• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Chương 20.

Căn nhà cũ của Minh bị tốc mái gần hết, đồ đạc trong phòng cũng bay loạn xạ. Quần áo của anh ta bị đốt rồi, nhưng mấy thứ đồ đạc này vẫn chưa có thời gian vất.

Căn nhà này rồi một thời gian nữa cũng sẽ có người khác ở , tạm thời mọi người còn sợ nên chưa dám vào ở thôi chứ người làm trong nhà ông Thanh thì nhiều vô kể.

Hải bước vào bên trong, ngay lập tức có cảm giác như ai đó đang thì thầm bên tai, anh dừng lại, muốn nghe ngóng xem có tiếng nói của ai thì mọi thứ lại im bặt.

Hải đi ra ngoài nói với Hạnh.

- ở trong đó hình như như có tiếng của ai.

- anh Hải sao thế? Nhà này không có người ở mà.

- Nhưng rõ ràng là có người nói thầm vào tai Hải.

- Chắc anh Hải nghe nhầm thôi. Để Hạnh vào trong đó làm cùng anh Hải nhé.

Hạnh theo Hải vào bên trong, cô chẳng thấy cũng chẳng nghe thấy gì cả, lại càng khẳng định là Hải nghe nhầm, chứ nếu mà nơi này có người nói thật thì chẳng phải đáng sợ lắm sao?

Lúc dọn dưới nền nhà thì Hải phát hiện có một viên gạch bị kênh lên, anh tò mò rỡ viên gạch ra thử thì hét toáng lên.

- Hạnh xem này. Có cái gì ở dưới này.

Hạnh chạy tới , rỡ viên gạch ở bên cạnh ra nữa thì nhìn thấy một cái hộp, cái hộp được làm bằng gỗ chạm khắc vô cùng tinh xảo, chắc chắn là đồ rất quý.

Cô lấy chiếc hộp lên rồi mở ra, ở bên trong có cả một xấp tiền lớn. Lúc này thì Hải vui quá nên chạy ra khoe với mọi người.

Chẳng hiểu vì lý do gì tự nhiên bà mẹ kế của Hạnh lại tới vào lúc ấy và bà ta đã chứng kiến tất cả cảnh tượng xảy ra. Lúc này thì lòng tham nổi lên, bà ta nói với vợ chồng ông Thanh.

- tiền là do con gái tôi tìm thấy. Tôi sẽ giữ số tiền này thay cho nó.

Trên đời này còn có chuyện gì vô lý hơn hay không ? Tự nhiên tự nành xuất hiện rồi bảo giữ tiền hộ con gái như thật. Hạnh cũng thấy bực, lúc cô khổ sở gặm từng củ khoai chẳng thấy ai thương, đến khi có một chút thân phận rồi thì đến thăm liên tục, mà mỗi lần đến lại toàn nhắc tới chuyện tiền bạc.

- tiền này là do anh Hải nhặt được chứ không phải của con mẹ à.

- Ơ cái con bé này. Của chồng công vợ, của chồng cũng là của con chứ còn của ai nữa. Nhà chồng con thiếu gì tiền, dăm ba cái đồng bạc này người ta đâu có cần. Nhưng mà con thì khác, phải có tí lưng gì vốn chứ. Ai biết được sau này có chuyện gì xảy ra.

- mà sao hôm nay mẹ lại tới đây?

- Hôm qua mưa lớn nhà bị tốc mái. Mẹ định sang đây nhờ con cho mẹ vay ít tiền, đem về sửa nhà chứ nhà mình có tiền đâu. Con biết nhà mình nghèo khổ thế nào mà.

Vừa mới bán cô nhận một số tiền lớn xong giờ đã kêu hết. Cô mới về làm dâu đã làm được cái gì đâu mà đòi có tiền riêng. Một cắc cô còn chẳng có nữa là.

- con xin lỗi mẹ. Nhưng con không có tiền. Với lại hôm trước bố mẹ chồng con đã đưa tiền cho bố mẹ rồi mà.

- số tiền ấy trả nợ cho bố mày còn không đủ nói gì đến xây nhà sửa nhà. Mày cũng thấy đấy, mẹ ở với bố mày khổ trăm đường nghìn lối. Nói không phải kể khổ đâu chứ bố mày nghiện ngập rượu chè như thế có đi làm bao giờ đâu.

Lại bắt đầu bài ca than vãn. Nhưng cho dù có than có kể tới tối thì cô cũng chẳng có tiền mà đưa. Chắc là đang nhăm nhăm số tiền mà Hải đang cầm.

