Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám nhà giàu đều gật đầu rồi khom người, sau đó nhanh chóng rời đi. Ở trước mặt người giàu như này thì tài sản của họ cũng như kiểu những người ăn mày thôi. Vì vậy họ chỉ biết ngưỡng mộ và thán phục đối phương.
“Bọn con chỉ nói chuyện một lát với hàng xóm mới thôi ạ”. Trần Ngữ Yên nói.
“Các con về nhà trước đi, hôm nay mẹ con tự mình vào bếp nấu ăn cho các con đấy”. Trình Đại Niên cười nói với hai cô con gái cưng của mình.
“Vậy thì khi nào rảnh chúng ta nói chuyện tiếp nhé”.
Sau khi hai cô con gái rời đi thì ánh mắt của Trình Đại Niên nhìn về phía Lâm Dật. Chỉ có điều, ánh mắt lạnh lùng vô cùng: “Chàng trai trẻ, cậu muốn theo đuổi hai cô con gái của tôi sao?”
“Hự…Chỉ là bạn bè thông thường thôi ạ”. Lâm Dật nói ra sự thật nhưng cậu cũng không hoàn toàn sợ người giàu nhất Nam Đô này. Dù sao thì tài sản của nhà cậu gần nghìn tỷ, chỉ là không công khai trên bảng xếp hạng mà thôi. Hơn nữa, khi đứng trước hai chị em tuyệt sắc như này thì những người đàn ông bình thường sao không động lòng cho được.
“Ồ, chỉ là bạn bình thường sao?” Ngữ khí của Trình Đại Niên bắt đầu có chút khinh bỉ. Ban nãy ông ta chỉ muốn hỏi dò một câu nhưng không ngờ đối phương còn không có dũng khí thừa nhận.
Trình Đại Niên hít một hơi thật sâu, sau đó giơ ngón tay ra vung ở trước mặt Lâm Dật, nói: “Này chàng trai! Bất luận là cậu có ý với con gái tôi hay không nhưng nếu muốn làm bạn hoặc muốn tiến thêm một bước nữa với con gái tôi thì không có chuyện đó đâu. Tôi khuyên cậu là hãy từ bỏ cái suy nghĩ đó đi”.
“Đây là bao nhiêu?”
“Một trăm cái trăm triệu đấy! Nếu tài sản của cậu gộp lại mà không đủ bằng đó thì cậu không thể nuôi được một trong hai con gái của tôi đâu. Vì vậy hãy đi thích người mà cậu có thể nuôi được đi”. Trình Đại Niên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đồng thời, ông ta cũng khá hài lòng với biểu hiện của mình ban nãy, nghĩ rằng chắc đã xóa bỏ được dũng khí của chàng trai non nớt muốn theo đuổi con gái mình rồi.
………………..
“Tài sản là mười tỷ sao, tôi còn tưởng là tiền mặt cơ”. Trong lòng Lâm Dật thầm thở phào một cái.
“Nhưng, tài sản mười tỷ có thể nuôi được một cô con gái của ông, vậy thì hai mươi tỷ chẳng phải sẽ có được cả hai cô gái này sao?” Lâm Dật nhớ lại con số trên bản báo cáo tài vụ của tập đoàn nhà mình, lập tức trên mặt hiện ra nụ cười hiền từ của bố cậu.
Lúc Lâm Dật quay về biệt thự thì nhìn thấy xe hộ lý dừng ở trước cổng. Còn đứng bên cạnh chính là Cố Phiến Phiến hai chân khép chặt, vẫy tay cười. Váy y tá, tất da chân màu trắng, vẻ lẳng lơ thiếu nữ đúng là những nữ sinh non nớt trong trường học không thể so sánh được. Nhìn thấy Lâm Dật bước lại, Cố Phiến Phiến chủ động lên trước nắm chặt cánh tay cậu rồi hai người sóng vai quay về biệt thự.
Mặc dù ban nãy đã quan sát một lượt ở bên ngoài cổng, Cố Phiến Phiến thầm ngưỡng mộ Lâm Dật trẻ như vậy mà đã có được biệt thự hoành tráng và xa hoa như vậy nhưng khi bước vào phòng khách, kết cấu cộng với sự cổ điển nho nhã ở bên trong mới khiến Cố Phiến Phiến không kìm nổi mà há hốc miệng, kinh ngạc một phen mới bình tĩnh lại được.
Đây mới thật sự là người có tiền! Còn chưa tốt nghiệp đại học mà một mình đã được sống trong một nơi hoành tráng và diễm lệ thế này. Đây đúng là những người bình thường có phấn đấu mấy đời cũng không được.
Nếu như so sánh thì cái tên tình trẻ của mình hiện vẫn còn đang học trong trường, ngày ngày ngoài việc tìm mình để đòi phí sinh hoạt và học phí; rồi chỉ biết chơi game, uống rượu thì đúng là lãng phí thanh xuân của mình thật.
Còn Lâm Dật lúc này, nhìn thấy Cố Phiến Phiến đang kinh ngạc há hốc miếng ra thì trong lòng khẽ động. Cậu nắm tay cô ta rồi cười ngồi trên ghế sofa.
Trong tòa biệt thự số 3…
“Ngữ Yên! Sao chị cảm thấy giữa em và cái cậu thanh niên ban nãy có mối quan hệ không được bình thường nhỉ?” Trình Tư Tư ngồi trong nhà ăn ở tầng một uống ngụm canh rồi nói với ngữ khí thản nhiên.
“Không bình thường sao ạ? Sao chị nhìn ra được?”
Trần Ngữ Yên từ phòng khách đi ra. Bên ngoài thì cô là cô gái nóng bỏng, gợi cảm nhưng ở nhà thì cô lại là cô bé được chị gái cưng chiều và được bố yêu thương.
“Thẻ VIP hội viên của em, lần trước chị đến mượn cho bạn mà em không muốn cho mượn nhưng lần sau sao lại hào phóng cho một tên nhãi mới quen biết thế?” Trình Tư Tư nói có chút không vui.
“Nếu chị mà nói như vậy thì đúng là vậy đấy”. Trần Ngữ Yên ngồi ở đối diện, dùng tay gục gặc đầu khiến đôi mắt của cô xinh đẹp hơn.
“Chị nhìn xem, cậu ta cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi thôi, vẫn chỉ là sinh viên, điều kiện gia đình cũng tốt. Chiếc xe hai trăm vạn, biệt tự hơn hai nghìn vạn mà cậu ta nói mua là mua ngay. Nhưng buổi tối hôm đó em ở câu lạc bộ lại nhìn thấy cậu ta bị một nhóm học sinh sỉ nhục nhưng cậu ta không hề nói lại, vẫn với dáng vẻ chịu đựng. Sau đó nếu không phải là em cho giám đốc của mình đến đó để hóa giải cho cậu ta thì thật sự không biết cậu ta còn bị sỉ nhục thế nào nữa?”
“Cậu ta thích bị bạo hành sao?” Trình Tư Tư ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Có lẽ là vậy, dù sao thì em cũng cảm thấy cậu ta khá thú vị. Rõ ràng bản thân rất có tiền nhưng người khác đánh cũng không đánh trả, người khác chửi cũng không chửi lại. Lần này vừa hay cậu ta chuyển đến đây làm hàng xóm với chúng ta, để xem em xử lý cậu ta thế nào để trả thù cho việc cậu ta cướp xe của em”. Trần Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, nói.
Trình Tư Tư ngẩng đầu lên, khẽ nhìn em gái một cái rồi lại cúi đầu xuống uống canh tiếp.
Nửa tiếng sau………….Cố Phiến Phiến lau miệng rồi đứng dậy bắt đầu giúp Lâm Dật chuẩn bị bữa trưa.
“Ừm…Vẫn là Cố Phiến Phiến tốt”. Nếu so sánh với tối lần trước ở rạp chiếu phim thì rõ ràng Cố Phiến Phiến thành thục hơn Lăng Tiêu Tiêu rất nhiều. Rõ ràng cô ta hiểu tâm tư đàn ông hơn. Nghĩ đến Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Dật liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho cô. Biểu hiện của Lăng Tiêu Tiêu ở KTV thật sự khiến Lâm Dật bất ngờ.
Chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu chỉ là người không may bị liên lụy mà thôi, nhưng không ngờ cô cũng gặp nguy hiểm trong đó và suýt nữa còn bị Vương Hải làm nhục. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nói những câu như kiểu cô không quen Lâm Dật để Vương Hải thả cho cô đi mà ngược lại, cô vẫn luôn bảo vệ Lâm Dật, sợ cậu bị thương.
Lâm Dật hiểu rất rõ giữa mình và Lăng Tiêu Tiêu chỉ tồn tại việc trao đổi lợi ích với nhau thôi. Cô ấy thích tiền của Lâm Dật còn Lâm Dật thì thích thân thể của cô, thậm chí giữa họ còn không tồn tại cái gọi là tình bạn nữa.
Nhưng không ngờ hôm đó Lăng Tiêu Tiêu lại làm như vậy. Một cô gái chưa bước ra khỏi cánh cổng đại học nhất định phải có trái tim cứng rắn và tâm lý vượt qua cả người bình thường thì mới có thể có được sự điềm tĩnh như thế. Bất luận cô ấy xuất phát từ lý do gì thì Lâm Dật đều cảm thấy, mình phải cảm ơn Lăng Tiêu Tiêu một câu. Nhưng cậu gửi tin nhắn đi hồi lâu mà chưa thấy cô ấy trả lời nên cậu đành phải gọi điện cho cô.
“Tắt máy ư?”
“Có lẽ là hôm đó bị dọa cho sợ rồi chăng. Dù sao thì hôm đó là xe cảnh sát đưa cô về trường học thì chắc là không có chuyện gì”. Lâm Dật cúp điện thoại, đang định nằm trên ghế sofa chợp mắt một chút thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Lúc này, điện thoại hiển thị tên là Lăng Tiêu Tiêu.
“Sao vậy người đẹp?” Lâm Dật nhận điện thoại cười hỏi.
“Có phải anh quên hôm nay là ngày gì rồi không?” Nghe giọng của Lăng Tiêu Tiêu ở đầu dây bên kia có vẻ không được vui cho lắm.
“Ngày gì nhỉ?” Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát rồi mới sực nhớ ra “À, buổi hòa nhạc phải không? Giờ cô đến cửa đông đi, đến rồi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi gửi vé cho cô”.
Hôm nay là buổi hòa nhạc của chị Tô Mạch Nhiễm nhưng Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại nên Lâm Dật cũng không muốn đi lắm. Nhân tiện Lâm Dật cũng gọi điện cho Trương Dương bảo cậu ta đến cùng một địa điểm để lấy vé xem buổi hòa nhạc đó.
Hai mươi phút sau…….
Lâm Dật đứng ở cửa đông và rồi xuất hiện trước mặt cậu là Lăng Tiêu Tiêu vừa mới xuống taxi, ngoài ra còn có Triệu Mẫn và Anna.
“Sao hai người họ cũng đến?” Lâm Dật nhau mày tự hỏi. Trưa hôm nay cậu cũng biết được, hai hoa khôi của Học viện quản lý kinh tế lại đồng ý làm bạn gái của Vương Hải. Không biết là Vương Hải có bao nhiêu tiền, hay là hai cô gái đó nhìn vào thế lực sau lưng gã.
“Thật ngại quá! Mẫn Mẫn và Na Na muốn cùng em về trường nên tiện đường đến đây luôn”. Hôm nay Lăng Tiêu Tiêu mặc bộ đồ thủy thủ, tóc thì kiểu mới, hôm nay cô ấy tết tóc đuôi ngựa hai bên đáng yêu. Trên đôi chân dài trắng nõn là đôi tất da chân màu đen, đúng là vừa đáng yêu vừa có nét quyến rũ.
“Ừm! Không sao nhưng tôi chỉ có hai vé thôi, chỉ sợ đến lúc đó cô không đủ để chia cho họ”. Nói xong, Lâm Dật từ trong túi lấy ra hai vé VIP đưa cho Lăng Tiêu Tiêu.
Nhưng Lăng Tiêu Tiêu chưa nhận được thì đã bị một bàn tay khác cướp lấy.
“Đưa tôi xem nào! Hiện giờ vé này trên thị trường vô cùng hiếm. Hàng ghế ngồi thứ hai là hai vạn một vé mà còn không mua được, anh lại liền lúc có được hai vé, lại còn tặng cho người khác miễn phí như này thì ai tin được chứ”. Triệu Mẫn cướp vé đó lại rồi nhìn kỹ dưới ánh mặt trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK