• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tháng 7, trời mưa rả rích, con chó nhà ông Thanh cứ chốc chốc lại lấy chân cào vào bờ rào rồi hú lên những tiếng nghe rợn người. Trong nhà của ông Thanh cũng không yên ổn , nửa đêm mà đèn điện phải bật hết lên vì con trai của ông lại phát bệnh.

Cậu ta năm nay đã 30 tuổi, từ lúc bé đến lúc 27 tuổi tất cả mọi thứ đều bình thường, trong một lần đi chơi đêm về đúng sinh nhật năm 27 tuổi thì phát bệnh. Lúc đầu là ốm sốt, đưa đi bệnh viện chữa trị các kiểu cũng không khỏi, tìm mãi không ra bệnh cuối cùng gia đình ông quyết định đưa về nhà để chờ lo hậu sự. Người cậu ta lúc đấy gầy đét, chỉ còn khoảng 40 kg trong khi cậu ta cao mét 7. Thế rồi có một ông lang băm, gọi là lang băm bởi vì ở trong lòng chẳng ai tin tưởng ông ta cả, cứ nghĩ ông ta bị ma nhập vì hay nói ra những lời không giống ai.

Sau khi uống thuốc của ông ta thì con trai của ông Thanh không còn phát sốt nữa, mà chuyển sang phát điên, có thể lên cơn bất cứ lúc nào.

Lúc này thì đồng hồ đã chỉ một giờ, cậu ta cũng hú lên từng hồi, không ai dám lại gần vì nhìn rất sợ.

Hai vợ chồng ông ta nhìn con mà nước mắt cứ rơi xuống. Vợ chồng ông có hai người con, người con cả đã yên bề gia thất ở ngay dãy nhà bên cạnh , cậu tên là Minh. Còn cậu con út đang bị phát bệnh tên Hải.

Bà Ngọc vợ ông Thanh nắm lấy tay chồng, vừa sợ hãi vừa thương con nên cứ nức nở mãi.

- chúng ta phải làm sao đây hả ông? Thằng Hải nó lại phát bệnh rồi.

- tôi đã cho người đi mời thầy lang tới đây rồi.

- cái ông thầy lang ấy tôi không thể nào tin tưởng nổi.

- bà đừng có nói như thế, là người ta đã cứu sống con trai mình.

- nhưng mà cứ sống khiến cho nó phát điên mất rồi thế này thì tôi thấy đau lòng lắm.

Chờ cả nửa tiếng mà vẫn không thấy thầy lang tới , ông Thanh sốt ruột sai người đi gọi tiếp, nhưng khổ nỗi người nhà về báo tin là thầy lang đã đi sang huyện khác để chữa bệnh, phải ngày mai mới về.

Lúc này thì cậu con trai út của ông Thanh phát bệnh càng lúc càng nặng, mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt vào thành giường cảm tưởng như sắc bẻ gãy nó đến nơi.

Chẳng hiểu sau đó người làm của ông Thanh lôi ở đâu về một người đàn ông già nua , đã vậy mắt lại còn mù lòa , trong cái cảnh tượng này nhìn người đàn ông ấy lại còn cảm thấy thảm thương hơn nữa.

Ông Thanh kéo tay người làm rồi hỏi.

- mày đưa ở đâu về người này thế? Nhà đang bao nhiêu chuyện lại còn...

Ông Thanh còn chưa kịp trách móc hết thì người đàn ông già kia đã lên tiếng.

- Tôi là thầy bói, bị mù nhưng có thể nhìn thấy hết mọi thứ, nhìn bằng con mắt của bề trên.

Ông Thanh đi đến chỗ ông thầy bói mù rồi quát.

- lão có thôi liên thiên đi không. Đã mù rồi thì còn nhìn thấy cái gì ? Có tin tôi cho người đập cho một trận rồi đuổi đi không hả ?

- đuổi tôi đi thì con trai ông ai cứu? Nó bị điên tới mức sắp bẻ gãy thành giường rồi kìa.

Nghe thấy ông thầy bói mù nói như thế ông Thanh cảm thấy sốc nặng , cảm giác như bản thân mình đang bị lừa, ngay lập tức giật cái kính ở trên mắt của ông ấy xuống.

Lúc cái kính ấy rơi xuống cũng là lúc cả nhà ông Thanh được phen hoảng loạn , ông thầy bói hoàn toàn không có mắt, hốc mắt sâu hoắm kinh dị, bà Ngọc còn tí nữa ngất xỉu. Ông thầy bói cười khẩy rồi nói.

- trả lại cái kính cho tôi đi. Các người có muốn cứu con các người không hay để nó chết ?

Lúc này thì cả nhà ông Thanh quỳ rạp xuống trước mặt ông thầy bói , bà Ngọc liên mồm van xin.

- cầu xin thầy cứu giúp con tôi, hết bao nhiêu tiền tôi cũng trả, tôi không tiếc bất cứ một cái gì.

Không khí đang bình thường như thế tự nhiên ông thầy bói mù nổi giận , cái gậy trên tay ông ta có cốp một cái mạnh xuống dưới nền nhà.

- bắt con chó đang cào vào bờ rào cắt cổ nó lấy tiết của nó mang vào đây, nhanh lên nếu không sẽ không kịp.

Vừa nghe thấy ông ta nói như thế là người ở trong nhà ông Thanh lập tức chạy ra ngoài tìm con chó. Cả 10 thanh niên trai tráng mà cũng không bắt nổi, nó chạy rất nhanh, lại vô cùng hung hãn. Cứ nghĩ là lần này sẽ thất bại thế nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên nó lại lao đầu vào cột nhà, quay quay mấy vòng rồi nằm lăn ra.

Lấy được bát tiết của nó là lập tức đưa cho ông thầy bói, ông ấy lẩm nhẩm ở miệng mấy câu khó hiểu rồi hất bát tiết về phía Hải, không nhìn thấy gì mà ông ấy hết chuẩn đến mức không lệch đi đâu một giọt nào.

Tiết vừa bắn vào người là Hải rú lên, tay chân co quắp rồi ngất lịm. Bà Ngọc cứ ngỡ con bị làm sao thì chạy tới liên tục gọi con thế nhưng ông thầy bói lại thản nhiên một cách lạ thường.

- cậu ta không bị làm sao đâu. Lát nữa sẽ tỉnh lại.

Ông Thanh hỏi ông thầy bói.

- con trai của tôi rốt cuộc bị làm sao vậy? Bình thường không nói không rằng rồi bất thình lình phát điên. Ông có cách nào chữa giúp bệnh cho con tôi được không?

- cách thì nhiều lắm, nhưng có làm được hay không thì tôi không biết.

- Ông cứ nói đi, khó khăn thế nào nhà tôi cũng làm được hết.

- cậu con trai của ông là bị trúng tà, bị vong nữ theo. Nếu như mà không giải nhanh thì ả ta còn bắt con trai ông chứ không phải chỉ điên không thôi đâu.

Nghe ông thầy bói nói như thế thì cả ông Thanh lẫn bà Ngọc tay chân đều run rẩy, chỉ có ông thầy bói là từ đầu tới cuối lúc nào cũng bình thản.

- giữ được tính mạng tới giờ này là phúc đức lắm rồi, nhưng không thể duy trì lâu được. Các người chuẩn bị khóa lễ theo đúng như lời tôi, phải cúng lễ đúng 7 ngày 7 đêm, rồi sau đấy làm gì tiếp theo tôi sẽ nói.

Ông Thầy Bói sau đó liệt kê tất cả những thứ cần phải mua để cúng lễ, trước khi về ông ấy căn dặn.

- con chó vừa bị giết phải chôn cách nhà 3 km về hướng Đông , chôn sâu ít nhất 3m , chôn xong phải cắm cái dao nên mộ của nó. Phải làm xong hết trước khi trời sáng. Nếu như không làm theo lời dặn, hậu quả khó lường.

Nói xong câu ấy thì ông thầy bói đi về, sau khi ông ấy về rồi thì ông Thanh mới với tay người làm khi nãy gặng hỏi.

- mày gặp ông ấy ở đâu ? Sao mày biết mà đưa ông ấy về đây?

- con đi gọi thầy lang nhưng không gặp, rồi con gặp ông ấy ở giữa đường. Ông ấy là người chủ động bắt chuyện với con trước, còn hỏi con là có phải nhà đang có người bị bệnh nặng không, rồi ông ấy bảo là đưa ông ấy về ông ấy chữa cho. Không tìm được thầy lang nên con mới đưa ông ấy về đây.

- Ừ thôi, ở đây không có chuyện của mày nữa.

Lúc này trong lòng ông Thanh vẫn vô cùng hoang mang , ông ấy từ trước đến nay vốn dĩ chưa từng tin vào chuyện ma quỷ. Ngày trước lúc còn nghèo đói một mình ở trên rừng khai phá, thậm chí còn ngủ ngay ở nghĩa địa nhưng chưa từng thấy bất cứ một thứ gì liên quan đến tâm linh. Thế mà bây giờ.... Càng nghĩ cảm thấy không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì ông ấy lại không biết, cũng không dám làm trái ý lời Thầy Bói Mù.

Ông ấy nói với người làm.

- chúng mày sáng mai dậy sớm đi mua tất cả những thứ ghi ở trong giấy, nhớ là không được mua thiếu bất cứ một thứ gì, đã nhớ rõ chưa?

Người làm vâng vâng dạ dạ rồi ông ấy bảo họ về đi ngủ hết , chỉ giữ lại hai người to khỏe nhất.

- mấy thằng chúng mày theo tao, phải đưa con chó kia đi chôn trước lúc trời sáng.

Ba người đi hai cái xe máy ôm theo con chó đi theo hướng đông đúng 3 km thì dừng lại, chỗ này là đồi núi, hoang vu không một bóng người.

Hì hục suốt cả một tiếng đồng hồ mới đào được cái hố sâu hơn 3 m, Lúc thả con chó xuống dưới hố cũng là lúc sấm chớp đùng đùng , trời mưa rào giống như trút nước vào mặt, cả ba người phải nhanh chóng lấp đất để còn trở về trước khi trời sáng.

Trở về tới nhà rồi mà vẫn còn cảm thấy ớn lạnh, cái lúc thả con chó xuống rõ ràng ở dưới hố có một cái gì đó, nhưng ông lại không nhìn rõ. Sống từng ấy năm bôn ba ở núi rừng , lần đầu tiên ông ấy cảm thấy sợ, sợ một thứ vô hình.

Vào phòng của con trai út, cả người đã được lau chùi sạch sẽ , mặc trên người bộ quần áo mới, nếu như con trai của ông không bị bệnh thì chắc chắn đẹp trai nhất cái vùng này, bởi lý do đó mà bị ma nữ ám theo chăng?

Ông thầy bói về nhà lúc gần sáng nhưng đến 6 giờ đã có mặt , lạ thay là đi không cần một ai đỡ cả , thậm chí đi còn nhanh hơn cả người mắt mũi bình thường.

Đồ lễ để ở giữa sân, giấy tiền vàng mã hình nhân cũng đều xếp ở đó, ông Thầy bói nhìn về phía đồ lễ rồi quát .

- muối gạo đâu ? Không mang muối gạo ra đây à?

Lúc này người làm nhà ông Thanh mới hốt hoảng đi lấy muối gạo , còn ông Thanh thì câm nín không nói được lời nào. Ông mắt mũi lành lặn còn không biết là thiếu thứ gì, ấy vậy mà một người mù chỉ vừa lướt qua đã biết rõ.

Ông ấy ngồi xuống giữa sân, đốt một nắm hương lớn khói nghi ngút , hương vừa cháy được 1/3 thì giông gió kéo tới , làm cho giấy tiền vàng mã ở mâm đồ cúng lễ bay loạn xạ.

Những người xung quanh thì sợ hãi nhưng ông ấy lại dường như không có bất cứ một vấn đề gì, vẫn cứ ngồi yên lặng làm lễ, đọc những câu gì đó ai nghe cũng không hiểu.

Bỗng nhiên ông ấy dừng lại, nhìn về phía ông Thanh với bà Ngọc rồi nói.

- phải tìm ngay một cô gái còn trong trắng , năm nay phải vừa tròn 16 tuổi, cưới về làm vợ của con trai các người. Phải như thế thì mới có thể hóa giải được.

Ông Thanh nghe thấy như thế mà bàng hoàng. Con trai ông bị bệnh ở chỗ này ai cũng biết. Nhà ông tuy giàu thật nhưng mà bảo người ta gả con gái cho con ông thì làm gì có ai muốn. Lại còn là cô gái vừa tròn 16 còn trinh nữa thì tìm đâu ra. Ông Thanh còn chưa kịp nói gì thì ông thầy bói đã bảo.

- sẽ tìm thấy nhanh thôi. Số phận rồi không thoát được.

Cũng cái thời điểm ấy ở một ngôi làng khác.

- con ranh con kia mày đâu rồi? Có mỗi tí việc mà mày làm mãi không xong à?

Tiếng quát tru tréo ở trong nhà vọng ra, một cô gái với thân hình nhỏ bé lấm lét nếp vào phía sau bể nước.

- mày trốn cái gì? Mày có làm nhanh nhanh lên không? Làm nhanh nhanh lên còn chuẩn bị bữa sáng dậy Sốt từ 3 sáng mà làm không được việc gì hết.

Có một giọt nước mắt nhẹ rơi xuống. Nhưng lại không dám phát ra tiếng, nếu không sẽ bị đánh.

Có đôi lúc lại hỏi mẹ đang ở đâu, sao người phụ nữ này cũng gọi là mẹ mà lại nhẫn tâm quá.

Bố thì say xỉn suốt ngày, liệu rằng có ai quan tâm không?

- Mày làm cái gì mà đứng thơ thẩn thế hả? Có mấy trăm thùng nước mà quay giếng suốt từ sáng tới giờ không xong. Mày đừng có làm tao điên lên nhá. Không là tao đập chết.

Tay chân đã rã rời , sức lực còn đâu nữa để mà làm. Thế nhưng mà cô bé đó vẫn phải làm mọi thứ, kể cả công việc nặng nhọc của một người trụ cột.

Từng xô nước được lấy từ giếng lên rồi đổ vào trong bể. Nước này là để cho mẹ kế rửa chân tay mặt mũi tắm rửa.

Bà ấy vốn dĩ chẳng biết thương cô bé. Cứ dùng thoải mái mặc kệ ai là người vất vả lấy nước lên cho bà ta.

- mày để ngay đấy rồi đi nấu cơm cho tao. Nấu một bát gạo thôi, đủ cho tao với bố mày ăn là được rồi. Còn mày nướng thêm mấy củ khoai mà ăn. Cơm ở đâu mà cho mày ăn no cơ chứ. Nuôi bó cô không được cái tích sự gì cả.

Cô bé ấy tên là Hạnh. Hạnh trong bất hạnh chứ không phải hạnh phúc.

Khoai sắn cũng được, miễn có ăn là được. Dù sao thì cũng đã quá quen với cuộc sống này rồi, cũng đâu có biết đi đâu về đâu.

Đã có đôi lúc muốn thoát ra khỏi ngôi nhà này. Nhưng lại tự hỏi sẽ đi đâu, ai là người chào đón mình.

Đêm hôm qua trời mưa rả rích nên củi ướt lắm. Phải cố gắng lắm mới có thể làm cho bếp cháy, hỏi bếp khiến cho hai má ửng hồng , một cô bé vừa tròn 16 tuổi xinh xắn đáng yêu, nhưng mà cuộc đời lại quá bi thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang