• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

- nhưng mà thần kinh của con trai mình vốn dĩ không được khỏe. Cho uống cái thứ thuốc đó vào lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao?

- thằng bé nó bị vong hành chứ có phải bị thần kinh đâu ông. Tôi nghĩ là được á.

- cái chuyện này thôi để cho chúng nó tự nhiên đi thôi không làm được bà ạ. Lỡ mình xen vào nó mất linh thì chết.

- hay là hỏi thầy xem?

- chuyện gì cũng hỏi thầy thầy lại cáu. Chúng ta đâu có thể làm phiền thầy mãi được.

- Thôi nghe lời ông để cho mọi thứ tự nhiên vậy. Nhưng mà tôi mong có một đứa trẻ con của vợ chồng nhà nó lắm rồi. Sau này nó còn chăm bố chăm mẹ nữa chứ. Cái con bé Hạnh cũng khổ từ tấm bé chứ có sung sướng gì đâu. Đấy ông xem bố mẹ của nó đấy, năm lần bảy lượt tới đây chỉ để đòi tiền. Khổ thân con bé quá trời.

- vậy nên tôi mới bảo với bà là đối xử với con bé tốt một chút. Dù sao thì bây giờ nó cũng là con cái trong nhà rồi, có cái gì không phải thì bảo ban nó.

- tôi biết mà ông không cần phải lo đâu.

Cuộc nói chuyện của ông Thanh với bà Ngọc ở bên ngoài Yến Ly nghe thấy hết, cô ta tức giận , tay cô ta nắm chặt lại với nhau, hai răng nghiến vào nhau tạo thành âm thanh ken két.

" các người chỉ công nhận nó chứ chẳng bao giờ nhìn nhận gì tới tôi. Các người yêu quý nó hơn tôi chứ gì? Các người mong nó sinh con để nối dõi cho cái nhà này chứ gì? Nếu như không phải thằng con của các người bất tài vô dụng thì tôi đâu có phải kiếm con của người khác. Nhưng mà các người sẽ không bao giờ biết được chuyện này đâu. Cả cuộc đời này các người cũng chỉ có thể nuôi cháu cho người khác thôi "

Cô ta rời khỏi đó với tâm trạng đầy phẫn uất. Cô ta chỉ thấy người ta không đối xử tốt với mình chứ cũng chẳng nhìn ra là bản thân mình xấu xa đến mức chẳng xứng đáng để người ta phải đối tốt.

Đang đi lang thang trong sân thì nhìn thấy Hạnh, ông trời dường như đang đứng về phía của cô ta thì phải, định đi tìm mà chưa cần tìm đã gặp.

- Hạnh.

Hạnh nghe thấy có tiếng gọi mình thì nhìn lên.

- Em đang làm cái gì mà chăm chú nhìn xuống dưới đất thế hả?

- không biết là em đánh rơi cái vòng anh Hải tặng đâu nữa. Nó bị tuột chỉ chị ạ.

- Ôi giời cái thứ đó thì vứt đi chứ để làm gì. Trong nhà này có bao nhiêu thứ cao sang em thích cái gì vào phòng chị cho này.

- Không phải đâu chị, tại cái đó anh Hải tặng nên em rất thích.

- anh nào tặng thì nó cũng chỉ là thứ cỏ dại không có giá trị thôi. Bây giờ mình đã là con dâu của gia đình quyền quý rồi thì phải biết trân trọng bản thân mình chứ em.

- nhưng em vẫn muốn tìm nó chị ạ.

- Gớm tìm cái thứ đó thì cũng vung vãi mỗi chỗ một hạt rồi. Bây giờ chị nói em nghe này, em theo chị vào trong phòng chị cho em xem số vòng mà chị có. Em thích cái nào thì lấy cái đấy, không có gì phải ngại cả.

- Dạ . Thôi không cần đâu chị. Em không lấy đâu ạ.