Nói chán với Hạnh không được gì bà ấy lại quay sang nói với Hải.

- con rể. Bây giờ ở nhà bố mẹ bị hỏng hết rồi, không có mái thì ở làm sao được. Số tiền này con cũng không dùng tới đúng không? Hay là con đưa cho bố mẹ đi. Coi như con thay con Hạnh báo hiếu cho bố mẹ.

Thấy Hải không nói gì bà ấy lại tiếp tục.

- bố mẹ có công sinh thành nuôi dưỡng nó. Nếu mà không có bố mẹ thì con đâu có được một đứa ở cùng tốt như thế. Con xem, con Hạnh nó vừa ngoan ngoãn lại còn nết na như thế , ở đâu ra có đứa thứ hai. Con cảm ơn bố mẹ làm đúng quá đi rồi.

Nghe bài ấy nói như thế chẳng biết Hải suy nghĩ gì nhưng ngay lập tức đưa tiền cho bà ấy. Hải đưa tiền cho bà ấy mà tất cả mọi người trong gia đình kể cả ông Thanh cũng phải ngỡ ngàng , nhưng rồi họ cũng không nói gì cả. Tiền bạc với ông ấy vốn dĩ cũng chẳng quan trọng gì, dù sao thì đó cũng là bố mẹ của Hạnh, nên họ không muốn làm khó.

Chỉ có Hạnh là không được vui thôi, nhưng cũng không trách gì Hải cả. Cô không muốn vì chuyện này mà cau có với anh.

Sau khi nhận đủ số tiền mà Hải đang cầm trên tay thì bà ấy về ngay vì sợ Hải sẽ đổi ý.

Mọi người lại tiếp tục quay trở lại với công việc, không ai còn để ý gì tới số tiền vừa lấy được trong ngôi nhà cũ của Minh nữa.

Cầm được số tiền ấy trở về là bà Tâm lập tức gọi thợ đến sửa nhà. Nhà của bà ta đúng là bị tốc mái thật, nhưng cũng chỉ mất mấy viên ngói thôi chứ cũng không tổn thất nặng nề gì, ấy vậy mà bà ta kể khổ cứ như là cả cái nhà nó sập xuống ấy.

Số tiền còn lại bà ta đem cất vào tủ ở trong phòng ngủ của bà ta. Khi đêm về tự nhiên bà ta nghe thấy có tiếng động lạ , nghe rất giống như tiếng móng của con mèo đang cào vào vách tôn, cứ kêu ken két khiến cho người ta rợn người.

Nằm ở trên giường một lúc lâu vẫn không biết tiếng động phát ra từ chỗ nào, bà ta lẩm bẩm.

- mẹ nhà đó. Đêm hôm còn có con gì nó cào vào đâu mà nghe gớm ghiếc thế không biết. Định không cho ai ngủ hay sao?

Bà ta xuống đất rồi với lấy đôi dép đi ra ngoài, nhìn trước ngó sau vẫn không thấy cái gì cả cũng chẳng thấy con gì hết, lão chồng thì đi nhậu nhẹt vẫn chưa về. Từ lúc có tiền đâm ra lại ngày đêm, đã vậy còn gái gú nữa chứ.

" sớm muộn gì cũng có ngày bà cho mày biết thế nào là cảm giác bị mất đi của quý. Cái đồ lão già biến thái bệnh hoạn"

Chửi đổng chán ở bên ngoài thì bà ta đi vào trong nhà. Còn chưa kịp lên trên giường đi ngủ thì cũng nghe thấy âm thanh phát ra từ trong cái tủ.

" Chẳng lẽ có con gì nó chui vào trong ngày ? Sao lạ thế được nhỉ ? Rõ ràng cái tủ này lúc nào cũng khóa mà , hay là có chuột? "

Bà ta đi đến chỗ cái tủ, âm thanh mở tủ ra kêu cứ như thanh sắt bị han gỉ lâu ngày. Cánh cửa tủ vừa mở ra cũng là lúc bà ta hét thất thanh.

- á á á á. Ôi trời đất ơi. Ôi mẹ ơi. Cái quái gì thế này?

Ở trong tủ là một đống tiền âm phủ từ tiền xanh tiền vàng, tiền đô cho tới những tờ 500k mới cứng. Rõ ràng lúc bà ta cất tiền không có mấy thứ này, bây giờ nó từ đâu chui vào trong tủ thế này.

- Mẹ ơi sợ quá. Không biết ma quỷ phương nào nhập vào nhà mình nữa.

Bà ta vừa lẩm bẩm vừa đi lấy muối gạo để đốt phong long. Vừa rắc gạo rắc muối ra phía trước cửa nhà bà ta vừa hô lớn.

- vía lành thì ở vía dữ tống khứ lai phương . Ma quỷ ở đâu biến ngay đi, nếu không bà đốt cho chúng mày chết.

Bà ta châm lửa rồi đốt tờ giấy trên tay , sau đó bà ta vất tờ giấy xuống dưới đất bước qua bước lại vài cái, chẳng hiểu tại sao ngọn lửa ở dưới đất lại bùng lên, cháy cả đũng quần của bà ta, bà ta hoảng hốt.

- ối làng nước ơi cứu tôi với. Ma đốt quần tôi rồi. Ối làng nước ơi.

Giữa đêm khuya thanh vắng thì làm quái gì có ai nghe thấy tiếng bà ta hô , vừa đau vừa rát mà cái quần cứ thế cháy không ngừng, bà ta vội vàng nhảy vào trong chum nước.

Lúc trước Hạnh ở nhà lúc nào cái chum cũng đầy, bây giờ nó chỉ có một chút xíu nước cũng may là còn dập được lửa.

Cuộc đời bà ta sống từng đấy năm chưa bao giờ gặp thứ gì đáng sợ như vậy. Chưa từng thấy một con ma nào không sợ lửa, không sợ bà ta đốt vía.

- lẽ nào là quỷ? Không thể nào. Rốt cuộc là nó ở đâu chui ra thế?

Cái quần của bà ta cháy một mảng lớn, bà ta bắt đầu cảm thấy rát, bắt đầu cảm thấy đau.

- mẹ nhà nó. Bỏng ở đâu không bỏng lại bỏng ở đúng chỗ đấy thì còn làm ăn cái gì nữa. Cháy hết bố cả lông rồi.

Đi vào trong nhà thay quần rồi bôi mỡ trăn lên vết bỏng, vừa bôi bà ta vừa lẩm bẩm chửi.

- mẹ cái con Hạnh đi lấy chồng một cái là thiếu nước luôn. Biết vậy giữ nó ở nhà có phải sướng hơn không. Dăm ba cái đồng bạc giờ không có ai hầu.

Chính cái sự tham lam của bà ta đã khiến cho ba ta nhận quả báo chứ chẳng phải tại ai cả. Ấy vậy mà bà ta vẫn không ngừng tự nhận mình là người tốt .

- nhờ có mình mà nó được sống cuộc sống sung sướng thế. Kẻ ăn người làm bao vây xung quanh không hết. Ấy vậy mà mỗi lần tới đưa cho mình được có vài đồng bạc. Cái loại sống thiếu đạo đức thế là cùng.

- ai da. ..

Bà ta chạm vào vết thương mà cảm thấy đau rát vô cùng. Lòng thì tức mà không có ai để trút giận . Đúng lúc này thì lão chồng liêu xiêu đi về , bà ta phi ra nhanh hơn một cơn gió.

- đi đâu mà giờ này mới về? Lại đi hú hí với con nào rồi đúng không?

Mắt ông ta nhắm tịt, bước từng bước xiêu vẹo, giọng nói thì ngọng líu ngọng lô vì say quá.

- đi với con nào là con nào? Mà đi thì làm sao? Mày làm gì được tao thì mày làm đi. Đồ cái thứ già nua xấu xí. Nhìn đã không muốn trở về nhà rồi.

- lão nói gì? Lão nói ai già nua xấu xí hả?

- Tao nói mày đấy. Nhà có đứa xinh xắn đáng yêu thì đi lấy chồng rồi , giờ còn cái quái gì nữa mà về.

- cái đồ già biến thái bệnh hoạn.

- cái là con đ* già này. Mày nói ai biến thái hả?

-Tao nói mày đấy.

- Mày có tin tao đánh chết mẹ nhà mày không hả ?

Dù đi từng bước không vững thế nhưng lão ta vẫn quyết tâm lao tới đánh bà ta cho bằng được.

Bà ta ăn nguyên một cái tát như trời giáng vào mặt ngã dụi cả xuống. Sẵn đang đau lại còn thêm máu điên tích lũy bao nhiêu ngày qua bà ta chạy vào trong nhà lấy cái dao rồi đẩy lão chồng xuống, chỉ một dao là cắt phăng thứ đó ném luôn ra bờ ruộng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK