Từ trước đến nay, cô ta và Lợi Ni mặc dù không ưa nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách ‘nước sông không phạm nước giếng’. Dù sao thì Lợi Ni cũng là phó tổng giám sát tài vụ của tập đoàn Lâm Khê, địa vị trong xã hội và trong tập đoàn cũng cao hơn Lâm Mai Mai một bậc. Còn Lâm Mai Mai mặc dù chức vụ không bằng Lợi Ni nhưng cô ta trẻ đẹp hơn, lại có mối quan hệ bất chính với phó tổng Lợi Bân của tập đoàn Vinh Nghiệp nên cô ta luôn không coi Lợi Ni ra gì. Cô ta luôn muốn tìm cơ hội để chơi cho Lợi Ni một vố để cô ta phải cúi đầu nhận thua trước mình.
Lẽ nào vì lý do này mà Lợi Ni lại tát mình một cái sao? Nhưng từ trước đến nay mình chưa hề biểu lộ ra mà, sao cô ta biết được?
Làn da trắng nõn của Lâm Mai Mai khi bị Lợi Ni tát cho một cái thì gò má đỏ ửng, còn xuất hiện vết bàn tay rõ nét.
Lâm Mai Mai há hốc miệng định hỏi tại sao, định nói là tôi đâu có chọc giận gì chị, chị dựa vào đâu mà tát tôi? Nhưng lúc này Lợi Ni lại tát bốp một cái lên má trái của Lâm Mai Mai. Sau đó lại một tiếng bốp giòn tay vang lên, đây là cái tát thứ ba.
“Xin lỗi tổng giám sát Lăng của chúng tôi ngay”. Lợi Ni lớn tiếng quát.
“Tổng giám sát?” Lâm Mai Mai ôm mặt, nhìn Lợi Ni với vẻ mặt khó tin, đôi môi run rẩy, hỏi: “Chị nói ai là tổng giám sát Lăng?”
“Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta vào họp thôi”. Lăng Tiêu Tiêu lặng lẽ nhìn Lợi Ni một cái, xoay người rời đi.
Lợi Ni nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu đi thì lạnh lùng nhìn Lâm Mai Mai một cái, sau đó cũng vội đi theo sau lưng. Từ đầu đến cuối, không ai ngăn cản Lợi Ni mà cũng không có ai lên trước đòi lại ‘công bằng’ cho Lâm Mai Mai.
Họ nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu là người cùng với Thành Binh từ trên xe xuống, đồng thời Lợi Ni còn nói Lăng Tiêu Tiêu là tổng giám sát tài vụ thì điều này có nghĩa là, cô gái thoạt nhìn non nớt này căn bản không cùng thế giới với họ.
Ngoại trừ Lợi Bân. Hắn đứng trong đám đông, tận mắt chứng kiến tất cả diễn ra trước mắt. Khi hắn biết được thực tập sinh mà mới tối hôm trước bị mình sỉ nhục và sa thải ở tập đoàn không ngờ lại là người của Hà gia thì Lợi Bân với thần sắc phức tạp nhìn Lăng Tiêu Tiêu đã rời đi xa. Lúc này hắn lên xe rồi bảo lái xe rời đi luôn.
Rất nhanh, dưới sự chủ trì cuộc họp của Thành Binh, dự án công trình xây dựng ở khu đất mới do tập đoàn Lâm Khê chủ quản và tập đoàn Vinh Nghiệp là chủ thầu chính thức được thành lập. Tổng phụ trách dự án là Lý Kim Kỳ- thay quyền chủ tịch tập đoàn Lâm Khê. Phó tổng giám sát dự án là Lợi Sĩ Vinh- chủ tịch tập đoàn Vinh Nghiệp; tổng giám sát tài vụ là Lăng Tiêu Tiêu; giám sát tài vụ là Lợi Ni và Lâm Mai Mai.
……………………
Phần lớn mọi người ở đây, ngoài hai vị chủ tịch thì không người nào biết được lai lịch thật sự của Thành Binh và Lăng Tiêu Tiêu. Hơn nữa, mặc dù vị trí tổng giám sát tài vụ xếp dưới hai vị chủ tịch nhưng nhìn từ trật tự sắp xếp vị trí tại phòng họp thì không ai đoán được, vị tổng giám sát tài vụ này sau này sẽ đóng vai gì trong dự án mới.
Sau khi tuyên thệ nhậm chức xong, Lăng Tiêu Tiêu là tổng giám sát tài vụ của dự án mới nhưng cảm giác thân phận địa vị còn cao hơn cả hai vị chủ tịch, cô lên phát biểu bài thuyết trình cổ động dự án mới thành lập. Tiếp đó là màn gặp mặt và tự giới thiệu vô cùng dài và khô khan giữa các thành viên.
Lăng Tiêu Tiêu đứng ở trên bục phát biểu nhưng ánh mắt mong ngóng như muốn tìm bóng hình quen thuộc trong đám người. Cô thầm nghĩ “Sao ngày quan trọng như này mà anh lại không đến..”
Ở đoạn đường phía nam Bắc Hoàn của thành phố Nam Đô.
“Sao nhiều xe đến quá vậy, tôi còn tưởng chỉ ít người đến thôi chứ”. Lâm Dật nhìn đường gần như bị tắc nghẹt mà cảm thấy không muốn đi lắm.
“Thiếu gia! Nhìn thời gian thì đoán chừng nghi thức nhậm chức kết thúc rồi, cậu còn muốn đi không?” Lái xe hỏi.
Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thôi không đi nữa, đưa tôi về bệnh viện Thánh Đức đi, cảm ơn”.
Bởi vì chuyện của công trình nên hai ngày nay Lâm Dật không đến thăm Sở An Nhiên được. Hiện giờ dự án đã được bắt đầu, trước khi Trương Hoành từ Cảng Thành quay về thì mình tạm thời cũng được thả lỏng hai ngày.
Vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Sở An Nhiên đang được tiến hành tập luyện hồi phục cơ năng nên Lâm Dật không làm phiền cô nữa. Cậu lặng lẽ tìm một góc nào đó, lấy điện thoại ra rồi nói chuyện với mấy anh em thân thiết trong ký túc xá.
Về việc Trương Dương đi làm lái xe cho Lợi Sĩ Vinh, Lâm Dật đã đánh tiếng với Lợi Sĩ Vinh rồi. Hai ngày này Trương Dương vẫn đang phải chuẩn bị luận án tốt nghiệp, xong việc rồi là có thể trực tiếp qua đó làm việc. Điều này cũng coi như giúp Lâm Dật được như ý nguyện.
Tống Phán Tử thì đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, định sau này ở lại trường để dạy và làm giáo viên cả đời; Lý Hạo thì khác, cậu xin tiền của gia đình rồi thuê một phòng đơn ở gần trường rồi mua máy tính và các thiết bị livestream. Giờ đây cậu đã mở phòng live và trở thành một streamer về mảng game. Khi biết được tin này, Lâm Dật không khỏi nghĩ đến việc mình đang cũng đang lên kế hoạch và cũng sắp triển khai dự án thể thao điện tử. Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu cậu. Bởi vì Lý Hạo chơi game thì quá tài rồi, vì thế cậu ta hợp với công việc streamer game chứ còn kém xa với trình chuyên nghiệp.
Lâm Dật nói chuyện với họ mấy chục phút, khi nhìn thấy Sở An Nhiên tập luyện sắp kết thúc nên cậu bảo với họ là mình có việc, sau này có thời gian rảnh sẽ nói tiếp.
Lúc này, Lý Hạo đột nhiên thần bí gửi một tin nhắn riêng cho Lâm Dật nói là mấy ngày nữa họ định tổ chức một buổi dã ngoại khi tốt nghiệp xong, Lăng Tiêu Tiêu cũng đi còn dẫn theo rất nhiều người đẹp của khoa nữa, cậu ta hỏi Lâm Dật có muốn đi không. Thật ra đây là vì Lăng Tiêu Tiêu muốn gặp Lâm Dật nhưng lại ngại nói nên đã nhờ anh họ nói với Lâm Dật. Cô ấy biết là mối quan hệ của Lâm Dật với mấy người bạn cùng phòng rất tốt nên Lâm Dật chắc chắn sẽ không từ chối.
Lâm Dật cũng không muốn làm Lý Hạo thất vọng nên ngẫm nghĩ một lát liền đồng ý. Cậu tắt điện thoại rồi ở bên cạnh Sở An Nhiên đến tối khuya cậu mới rời đi.
Lúc cậu đi vào thung lũng Phỉ Thúy, đi qua trước cổng biệt thự của Tưởng Dao, bước chân cậu không kìm nổi mà lại dừng lại. Chiếc xe Bently bị đập nát phần đầu đã được công ty bảo hiểm kéo đi. Giờ đây trước cổng biệt thự đều trống trải, đèn trong cửa sổ cũng tắt ngấm.
“Không ở nhà sao?” Lâm Dật nhau mày, nghĩ lại những câu mà người đàn ông gây rối hôm qua nói. Thật ra ngay từ ban đầu sau khi biết được Tưởng Dao tốt nghiệp trường Eaton thì Lâm Dật đã biết thân phận của cô chắc chắn không đơn giản chỉ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hà thị.
Giờ đây người nhà tìm đến đây rồi nên cô ấy muốn rời đi chăng.
“Đúng là cô gái kỳ lạ”. Lâm Dật lắc đầu rồi đi về phía biệt thự của mình. Nhưng khi vừa mở cửa ra thì phát hiện Cố Phiến Phiến đã đợi ở cổng, dường như đã đợi mình rất lâu rồi.
Cố Phiến Phiến là cô gái có tính cách rất hòa đồng, điểm này có chút giống với Sở An Nhiên nên hiếm khi thấy vẻ gấp gáp trên mặt cô ta.
“Sao vậy?” Lâm Dật tò mò hỏi.
“Đây là tờ giấy mà giám đốc chiều nay để lại cho cậu, nói nếu như trước mười giờ tối mà không thấy cô ấy về nhà thì hãy đi tìm cô ấy ạ”. Cố Phiến Phiến vội vàng nói.
“Giấy?” Lâm Dật cầm lấy tờ giấy mà Cố Phiến Phiến đưa, sau khi mở ra thì thấy có ba chữ: “Núi Phong Diệp”.
Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát, dường như cậu không có ấn tượng gì với nơi này.
“Cô ấy còn nói gì nữa không?” Lâm Dật vừa vào phòng vừa hỏi.
“Không ạ, chỉ có điều lúc cô ấy đến đây có lái một con xe thể thao màu đỏ rất đẹp, giọng nói thì to, vẫn chưa lên núi mà tôi đã nghe thấy giọng cô ấy rồi, sau đó cô ấy đến tìm tôi và đưa tôi tờ giấy này”. Cố Phiến Phiến nhớ lại rồi nói.
Ha ha, phụ nữ quan sát đúng là chi tiết thật. Lâm Dật ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho Tưởng Dao. Nhưng lúc mà đầu dây bên kia thông báo tắt máy thì cậu không kìm nổi mà nhìn đồng hồ: Đã là mười giờ hai mươi rồi.
Nghĩ đến nơi được viết trên tờ giấy, Lâm Dật nói với Cố Phiến Phiến đang ngồi nhắn tin: “Phiến Phiến, xem giúp tôi núi Phong Diệp là ở đâu?”
“Vâng!” Cố Phiến Phiến vội thoát khỏi wechat rồi nhanh vào baidu tra núi Phong Diệp. Không lâu sau liền xuất hiện lượng lớn thông tin liên quan đến núi Phong Diệp ở thành phố Nam Đô. Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một lát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vội vàng cầm điện thoại rồi gọi lại lần nữa cho Tưởng Dao.
“Mẹ kiếp, đang yên lành tắt máy làm gì không biết”. Lâm Dật tối sầm mặt lại rồi đứng phắt lên, hỏi Cố Phiến Phiến: “Cô biết lái xe không?”
“Biết ạ”. Cố Phiến Phiến nói.
“Vậy giờ cô hãy gọi điện cho Vương Trung Sinh bảo ông ấy sắp xếp một con xe đến đây, có việc gấp”. Lúc nói thì Lâm Dật đã bước đến cổng, sau đó dường như nghĩ ra gì đó, cậu đột nhiên dừng bước chân, nói: “Phải là xe thể thao nhé, nhất định phải là xe thể thao, ngay bây giờ phải lái đến đây cho tôi”.
———————–