“Cái này…Cái này thì không có…” Sắc mặt Vương Trung Sinh lúc này có chút khó coi.
“Không có ư?” Lâm Dật nhau mày hỏi: “Ông nói với tôi bao nhiêu thứ như vậy mà không có một chút chứng cứ gì?”
“Cũng không phải như vậy ạ! Tối qua tôi nghe được trợ lý phẫu thuật của bác sĩ Liễu trong lúc vô tình nói ra những lời này. Cô ta còn nói, những tấm ảnh đó đều ở dưới gối ở ký túc xá của bác sĩ Liễu. Có một lần cô ta giúp bác sĩ Liễu xu dọn ký túc xá mà phát hiện ra được. Nếu như không nằm ngoài dự liệu thì giờ những ảnh đó chắc vẫn còn ở đó”.
“Hù…” Lâm Dật khẽ thở một hơi, ánh mắt nhìn sâu vào Vương Trung Sinh, hỏi: “Chuyện này ngoài ông và cô trợ lý kia ra thì còn ai biết nữa không?”
“Không đâu ạ! Tôi đã hỏi cô ta rồi. Ngoài nói với tôi thì cô ta không nói với bất cứ ai cả mà tôi thì lại càng không nói với ai. Điểm này, xin thiếu gia cứ yên tâm”. Vương Trung Sinh thề thốt nói.
“Ừm! Tôi biết rồi”. Lâm Dật xoay người rời đi.
Vương Trung Sinh ngây người tại chỗ một hồi lâu. Theo như kế hoạch của ông thì Lâm Dật khi nghe thấy những tin như này, chẳng phải đầu tiên sẽ nổi giận lôi đình, sau đó cho người đến khống chế bác sĩ Liễu, tiếp đó là vào lục tìm chứng cứ ở ký túc xá hay sao? Nhưng biểu hiện giờ đây của Lâm Dật sao lại bình thản quá vậy. Lẽ nào ông ta đã đoán sai mối quan hệ giữa thiếu gia và Sở An Nhiên?
Vương Trung Sinh lắc đầu, ông ta có thể làm viện trưởng bệnh viện nhiều năm như vậy, cũng vì có bản lĩnh quan sát người và mọi thứ. Hơn nữa, mặc dù ông ta và cái tên bác sĩ Liễu kia bất hòa với nhau nhưng vấn đề này ông không dám nói đùa. Tất cả đều là có gì nói nấy, không dám có lời nào phóng đại lên.
Lâm Dật quay về phòng bệnh, cậu bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ mình ở lại chăm sóc Sở An Nhiên. Cậu nhìn đôi mắt vẫn trống rỗng vô thần của cô mà hồi lâu không nói nên lời. Đến khi mười phút qua đi, Lâm Dật mới khẽ thở dài, ngồi xổm, giơ tay khẽ nắm lấy bàn tay của Sở An Nhiên.
“Sở An Nhiên! Những lời tôi nói sau đây, nếu là giả thì cô cứ coi như không nghe thấy gì nha. Bất luận cô muốn tỉnh dậy lúc nào thì tôi vẫn chăm sóc cho cô. Nhưng nếu những chuyện tôi sắp nói mà là thật thì cô cứ yên tâm, bất luận là kẻ nào bắt nạt cô thì tôi đều sẽ giúp cô xả mối hận này. Tôi cũng bảo đảm rằng, những chuyện hắn làm với cô sẽ không ai biết cả”. Trong lúc nói chuyện, Lâm Dật vẫn lặng lẽ quan sát đôi mắt của Sở An Nhiên.
Đôi mắt vốn lấp lánh như những vì sao nhưng giờ đây lại ảm đạm vô hồn giống như bầu trời sao bị mây đen che phủ. Đôi mắt đó mờ mịt, sầu bi làm sao.
“Được! Vậy tôi bắt đầu nói nhé”. Lâm Dật khẽ nhìn mắt của Sở An Nhiên rồi nói. Lúc nào cậu cũng phải chú ý đến đôi mắt đó để tránh khi cảm xúc kích động quá mức sẽ dẫn đến hậu quả xấu hơn.
“Cô có quen bác sĩ Liễu chứ?” Câu nói vừa nói ra thì con ngươi trong mắt Sở An Nhiên co giãn kịch liệt giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng kinh khủng. Chính điều này khiến cô không thể kìm chế cảm xúc của mình, dấy lên suy nghĩ muốn chạy trốn.
“Hù….”
“Được rồi, tôi biết rồi”.
“Cô đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại nhanh thôi”. Lâm Dật vỗ nhẹ mu bàn tay Sở An Nhiên rồi vẫy tay ở phía ngoài cửa kính với ý bảo đám người giáo sư John có thể vào rồi.
“Phiền mọi người đợi thêm một lát, Sở An Nhiên rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi”. Nói xong, Lâm Dật bước lớn ra khỏi phòng bệnh ICU và xuất hiện trước mặt Vương Trung Sinh.
“Ký túc xá của tên bác sĩ Liễu kia ở đâu, dẫn tôi đi”. Lâm Dật nói với sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
“Cậu làm cái gì vậy?” Từ đầu đến cuối, Liễu Quản Kỷ cũng không trốn đi. Gã cũng phải quan sát tình trạng của Sở An Nhiên để tránh lúc cô ấy tỉnh lại nói những chuyện không nên nói trong lúc nhận thức chưa tỉnh táo hoàn toàn.
“Ông chính là bác sĩ Liễu?” Lâm Dật quay đầu lại hỏi.
“Sao? Tìm tôi có chuyện gì?” Liễu Quản Kỷ nhìn Lâm Dật với ánh mắt khinh bỉ, ngữ khí thì vẫn cao ngạo như thường.
“Tôi chỉ muốn hỏi ông, lần trước chuyển cho ông một triệu tệ, ông nhận được chưa?” Lâm Dật hỏi rất thản nhiên.
“Một triệu tệ nào?” Liễu Quản Kỷ lớn giọng nói: “Đồ khốn khiếp này nói cái quái gì vậy, ai nhận tiền của mày, lại còn là một triệu nữa, nói cứ như thể đó là tiền mày bỏ ra ý nhỉ”. Theo như Liễu Quản Kỷ thấy, trước đó Lâm Dật chuyển khoản cho gã một triệu là muốn gã toàn tâm toàn ý làm tốt phẫu thuật. Nhưng giờ Sở An Nhiên đã tỉnh lại rồi, là do giáo sư John phẫu thuật thành công chứ mình cũng không bỏ chút sức nào nên giờ đây giống như Lâm Dật đến đòi tiền vậy.
“Không thừa nhận cũng được”. Lâm Dật gật đầu, quay sang nói với Vương Trung Sinh: “Ký túc xá đâu, dẫn tôi đi”.
“Mày dám”. Trong thoáng chốc, Liễu Quản Kỷ nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Lâm Dật nói: “Loại rác rưởi ở đâu đến đây, cũng không nhìn xem đây là đâu, lại không biết ngại tưởng đây là nhà mình chắc. Bây giờ mày cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ đánh đuổi mày ra đấy”.
“BỐP”. Một cái bạt tai vang giòn, vang như súng nổ trong hành lang.
Liễu Quản Kỷ ôm mặt, nhìn Vương Trung Sinh với sắc mặt khó hiểu, đôi mắt đỏ ửng, nói: “Vương Trung Sinh! Đồ khốn khiếp, ông dám đánh tôi? Có biết tôi là ai không? Ông đây là y tá riêng của Tô Duyệt Như đấy, đồ khốn khiếp nhà ông lại vì thằng rác rưởi kia đánh tôi, có tin giờ tôi sẽ gọi điện cho bà Tô Duyệt Như bảo đuổi việc ông không?”
“Bảo Hà phu nhân đuổi việc tôi ư?” Vương Trung Sinh không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Hà phu nhân có đuổi việc tôi hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu hôm nay thiếu gia muốn lột da của ông ở đây thì chỉ e cũng không ai dám nói một chữ đâu”.
“Thiếu gia?” Liễu Quản Kỷ ngây ra một lúc, sau đó chỉ tay về phía Lâm Dật cười lớn, nói: “Vương Trung Sinh! Cứ coi như ông và tôi không ưa nhau nhưng cũng không cần tùy ý lôi một thằng nhóc con nghèo rớt ở đây để sỉ nhục tôi chứ, lại còn nói là thiếu gia nữa. Nếu nó là thiếu gia của Hà gia thì tôi chính là Hà Chấn Đông. Ha ha”.
“Ai dám tự nhận mình là Hà Chấn Đông vậy?” Một giọng nói trầm thấp cùng với tiếng bước chân vang lên trong hành lang.
Ai nấy đều nhìn lại thì thấy một người trung niên sắc mặt nghiêm nghị đi lên cầu thang. Mặc dù ông mặc quần Âu bình thường cùng với áo sơ mi trắng nhưng toàn thân toát ra vẻ uy nghi của người có chức vị cao.
“Chú ba?”
“Sở trưởng Hà”.
Lúc này, Lâm Dật và Vương Trung Sinh đồng thời lên tiếng.
“Sở trưởng Hà?” Liễu Quản Kỷ cũng ngây người ra.
Thân là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện nên tất nhiên gã biết rất rõ chủ nhân thật sự của bệnh viện này họ gì. Vì vậy, khi nghe thấy Vương Trung Sinh gọi Lâm Dật là thiếu gia của bệnh viện thì gã liền tỏ ý khinh thường. Nhưng Sở trưởng Hà có lai lịch như nào, gã ngẫm nghĩ mãi, hình như chưa từng nghe đến tên của nhân vật này. Nhưng nếu đã là người của Hà gia thì lai lịch chắc chắn không đơn giản.
Hà Chấn Nam đi vào trong nhóm người, khi nhìn thấy Lâm Dật thì ánh mắt cũng dịu dàng đi nhiều.
“Sao chú ba lại đến đây ạ?” Lâm Dật kinh ngạc, hỏi. Cậu sớm biết đây là bệnh viện tư của Hà gia nhưng vì chú ba có thân phận đặc biệt nên chú ấy gần như rất ít đến đây.
“À, chú vừa tan làm thì đi qua, nghe nói thời gian này cháu nằm viện nên đến thăm cháu. Sao, ở bệnh viện này lại có người dám mạo danh anh trai ta để bắt nạt cháu sao?” Câu nói này của Hà Chấn Nam khiến Liễu Quản Kỷ chân tay như mềm nhũn.
Lâm Dật gọi người trung niên họ Hà này là chú ba. Cứ coi như cậu ta không phải là thiếu gia của bệnh viện này thì cũng có mối quan hệ thân thiết với Hà gia. Nhưng nghĩ đến mình có bà Tô Duyệt Như chống lưng cho thì một kẻ khác họ Hà kia cũng không thể làm gì mình. Nhưng nếu như nói sự xuất hiện ban nãy của Hà Chấn Nam khiến Liễu Quản Kỷ thấy mơ hồ thì cuộc đối thoại tiếp theo giữa Hà Chấn Nam và Lâm Dật mới khiến gã ta cảm thấy, thế nào được gọi là tuyệt vọng thật sự.
“Chú ba đưa đội cảnh vệ đến chưa ạ?” Bệnh viện chỉ có bảo vệ, nếu như để bảo vệ xử lý chuyện của Liễu Quản Kỷ thì Lâm Dật lo rằng nhiều người lắm mồm sẽ đồn thổi chuyện này ra. Nếu như vậy thì sẽ gây tổn hại đến danh tiết của Sở An Nhiên, vậy thì càng không ổn.
“Ừm! Lái xe và cảnh vệ đều đợi trên xe rồi. Có chuyện gì mà chú ba của cháu không giải quyết nổi sao, lại phải tìm cảnh vệ đến?” Thân là lãnh đạo trong ngành cảnh sát, Hà Chấn Nam cùng với hai cảnh vệ nữa đến đây để bảo đảm an toàn về người và của. Hơn nữa, đối với Lâm Dật mà nói, chuyện này do cảnh vệ dưới trướng chú ba làm sẽ thỏa đáng hơn.
Hà Chấn Nam không đợi Lâm Dật lên tiếng liền lấy điện thoại ra, ấn một số rồi nói: “Dừng xe ở cổng đi, lên tầng bắt người”.