- ơ cái con bé này em lại định giữ khoảng cách với chị đấy à? Hay là em không muốn mình thân thiết giống như chị em gái? Cái nhà này cũng chẳng có nhiều anh chị em, bây giờ chỉ có hai ta phận dâu con thôi em à, càng thân càng tốt chứ sao.

- nhưng mà...

- không có nhưng gì hết, quý lắm chị mới cho ấy chứ còn ghét thì đừng có mơ. Cái tính chị xưa giờ nó rõ ràng như thế đấy. Thôi đi theo chị, thích cái gì cũng có.

Cô ta nói xong rồi nắm tay Hạnh kéo đi, kéo một mạch về phòng của mình luôn. Hạnh không nghi ngờ gì chứ trong lúc đi về phòng là cô ta đã nhìn trước ngó sau xem có thấy ai không rồi. Cũng may là giờ này người làm đi làm còn chưa về, ông bà Thanh thì còn đang nói chuyện với nhau ở nhà trên nên chẳng có ai cả.

Phòng của Yến Ly quả nhiên đẹp, đẹp đến mức mê lòng người. Có bao nhiêu thứ gỗ quý giá chắc đều hiện hết ở trong cái phòng này. Nào là gương trang điểm, bàn tủ rồi đến cả cái giường cũng đều đẹp.

- phòng của chị đẹp thật đấy.

- sống là phải như thế chứ em. Em nữa đấy đừng có mà ngốc quá, cũng phải đòi hỏi những thứ mà mình đáng có được chứ. Chồng nó không biết đường cho mình thì phải nói với bố mẹ chồng cho.

- em mới chỉ tới đây làm dâu thôi cũng chưa làm được gì cho gia đình này cả. Em không dám đòi hỏi. Với cả cũng nhờ bố mẹ mà em thoát khỏi cuộc sống khổ sở, em cảm ơn còn chưa hết.

- vậy chứ em không nghĩ tới lý do vì sao họ đối tốt với em à ? Chẳng phải vì em có giá trị lợi dụng hay sao? Thử nghĩ mà xem, nếu như mà em không hợp mệnh với cậu Hải, nếu như mà ông thầy bói không nói là có em thì cậu ấy sẽ khỏi bệnh thì họ sẽ đưa em về đây à? Sẽ đối xử tốt với em à ? Em còn ngây thơ lắm cô bé ạ.

Tất nhiên con người ta đối xử tốt với nhau là đều có lý do cả. Nhưng mà dù sao thì họ cũng có ơn với cô, sao cô có thể quên điều đó được.

- Mà chị nói cho em nghe nha. Lỡ mà em có làm sai chuyện gì á, thì chắc gì họ đã bỏ qua cho em. Con người ta chỉ đối xử tốt với nhau khi còn giá trị thôi, còn không á, cỏ rác hết.

Cô ta nói xong rồi lấy từ trong tủ ra một cái hộp, trong hộp chứa biết bao nhiêu vàng bạc châu báu đá quý.

- mấy cái này đều là chồng chị mua cho chị. Mà không phải là mấy món đồ tầm thường đâu nha, ra ngoài tiệm vàng cũng không bao giờ có, mấy thứ này toàn là của hiếm đó, phải săn mãi mới được.

- chị tốt phước thật đấy.

- Cũng còn phải xem mình có thông minh hay không nữa. Đừng có bao giờ để cho người ta nghĩ mình là một đứa ngốc rồi mang ra làm trò đùa em ạ.

Lời cô ta nói thiện ý thì tốt mà chọc ngoáy thì nhiều. Có cái câu nào mà cô ta không muốn lung lay ý chí của Hạnh đâu. Câu nào cũng muốn Hạnh ghét gia đình chồng, bất mãn với số phận cả.

- em thích cái nào thì lấy.

- mấy cái này quý như vậy em không dám lấy đâu.

- đồ vật thì có thể tìm được mua được chứ còn tình cảm của con người thì làm sao mà mua được em? Chị em quý nhau thì chị mới cho thôi, nên không cần phải suy nghĩ gì cả.

Mặc dù Yến Ly nói như thế nhưng Hạnh cũng không có ý định chọn một món đồ nào trong cái hộp ấy cả. Cô tự biết mình thân phận thấp hèn, cũng tự biết mình có đeo mấy thứ này cũng chẳng thể làm bản thân cao sang lên được, thêm một vấn đề nữa là cô cũng không quan trọng chuyện đó lắm.

- ấy chết , nãy giờ quên không mời em uống nước, chị thật là vô ý quá.

- Dạ thôi không cần đâu ạ. Khi nãy em mới uống rồi.

- uống rồi thì uống nữa có làm sao? Với cả vừa nãy em uống nước lọc chứ đâu phải nước trái cây. Để chị làm cho em một ly nước trái cây. Cái nước này là chị tự ngâm lấy, đảm bảo vừa sạch vừa ngon. Đợi chị một tí.

Cô ta nói rồi đi vào bên trong một gian phòng nữa, làm gì ở trong đó thì Hạnh không biết, trong lúc này cô chăm chú nhìn những món đồ quý giá xung quanh, không phải là thèm khát, mà chính là cảm giác nhìn những thứ đẹp đẽ khiến cho lòng vui vẻ lạ thường.

Mấy phút sau cô ta lấy ra cốc nước dâu tằm, nước có màu đỏ như máu, thẫm màu chẳng khác gì lòng dạ cô ta.

- em uống đi, uống đi cho mát, uống đi cho quên hết sự đời, cho quên hết đi những cơ cực.

- Em cảm ơn chị.

- Ừ uống đi em, uống liền đi em.

Hạnh đưa ly nước lên miệng uống , mùi vị của nó vừa thơm vừa ngọt, uống một miếng lại muốn uống thêm miếng nữa, cứ như thế cô uống hết ly nước mà chẳng mảy may suy nghĩ gì.

- có ngon không em?

- Dạ ngon lắm ạ.

- Ừ ngon thì tốt.

Nhưng sau câu nói ấy thì Hạnh lại cảm thấy đầu óc chao đảo, những thứ trước mắt dường như một hóa hai, hai hóa ba.

- Chị ơi sao em cảm thấy chóng mặt quá?

- chóng mặt à? Hay là khi nãy em với chị đứng ngoài nắng cho nên em bị say nắng rồi? Thôi lên giường nằm một tí đi cho khỏe, không lỡ ốm ra đấy thì khổ thân.

Thế rồi cô ta đỡ Hạnh lên trên giường, lúc này thì thuốc mê đã bắt đầu ngấm vào trong cơ thể, đang dần làm tê liệt não bộ của Hạnh khiến cho cô không biết gì nữa.

" cơ thể nhìn ngon lành thế này cơ mà, ấy vậy mà phúc phận lại mỏng. Thôi thì sau lần này tìm cái chỗ nào ít bon chen mà sống. Chứ còn sống ở đây thì trước sau gì cũng khổ "

Phòng cô ta có lối thông ra phía sân sau, thế rồi cô ta đi ra ngoài đó gọi Minh đã đứng chờ sẵn từ lúc nào. Ở phía sân sau thì cây cối um tùm rậm rạp, lại không có nhà cửa gì cả, về cái nhà nhỏ bé của Minh cũng chỉ cách mấy bước chân. Lúc nào cô ta tới gặp Minh được thì tới còn không thì tranh thủ lúc chồng cô ta đi vắng là Minh lại lén vào trong phòng, cứ như thế mối quan hệ của họ cũng đã kéo dài mấy năm.

Đẻ ra đứa con thì cô ta cũng thuê vú, mà lại cho ở phòng riêng chứ không phải ở phòng mà cô ta đang ở, bảo phải cho con tự lập thì mới có tương lai, thế nên trong nhà cũng không ai ý kiến gì cả.

Bây giờ thì Hạnh hoàn toàn mê man, xung quanh có chuyện gì xảy ra cô cũng hoàn toàn không biết.

- anh đưa nó về nhà của anh đi, rồi muốn làm gì thì làm. Nhưng nhớ là không được để ai phát hiện đâu đấy. Nếu không là hỏng hết.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK