Yến Ly là con dâu cả của nhà ông Thanh. Cô ta lấy chồng về nhà ông Thanh cũng đã được mấy năm, cũng có một đứa con rồi. Từ ngày bước chân về nhà ông Thanh là cuộc sống luôn chỉ có hưởng thụ và hưởng thụ, một công việc nhà cũng không phải sờ tay tới.
Cô ta nhìn thấy Hạnh ngứa mắt thì có ngứa mắt thật đấy , nhưng mà chưa biết Hạnh là người ra sao nên cô ta cũng không vội thái độ.
Thấy Hạnh đang dọn dẹp ở trong bếp cô ta đi vào hỏi han.
- ở nhà em cũng hay làm mấy công việc này đúng không ?
Hạnh nghe thấy có người hỏi mình thì ngửng đầu lên , khi nhìn thấy Yến Ly cũng hơi sợ , ánh mắt của cô ta có cái gì đó khiến cho cô không tự nhiên nổi.
- Dạ vâng.
- thôi làm quen rồi thì cứ làm đi. Làm dâu nhà này cũng không phải sung sướng nhàn hạ gì đâu. Cũng phải làm mới có ăn. Đất đai của cái nhà này nhiều lắm, làm cả năm cũng không hết việc.
- em biết rồi ạ.
- ra đây chị bảo cái này. Ngồi xuống ghế này chị em mình nói chuyện. Chị thì cái mồm không giữ được chứ cái tâm chị không độc ác đâu , nên em không cần phải sợ.
Yến Ly nói như thế rồi nhưng vẫn không thể xua đi cái cảm giác sợ hãi của Hạnh. Cuộc đời cô trải qua quá nhiều bất hạnh nên không dám tin tưởng một ai cả. Đến cả người sinh ra cô còn chẳng yêu thương gì cô nói gì đến người ngoài.
- Thế từ lúc tới đây đã gặp mặt chồng em chưa?
Nghe Yến Ly nhắc mà Hạnh mới nhớ . Từ lúc cô tới đây chưa thấy mặt người đàn ông mà cô sẽ lấy làm chồng lúc nào cả. Cũng không nghe bố mẹ chồng nói là sẽ cho cô gặp chồng mình. Cô chỉ biết lắc đầu.
- em chưa.
Cô ta nhìn trước ngó sau rồi bảo với Hạnh.
- chồng của em đang ở trong phòng ấy. Chắc là chú ấy đang chờ em vào gặp. Em vào gặp chú ấy đi không chú ấy buồn.
- nhưng mà sao anh ấy không ra gặp em vậy ạ?
- thương lắm chị mới nói đấy, cũng phận làm dâu với nhau. Cái phong tục ở nhà này nó thế. Tại em chưa tiếp xúc với gia đình giàu có bao giờ nên em mới thấy lạ thôi. Ở lâu quen hết ấy mà.
- Em cảm ơn chị ạ.
- có gì đâu mà phải cảm ơn. Sau này đối tốt với nhau một tí là được. Mà chị nói nghe này. Đừng có vội vàng sinh con.
- Sao vậy hả chị?
- thì em còn ít tuổi. Sinh con sớm nó ảnh hưởng lắm. Để đôi ba năm nữa rồi hãy tính chuyện đấy. Đấy là chị muốn tốt cho em thôi. Chứ không có con sớm khổ lắm.
Nói chuyện với Yến Ly một lúc thì Hạnh cũng đỡ sợ cô ta hơn. Rồi cô ta giục Hạnh.
- em mau đi tìm chồng em đi. Dù sao thì em cũng đã trở thành con dâu của cái nhà này rồi. Chẳng qua là chờ ngày tốt để đám cưới nữa thôi. Em không vào chụp ảnh lại buồn.
- em biết rồi ạ.
Hạnh đi rửa chân tay mặt mũi để gặp người đàn ông mà mình sẽ lấy làm chồng. Trong lòng cứ thấy lo lắng hồi hộp không yên.
Không biết người đàn ông ấy là người như thế nào. Cô không dám cầu mong đó sẽ là người đàn ông yêu thương mình hết mực, nhưng cũng mong người đó đừng giống người đã sinh ra mình. Như thế thì Nghiệt Ngã lắm.
Cô bây giờ hết đường để đi rồi. Quay lại đó cũng không được, hi vọng cuộc sống mới nằm trong Sức chịu đựng của cô.
Lúc Hạnh đi rồi Yến Ly nhếch mép cười khẩy. Cô ta muốn Hạnh nhìn thấy người đàn ông mà Hạnh sẽ chung chăn gối sau này. Cũng chắc mẩm là Hạnh sẽ sợ hãi đến mức bỏ trốn.
Hạnh đi tới trước cửa phòng, đứng ở bên ngoài nghe ngóng một lúc mà không thấy có tiếng động gì cả. Cô đưa tay gõ cửa cũng không thấy ai nói gì, chỉ có điều đứng ở cái cửa phòng này sao cô thấy lạnh quá , cứ như mùa đông ấy.
Gõ cửa tới mấy lần mà không thấy ai mở cửa cả . Cô nhìn qua khe cửa thì thấy có người đang nằm trên giường. Nghĩ chồng đang ngủ nên cũng không dám vào, thế là lại đi ra.
Lúc đi ra tới giữa sân thì lại gặp Yến Ly, cô ta thấy hạnh vẫn bình thường nên liền hỏi.
- em đã gặp chú ấy chưa ?
- Anh ấy đang ngủ rồi ạ?
- ngủ sao? Không phải là đang bị trói à?
- Chị nói sao ạ?
Biết là mình lỡ lời cô ta liền nói lái đi.
- Chị đang bảo là con heo nhốt ở trong chuồng chờ đến ngày đám cưới. Chú ấy ngủ rồi thì thôi vậy, khi khác em vào gặp.
Người làm sau đấy bắt đầu tấp nập, giấy tiền vàng mã lại xếp đầy ra cả sân . Hạnh thấy lạ liền hỏi một người.
- sắp có lễ gì sao ?
- Dạ thưa cô đúng rồi ạ. Thầy sắp tới làm lễ nên phải chuẩn bị trước.
- làm lễ cho ai thế ạ?
- thì cho cậu út đó.
- là cho chồng của tôi sao? Nhưng có chuyện gì thế?
- cái này thì cô hỏi Ông Bà chủ ấy chứ tôi không biết.
Làm lễ gì cho người đàn ông ấy mà chuẩn bị nhiều thứ như thế này? Lại còn có hẳn một con chó sống màu đen nữa, nhìn nó bị xích mà cô thấy thương lắm. Cũng một số phận nhưng lại bị trói buộc, phải sống theo ý muốn của người khác. Vậy suy cho cùng số phận của cô với nó có khác gì nhau đâu.
Lúc sau thì cả ông Thanh với bà Ngọc đi ra, nhìn thấy Hạnh đang đứng ở chỗ bày lễ thì vội vàng gọi.
- Con đứng đó làm gì ? Mau đi vào trong này đi. Chỗ bày lễ vật đàn bà con gái không được đứng.
Hạnh nghe thấy bố mẹ chồng nói như thế thì liền đi tới chỗ họ. Sẵn đang thắc mắc nên cô hỏi luôn.
- con thấy người làm nói là làm lễ cho anh Hải. Có chuyện gì sao hả bố mẹ?
- lễ giải hạn ấy mà chứ có gì đâu. Lát nữa thầy bảo con làm gì thì con làm y như thế nghe chưa. Thầy bảo làm gì cũng phải làm không được cãi. Như thế là chồng con sẽ được cái phước đấy.
Nghe bố mẹ dặn dò kỹ càng như vậy nên Hạnh cũng gật đầu ngay. Cô nào có dám không nghe, vì từ trước tới giờ luôn luôn sống như thế mà.
Mấy phút sau thì ông thầy bói mù tới, ông ta nhìn về phía Hạnh rồi quát.
- mau ra đây quỳ xuống bên cạnh con chó đen này.
Bị ông ấy quát cô cũng giật mình, lại kinh ngạc thêm cả sợ hãi nữa. Nhưng mà gọi đến tên thì làm sao dám trái lời, thế rồi cô đi đến bên cạnh con chó đen quỳ xuống.
Con chó mắt đỏ ngầu nhìn cô rồi gầm gừ, dù đã bị trói chặt nhưng nó vẫn dãy giụa , cứ như là nó đang muốn cắn cô vậy.
Hạnh thấy sợ quá nên lùi ra xa nó một khoảng, nhưng ông thầy bói không cho, ông ấy lại quát.
- ngồi ở yên đấy .
Có chuyện gì xảy ra mà sao mọi thứ lại trở nên đáng sợ thế này? Cô không dám nhúc nhích, cũng không dám nhìn sang con chó nữa, ánh mắt của nó như uất hận khiến cho cô ám ảnh.
Giông tố ở đâu kéo tới, khi nãy trời còn trong xanh bây giờ trời bỗng nhiên bị bao phủ bởi những đám mây đen, một trận gió khiến cho giấy tiền vật lễ bay tung tóe khắp nơi.
Ông thầy bói rút cây kiếm ra rồi chĩa thẳng lên trên trời , giọng nói vô cùng uy nghiêm.
- đã tới rồi thì mau mau hiện hình. Đừng để cho ta phải nổi giận.
Ông ấy thắp một bó hương lớn rồi cắm khắp nơi , còn cắm cả vào mái tóc của Hạnh một que hương nữa, cô sợ hãi đến mức không dám cử động.
Mùi khói hương nghi ngút , gió cứ thế thổi mạnh, cả người Hạnh cứ thế lắc lư rồi cuối cùng cô bị một linh hồn nhập vào, cả cơ thể của cô hoàn toàn bị người khác khống chế , bản thân cô lại không biết gì sau ấy.
Thấy Hạnh đã bị vong hồn nhập , giọng nói của ông thầy bói lúc này khá nhẹ nhàng.
- Vong kia. Ngươi từ đâu tới ? Ngươi muốn gì mà lại đi theo ám nam nhân của nhà này ?
Hạnh trợn mắt lên nhìn ông thầy bói, nhất định không mở miệng.
- ngươi đã tới đây rồi thì cứ nói ra hết những gì mà ngươi muốn . Ta sẽ đốt tiền bạc vàng mã hình nhân xuống cho ngươi , không để người thiếu thốn bất thứ thứ gì. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn rời khỏi đây là được.
- ha ha ha ha ha. Tiếng cười vang lên rùng rợn đến mức khiến cho tất cả những người xung quanh lạnh hết phía sau gáy.
Vong đó nhìn ông thầy bói bằng ánh mắt bất cần.
- một lão thầy bói mù thì có thể làm gì được ta. Chưa bắt được người đó thì ta sẽ chưa đi. Nước sông không phạm nước giếng nên ông đừng có dở trò.
Ông thầy bói lập tức rút kiếm rồi chĩa thẳng về phía của Hạnh, đốt một cái bùa đi tới dán vào đầu của cô, lúc này là tiếng gào rú , là tiếng quát.
- lão đừng tưởng chỉ cái tờ bùa vớ vẩn đấy mà có thể làm gì được ta. Lão có tin tao sẽ lấy mạng tất cả người trong cái nhà này không?
Ông thầy bói vung thanh kiếm chặt đứt đầu con chó mực, lấy máu của nó rồi hất vào người Hạnh , Hạnh dãy giụa ở dưới đất như đau đớn lắm, rồi cuối cùng hoàn toàn im lặng, nằm bất động như một xác chết.
Ông thầy bói lại đốt thêm một cái bùa nữa rồi ném vào người Hạnh, một làn khói đen bay lên, biến mất vào trong không trung.
Những người xung quanh sợ hãi run rẩy đến mức còn không dám hỏi là chuyện gì đang xảy ra. Ông thầy bói bấm tay rồi nói với ông Thanh.
- đây là con quỷ chứ không phải một vong bình thường. Nó đã chờ ngày này rất lâu rồi, nên không dễ gì bỏ qua đâu.
- Thế bây giờ phải làm sao ạ? Chẳng lẽ không có cách gì cứu con trai tôi sao?
- cách thì có, nhưng phải từ từ mới được. Cũng may là tìm được đúng người, căn số cũng cao nên nó mới không thể làm hại. Chứ không sau đợt lễ này có khi chết rồi. Đưa cô ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
Ông Thanh sai người làm đưa Hạnh vào trong nhà, cũng sai người tắm rửa cho Hạnh cẩn thận.
Lúc ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông thầy bói thì ông ấy có đưa cho ông Thanh một lá bùa.
- Dán cái bùa này ở trước cửa phòng của cô Hạnh. Từ giờ tới sáng mai tuyệt đối không cho bước chân ra khỏi phòng. Dặn cô ấy ban đêm có nghe tiếng ai gọi cũng không được phép trả lời.
Người làm đem hết giấy tiền vàng mã đi đốt, thu dọn sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Con chó mực lại đem đi chôn đúng theo lời thầy bói, cách nhà 3 km đúng ngay chỗ của con chó mực hôm trước.
Lúc Hạnh tỉnh dậy thì chẳng biết chuyện gì vừa mới xảy ra , cô không nhớ nổi là tại sao mình lại ngất đi , chân tay người ngợm đau ê ẩm , cử động cũng trở nên khó khăn.
Bà Ngọc đi vào trong phòng, bà ấy đưa một bát cháo nóng cho Hạnh rồi dặn dò.
- thầy mới làm lễ giải hạn xong. Có thờ có thiêng có kiêng có lành nên con phải nghe theo lời mẹ dặn đây.
- dạ.
- từ giờ tới sáng mai con không được bước chân ra khỏi phòng. Lỡ có ai đứng ở bên ngoài gọi cũng không được trả lời, coi như không nghe thấy, nhất là vào ban đêm.
Nghe thấy bà ấy nói như thế là Hạnh đã sợ rồi. Cô trước giờ cũng nghe qua mấy chuyện ma quỷ, bản thân tuy không quá sợ hãi nhưng cũng không thể không rùng mình.
- con ăn uống nghỉ ngơi đi. Có cái gì muốn gọi thì cứ lấy điện thoại ra gọi là được rồi. Nhà vệ sinh có sẵn trong phòng, nhớ là không được đi ra ngoài đâu đấy.
- Con biết rồi ạ.
Đã tới đây hai ngày nhưng vẫn không biết mặt mũi chồng ra sao, lại còn có biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ nữa. Nơi này có khi nào còn đáng sợ hơn cả nhà của cô không? Người đàn ông mà cô gọi là chồng có khi nào còn khốn kiếp hơn cả bố của cô không ?
Hạnh không còn có thể suy nghĩ được gì nữa, mí mắt sụp xuống rồi cô lại chìm vào giấc ngủ. Cơ thể mệt mỏi rã rời, không muốn làm gì kể cả đi lại.
Danh Sách Chương: