KTV này do gã bảo kê.
Ở chỗ này, gã chính là vua, không được sự cho phép, không có bất cứ ai xông vào được.
Vả lại, Vương Hải hoàn toàn không lo lắng về kết quả sau vụ này.
Đây không phải lần đầu gã làm chuyện này.
Chụp ảnh, quay phim, cộng thêm uy hiếp.
Đám sinh viên đại học chưa bước chân vào xã hội, sau khi ra khỏi đây không dám hé răng nói nửa lời.
Vả lại từ nay về sau sẽ bị gã khống chế, mặc cho gã xoay vấn.
Gã nghênh ngang bước tới trước mặt Lăng Tiêu Tiêu, đồng thời giơ chân đá Lâm Dật qua một bên.
“Chậc chậc, một cô gái cực phẩm như thế này, đừng nói đến “chơi”, ông mày thậm chí còn chưa từng thấy. Học viện âm nhạc Nam Lâm hả, xem ra về sau phải thường xuyên qua bên đó dạo chơi mới được.”
Vương Hải ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ liễu nhìn chằm chằm vào cơ thể Lăng Tiêu Tiêu.
“Đồ khốn nạn! Bây giờ là xã hội có luật pháp, nếu anh không nhanh chóng gọi xe cứu thương, sau này thả chúng tôi ra rồi, anh sẽ phải sống cả đời trong nhà tù đấy!”
Lăng Tiêu Tiêu tất nhiên biết rõ mục đích của Vương Hải khi lừa mình vào đây.
Thế nhưng, khi cô phát hiện ra thì mọi chuyện đã muộn rồi…
“Cảnh sát?”
Ánh mắt của Vương Hải liếc xéo một cái, sau đó nhặt chiếc điện thoại chỏng chơ trên nền đất do vừa rơi ra khỏi túi xách, nhét vào tay Lăng Tiêu Tiêu, chẳng hề để tâm: “Bây giờ em thử gọi cảnh sát đi, xem cái đám đấy đến nhanh hơn hay hành động của anh nhanh hơn?”
Nói xong, Vương Hải đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó lôi điện thoại ra, mở chức năng quay phim, đặt điện thoại lên sô-pha, mà góc độ của ống kính ngắm chuẩn vào Lăng Tiêu Tiêu với sắc mặt kinh hãi.
“Đừng sợ hãi, kỹ thuật quay phim của anh tốt lắm, nếu em không nghe lời thì anh sẽ chuyển đoạn phim ghi lại toàn bộ quá trình thành đĩa CD, gửi qua trường học của em một bản, gửi về nhà em một bản, gương mặt xinh đẹp và vóc dáng nóng bỏng của em mà không để mọi người thưởng thức thì đáng tiếc lắm.”
Nói xong, Vương Hải bước từng bước về phía Lăng Tiêu Tiêu trước gương mặt trắng bệch của cô.
“Một triệu tệ!”
Âm thanh vút lên không hề ăn nhập với căn phòng này.
“Hửm?” Vương Hải quay đầu lại, nhìn Lâm Dật với ánh mắt khó hiểu.
“Cho anh một triệu tệ, thả chúng tôi đi.”
Lâm Dật nằm trên nền đất, dùng tay bịt vết thương ở bụng, cắn răng nói.
“Mày có thể cho tao một triệu tệ?” Vương Hải hừ một tiếng đầy khinh thường, “Mày đừng tưởng tao không biết, mày là một thằng giẻ rách, đừng nói đến một triệu tệ, bây giờ mày có thể lấy ngay ra mười nghìn tệ, tao sẽ thả hai đứa chúng mày đi!”
“Được thôi, anh nói số thẻ ngân hàng cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh ngay bây giờ.” Lâm Dật nói chắc nịch như đinh đóng cột.
Gã vốn tưởng Lâm Dật đang dùng kế hoãn binh, đợi thả người ra trước rồi mới tính chuyện sau này.
Nhưng bây giờ, Vương Hải cảm thấy không kiềm nén nổi nên hỏi: “Mày nói thật đấy à?”
Lâm Dật gật gật đầu: “Đã đến lúc này rồi, tôi còn dám lừa anh sao?”
“Được.”
Vương Hải lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, ném tới trước mắt Lâm Dật, “Bây giờ chuyển ngay, tao cho mày mười phút, nếu không, không chỉ không giữ được cô em này, mà tao cũng sẽ để lại chút gì đó trên cơ thể mày, coi như cái giá của việc mày dám lừa tao.”
Lâm Dật không đáp lời, cố nén cơn đau dữ dội ở bụng, cong người nhặt tấm thẻ ngân hàng trên nền đất, đồng thời lôi điện thoại ra, mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại, bắt đầu chuyển khoản theo số thẻ.
Chưa đầy mười phút, tin ngã ở điện thoại Vương Hải nhận được thông báo số dư tài khoản.
Đủ một triệu tệ!
Vương Hải nhìn con số chuyển tiền trong điện thoại, qua một lúc lâu không nói lên lời.
“Bây giờ có thể thả chúng tôi đi được chưa?” Lâm Dật hít sâu một hơi.
“Khà khà…”
Vương Hải tắt điện thoại, nhìn Lâm Dật mà cười lạnh: “Thật không nhìn ra đó nha, mày nhiều tiền thật, một triệu tệ mà bảo chuyển là chuyển luôn, chẳng buồn chớp mắt.”
“Cái này không liên quan đến anh, tiền đến tài khoản rồi, anh thả chúng tôi ra được rồi chứ.”
Lâm Dật nói xong, chật vật bò dậy, bước tới bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu, túm cánh tay cô định rời khỏi nơi này.
“Đợi đã, ai bảo sẽ thả hai đứa chúng mày đi thế?” Vương Hải nở nụ cười quái gở, giằng lấy Lăng Tiêu Tiêu, ánh mắt tham lam đảo một vòng trên người cô: “Một triệu tệ một đứa thôi, mày có thể đi được, chứ cô em này, mày phải để lại.”
“Thằng khốn nạn!”
Lâm Dật không kiềm chế được mà buột miệng mắng to, nhưng vì động tác quá mạnh ảnh hưởng tới vết thương ở bụng, đau đớn vô cùng.
“Một triệu tệ một đứa, rất công bằng mà, nhưng nếu mày tiếc cô em này, chi bằng mày ở lại, để em ấy đi trước?” Vương Hải cười lạnh.
Lâm Dật hít một hơi thật sâu, vết thương ở bụng chảy quá nhiều máu, cậu sắp đứng không vững nữa rồi.
“Vậy tôi cho anh thêm một triệu tệ nữa, thả cô ấy đi cùng!”
“Thêm một triệu tệ nữa?” Hai mắt Vương Hải sáng ngời, gã không dám tin vào tai mình.
Lâm Dật gật gật đầu: “Nhưng lần này anh phải đảm bảo với tôi, tiền đến tài khoản, lập tức thả hai chúng tôi ra.”
Hai triệu tệ, đối với Lâm Dật mà nói.
Không được gọi là tiền.
Chỉ cần Vương Hải có thể thả người, đừng nói hai triệu tệ, cho dù là hai mươi triệu tệ, bây giờ cậu bắt buộc phải lấy ra, nhưng tiền đề là thằng cha này không giở trò lừa bịp nữa.
“Anh Lâm…”
Cổ tay Lăng Tiêu Tiêu bị Vương Hải túm chặt, cô nhìn Lâm Dật mà nước mắt giàn giụa, cắn môi khẽ gọi tên Lâm Dật.
“Vậy mày chuyển tiền ngay bây giờ.” Vương Hải túm tay Lăng Tiêu Tiêu ngồi xuống sô-pha, nhìn Lâm Dật bằng ánh mắt phức tạp.
Năm phút sau.
Âm báo số dư tài khoản từ ngân hàng lại vang lên.
Thêm một triệu tệ nữa!
Vương Hải suýt nữa bật dậy khỏi ghế, gã nhìn thằng sinh viên trước mặt với vẻ khó tin.
Chưa đầy mười mất phút đã chuyển đủ hai triệu tệ ra khỏi tài khoản!
Thằng nhóc này hoàn toàn không giống những gì An Na miêu tả.
Vương Hải nhìn Lâm Dật, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hung dữ.
“Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Lâm Dật hít một hơi thật sâu, cậu thật sự không thể cầm cự nổi nữa, nếu không ra ngoài ngay, chỉ e cậu sẽ ngất đi vì mất máu quá nhiều, đến lúc đó, chuyện gì sẽ xảy ra trong căn phòng này, cậu thật sự không dám tưởng tượng.
“Được thôi, hai người đi đi.”
Vương Hải buông cổ tay Lăng Tiêu Tiêu ra, vắt chân thong dong ngồi trên sô-pha, châm một điếu thuốc.
Lâm Dật thả lỏng hơn, sợ gã sẽ hối hận, cố gắng đứng dậy, bước tới bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu và nói: “Mau đi thôi!”
Lăng Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh, chủ động khoác cánh tay Lâm Dật, đi về phía cửa phòng.
Đẩy cửa ra, bốn năm thằng đàn em của Vương Hải đứng ngoài canh cửa.
“Đại ca của các người nói rồi, thả rồi, còn không mau tránh ra!”
Lâm Dật nghiến răng, gắng gượng nói.
Tên đầu đinh liếc mắt nhìn họ với vẻ hoài nghi, rồi quay đầu hỏi: “Anh Long, thả thật ạ?”
Vương Hải cười cười nhả một làn khói, trong khói thuốc mờ mịt, gã nheo mắt: “Tao đoán trong thẻ của thằng nhãi kia phải có ít nhất ba triệu tệ! Tao thả chúng nó đi, anh em chúng mày có đồng ý không?”
“Ba triệu tệ?!”
Vẻ mặt của tên đầu đinh lập tức biến sắc.
“Đại ca, anh nói trong tay thằng nhãi này có ba triệu tệ hả?”
Không chỉ riêng gã, mà mấy thằng côn đồ xung quanh gã cũng kích động hẳn lên.
Ba triệu tệ, cho dù anh cả lấy đi phần lớn, mỗi thằng chúng nó vẫn có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ!
Đây là con số mà đám thu tiền “bảo kê” này kiếm cả năm cũng không kiếm được!
“Đây là tính một cách nhè nhẹ sương sương đấy, nói năm triệu tệ cũng không phải không có khả năng.” Vương Hải hút thuốc, điềm tĩnh nói.
“Anh giở quẻ!”
Lăng Tiêu Tiêu ngoái đầu, chỉ trích Vương Hải mà gương mặt đỏ lựng lên: “Anh cầm tiền rồi, bây giờ lại chơi trò giở quẻ, anh có phải đàn ông không hả!”
“Giở quẻ?” Vương Hải cười cười, “Tao đã đồng ý cho hai người đi rồi nhé, nhưng đám anh em của tao hình như không đồng ý…”
Câu này vừa thốt ra, mấy tên côn đồ đứng chặn cửa lập tức hiểu ngay, tên đầu đinh túm tay Lăng Tiêu Tiêu, tiếp đó giơ chân đạp vào bụng Lâm Dật, đạp anh quay về phòng.
“Các người!”
Cú đạp của tên đầu đinh trúng ngay vết thương ở bụng, Lâm Dật cảm thấy mắt mũi tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi.
Mà Lăng Tiêu Tiêu cũng bị mấy tên côn đồ dồn đẩy, ngã xuống bên cạnh anh.
“Anh Lâm, anh không sao chứ?”
Cho dù Lăng Tiêu Tiêu cũng bị ngã không hề nhẹ, nhưng cô vẫn cố vùng vẫy ngồi dậy, vội vàng đỡ Lâm Dật.
“Thằng nhóc, vẫn là tấm thẻ ngân hàng ban nãy, chuyển tiền cho tao, mỗi lần chuyển không được dưới một trăm nghìn tệ, chuyển đến khi nào số dư trong thẻ không đủ nữa, tao sẽ thả mày đi.”
Vương Hải thản nhiên hút thuốc, sau đó nói với tên đầu đinh: “Lão Tứ, đi, canh chừng nó chuyển khoản, dám giở trò gì thì chặt tay nó luôn!”