• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11.

Nhìn chiếc vòng trong tay mà cô cảm giác hạnh phúc lớn lao đến mức cô cũng không biết phải đong đếm như thế nào cho hết được ý nghĩa của cảm xúc trong lòng lúc ấy. Cô chỉ biết là hai hàng nước mắt rơi xuống, lúc ấy Hải cũng đã kịp nhìn thấy.

- Hạnh, sao Hạnh lại khóc? Ai đã bắt nạt Hạnh à? Nói với Hải , Hải dẫn lấy lại công bằng cho Hạnh.

Hạnh nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt ấy, cô cười.

- không ai bắt nạt em cả. Tại được anh Hải tặng quà cho nên hạnh phúc quá thôi.

- Hạnh thích được tặng quà?

- quà của anh Hải thôi.

- nhưng mà...

- anh Hải làm sao thế ?

- Hải không có tiền. Hải không thể mua quà tặng cho Hạnh được.

- em không cần mấy món quà đó đâu. Chỉ cần anh Hải sớm khỏi bệnh là em vui rồi.

Mãi một lúc sau đó Hạnh mới dám nói với Hải về chuyện mà ông thầy bói nói với cô khi nãy.

- Tối nay em ngủ lại đây có được không?

- Hạnh sẽ ngủ lại ở đây á?

- Đúng vậy. Em muốn ngủ ở trong phòng này.

Hải lắc đầu, anh dường như không muốn trong căn phòng này Hạnh ngủ lại. Hình như có cái gì đó ám ảnh anh thì phải .

Vì Hải không đồng ý cho nên Hạnh cũng không dám nói gì nữa. Cô sợ anh không vui rồi lại phát bệnh thì khổ.

Đến giờ ăn cơm tối, vì muốn anh được ăn cơm chung với cả nhà nên nói với anh.

- anh Hải qua ăn cơm tối với cả nhà nha.

Hải lắc đầu . Có lẽ ông thầy bói nói đúng, ngoài Hạnh ra anh không muốn tiếp xúc với ai cả, kể cả bố mẹ mình.

Có một khoảng cách vô hình nào đó giữa anh với chính gia đình của anh, khoảng cách mà Hạnh cũng không biết khi nào cô mới có thể giúp anh kéo gần lại được.

Anh không muốn nên cô cũng chẳng dám ép, vẫn nhẹ nhàng.

- vậy em mang cơm vào ăn cùng với anh nhé. Em với anh ăn với nhau cho vui.

Hải gật đầu. Thấy anh đồng ý rồi nên cô đi ra ngoài chuẩn bị cơm, cũng thông báo với bố mẹ chồng một tiếng để họ biết là cô sẽ không ăn cơm cùng.

Lúc cô đi ra ngoài cửa thì gặp Yến Ly, cũng vui vẻ chào hỏi.

- chị đi lên nhà dùng bữa tối sao ạ?

- Ừ đúng rồi. Em cũng thế à?

- Dạ không. Em đi lên trên nhà để nói với bố mẹ là tối nay em sẽ ăn cơm cùng với anh Hải ở trong phòng.

- để cậu ấy ăn cơm một mình là được rồi, sao mà phải rắc rối như thế.

- Em không muốn anh ấy ăn một mình. Em sợ anh ấy buồn.

" lắm chuyện nó vừa vừa. Nó điên bao nhiêu năm rồi biết buồn là cái quái gì đâu mà sợ. Một đứa ngu ở với một đứa điên đúng là hợp mà "

Nghĩ trong lòng như thế thôi chứ cô ta có dại gì mà nói ra. Thế rồi cô ta cùng với Hạnh đi lên trên nhà trên.

Hạnh cũng nói với ông bà Thanh là sẽ không ăn cơm cùng , họ cũng vui vẻ đồng ý chứ chẳng có ý kiến gì cả. Chỉ cần Hạnh chăm sóc được Hải là họ đã vui lắm rồi.

Từ lúc có Hạnh con trai của họ có chuyển biến tốt về sức khỏe. Thời gian phát bệnh cũng ngắn hơn, không còn những tiếng hú khi đêm về. Chỉ cần như thế thôi là ngôi nhà này đã bình yên vạn phần.

Bà Ngọc nắm lấy tay của Hạnh, ân cần dặn dò.

- vất vả cho con rồi. Nếu mà thiếu thốn cái gì thì cứ nói với mẹ nhé. Mẹ sẽ mua cho con, con không phải ngại gì cả.

Hành động này diễn ra ngay trước mắt của Yến Ly làm sao cô ta có thể không bực tức, làm sao có thể không chú ý. Mà thứ khiến cho cô ta chú ý hơn chính là chiếc vòng Cẩm Thạch màu xanh lam đang ở trên tay của Hạnh.

Cô ta vội chạy tới nắm lấy tay Hạnh rồi dơ lên.

- sao em lại có cái vòng này?

Câu hỏi bất chợt của Yến Ly khiến cho Hạnh hơi sợ. Cô còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã nói tiếp.

- chiếc vòng này cứ nghĩ là bị mất không hiểu sao bây giờ lại ở trên tay của em dâu. Vòng này là vòng mà mẹ tặng con lúc con mới về làm dâu nên con giữ gìn lắm.

Hạnh ngớ người. Rõ ràng chiếc vòng này là vòng mà Hải tặng cho cô mà, sao bây giờ nó lại thành vòng của chị dâu được.

- em dâu. Đừng nói với chị là em vào trong phòng của chị rồi lấy nó nhé. Em muốn có cái gì có thể nói bố mẹ hay nói với chị cho mà. Nhà này có tiếc em cái gì đâu mà sao em phải vào phòng của chị để lấy?

- em không có.

Hanh quay về phía ông bà Thanh rồi giải thích.

- con thực sự không có ăn trộm cái vòng.

- chiếc vòng Cẩm Thạch là bằng chứng rõ ràng nhất mà em lại còn đang leo trên tay nữa. Bây giờ em bảo không phải thì ai tin em đây.

- Nếu mà em lấy thì em sẽ không đeo trên tay để cho chị nhìn thấy đâu mà.

- Vậy bây giờ em nói đi tại sao em có chiếc vòng này. Em không lấy thì ai lấy. Chẳng lẽ nó tự bay vào tay của em à? Nếu mà em thích chiếc vòng này thì em có thể nói với chị để chị làm cho em một cái giống hệt. Chứ cái vòng này là mẹ cho chị , chị không thể cho em được.

- Em không có lấy rất mà.

Lúc này thì ông Thành mới lên tiếng.

- Thế bây giờ con nói cho cả nhà biết là con lấy cái vòng này ở đâu đi. Như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn thôi.

- con...

Hạnh ấp úng không phải vì cô sợ cái gì cả , chỉ là cô không biết có phải Hải đã vào trong phòng của chị dâu để lấy cái vòng này đưa cho cô không nữa. Nếu sự thật như thế thì không biết phải làm như thế nào đây.

- em dâu. Nếu như em thực sự không lấy thì sao em phải ấp úng. Hay đúng như những gì mà chị nhìn thấy, cái vòng này là do em lấy từ trong phòng của chị ra.

- em không có ăn cắp đâu mà.

- ý chị không phải là nói em ăn cắp. Nhưng ở nơi này có quy định riêng. Muốn lấy cái gì của ai thì phải hỏi chứ không được tự ý. Nếu em lỡ tự ý vào phòng chị lấy cái vòng này thì bây giờ cứ nói ra đi. Rồi sau này rút kinh nghiệm.

- Em thực sự không có lấy.

Bà Ngọc nhìn nét mặt khổ sở của Hạnh mà không đành lòng, bà tin Hạnh là một đứa con gái thật thà chứ không có chuyện vào phòng của Yến Ly lục lỡ đồ đạc. Hơn nữa không ai đi ăn cắp mà lại đeo ở trên tay cho người khác nhìn thấy bao giờ cả, như thế có khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tôi ăn cắp đây đến mà bắt.

Bài lo Hạnh sợ quá mà không giải thích gì được cho bản thân mình nên giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.

- con không cần phải sợ. Bây giờ con chỉ cần nói chiếc vòng này con lấy ở đâu hay ai đưa cho con là được. Chúng ta là người một nhà thì có cái gì là không thể nói đâu.

- con...

Hạnh vẫn ấp úng, nhưng rồi có tiếng bước chân đi vào bên trong nhà, rồi cô nhìn thấy Hải.

- anh Hải. Sao anh lại lên đây?

- Hạnh ở đây làm gì mà lâu quá vậy? Hải đợi Hạnh mãi.

Yến Ly lại bắt đầu cảm thấy ngứa mắt.

"Kẻ Điên mà cũng biết quan tâm chờ đợi à?Thế thì lần này tao cho chúng mày xấu mặt"

- em dâu mau trả lời câu hỏi của mẹ chồng đi rồi cùng chú ấy về ăn cơm. Chuyện này bảo nghiêm trọng thì cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng bảo không có gì thì cũng không chấp nhận được đâu. Trong nhà này tuyệt đối không thể có chuyện tự ý lấy đồ của người khác.

- Hạnh. Hạnh có chuyện gì thế?

- Không có gì đâu mà anh Hải.

- Sao lại không có gì được? Rõ ràng chiếc vòng ấy bây giờ đang ở trên tay của em. Nếu em không lấy thì tại sao nó lại ở trên người của em chứ?

- Cái vòng này là của Hải cho Hạnh mà. Sao lại nói Hạnh ăn cắp?

Nghe thấy Hải nói như thế bà Ngọc liền đi tới bên cạnh.

- con lấy cái vòng này ở đâu. Bây giờ chị dâu nói là bị mất, mà Hạnh lại đang leo ở trên tay. Vậy cái vòng này là con lấy ở đưa cho con bé ?

- Hải nhặt được, Hải không có lấy trộm.

- Chú út, cái vòng rõ ràng ở trong phòng của tôi, cậu nói nhặt được là nhặt được thế nào? Như thế là ăn cắp, là ăn cắp đấy cậu biết không?

- Yến Ly. Con không được nói như thế. Hải đang bị bệnh mà.

- bị bệnh thì muốn lấy cái gì của ai thì lấy sao mẹ ? Nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ còn lấy nhiều thứ khác nữa.

Hải không thể giải thích, vốn dĩ thì một người đang bị bệnh như Hải không thể nói được quá nhiều như thế. Nhưng sự thật là anh nhặt được nó , anh không hề ăn cắp.

Chiếc vòng vì lý do gì từ trong phòng của Yến Ly bay ra ngoài thì chỉ có cô ta mới biết rõ . Mọi thứ đương nhiên không phải tự nhiên , tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Lúc Hạnh ở dưới bếp làm bánh rán thì cô ta thấy Hải đứng ở ngay cửa phòng. Cô ta lấy cái vòng ở trong phòng mình ra rồi tìm cách để ở tầm chú ý của Hải, đến lúc Hải nhặt nó lên rồi cô ta mới đi gặp nhân tình.

Lúc đầu thì cô ta chỉ muốn thử xem Hải sẽ làm gì khi thấy cái vòng đó, xem mức độ phục hồi bệnh của Hải tới đâu rồi. Thật không ngờ Hải lại tặng nó cho Hạnh, bây giờ lại còn đứng ra bênh vực Hạnh.

Nếu như Hải chỉ là một kẻ điên thì sẽ không biết được những điều này. Hạnh cũng sẽ không thể rửa được tiếng oan ăn cắp , nhưng xem ra mọi thứ đang dần Vượt Ngoài Tầm Kiểm Soát , cần phải thực hiện kế hoạch càng sớm càng tốt nếu không ngày mà Hải khỏi bệnh sẽ không còn xa nữa.

- mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Chuyện này sẽ không nhắc lại nữa.

Ông Thanh lên tiếng kết thúc tất cả mọi chuyện. Con trai của ông từ lúc phát bệnh tới bây giờ chưa từng ăn cắp ăn trộm cái gì của ai lần nào.

Tuy đầu óc của Hải không được bình thường, bây giờ thì lại lúc tỉnh lúc mê, thế nhưng ông vẫn tin Hải không ăn cắp, cũng không có chuyện Hạnh vào trong phòng lấy đồ của Yến Ly rồi công khai đeo lên tay như thế. Chuyện này chắc chắn chỉ là hiểu lầm.

Yến Ly không dám nói gì thêm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm ức.

" Mọi chuyện chưa xong đâu, các người cứ đợi đấy"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK