• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lấy tiền rồi kí giấy gả con thì bà Tâm đi về, vừa về tới nhà đã thấy lão chồng chết dí bên chai rượu. Bà ta không kiềm chế được liền gào lên.

- Trời ơi là trời. Sao cái thân tôi nó khổ thế này? Lại đi lấy ngay phải một lão suốt ngày rượu chè be bét. Biết như thế này thì ở không cho nó sạch.

Ông ta say rồi nhưng vẫn quay trước quay sau tìm kiếm cái gì đó , xong lè nhè gọi.

- con Hạnh đâu. Con Hạnh đi đâu rồi? Hạnh, mày ra đây cho bố.

- Ông tìm nó làm cái gì?

- con tôi tôi tìm . Liên quan gì tới bà?

- tìm nó để cưỡng hiếp nó à? Trên đời này không ngờ lại có loại người như ông đấy.

- bà thì biết cái gì. Trước sau gì mà nó không đi lấy chồng? Tôi lấy trước thì có làm sao?

- Đúng là cái thứ già bệnh hoạn. Vô Phúc Bạc phần cho nó có phải thằng bố như ông. Cũng may là tôi tử tế gả chồng cho nó, chứ không thì ở với ông có ngày chết vì nhục.

Cũng bởi vì Hạnh không phải con gái bà ta nên bà ta mới xem mọi thứ Nhẹ Nhàng Như Thế. Chứ nếu mà do bà ta đẻ ra chắc bà ta đã xé xác ông chồng khốn kiếp của mình rồi. Nghe thấy bà ta nói đến chuyện gả chồng cho Hạnh thì ông ta gần như tỉnh rượu hẳn, trợn mắt lên nhìn.

- bà nói cái gì ? Bà hỏi ý kiến tôi chưa mà đòi gả chồng cho nó? Mà nó đi đâu rồi? Sao tôi không thấy nó từ sáng tới giờ?

- nó ở luôn bên nhà chồng nó rồi. Nó bảo nó không muốn về đây nữa vì không muốn nhìn thấy cái mặt ông đấy.

Chai rượu ông ta cầm lên rồi ném thẳng vào tường nghe cái xoảng.

- mẹ con đ* này. Ranh con mà đã xí xớn , tí tuổi đầu mà đã muốn đi theo trai rồi.

- không đi theo trai để nó ở nhà ông cưỡng hiếp nó à? Mới cả nó đi lấy chồng chứ không phải theo trai.

- bà câm ngay mồm đi cho tôi. Lấy ai? Đã ai đến hỏi cưới nó chưa?

- hỏi rồi. Tôi cũng đã ký giấy cho nó đi lấy chồng rồi. Tiền cũng đã lấy trả nợ xong hết rồi. Ông còn muốn hỏi cái gì nữa không?

- tiền nào? Nợ nần nào?

- ăn xong chỉ biết cắm mặt vào cái chai rượu thì biết cái gì nợ nần vợ con ra sao. Tôi mà không vay mượn ông có nhà ở chắc. Tôi mà không vay mượn ông có cơm mà đút vào mồm à? Đúng là cái thứ già rồi còn ngu.

- con mụ kia mày nói ai ngu hả? Mày có tin tao cho chai rượu vào mặt mày không?

- ông có giỏi thì ông đến mà đánh tôi này. Hay là không ăn được con gái ruột của mình nên cay cú? Lão già bệnh hoạn như ông sớm muộn gì cũng chết đường chết chợ thôi. Nó đi rồi không có ai cơm nước cho đâu. Liệu hồn mà cư xử không tôi cho chết đói.

- mày ...mày...

- Tức lắm à ? Ức chế lắm phải không ? Cẩn thận không đứt dây thần kinh đột tử mà chết đấy.

Bà ta không tiếc những lời cay độc mà nói với chồng mình. Lấy ông ta cũng có gì sung sướng đâu. Nếu không phải ăn chơi hết chỗ này chỗ khác rồi ế lòi ra thì đừng có mơ mà động được đến.

Bây giờ tiền có trong tay rồi, thích làm gì mà không được. Đi lấy thêm dăm thằng chồng nữa còn kịp.

Bà ta vào nhà thay bộ quần áo đẹp rồi đi mua thêm mấy bộ quần áo mới nữa . Có tiền để hưởng thụ chứ để làm gì? Nuôi con người ta suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng đến ngày được đền đáp.

Đấy là bà ta nghĩ bà ta nuôi Hạnh chứ thực chất thì đâu có. Cô lớn lên bằng cơm thừa canh cặn , chứ có bao giờ được ăn một bữa cơm tử tế?

Sau khi bà ta đi khỏi nhà rồi thì bố của Hạnh bắt đầu lên cơn. Càng nghĩ ông ta càng thấy cay máu , miếng ăn đến mồm còn để rơi ra mất , chưa được hưởng cái gì thì đã đi lấy chồng.

Cứ nghĩ là lúc ông ta say nên mới có những hành động biến thái loạn luân đến như thế. Nhưng chạm được vào một lần rồi thì nó cứ thôi thúc ông ta phải chạm bằng được thêm lần nữa. Ông ta đâu có còn là con người, đến cả động vật cũng không nỡ làm hại con mình, ông ta so sánh với động vật thì lại thiệt thòi cho chúng quá, ông ta đến cả cầm thú cũng còn không bằng.

Không biết là con gái được gả vào nhà nào. Ông ta lang thang ra ngoài chợ để nghe ngóng, vì nếu trả được nhiều tiền cho mụ vợ thì chắc chắn phải là một gia đình giàu có và nhiều người biết chuyện này.

Sau khi nghe ngóng thì ông ta cũng biết được con gái được gả vào nhà ông Thanh, hỏi thăm ông ta cũng biết nhà rồi mò tới. Đi cái xe đạp cà tàng , quần áo thì rách nát người toàn mùi rượu, nhìn ông ta có khác gì một kẻ đầu đường xó chợ đâu.

Đứng trước cơ ngơi trang hoàng nhà ông Thanh mà ông ta nuốt nước bọt. Cuộc đời ông ta chưa từng đặt chân tới một nơi nào đẹp đẽ tới như vậy.

Mụ vợ khôn ngoan thật, lại tìm được nơi tốt như thế này. Không biết Mụ ta lấy được bao nhiêu tiền rồi.

Ông ta đứng ở bên ngoài gào thét rồi đập phá cổng , người làm của nhà ông Thanh vội vã chạy ra xem có chuyện gì.

- Ông tìm ai thế? Ông làm gì mà gào toáng lên thế? Nhà này có ai ăn cướp ăn trộm cái gì của ông à?

- chủ nhà đâu? Gọi chủ nhà ra đây.

- say xỉn rồi thì ở nhà mà ngủ đi. Tới đây quậy phá coi chừng gọi công an tới gô cổ đấy. Có thích mặc áo số không?

- gọi ông chủ của mày ra đây. Không thì gọi con gái của tao ra đây.

- con gái ông là ai?

- con gái tao mới bị bắt vào cái nhà này để làm dâu. Tao không đồng ý , tao phải đưa nó về.

Lúc này thì Hạnh đang ngồi cùng với gia đình ông Thanh để nói một số chuyện. Khi nghe thấy bên ngoài ồn ào mọi người liền đi ra. Lúc Hạnh nhìn thấy bố thì lập tức nép sát về phía sau người của bà Ngọc , cả cơ thể run rẩy, sợ hãi tới tột độ.

Thấy Hạnh như thế ông Thanh liền hỏi.

- người đó là ai vậy?

- Ông ấy là bố của con..

Hạnh vừa sợ hãi vừa trả lời.

- nhưng sao ta thấy con lại sợ ông ấy?

- Con sợ bị đánh lắm.

Vẫn còn là một cô bé nhỏ tuổi nên Hạnh cũng không giấu giếm gì. Cô chỉ là không kể chuyện mình suýt bị cưỡng hiếp thôi.

Thế rồi ông Thanh cũng đi ra mở cửa để cho ông Tiến đi vào. Ông ta vừa vào là lập tức muốn chạy tới chỗ Hạnh, nhưng còn chưa kịp chạy tới thì đã bị người làm cản lại.

- Chúng mày có bỏ tao ra không? Chúng mày muốn bắt cóc con gái của tao à? Chúng mày có tin tao báo công an không hả?

- ai bắt cóc con gái của ông?

Ông Thanh đi về phía của ông ta , cái kiểu say xỉn như thế này là không thể ưa nổi rồi.

- vợ ông tới đây nhận tiền rồi đồng ý gả con gái. Cả con gái của ông cũng đồng ý làm dâu của cái nhà này rồi. Ông tới đây nói nhăng nói cuội gì thế hả?

- bà ta không phải là mẹ của con bé. Bà ta chỉ là mẹ kế thôi. Tôi mới là bố của nó. Tôi chưa ký giấy thì làm sao mà có chuyện tôi bán con gái được.

- Ông bị điên đấy à? Bây giờ là cái thời nào rồi mà còn bảo bán con. Nó ưng ai nó muốn lấy ai là quyền của nó. Vợ ông muốn tiền lễ thì tôi đã đưa tiền lễ rồi. Mua bán cái gì ở đây mà phải cả vợ cả chồng ký vào? Vợ ông ký giấy là ký giấy nhận tiền từ gia đình tôi chứ không phải ký giấy để bán con đâu.

Ông Thanh đã giải thích cặn kẽ như thế rồi thế nhưng ông ta vẫn không thể tiếp thu được một chữ nào , vẫn gào lên.

- mẹ chúng mày đừng có cậy có tiền mà bắt nạt dân đem bọn tao nhá . Tao đi kiện cả họ nhà chúng mày cho chúng mày biết.

- ông thích kiện ở đâu thì cứ đi mà kiện. Bây giờ là thời buổi nào rồi mà lại còn đòi bán con để lấy tiền?

- mẹ cái thằng già kia mày thích đổ oan cho bố mày không? Bố mày không nói là muốn lấy tiền bán con mà bố mày không thích gả con mày hiểu chưa . Con tao tao thích gả cho ai là tao có quyền. Tao không thích thì không được đi lấy chồng.

Hạnh nghe ông ta gào lên thế thì sợ lắm vội bám lấy cánh tay của bà Ngọc van xin.

- con không muốn về nhà đâu. Con về nhà là bố con đánh chết. Bà cứu con đi bà, con sợ lắm.

Nếu chỉ là một vài trận đòn roi thì cô còn có thể chịu đựng. Nhưng cứ nghĩ đến hành động bệnh hoạn của ông ta là không bao giờ muốn quay trở lại nơi đó nữa. Ông ta là bố là người đã sinh ra cô cơ mà, sao ông ta có thể làm như thế được.

Bà Ngọc không muốn mọi thứ ổn ào, với cả không dễ dàng gì mà tìm được một cô gái giống như Hạnh, thế nên bà ấy trấn an Hạnh một lúc rồi bước ra nói chuyện với ông Tiến.

- con gái ông nó cũng tới tuổi lấy chồng rồi, ông không thể ngăn cản được nó đâu. Nếu như muốn thêm tiền thì cứ nói , gia đình tôi sẽ đưa.

Con dâu cả của bà Ngọc nghe thấy bà ấy nói như vậy thì tức ra mặt. Lúc trước cưới cô ta về cũng không hết bao nhiêu tiền cả, tiền lễ chỉ có trăm triệu. Thế mà bây giờ cưới đứa con dâu út thì lại tốn kém như thế, đã vậy lại còn phải đưa tiền tới mấy lần. Cô ta còn là con nhà danh giá nữa chứ , lẽ nào so với đứa con gái hèn mọn kia lại không có giá trị bằng?

Cô ta đến chỗ bà Ngọc rồi nói nhỏ.

- không lấy đứa này thì lấy đứa khác. Làng này không có thì có làng khác. Chả lẽ cả cái Huyện Cái tỉnh này không có một đứa con gái nào vừa tròn 16 tuổi mà còn trinh sao? Để người ta ép như thế rồi năm lần bảy lượt nữa thì tiền ở đâu ra mà đưa hả mẹ?

- đã đưa con bé về đây ở rồi thì phải lấy nó làm dâu chứ. Hơn nữa bệnh tình của thằng út để càng lâu càng nguy hiểm.

- biết có chữa được hay không mà tốn bao nhiêu tiền.

Cô ta vừa nói xong cậu ấy thì bà Ngọc quay lại lườm một cái cháy mắt.

- Im miệng lại. Đừng nói ra những lời không nên nói.

Bắt gặp ánh mắt ấy cô ta lập tức im lặng , nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội.

Trước giờ Hải bị điên chết sống lúc nào không biết nên cô ta cứ nghĩ sau này tài sản chắc chắn sẽ về tay vợ chồng cô ta hết . Nhưng bây giờ có thêm Hạnh về làm dâu biết đâu Hải lại khỏi bệnh . Nếu như sinh thêm vài đứa con nữa thì chẳng phải tài sản của cái nhà này sẽ phải chia đôi hay sao?

Suy nghĩ của cô ta bị đứt đoạn khi nghe thấy tiếng của ông Tiến.

- Các người muốn giữ nó lại làm dâu cũng được nhưng phải đưa cho tôi một số tiền lớn. Nếu như vậy thì tôi sẽ không đòi lại con gái nữa.

- suy cho cùng thì cũng chỉ cần tiền thôi đúng không? Vậy thì ông sẽ có thứ ông muốn.

Bà Ngọc sai người lấy tiền đưa cho ông Tiến. Ông ta nhìn thấy tiền mà mắt sáng rỡ, còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời. Đứng đây từ nãy tới giờ đủ để ông ta suy nghĩ nếu như có tiền thì vừa có thể uống rượu vừa có thể xuống huyện để tìm gái đẹp. Sau này con gái lấy chồng giàu chẳng nhẽ không được nhờ vả, có khi lại còn biếu tiền cho ấy chứ.

Để đảm bảo chắc chắn là sẽ không có chuyện này xảy ra thêm một lần nữa Thế nên ông ta phải ký vào một tờ giấy cam kết là đã nhận tiền. Ông ta cũng không suy nghĩ gì mà ký luôn. Lúc về lại còn nói với Hạnh.

- bố đi về đây. Sau này làm dâu nhà người ta nhớ phải sống thật tốt. Mặc dù rất buồn vì con phải đi lấy chồng nhưng mà con đường gả vào gia đình tốt thì bố cũng mừng.

Nghe ông ta nói như vậy ai mà không biết là ông ta đang giả tạo cơ chứ. Nhưng mà mất một số tiền cũng còn hơn là suốt ngày có người đến quậy phá. Tiền thì gia đình ông Thanh không thiếu, nguyên cái khoản làm ăn của gia đình mỗi năm đã thu về biết bao nhiêu tiền rồi, chưa kể tiền từ thời ông cha để lại.

Bây giờ vợ chồng ông mong nhất là có thể chữa khỏi bệnh cho Hải. Đêm nay khóa lễ sẽ bắt đầu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK