trên đường về, tâm trạng Sở An Nhiên cứ thay đổi không ngừng: “Tên nhóc này

thoạt nhìn cũng đâu có ngoan lắm. Cậu ta cứ nhìn vào đôi chân của mình, lẽ nào

mình chỉ thu hút cậu ta ở điểm này thôi sao?”



Còn ở bên kia, Lâm Dật không muốn quá kiêu căng nên nơi mà cậu xuống xe cách

cổng trường tận hơn một trăm mét nữa.



Cậu vừa bước vào cổng trường thì một chiếc xe thể thao màu đen lướt qua người

cậu rồi tạo thành hình vòng cung ở trước mặt cậu.



Sự xuất hiện của chiếc xe này thu hút vô số ánh nhìn. Chiếc xe dừng lại cách Lâm

Dật không xa. Khi rèm xe được kéo sang một bên, Lâm Dật nhìn thấy ngồi bên trong

xe là hai người Lưu Minh và An Hinh.



“Ai yo! Được thả ra rồi à? Xem ra Vương Ca kia cũng không lợi hại lắm nhỉ. Đến loại

người như mày mà gã ta cũng không làm gì được”.



Nhưng Lâm Dật chọn cách không để ý gì đến hắn ta.



“Sao thế, không vui à? Là vì tao nói gì không nên nói hay là tao đang ôm người con

gái mà mày từng yêu thương?” Lưu Minh lớn tiếng nói, âm thanh thu hút sự chú ý

của không ít học sinh.



“Anh yêu à, anh đừng có nói em là bạn gái của hắn mà, như vậy mất mặt lắm”. An

Hinh cố tình nũng nịu với Lưu Minh ở trước mặt Lâm Dật.



Cô ta muốn nhìn xem tên vô dụng như Lâm Dật sẽ vô dụng đến mức nào. Cô ta

cảm thấy, việc mình rời xa Lâm Dật là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời

mình.



“Thằng này đúng là muốn ăn đòn đây mà, rõ ràng là không vui mà còn cố tỏ ra mình

không sao. Chỉ tiếc là Vương Hải chưa để nó phải chịu khổ. Nhưng không cần vội,

sớm muộn gì anh cũng xử lý nó”. Lưu Minh trong lúc nói nhưng đôi tay vẫn không

ngừng sờ mó lên đùi của An Hinh.



Những học sinh ở xung quanh đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng An Hinh thì

không để ý chút nào.



“Anh yêu à, em có cách. Hôm nay người ta tổ chức sinh nhật, anh bảo tên ăn mày

thối tha này cũng đến tham gia đi. Đến lúc đó anh muốn sỉ nhục thế nào thì tùy ý

anh”.



Lưu Minh nói có phần không chắc chắn: “Bảo bối! Bọn em đã chia tay rồi, em có

chắc chắn là hắn sẽ đến không?”



“Anh yên tâm đi! Lâm Dật vẫn là con chó của em, hắn không bỏ em được đâu. Chỉ

cần em nói một câu thì hắn chắc chắn sẽ ngoe nguẩy đuôi mà chạy đến thôi”.

Chương 14



An Hinh cứ tưởng rằng Lâm Dật sau khi bị mình đá văng đi như vậy, chắc chắn sẽ

khóc lóc chết đi sống lại rồi quỳ dưới chân mình và cầu xin được tiếp tục ở bên

mình.



Nhưng Lâm Dật lại không hề làm thế. Vì thế mà An Hinh cảm thấy trong chuyện này,

cô ta chưa thỏa mãn được tính tự phụ của mình. Cô ta không cam lòng, cô ta muốn

báo thù bằng được người con trai này.



Trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ta phải để Lâm Dật mất mặt trước tất cả mọi

người, sau đó tìm cách chế giễu cậu. Nghĩ tới đây mà trên mặt An Hinh lộ ra vẻ

hưng phấn khó hiểu.



Lúc này, Lâm Dật đã quay về ký túc xá. Cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người anh

em. Bọn họ ngồi cùng nhau, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.



“Người anh em à, xin lỗi nhé! Chuyện xảy ra tối hôm qua là do tớ không phải, tớ xin

lỗi”. Trương Dương khom người trước mặt Lâm Dật rồi nói với giọng thành khẩn.



Lâm Dật ngây người ra rồi lập tức kéo chặt cậu ta, nói: “Không sao đâu, tớ cũng

không trách cậu mà”.



“Đều do tớ không tốt, tớ thật sự không ngờ là Lăng Tiêu Tiêu lại làm ra việc như thế.

Tớ biết là lời nói của nó rất làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.



Lâm Dật nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu”.



“Cậu đừng nói thế nữa! Nó cầm tiền đập vào mặt cậu, tớ thật không ngờ nó lại là

con người như vậy”. Trên mặt Trương Dương tràn đầy sự oán hận.



Lâm Dật cười rồi vỗ vào vai Trương Dương, nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy có

lỗi thì để tớ đánh hai cái xả giận đi”.



Lâm Dật chỉ nói đùa, ai ngờ Trương Dương lại ưỡn ngực ra nói: “Cậu đánh đi”.



Lâm Dật cười ha ha rồi nắm quyền khẽ đánh hai cái vào ngực của Trương Dương.



Lâm Dật thật sự không hề tức giận. Thật ra cậu cảm thấy con người Lăng Tiêu Tiêu

không xấu, ít nhất khi xảy ra chuyện cô ấy còn liên hệ với cậu mình để đi bắt người.

Điều này chứng tỏ tâm địa cô không xấu xa đến vậy.



Lúc này, Lâm Dật đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi cậu xoay người hỏi Tống Phán

Tử: “Phán Tử! Nghe nói thời gian trước cậu có thi bằng lái xe à?”



Tống Phán Tử sững người ra, sau đó gật đầu nói: “Ừ có thi, thi thời gian trước

nhưng tiếc là không có xe để mà lái”.



“Ha ha, sau này cậu sẽ có xe để lái rồi. Tớ muốn mua một cái nhưng không biết

mua cái nào tốt. Cậu có hiểu gì về xe không? Trong các cậu ai hiểu về xe thì đi xem

cùng với tớ”. Lâm Dật không thích lúc nào cũng phải có Sở An Nhiên đưa đón. Để

một cô gái làm tài xế cho mình, cậu cảm thấy hơi ngại.



Nếu như Tống Phán Tử có bằng lái rồi thì vấn đề tài xế coi như được giải quyết,

nhân tiện còn luyện thêm được kỹ năng lái xe cho Tống Phán Tử nữa.



Tống Phán Tử từng nói mơ ước của cậu ta là làm tài xế cho người có tiền. Vì thế

mà Lâm Dật cảm thấy hiện giờ mình có thể giúp cậu ta hoàn thành ước nguyện đó.



“Người anh em, cậu chắc chắn muốn mua xe hả? Bọn tớ biết nhà cậu mới được

đền bù giải phóng mặt bằng nhưng nếu như mua xe chỉ để khoe khoang thì chúng

tớ không bao giờ đồng ý”. Mấy anh em đắng lòng mà khuyên Lâm Dật.



Lâm Dật cười rồi giải thích: “Yên tâm đi, tiền mua xe chắc chắn nằm trong phạm vi

tớ có thể chi trả được. Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này có xe thì tìm việc cũng

thuận tiện hơn chứ”.



Mấy người khi nghe xong cũng cảm thấy cần thiết nên không nói gì nữa.



Bọn họ thương lượng một lúc rồi lập tức xuất phát. Họ đến đại lý xe rồi trực tiếp đi

về hướng con xe Passat loại mới nhất.



Lâm Dật nhìn thấy nhưng cảm thấy không vừa ý lắm. Bởi kiểu dáng bên ngoài của

con xe này hơi trầm, thoạt nhìn khá nặng, thiếu mỹ quan.



“Cậu không thích à? Con xe này có thể tích lớn, hơn nữa trục lái dài, cả nhà ngồi

trong này cũng không có bất cứ vấn đề gì. Thoạt nhìn thì cũng có thể diện phết đấy,

bố cậu lái cũng được”. Tống Phán Tử sắc mặt đắc ý giới thiệu cho đám Lâm Dật.



Nhưng Lâm Dật lại lắc đầu. Tống Phán Tử thấy thế thì liền chuyển mắt sang hàng

xe khác.



“Cậu thấy cái này thế nào? Đây là hàng của Mỹ, so với con xe trước, bất luận về

trục xe hay không gian thì đều lớn hơn nhiều. Chỉ có điều giá cả không rẻ đâu nha,

hơn nữa còn tốn xăng lắm đó”.



Tống Phán Tử nói bã bọt mép mà Lâm Dật dường như vẫn không có hứng thú gì.

Cậu xoay người đi về hướng đối diện.



Loạt xe này, bất luận về đẳng cấp hay giá cả đều không giống với những cái mà

Tống Phán Tử vừa giới thiệu.



Land Rover, Porsche, BMW…Những con xe đẳng cấp như này đều khá hút mắt.



“Này, không phải là cậu đã nhắm con xe ở đây đấy chứ?” Tống Phán Tử hỏi với sắc

mặt vô cùng căng thẳng.



“Những con xe này đắt lắm, toàn thuộc hàng trăm vạn trở lên. Cậu không thích mấy

xe ban nãy thì cùng đừng mua loại này, lãng phí quá. Chúng ta mua loại hơn mấy

loại ban nãy một chút cũng được chứ không cần mua loại này đâu”.



Lâm Dật hỏi: “Những con xe này đều tốt phải không, chẳng trách mà nhìn nó lại đẹp

vậy”.



“Đúng là lời nói thừa mà! Con xe ở trước mặt cậu không dưới một trăm vạn đâu”.



Lâm Dật lắc đầu, nói: “Giá cả cũng được, xe nhìn cũng đẹp. Chỉ có điều không gian

hơi nhỏ, tớ thích cái nào to hơn một chút”.



Dù sao thì cũng lớn lên ở nông thôn nên điều mà Lâm Dật xem trọng là tính thực

dụng. Cậu cảm thấy cứ cái nào có thể tích lớn thì đó chắc chắn là hàng tốt.

Chương 15



Lâm Dật mang theo suy nghĩ đó đi về hướng chiếc xe màu trắng ở chỗ ngoặt mà

mọi người đang xúm lại.



“Cái xe này đẹp này”. Lâm Dật khẳng định về chiếc xe.



“What! Cậu điên à, cái này là Mercedes-Benz G đấy, cậu lại muốn mua nó á?” Câu

nói này của Tống Phán Tử liền thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh đó.



“Chưa nói đến giá cả, chỉ riêng khoản bảo dưỡng và tiêu hao xăng đã khiến cậu

không đỡ nổi rồi. Nếu cậu muốn mua nó thì ít nhất cũng phải tầm hai trăm vạn”.



Loại xe này, ngoài việc dùng để thể hiện đẳng cấp ra thì thật sự không có điểm thực

dụng nào cả. Người bình thường như Lâm Dật thì sao có thể đỡ nổi chứ.



“Loại xe này, cứ coi như những nhà giàu mới nổi mua được nó thì không cũng nuôi

được nó”. Tống Phán Tử thật sự không khuyến khích Lâm Dật lấy con xe này.



Nhưng Lâm Dật lại không thấy sốt sắng chút nào. Cậu nhìn con xe hai cái rồi quay

đầu nói với Tống Phán Tử: “Con xe này cậu có lái được không?”



“Chắc chắn là được rồi! Con này mà lái thì phê lắm”. Thật ra Tống Phán Tử rất thích

dòng xe hạng sang như này nhưng lại không dám nghĩ đến.



“Vậy thì lấy xe này đi”. Lâm Dật nói thẳng một câu.



Chỉ có điều kỳ lạ là, Lâm Dật đã mở miệng muốn mua xe rồi nhưng nhân viên bán

hàng vẫn không lại chỗ cậu. Có lẽ cảm thấy các cậu còn là sinh viên nên không có

tiền mua.



“Lâm Dật, cậu điên rồi sao? Thực tế một chút đi, dự tính chi tiêu của cậu có cho

phép cậu làm chuyện ngốc nghếch này không?”



Lâm Dật lắc đầu.



“Có nhân viên bán hàng ở đây không? Có thể giới thiệu qua cho tôi về tính năng của

chiếc xe này được không?”



Chưa đợi Lâm Dật mở miệng thì bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người con

gái, cô nói ra những lời mà Lâm Dật chưa kịp nói.



Cô gái đẹp này tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc buông dài, trên mặt trang điểm nhẹ,

thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.



Cô hỏi xong còn tưởng đám người Lâm Dật là người bán xe nên nói: “Phiền các anh

giới thiệu qua tính năng của xe này cho tôi được không?”



“Xin lỗi, chúng tôi không phải là nhân viên bán hàng”. Đám người Trương Dương

thật sự lo là Lâm Dật sẽ mất mặt nên khẽ kéo áo của Lâm Dật rồi bảo cậu đừng tiếp

tục ở đây nữa.



“Cô à, chiếc xe này là tôi để ý đến trước”. Lâm Dật không rời khỏi đó mà nói với cô

gái đó kèm theo sắc mặt nghiêm túc.



“Sao cơ?” Cô gái lộ ra biểu cảm khó hiểu.



“Chiếc xe này là tôi để ý đến trước”. Lâm Dật nói lại một lần nữa.



“Này anh bạn nhỏ! Cậu có biết đây là xe gì không? Nó đáng giá bao nhiêu cậu có

biết không? Cứ coi như bố mẹ cậu là nhà giàu mới nổi thì cậu cũng không mua nổi

đâu”. Cô gái đó nói với sắc mặt châm biếm.



Lâm Dật cảm thấy bất lực, vì tại sao ai cũng cảm thấy cậu nghèo vậy? Trong thẻ

ngân hàng của cậu có một trăm triệu tệ nên thừa sức mua chiếc xe này mà.



“Thật ngại quá! Chiếc xe này là tôi đã để ý đến trước rồi nên phiền cô đi xem con xe

khác đi”. Lâm Dật không hề nhường bước mà tiếp tục nói.



“Cậu…” Trong mắt cô gái đó tràn đầy sự phẫn nộ, cô ta rất muốn mắng người.



Sao con người này lại không biết điều như vậy, thật sự nghĩ là cậu ta có thể mua

được nó sao?



Một tiếng bước chân truyền đến, một nữ nhân viên bán hàng mặc đồng phục vội vã

bước lại, nói: “Thưa cô, thật sự xin lỗi, ban nãy tôi mải nói chuyện kinh doanh bên

kia nên làm lỡ chút thời gian của cô. Xin hỏi cô muốn xem xe phải không ạ?”



Người con gái đẹp kia gật đầu rồi khinh bỉ liếc Lâm Dật một cái, nói: “Nhanh lên

chút, giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, tôi đang vội”.



Nữ nhân viên chỉ biết cười trừ.



“Tôi nói này, đại lý của các người có thể đừng để đám người tạp nham kia vào đây

được không? Làm ảnh hưởng đến hứng thú mua xe của tôi đấy, có biết không?”



Nữ nhân viên trong thoáng chốc như hiểu được ý của cô gái kia nên xoay người nói

với đám người Lâm Dật: “Này mấy cậu, muốn đến xem náo nhiệt thì phiền các cậu

đến chỗ khác. Chỗ chúng tôi không có mô hình xe nên không có gì đáng xem đâu.

Nếu các cậu không muốn đi thì các cậu đến phía quầy kia, ở đó có chỗ nghỉ ngơi lại

còn có nước uống, không thu tiền đâu”. Cô thấy đám Lâm Dật ăn mặc giản dị, lại

giống sinh viên nên cảm thấy họ không thể đến mua xe được.



“Lâm Dật! Hay chúng mình đi xem cái khác đi”. Tống Phán Tử kéo Lâm Dật, nói.



“Chiếc xe này tôi cần ngay bây giờ, nếu cần thiết có thể quẹt thẻ trực tiếp”. Lâm Dật

nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi.



Nữ nhân viên đó lắc đầu, còn tưởng rằng Lâm Dật chỉ nói làm màu thôi nên cô

không để ý đến đám người Lâm Dật mà giới thiệu tính năng của xe cho người con

gái kia.



Đám người Lâm Dật đi vào khu nghỉ ngơi.



“Lâm Dật! Cậu cũng cố chấp quá đấy, chiếc xe này người ta đã muốn lấy rồi, cậu

đừng giữ khư khư ý muốn thế nữa”. Trương Dương khuyên bảo Lâm Dật.



“Nhưng rõ ràng là tớ để ý đến xe đó trước mà”. Những lời của Lâm Dật khiến mấy

người cảm thấy lo lắng. Bọn họ cảm thấy Lâm Dật như đang đánh cược vậy.



Mấy người vẫn đang đờ người ra thì đột nhiên có một nữ nhân viên bước lại. Cô gái

này trông dáng vẻ khá ngọt ngào, hơn nữa thoạt nhìn khó nói lên được sự gần gũi.



“Thưa các anh, các anh muốn mua xe sao ạ?” Nữ nhân viên xinh đẹp liếc nhìn Lâm

Dật một cái, hỏi.



“Vâng! Tôi muốn mua chiếc xe kia”. Lâm Dật chỉ về chiếc xe mà mình đã để ý đến.



Nữ nhân viên có chút không dám chắc chắn, cô nghi ngờ hỏi một câu: “Thưa anh,

anh nói là chiếc xe kia ạ?”



“Đúng vậy! Tôi không xem xe nữa, cô quẹt thẻ giúp tôi”. Lâm Dật không muốn nói lời

thừa thãi nữa mà trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.



Nữ nhân viên nhận lấy thì liếc nhìn chiếc thẻ ngân hàng kỳ lạ trong tay mình. Mặc dù

không tin nhưng cô vẫn thử lấy máy pos của mình ra.



Cô gái ban đầu chỉ muốn thử thôi nhưng ai ngờ giao dịch mấy trăm vạn lại nhanh

chóng được hoàn thành như vậy. Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Cô là nhân viên mới đến, nghiệp vụ vẫn chưa thành thục lắm. Cô còn chưa giới

thiệu nhiều hạng mục cho Lâm Dật nhưng không ngờ Lâm Dật không hỏi gì mà trực

tiếp nhập mật khẩu. Cô còn không hiểu cách kê hóa đơn nữa. Thoắt cái mà đã hoàn

thành được đợt bán hàng lớn nhất trong cửa hàng khiến cô ngây người ra.



Giám đốc kinh doanh ở bên cạnh đột nhiên nhận được tin nhắn giao dịch nên cũng

thấy giật mình. Anh ta đang gọi điện thoại liền nói vài câu rồi cúp máy, sau đó chạy

ra, cung kính nói với Lâm Dật: “Thưa anh! Xin hỏi anh vừa mua xe sao ạ?”

Chương 16



Ở phía bên kia, nữ nhân viên mà lúc đầu không ưa đám người Lâm Dật, giờ đây

đang tươi cười giới thiệu sản phẩm cho khách hàng: “Con xe Mercedes-Benz G500

này được lắp thêm động cơ tăng áp đôi V8, cao nhất có thể đạt tới hơn 400 mã lực,

có đặc trưng hình nêm. Kể cả trong lúc không vận hành thì vẫn có thể cảm nhận

được sự khác biệt”.



“Thông thường những người trong nghề thường đặt cho nó một cái tên hơi bị bá

đạo là “Tên côn đồ mặc vest”.



Chỉ nghe nữ nhân viên giới thiệu một lần mà cô gái xinh đẹp kia dường như đã thấy

hứng thú với chiếc xe ở trước mặt.



Cô ta nhìn đồng hồ Rolex trên tay rồi có chút gấp gáp hỏi nữ nhân viên: “Hiện giờ có

xe không?”



“Có rồi ạ. Xe kiểu cỡ này hiện giờ đại lý chỉ có duy nhất một chiếc ạ”.



“Vừa hay hôm nay đại lý chúng tôi có tổ chức hoạt động nên nếu bây giờ cô lấy xe

thì chúng tôi có thể bù lại năm vạn trên cơ sở ưu đãi 13%, đồng thời còn tặng một

năm bảo dưỡng miễn phí nữa”.



Nếu như đơn hàng hôm nay mà thành công thì mình sẽ nhận được lợi ích rất lớn, vì

thế mà nữ nhân viên vô cùng nhiệt tình.



“Vậy thì được! Tôi sẽ thanh toán và lấy xe luôn, cô kê hóa đơn cho tôi”. Người con

gái xinh đẹp kia nghe thấy vậy thì gật đầu rồi khẽ nói.



Giá cả của con xe này không dưới hai trăm vạn. Đối với cô ta mà nói thì đúng là có

chút xa xỉ thật nhưng cũng không ảnh hưởng tới gì. Điều quan trọng nhất là, cô quá

thích chiếc xe ở trước mặt.



Càng là những người phụ nữ trưởng thành thì trong lòng họ luôn ẩn giấu một sự bất

an. Và con xe này lại phù hợp với suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.



‘Siêu xe’- chỉ nghe đến tên gọi này thôi là cô đã thấy có hứng thú không nói nên lời

rồi.



“Tiểu Hồng! Mau lại đây giúp khách hàng lau xe đi, nhân tiện lấy quà lại đây nữa”.

Giám đốc kinh doanh cầm giẻ lau lại rồi vội vàng đi đến trước xe.



“Sếp đã biết rồi sao ạ? Em hiện giờ đi kê hóa đơn cho khách đã, lát nữa sẽ giúp

khách hàng lau xe”. Nữ nhân viên nhận lấy giẻ lau, cười gật đầu. Sau đó cô ta quay

sang nhìn Lâm Dật với vẻ khinh bỉ.



“Còn kê hóa đơn gì nữa? Người ta đã thanh toán rồi, mau lại lau xe đi. Đợi lát nữa

mang hết quà lại đây”.



“Sao cơ? Thanh toán rồi sao?” Nữ nhân viên với sắc mặt mơ hồ hỏi. Rõ ràng là

mình chưa kê hóa đơn thì sao lại thanh toán tiền rồi?



Cô quay đầu lại hỏi cô gái xinh đẹp ở phía sau một câu: “Thưa cô, cô đã thanh toán

rồi sao ạ?”



Cô gái kia liền lắc đầu.



Nữ nhân viên cảm thấy nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dật, bỗng nhiên cô có một dự

cảm không ổn.



“Tiểu Hồng, cô đang nghĩ cái gì vậy? Vị khách này đã thanh toán rồi, bây giờ muốn

lấy xe. Cô cứ đờ người ra đấy làm gì vậy?” Giám đốc kinh doanh với sắc mặt không

vui, sau đó đến bên cạnh cô gái xinh đẹp cười nói: “Thành thật xin lỗi quý khách,

mấy phút trước chiếc xe này đã được vị khách kia mua rồi ạ. Chúng tôi có thể đưa

quý khách đến khu triển lãm khác để xem, có thể sẽ có xe phù hợp với cô hơn”.



Cô gái xinh đẹp nhau mày, biểu cảm vô cùng kỳ dị. Cô ta không ngờ rằng nhóc con

kia lại thật sự mua chiếc xe đó. Cô ta có chút không tin, quay đầu lại nhìn Lâm Dật

và hỏi: “Chiếc xe này là cậu mua?”



Lâm Dật gật đầu.



Cô gái với vẻ mặt phức tạp, sau khi hít một hơi thật sâu thì nói với Lâm Dật bằng

ngữ khí ra lệnh: “Vậy chúng ta thực hiện một giao dịch đi”.



Lâm Dật sững người ra, còn người con gái đó đi lên trước, ghé gương mặt xinh đẹp

của mình đến bên tai Lâm Dật nói: “Cậu đưa xe cho tôi, tối hôm nay tôi sẽ mời riêng

cậu ăn cơm”.



Cô ta đi giày cao gót nên chiều cao ngang ngửa với Lâm Dật. Trong lúc cô ta

nghiêng người, Lâm Dật lén nhìn khe trước ngực cô ta, lập tức có chút kích động.

Sau đó cô ta lại hỏi: “Sao, cậu thấy được không?”



“Không được! Cô hãy đi xem chiếc xe khác đi”. Lâm Dật không phải là kẻ ngốc,

người con gái này không phải là người bình thường, sao có thể tùy tiện đi ăn cơm

riêng với cậu được.



“Cậu…”



Cô ta tên là Trần Ngữ Yên, cô ta quả thật muốn đùa giỡn Lâm Dật. Cô ta cảm thấy

không có người đàn ông nào có thể từ chối mình được. Nhưng kết quả là Lâm Dật

lại từ chối nên cô ta vô cùng tức giận, hỏi: “Cậu tên là gì?” Trần Ngữ Yên cắn môi

gợi cảm của mình, sắc mặt oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.



Lâm Dật nhìn cô ta trở mặt nhanh nên cảm tình ban nãy đối với cô ta cũng giảm đi

hẳn. Cậu trả lời: “Tôi tên là Lâm Dật!”.



“Được, được lắm! Lâm Dật đúng không! Cậu hãy đợi đấy, chuyện ngày hôm nay tôi

sẽ không bỏ qua như vậy đâu”. Nói xong, Trần Ngữ Yên giậm giày cao gót một cái

rồi tức giận bỏ đi.



Lâm Dật nhún vai, xoay người nói với giám đốc kinh doanh: “Tôi có thể lấy xe rồi

chứ?”



Giám đốc kinh doanh khách khí cười nói: “Tất nhiên là được ạ, tôi sẽ đi lau xe cho

quý khách, sau đó lái ra ngoài giúp quý khách ạ”.



Con xe Mercedes lái ra khỏi đại lý mà nữ nhân viên bán hàng lúc đầu vẫn còn ngây

người ra. Cô đã bỏ lỡ đơn hàng gần mười vạn nên cô rất không cam tâm nhưng cô

không biết nên làm thế nào.



………………



Tống Phán Tử lái xe vô cùng cẩn thận, cậu ta căng thẳng như người vừa mới học

lái vậy. Cậu không thể ngờ rằng mình lại được lái chiếc xe tốt như nào.



“Người anh em, nhà cậu rốt cuộc được bồi thường bao nhiêu tiền vậy?” Trương

Dương đột nhiên mở miệng hỏi.



Lâm Dật cười, nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Tốt nhất nên nghĩ đến chuyện xe cộ đi

đã, sau này các cậu muốn lái xe này thì lái, tiền xăng dầu tớ sẽ bỏ ra hết. Nhưng

nếu như tớ muốn dùng xe thì các cậu nhất định phải làm tài xế cho tớ đấy. Thế nào?

Có được không?”



“Woa! Thật hay đùa đấy, cậu để bọn tớ tùy ý lái xe sao?” Lý Hạo trợn trừng mắt,

không dám tin mà cứ thế nhìn Lâm Dật.



“Ha ha, sau này có cái để chơi rồi. Lái con xe này đi tán gái thì gái đổ là cái chắc”.

Tống Phán Tử nói với sắc mặt đắc ý.

Chương 17

Sau một hồi cười nói, Lâm Dật nói lại một lần nữa: “Các anh em, hy vọng các cậu

giữ bí mật giúp tớ về chuyện xe cộ này. Hiện giờ chủ yếu là Tống Phán Tử lái xe,

sau này nếu như có người hỏi xe này là của ai thì cậu cứ nói là của người thân hoặc

của cậu nhé, đừng nhắc gì đến tớ”. Lâm Dật nói thế vì không muốn gây sự chú ý.



“Người anh em, khiêm tốn như vậy là tốt. Chúng tớ không muốn nhìn thấy cậu biến

thành tên Lưu Minh thứ hai đâu. Cái thằng ranh đó lái chiếc xe sang một tí là đã ra

vẻ, đi khắp nơi khoe khoang. Đúng là buồn nôn”. Trương Dương phẫn nộ, nói.



“Ha ha, nếu bây giờ để cho An Hinh biết Lâm Dật đã là người có tiền rồi thì cô ta sẽ

hối hận xanh ruột lại mất”. Lý Hạo nói.



Tống Phán Tử lái xe vòng vài vòng rồi dừng xe ở chỗ đỗ xe gần trường, sau đó vội

vàng quay về trường học.



Lúc vào bên trong phòng học, đám người Lâm Dật chú ý đến ánh mắt kỳ quái của

bạn học xung quanh. Trên mặt họ viết đầy chữ châm biếm, thậm chí còn nhìn với

các kiểu khinh bỉ.



Mặc dù nghi hoặc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, ai nấy tìm chỗ riêng rồi

ngồi xuống.



“Hôm nay làm sao vậy nhỉ, cứ như kiểu chúng ta nợ tiền họ vậy”. Tống Phán Tử sắc

mặt nghi ngờ, nhéo Trương Dương ở bên cạnh.



Mấy người lắc đầu với ý không hiểu tình hình thế nào. Tống Phán Tử là người nóng

tính nên muốn tìm một người để hỏi rõ tình hình nhưng lại bị Trương Dương ngăn

lại.



“Thành thật một chút đi, giờ đang là giờ học, nếu như để giáo sư nóng tính nhìn thấy

thì chỉ e cậu không lấy được bằng tốt nghiệp đâu”. Trương Dương nhỏ giọng nói

một câu với Tống Phán Tử.



Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, cuối cùng mấy người cũng được thở phào

một cái. Tống Phán Tử đi về phía mấy người con gái đang ngồi ở phía trước.



Vẫn chưa kịp đến gần thì tiếng giày cao gót truyền đến bên tai.



“Lâm Dật! Tối nay là sinh nhật của tôi, anh có muốn đến không?” Người nói câu đó

là An Hinh. Hôm nay cô ta trang điểm vô cùng diễm lệ, chiếc váy liền khiến cô trở

nên hoàn hảo hơn. Lối trang điểm đậm khiến cô ta trở nên càng quyến rũ hơn. Lúc

nói chuyện, cô ta còn cố ý để lộ ra đôi chân dài trắng nõn của mình để thu hút Lâm

Dật.



“Sinh nhật sao?” Lâm Dật khẽ hỏi một câu, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn. Cậu biết

hôm nay là sinh nhật của An Hinh.



Kể từ khi quen biết An Hinh, mỗi năm Lâm Dật đều dốc lòng tổ chức sinh nhật cho

cô ta. Cậu từng ghi lại rất nhiều sinh nhật của An Hinh, cũng lưu lại nhiều kỷ niệm

đẹp của hai người.



An Hinh lúc đó vẫn còn đơn thuần trong sáng. Cô ấy rất thích Lâm Dật và đó cũng là

mấy năm mà Lâm Dật cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời.



Nhưng hiện giờ, sinh nhật của An Hinh, cậu chỉ là khách mời được cô ta mời đến.



“Tối nay tôi còn có chút chuyện nên không đến được, chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.



“Hai người đã chia tay rồi, sao phải đến quấy rầy Lâm Dật nhà chúng tôi vậy”. Tống

Phán Tử không để ý nhiều như vậy, trực tiếp bước lại nói.



An Hinh không để ý gì đến cậu ta mà vẫn nhìn Lâm Dật, nói: “Tôi không có ý gì

khác, nói thế nào thì trước đây chúng ta cũng từng là một đôi mà. Trước đây tôi có

gì không phải thì xin lỗi anh. Lẽ nào anh không muốn cho tôi cơ hội sao?”



Nhìn thấy An Hinh thành khẩn như vậy, Lâm Dật thấy có chút khác thường. Còn

mấy anh em ở bên cạnh cũng không ngờ An Hinh lại nói mấy lời này. Lẽ nào cô ta

nghĩ thông suốt rồi?



“Cậu vẫn còn muốn xin lỗi tôi sao?” Lâm Dật cười khổ, hỏi.



“Thời gian trước quả thật là tôi không phải, tôi làm thế cũng chỉ là muốn anh quên

hẳn tôi. Tôi cũng biết là những tổn thương tôi gây cho anh không thể nào bù đắp

được. Tôi không cầu xin anh tha thứ, chỉ mong sắp tốt nghiệp rồi, anh có thể đến

tham gia sinh nhật cuối cùng trong quãng đời sinh viên của tôi. Có được không Lâm

Dật?”



Lâm Dật trầm ngâm một lúc, nhìn An Hinh nói: “Để tôi suy nghĩ đã”.



An Hinh biết là cứ nói tiếp thì cũng không có tác dụng gì nên mới từ bỏ để cậu ta

suy nghĩ: “Thôi được rồi, bất luận thế nào thì tôi cũng sẽ đợi anh đến”.



Nói xong, An Hinh xoay người rời khỏi phòng học. Mấy anh em không dám cắt

ngang cuộc đối thoại giữa Lâm Dật và An Hinh. Đợi An Hinh rời đi, bọn họ cuối cùng

cũng không nhịn được.



“Lâm Dật! Cậu sẽ không tin lời cô ta nói đấy chứ? Cậu phải nhớ xem trước đây cô

ta đã đối đãi với cậu thế nào”. Trương Dương không khách khí rồi nói.



“Đúng thế, không khí trong lớp hôm nay kỳ lạ lắm. Tớ nghi ngờ chuyện này không

đơn giản như vậy đâu”. Lý Hạo cũng phụ họa thêm vào.



Lâm Dật ngồi ở trên ghế mà không nói câu gì. An Hinh là tình đầu của cậu nên cậu

không dễ gì mà quên nhanh được.



An Hinh đến với Lưu Minh là vì hắn ta có tiền. Giờ đây cô ta lại xin lỗi mình, có lẽ là

thật lòng. Bởi sinh nhật cuối cùng này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với những sinh

viên sắp tốt nghiệp như bọn họ.



“Các cậu này! Chắc tớ vẫn đến xem sao, kể cả là đi cho có hình thức”. Lâm Dật

đứng dậy, nói.



Mấy anh em đồng loạt nhìn Lâm Dật. Mặc dù trong lòng không hiểu nhưng chỉ biết

ủng hộ cậu.



“Chúng tớ sẽ lái xe đưa cậu đến đó, cũng là để giữ uy thế cho cậu”.



Lâm Dật lắc đầu, nói: “Không cần đâu, chỉ là tham gia buổi sinh nhật thôi mà, không

cần phải làm lớn thế đâu. Trương Dương đi cùng tớ một chuyến, còn các cậu đợi ở

ký túc xá đi. Lúc về tớ sẽ mua ít đồ ăn đêm rồi chúng ta cùng uống vài chén”.



“Nghe nói Lưu Minh định đến ‘Thiên đường nhân gian’, đó là câu lạc bộ nổi tiếng

nhất ở đây. Cậu chắc chắn là không sao chứ?”



Nghe nói nhân viên phục vụ ở đó cơ bản đều là sinh viên chính quy, ngoại ngữ là

điều kiện cơ bản nhất. Những ai ra vào đó đều là người giàu có, Lâm Dật của trước

đây căn bản là không có tư cách bước chân vào nơi này.





Chương 18

Hai người đến cổng câu lạc bộ, Trương Dương không yên tâm mà nhìn Lâm Dật:

“Lâm Dật này! Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi điện cho tớ đấy. Tớ đợi cậu ở

cổng”.



Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.



Sau khi bước vào, Lâm Dật bị hút mắt bởi câu lạc bộ hoa mỹ diễm lệ trước mặt. Bên

trong được thiết kế theo phong cách sang trọng. Nhân viên phục vụ đứng ở trước

cổng đều là người đẹp, họ đồng loạt mặc váy đồng phục. Đặc biệt là tất da chân

màu da lại càng thu hút các ánh nhìn hơn.



Lâm Dật vào thang máy rồi đi đến một phòng ở tầng ba, sau đó đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng đều chật kín người rồi.



Nhân vật chính là An Hinh và Lưu Minh, hai người xem ra đã trang điểm rất kỹ

lưỡng. Những người ngồi xung quanh, có một số người Lâm Dật cũng quen biết.

Những người đó đều là phú nhị đại của trường. Còn những người khác, mặc dù

Lâm Dật không quen nhưng từ cách ăn vận của họ thì chắc là người có tiền.



Cuộc tụ họp của những phú nhị đại này khiến Lâm Dật không tìm thấy sự tồn tại nào

dành cho mình.



“Anh đến rồi à?” An Hinh cùng Lưu Minh ngồi cùng nhau rồi lại hỏi Lâm Dật.



“An Hinh! Đây là bạn trai cũ của cậu đấy à?” Một cô gái xõa tóc dài, trên người mặc

lễ phục màu trắng nhìn Lâm Dật, nói một cách châm biếm.



“Chúng tớ chia tay rồi, giờ chỉ là bạn bình thường thôi. Hôm nay là sinh nhật tớ nên

bảo anh ta đến ngồi cùng vậy, mọi người đừng có nghĩ linh tinh”. An Hinh lên tiếng

giải thích.



“Nếu đã là bạn trai cũ thì quà sinh nhật hôm nay chắc không tầm thường đâu nhỉ?

Dù sao thì cũng từng yêu nhau mà. Để chúng tớ xem người bạn trai cũ này đối xử

với An Hinh thế nào nào”. Người con gái đó nói một câu mà khiến tất cả mọi người

đều chuyển ánh mắt về phía Lâm Dật.



Lúc này Lâm Dật mới phát hiện ra, trên bàn vẫn chưa bày thức ăn mà toàn là quà.



Những người ngồi ở đây toàn là người có tiền, trên bàn đặt toàn đồ hàng hiệu. Bất

luận là mỹ phẩm hay túi xách đều trên hai nghìn tệ.



“Đến vội quá nên tôi chưa chuẩn bị được gì, chỉ mang đến một cái cốc”. Lâm Dật lấy

ra một chiếc cốc thủy tinh đặt ở giữa đống quà.



“Không phải chứ, chỉ một chiếc cốc cũ nát này sao?” Một cô gái nhuộm tóc vàng

ngồi cạnh An Hinh không kìm nổi mà bật cười.



“Sao cơ, cậu tặng An Hinh nhà chúng tôi chiếc cốc thủy tinh, định nhắc cô ấy là phải

uống nhiều nước nóng à?”



“Đúng thật là! Quà sinh nhật cũng không có lòng một chút. Cái đồ có mấy chục tệ

thế này mà cũng cầm đến được. An Hinh! Sao cậu lại đi yêu cái loại người này cơ

chứ?”



“Đúng là đồ gay mà, chắc là An Hinh nhà chúng ta khi ở bên cạnh hắn đã chịu

không ít khổ cực”. Đám người xung quanh nói câu nào là câu đó như đâm vào tim

Lâm Dật.



Chiếc cốc này không phải là đồ bình thường mà nó là đồ giám đốc tặng cậu khi cậu

mua xe. Thoạt nhìn chiếc cốc này không khác gì với cốc bình thường nhưng xung

quanh thủy tinh đó đều được khảm bạc. Dưới cốc có dùng dây vàng in dấu Xe

Mercedes nữa.



Nhưng Lâm Dật không muốn khoa trương quá nên cậu đã cho nó vào trong chiếc

hộp. Cách thức đóng gói khiến chiếc cốc thoạt nhìn không có gì đáng để ý cả.



“Lâm Dật! Tôi có lòng mời anh đến tham dự sinh nhật của tôi nhưng anh lại sỉ nhục

tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?” An Hinh nói với sắc mặt thất vọng.



“Đừng vội! Chúng ta vẫn còn chưa nhìn xem chiếc cốc này là hãng nào nữa. Nói

không chừng nó còn đáng giá trăm tệ nữa đó”. Người con gái mặc lễ phục đứng

dậy, cầm lấy chiếc cốc của Lâm Dật.



“Thôi xong rồi! Hãng này tôi chưa nhìn thấy bao giờ, đoán chừng là hàng nhái rồi,

chắc không đáng mười tệ đâu. Ha ha”



“Chiếc cốc này nhà tôi cũng có một cái, là đồ được tặng khi mua đồ ở siêu thị. Mẹ

tôi chê nó chất lượng kém nên dùng để đựng đồ ăn của chó rồi”. Cô ta nói một câu

mà khiến mọi người đều bật cười.



Bọn họ đều là người có tiền, quà mà họ tặng chắc chắn không hề rẻ, vì vậy họ mới

coi thường Lâm Dật.



“Cầm cốc lại đây cho tớ”. An Hinh giơ tay cầm lấy chiếc cốc trong tay cô gái mặc lễ

phục kia.



Lúc này chỉ thấy cô ta buông tay một cái, bỗng dưng ‘CHENG’ một tiếng là chiếc cốc

rơi xuống đất, vỡ thành vụn nhỏ.



“Không sao nữa rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi, bảo nhân viên phục vụ lại dọn chỗ rác

rưởi này đi”. An Hinh quay về chỗ ngồi của mình mà coi như không có việc xảy ra.



Trong lúc nói đến câu rác rưởi, An Hinh cố ý nhìn về phía Lâm Dật.



Lưu Minh cười tủm rồi nói đế vào: “Chúng ta ăn cơm trước đi, đợi lát nữa trên tầng

còn có ‘tiệc nước’ nữa. Sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đến đó phiêu một phen.



“Lưu thiếu gia! Cậu nói đến có phải khu vui chơi trên nước nổi tiếng nhất ở đây

không?” Cô gái nhuộm tóc vàng chớp mắt hỏi.



“Đúng vậy, chính là nó đó”. Lưu Minh đắc ý trả lời một câu.



“Woa! Tốt quá rồi, nghe nói ở đó nhiều trai xinh gái đẹp lắm, không biết có gặp được

anh nào phù hợp không?”



“Nhưng nghe nói ở đó chi tiêu thấp nhất từ một vạn trở lên, đi một chuyến cũng

không ít tiền đâu. May mà Lưu thiếu gia có tiền nên chúng ta mới có thể hưởng thụ

đãi ngộ đó”.



“May mà An Hinh đi theo Lưu thiếu gia, nếu không thì cái tên bạn trai cũ kia khéo

còn không mời nổi bữa thịt quay ở vỉa hè ý chứ”. Mấy người lại một lần nữa nhìn về

phía Lâm Dật.



“Thật ngại quá! Quên là anh vẫn chưa đi, nhưng ở đây hết chỗ ngồi rồi, hay là anh

cứ đứng đó được không. Đến lúc đó cứ tùy ý ăn vài miếng không thì đói chết”. Lưu

Minh đến bên cạnh Lâm Dật, vỗ vai Lâm Dật rồi nói.



“Không sao, ở chỗ này tôi còn một cái ghế nhưng hơi thấp một chút. Nếu như anh

không thích đứng thì có thể quỳ cũng được”.



Trong đám người đó, không ai coi Lâm Dật là người cả. Trong mắt bọn họ, Lâm Dật

là trò cười.



Lâm Dật nhìn An Hinh mà trong lòng lạnh băng. Kể cả là đối xử với một con chó thì

thời gian lâu dài cũng sẽ có tình cảm. Còn An Hinh, cô ấy thật sự không có chút tình

cảm nào với mình sao?



Cô ấy gọi mình đến đây là vì muốn sỉ nhục mình trước mặt bao nhiêu người như

này sao? Khóe mắt Lâm Dật có chút ướt lệ, cậu kìm chế nỗi ủy khuất trong lòng rồi

nở nụ cười.



“Thật ngại quá, tôi còn có việc nên đi trước đây”. Không ai để ý đến mình nên Lâm

Dật xoay người định rời đi.



“Đợi đã”. An Hinh đột nhiên gọi Lâm Dật đứng lại.



“Lâm Dật! Tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng nói với người khác anh từng là

bạn trai của tôi nữa. Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ở trường học nữa. Giữa

chúng ta đã không còn gì nữa rồi, hy vọng anh hiểu được”.



Những lời đó khiến tim Lâm Dật như bị dao sắc đâm xuyên thấu, đau đớn cực độ.

Chương 19



Lâm Dật rời đi chưa được bao lâu thì một người con trai đẩy cửa bước vào.



“Anh Tường! Cuối cùng anh cũng đến rồi”. Nam nữ trong phòng sau khi nhìn thấy

người con trai này thì lập tức reo hò nịnh nọt.



“Thật ngại quá! Anh gặp chút chuyện nên đến muộn”. Anh Tường cười với vẻ mặt

hài hòa, nhìn An Hinh và Lưu Minh nói.



“Không sao đâu ạ! Anh Tường là người bận rộn vì vậy bận việc đột xuất là bình

thường mà. An Hinh, lại đây anh giới thiệu một chút. Đây chính là anh Tường”.



“Em chào anh”. An Hinh chủ động giơ tay ra chào.



“Em chính là bạn gái của Lưu Minh? Quả nhiên rất xinh đẹp. Hôm nay anh đến vội

quá, chuẩn bị được có chút quà này thôi”. Nói xong, Anh Tường lấy ra một túi màu

hồng đưa đến trước mặt An Hinh.



“Đây chẳng phải là loại túi LV mới nhất sao? Giá cả chắc cũng không rẻ đâu”. Cô gái

mặc lễ phục nói với sắc mặt kinh ngạc.



“Lúc đi công tác nước ngoài tiện tay nên mua luôn, dù sao cũng không đáng tiền

mấy. Coi như là có chút quà tặng em vậy”.



An Hinh nhận chiếc túi hơn một vạn tệ này với sắc mặt vui vẻ.



Người mà mọi người gọi là anh Tường này chính là Quách Tường mà Lưu Minh

thường nói với cô ta. Bố anh ta là doanh nhân bất động sản lớn nhất thành phố. Kể

cả là Lưu Minh khi ở trước mặt nhà anh ta thì cũng không đáng để nhắc tới.



Dù sao thì nhà Lưu Minh chỉ có chút bất động sản nhỏ mấy nghìn vạn tệ, còn nhà

Quách Tường là nhà giàu có hàng trăm triệu tệ.



“Anh Tường ra tay quả nhiên phóng khoáng, đúng không hổ danh người có tiền số

một trong thành phố”. Cô gái mặc lễ phục nói với sắc mặt trầm mê, hận nỗi thân

mình không thể dán lên người Quách Tường.



Nói cười một lúc, Quách Tường vừa ngồi vào chỗ liền chú ý đến hộp đựng chiếc cốc

thủy tinh đặt ở trên bàn, hỏi: “Chiếc cốc thủy tinh này là ai tặng vậy? Sao lại nghĩ ra

món quà đặc biệt thế này?”



“Anh Tường! Anh đừng đùa em nữa. Món đồ này là một người bạn thông thường

của em tặng. Nhưng người ta đã bị em đuổi đi rồi”. An Hinh cười khổ, nói.



Cô ta quên vứt cái hộp đi, để Anh Tường nhìn thấy cái này, đúng là mất mặt quá.



“Bạn thông thường?” Anh Tường cầm cái hộp lên quan sát, sau đó vội giơ tay ra sờ

vào bên trong đó. Không ngờ anh ta lại sờ được vàng còn đọng lại bên trong.



“Đó là cái gì vậy ạ? Lẽ nào là loại hàng giả mà những tên buôn hàng giả đều thích

sao ạ?” An Hinh nhau mày, hỏi.



“Cái cốc đâu rồi?” Anh Tường sờ thấy vàng trong đó rồi quay sang hỏi An Hinh.



“Vỡ rồi ạ”.



“Sao? Em làm vỡ rồi á?”



Thấy Anh Tường với vẻ mặt kinh ngạc, An Hinh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.



“Anh Tường! Chẳng phải chỉ là cái cốc thôi sao? Loại hàng rẻ như này em còn ngại

dùng ý”.



Anh Tường không hề nói gì, lúc này lại chú ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên

đất.



“Anh Tường! Có gì ly kì lắm sao? Chẳng phải chỉ là đồ vật đáng giá mười mấy tệ

thôi sao? Hàng vỉa hè nhiều lắm”. An Hinh cười đùa nói.



“Em thật sự nghĩ đây là cốc bình thường sao?” Anh Tường nhìn An Hinh rồi chỉ vào

cốc thủy tinh trên đất.



“Lẽ nào không phải sao ạ?” An Hinh biết Lâm Dật là người như nào. Kiểu nghèo rớt

như cậu ta chỉ có thể mua được loại cốc thủy tinh cũ rích đến lấy lòng mình mà thôi.



“Đây không phải là cốc bình thường đâu. Đây là cốc quà tặng trong đại lý xe ô tô

đấy”.



“Vậy thì cũng chỉ là cốc bình thường thôi. Bây giờ mua xe được tặng cốc có rất

nhiều mà, không có gì kỳ quái cả”. Lưu Minh nói đế vào.



“Nếu như là xe bình thường thì đã tốt nhưng mọi người không chú ý đến cái này

sao?” Quách Tường chỉ vào dưới đáy cốc vẫn chưa bị vỡ hoàn toàn trên đất. Bên

trên có ký hiệu rất đẹp của hãng xe Mercedes thu hút sự chú ý của mọi người.



“Ban nãy anh sờ thử rồi, vàng ở bên trên là thật đấy chứ không phải hàng nhái đâu.

Nếu như anh đoán không sai thì chiếc cốc này chắc là cốc được tặng sau khi mua

xe Mercedes. Nhìn từ chế tạo của chiếc cốc này, người có nó chắc chắn là người đã

mua con xe hai trăm vạn tệ”.



“Xe hai trăm vạn tệ ư?” An Hinh thốt lên với sắc mặt kinh ngạc. Cô không thể tin

Lâm Dật có thể mua được chiếc xe xịn lên đến hai trăm vạn được.



“Đây là thật đấy. Cậu của anh cũng có một cái nhưng xe của cậu ấy là xe BMW.

Chiếc xe này chắc là xe tốt nhất trong thành phố. Chiếc cốc được tặng này, ngoài

trong đại lý xe thì không nơi nào có đâu”.



“Anh Tường! Anh không nhầm đó chứ. Mua xe làm sao được tặng cốc như này

được?” Cô gái mặc lễ phục cảm thấy không đáng tin lắm.



“Mấy con xe này chủ yếu tiêu thụ ở Trung Quốc, còn người Trung Quốc lại có thói

quen uống trà. Vì vậy họ đã tặng người mua xe cốc thủy tinh chuyên dụng, đó cũng

là bình thường mà”.



Lúc này tất cả mọi người đều ngây người ra. Lẽ nào Lâm Dật thật sự đã mua chiếc

siêu xe hai trăm vạn kia sao? Không thể nào, vẻ nghèo rớt của cậu ta thì không thể

giả bộ được.



“Thật không ngờ là em lại có người bạn nhiều tiền đến vậy. Người này chắc chắn

không tầm thường đâu”. Quách Tường nói một câu đầy thâm ý.



Còn lúc này Lưu Minh cũng há hốc mồm, nói: “Không thể nào, chuyện này là không

thể nào”.



Kể cả là Quách Tường đã nói như thế nhưng An Hinh cũng không muốn tin.



Quách Tường càng nói thế thì An Hinh càng cảm thấy mặt mình nóng ran.



“Em biết rồi, tên thối tha đó làm việc trong đại lý xe, sau đó ăn cắp chiếc cốc chăng.

Đúng rồi, tên trộm này, để lấy lòng em mà hắn lại cố ý làm vậy”. An Hinh cười lạnh

nói một câu. Lúc này cô ta càng coi thường Lâm Dật hơn.



“Đúng là không ngờ được! Loại người này đúng là mầm họa của xã hội mà. Anh

Tường! Chắc anh có thể liên hệ với người trong đại lý xe chứ ạ? Anh liên hệ giúp

em, em muốn tên thối tha này phải ngồi tù”. Lời của An Hinh khiến Quách Tường

cũng không chắc chắn nổi nữa.



Dù sao mấy người trẻ tuổi này đều là học sinh. Kể cả là có tiền đi chăng nữa thì

cũng không thể mua được chiếc xe hai trăm vạn tệ được. Càng huống hồ, người

con trai đó trong mắt của An Hinh, rõ ràng là không đáng một xu.



“Không sao, anh sẽ giúp em nhưng phải đợi hai ngày. Bởi vì hai ngày này anh

chuẩn bị đến đó mua một con xe Range Rover nữa”.



“Woa! Anh Tường lại mua Range Rover nữa sao?” Sau khi nghe thấy vậy thì cô gái

mặc lễ phục nói với giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.



“Cũng tầm một trăm vạn thôi mà, dù sao thì tôi so sánh với bố mình thì vẫn còn kém

xa”.



Lúc này mọi người lại dồn sự chú ý vào Quách Tường, còn chiếc cốc thủy tinh của

Lâm Dật đã trở thành một điều bất ngờ, lúc này mọi người đều đã cho nó vào lãng

quên.

Chương 20



Sau khi đi ra khỏi phòng đó, Lâm Dật với sắc mặt trầm ngâm đờ người dựa vào cửa

thang máy. Hiện giờ cậu không muốn ra ngoài. Bởi vì một khi để Trương Dương biết

được thì chỉ e lại xảy ra chuyện.



“Sau này không cần giao lưu gì với bọn họ cả”. Lâm Dật hừ lạnh một tiếng, thang

máy dừng lại đúng tầng của cậu.



Thang máy mở ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.



“Lăng Tiêu Tiêu?” Lâm Dật sững người nhìn người con gái đẹp này.



Lần này nhìn cô ấy, vẫn với vẻ đáng yêu đó. Ngũ quan hài hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn

xinh xắn, bím tóc hút mắt cộng với thân hình gợi cảm giống như thiếu nữ xinh đẹp

bước ra từ truyện tranh.



“Sao vậy, cậu đứng ở đây làm gì? Có phải là bị bạn gái cũ đuổi ra rồi, định khóc

quay về đúng không?” Lăng Tiêu Tiêu chú ý đến biểu cảm của Lâm Dật nên liền nói

thế.



“Cô…” Lâm Dật nói một nửa nhưng lại không nói tiếp.



“Tôi biết là bạn gái cũ của cậu tổ chức sinh nhật ở đây. Mọi người đều biết hết

chuyện xấu xa đó của cậu rồi, cậu tưởng rằng tôi không biết sao?” Những lời của

Lăng Tiêu Tiêu khiến Lâm Dật rơi vào trầm mặc.



Cậu đi vào trong thang máy nhưng lại bị Lăng Tiêu Tiêu kéo lại đúng lúc cậu không

phòng bị gì. Lăng Tiêu Tiêu tức giận nói: “Sao cậu lại không có chút lịch sự gì vậy?”



Lâm Dật buồn bực nhìn Lăng Tiêu Tiêu một cái, hỏi: “Tôi và cô có quan hệ gì

không?”



“Tôi nói có là có. Hôm nay bà cô này không vui, muốn tìm người để trút giận. Nếu

như cậu không vội thì tôi mời cậu đi uống rượu”.



Lâm Dật nhìn cô gái này với vẻ khó hiểu. Mặc dù hai người đã từng gặp mặt nhưng

cũng không được coi là quen biết. Sao tự dưng cô ấy lại mời mình uống rượu?



Đang lúc do dự thì Lăng Tiêu Tiêu liền kéo Lâm Dật vào trong thang máy rồi ấn lên

tầng.



“Cô đi đi, tôi không muốn đi”. Sau khi ăn cơm xong, đám người An Hinh nhất định sẽ

lên đó nên Lâm Dật không muốn gặp mặt bọn họ.



“Đúng thật là, không cần cậu phải bỏ tiền mà”. Lăng Tiêu Tiêu nói với sắc mặt khinh

bỉ.



“Không phải là vấn đề tiền nong. Tìm nơi khác đi, tôi mời cô”.



Lăng Tiêu Tiêu gật đầu, cười nói: “Tôi biết rồi! Chắc là bạn gái cậu ở đó nên cậu

không muốn gặp bọn họ đúng không? Tôi cũng phục cậu thật đấy, trên đời này sao

lại có người đàn ông nhụt chí như cậu nhỉ, lại đi sợ một đứa con gái. Nhưng cậu

cũng đừng lo, trên tầng nhiều người như vậy, ai sẽ chú ý đến cậu chứ”.



Cửa vừa mở ra, Lâm Dật giật mình bởi không khí ở đây. Cậu chưa từng đến nơi

như này.



Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc hỗn tạp, những đôi nam nữ trẻ đẹp đung đưa theo khúc

nhạc khiến Lâm Dật cảm thấy vô cùng lạ lẫm nhưng Lăng Tiêu Tiêu lại thấy vô cùng

hứng thú. Đây không phải là lần đầu cô đến đây nên rất nhanh đã hòa vào không khí

này.



“Ở đây là đại sảnh, người khá nhiều, chúng ta đến phòng riêng kia sẽ tốt hơn một

chút”. Lăng Tiêu Tiêu ghé vào bên tai Lâm Dật nói nhỏ.



Lâm Dật không có ý kiến gì, dù sao thì đi đâu cậu cũng cảm thấy không thú vị.

Trước khi đến, cậu đã nghĩ đến đây là nơi như thế nào rồi. Và cảnh tưởng trước mặt

không có bất cứ gì khác biệt với tưởng tượng của cậu.



Người có tiền chia làm rất nhiều kiểu. Có người thì thích tìm những khu giải trí như

này, tất nhiên sẽ có những nơi để thỏa mãn sở thích của họ rồi.



Lâm Dật nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy một số cô gái ăn mặc rất gợi cảm đang

không ngừng nhảy múa trước mặt những người con trai.



“Nhìn cái gì vậy? Mau vào đi”. Lăng Tiêu Tiêu biết là Lâm Dật đang nhìn cái gì nên

cô tức vỗ vai Lâm Dật và nói.



Cái vỗ vai đau điếng người khiến Lâm Dật quay về với thực tế: “Cô nhẹ tay một chút

có được không?”



“Đánh nhẹ có tác dụng với cậu không. Nếu không đánh cậu thì khéo con ngươi của

cậu cũng dán lên trên đó rồi”. Lăng Tiêu Tiêu kéo Lâm Dật vào bên trong rồi gọi

nhân viên phục vụ, sau đó gọi ít rượu thịt.



“Cậu gọi trước đi nhé, tôi đi vệ sinh chút”. Lăng Tiêu Tiêu đi vệ sinh, trong phòng chỉ

còn một mình Lâm Dật. Cậu thấy vô vị nên lấy điện thoại ra nghịch.



Cậu phải xin nghỉ một buổi với Sở An Nhiên, nếu không cô ấy sẽ oán giận mình lắm.

Cũng may là y tá xinh đẹp đó trả lời cũng dứt khoát nên Lâm Dật cũng yên tâm hơn.



Sau khi gửi tin nhắn xong, cửa phòng đột nhiên mở ra. Lâm Dật còn tưởng rằng là

Lăng Tiêu Tiêu quay lại nên không nhìn mà nói về phía cửa một câu: “Nhanh vậy à?”



“Là mày!”



Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Dật có chút bất ngờ nên ngẩng đầu lên nhìn.

Người bước vào là An Hinh và Lưu Minh. Để tiết kiệm thời gian nên bọn họ đến đây

trước, kết quả là gặp ngay Lâm Dật ở đây.



“Chuyện gì thế này? Sao lại gặp anh ở đây?” An Hinh với sắc mặt châm biếm. Cô ta

không tin là Lâm Dật có bản lĩnh tiêu tiền ở nơi này.



Nghĩ đến việc người con trai này ăn trộm cái cốc rồi mang đến tặng mình, cô ta càng

coi thường Lâm Dật hơn.



“Không phải là anh lại đến đây làm thuê đấy chứ. Thật không ngờ, lần trước là ở

cửa hàng điện thoại, sau đó là đại lý xe, giờ lại chạy đến đây. Vì mưu sinh mà anh

khổ cực thật đấy. Ăn trộm cốc thấy quen tay rồi nên lại muốn đến đây lấy trộm ít

rượu thừa về cho mấy anh em ở ký túc xá của anh cùng hưởng thụ thành quả đấy

à?”.



Trộm cốc? Trộm rượu? Lâm Dật căn bản không hiểu là cô ta đang nói cái gì. Cậu

không bao giờ muốn gặp lại hai người này nhưng lại cứ chạm mặt, đúng là đau đầu.

Cậu đứng dậy rời đi nhưng lại bị An Hinh chặn lại ở cửa.



“Sao vậy? Trộm đồ nên giờ muốn bỏ đi sao? Tôi nói cho anh biết, giờ hãy gọi giám

đốc của anh đến đây, tôi phải cho anh ta biết, không phải loại rác rưởi nào cũng cho

vào đây để làm nhân viên phục vụ đâu”. Những lời nói của An Hinh sắc bén cay

nghiệp, dường như không nể mặt Lâm Dật chút nào.



Lâm Dật cảm thấy không vừa lòng chút nào. Cậu tưởng rằng cô ta đã xả giận đủ rồi,

thật không ngờ cô ta vẫn muốn cắn mình.



“Sao thế, không phục à. Có bản lĩnh thì đánh tôi đi. Chỉ cần anh dám động vào tôi thì

hôm nay anh sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này được đâu”. An Hinh chắp tay vào

eo, nói với giọng vô lý.



Giờ đây Lâm Dật đã không còn chút tình cảm gì với người con gái này nữa rồi nên

cũng không hy vọng cô ta sẽ nể mặt mình nữa.



“Em yêu, đừng kích động, sao phải gọi giám đốc đến chứ? Nếu nó là nhân viên

phục vụ thì để nó phục vụ mình là được mà”. Lưu Minh cười đểu một cái, giơ chân

đặt lên bàn rồi nói với Lâm Dật: “Lau sạch giày cho tao, sẽ thưởng thêm cho mày

phụ phí hai trăm tệ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK