• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nãy bà ta đi chợ, tiện thể ghé vào quán bún đá bát bún. Cơm nước sáng ngày ra chán không muốn ăn uống , thấy nhạt miệng không ngon gì hết.

Ăn được vài miếng thì nghe mấy người ở bàn bên cạnh nói chuyện với nhau.

- nhà ông Thanh muốn lấy vợ cho đứa con trai út đấy.

- ôi cái thằng ấy nó bị điên thì ai lấy?

- Ai mà biết được. Nhà người ta lắm tiền nhiều của thiếu gì đứa nó sa vào.

- nhưng mà cái thằng ấy thấy bảo bị điên nặng mà. Lấy vợ cho nó làm gì vậy nhỉ?

- thì người ta có tiền, người ta muốn làm gì mà không được.

- chắc cũng chỉ có mấy đứa ế ẩm hay là chết chồng nó mới lấy thôi chứ. Chứ như tôi với ông có con gái cũng chẳng gả. Giàu thì giàu thật đấy nhưng mà không ham.

- ế ẩm với chết chồng làm gì mà có cửa. Vừa tròn 16 mà phải còn trinh nữa thì mới được.

- khiếp. Thông minh lanh lợi còn chẳng tìm được người như thế. Thời buổi bây giờ kiếm đâu ra gái còn trinh.

- Vậy thì mới phải tìm. Quý như thế thì người ta mới mất công tìm. Mà thôi ăn đi . Chuyện của người ta lo nhiều làm gì cho mệt.

Bà ta nghe thấy như thế thì lập tức nghĩ tới Hạnh. Hạnh mới tròn 16 tuổi, chưa yêu đương ai nên chắc chắn vẫn còn trinh. Nếu mà bán Hạnh cho nhà ông Thanh thì chắc chắn sẽ được một món tiền lời.

Lúc về tới nhà thấy Hạnh đang nằm ở dưới thân thể của lão chồng mà ta thì bà ta điên máu. Không phải vì bà ta ghen, mà là bà ta tiếc tiền, tiếc số tiền lớn.

Bây giờ biết chưa có chuyện gì xảy ra thì bà ta cảm thấy nhẹ đầu hơn hẳn. Chắc chắn là bà ta sẽ phải coi chừng rồi. Bây giờ đi đâu cũng phải đưa Hạnh đi cùng. Sẩy một ly là đi một đống tiền.

- con kia. Mày lại đây mẹ bảo.

- mẹ có chuyện gì vậy ạ?

- có thật là mày vẫn còn trinh không đấy? Muốn làm dâu nhà giàu thì phải còn trinh nghe chưa. Còn hay không thì nói cho tao biết, để tao còn tính.

- Con chưa ngủ với ai thật mà mẹ.

- vậy thì tốt. Bây giờ mày đi theo tao. Tao phải đi có việc. Chứ mà để mày ở nhà thì sớm muộn gì mày cũng trở thành miếng mồi béo cho lão thôi.

- Vâng con biết rồi.

Bà ta lại chở Hạnh ra chợ. Để Hạnh ở trong quán chè rồi mua cho cô một cốc. Biết là cô sẽ hái ra tiền nên bà ta cũng chẳng tiếc với Hạnh mười nghìn.

- mày ngồi ở đây đợi tao. Xong việc tao quay lại đón.

Sau đó bà ta chạy xe máy thẳng tới nhà ông Thanh. Từ chợ đi tới nhà ông Thanh cũng phải mất cả 10 phút, đấy là đi nhanh, chứ còn đi chậm thì phải hơn.

Vừa đi tới cổng là đã ngửi thấy mùi nhang khói, cứ như nhà vừa có ai chết. Đứng gọi cửa một lát mới có người ra mở, đi vào tới trong sân thì giấy tiền vàng mã bay khắp nơi. Bà ta bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, sao cái nơi này nó âm u thế, cảm giác cứ thấy quái quỷ thế nào.

Đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì bà ta bị giật mình bởi tiếng hỏi ở phía sau.

- bà tìm ai ?

Bà ta trước giờ chưa từng gặp ông Thanh, vì ông Thanh ở khác làng. Đúng là người giàu có có khác, nhìn kiểu gì cũng toát lên phong thái Quý Tộc.

- Ông có phải là ông Thanh không?

- đúng rồi. Bà là ai? Tìm tôi có chuyện gì?

- nghe nói là ông đang muốn lấy vợ cho con trai?

- Đúng vậy. Chẳng lẽ bà có con gái để gả cho con trai thôi à?

- Đúng là người giàu thường rất thông minh mà. Tôi có một đứa con gái năm nay vừa tròn 16 tuổi, chưa yêu đương ai bao giờ, lại chăm chỉ ngoan ngoãn.

- Vậy bà có biết con trai tôi bị bệnh không?

- tôi có nghe nói rồi.

- Mời bà vào trong nhà, tôi với bà sẽ nói chuyện rõ hơn.

Bà ta để xe máy ở bên ngoài rồi đi vào trong nhà cùng với ông Thanh. Căn nhà này đúng là tỏa ra mùi tiền. Từ bàn ghế cho tới bộ ấm chén đều là những loại Thượng phẩm. Kể cả trà nữa, mùi thơm không thể cưỡng lại được.

- nếu như bà đã biết con trai của tôi bị bệnh thì tại sao bà lại muốn gả con gái mình cho nhà tôi . Như vậy không phải rất thiệt thòi à?

Đến thời điểm để diễn rồi. Bà ta đưa tay trả vờ gạt nước mắt, khuôn mặt u buồn, đầu hơi cúi xuống, kiểu như là đang thống khổ lắm.

- không giấu gì ông. Chồng tôi bị bệnh quanh năm suốt tháng, đã vậy lại còn hay rượu chè. Vợ chồng tôi cũng chỉ có mỗi mình con bé là con thôi, thương nó không để đâu cho hết. Nhưng mà bây giờ nợ nần nhiều quá, làm thế nào cũng không thể trả hết được. Biết gia đình ông đây là một gia đình tốt. Nên tôi mới muốn gửi gắm con bé.

Vừa nghe qua là ông Thanh đã lập tức biết bà ta muốn nói đến chuyện gì. Rồi ông cũng nói luôn.

- tiền lễ đương nhiên là sẽ có, không những có mà còn rất nhiều, đủ để cho bà trả nợ. Nhưng mà tôi phải gặp con gái của bà đã. Để xem mệnh của con gái và có hợp với con trai tôi không.

- đưa nó tới đây sao?

- con gái của bà đã biết chuyện này chưa? Đã biết chuyện sẽ lấy một người chồng bị điên chưa?

- nó chưa biết gì cả. Cũng không biết nó sẽ có phản ứng gì.

- Vậy thì bà về nói với nó đi. Lỡ nó không đồng ý thì mang tiếng.

Nếu mà nói với Hạnh thì chắc gì cô đã đồng ý, có khi lại liều mình chết mất thì lại phí của. Thế rồi bà ta tìm cách thuyết phục ông Thanh.

- con bé từ bé đã thiếu thốn khổ sở. Tôi tin gia đình ông tốt nên mới gửi gắm. Lỡ đâu lấy con bé về con trai của ông lại hết bệnh thì sao? Lúc đấy cả con bé và gia đình ông đều được hưởng Lộc. Chứ Bây giờ mà nói ra chỉ sợ con bé sẽ không đồng ý. Mà Tôi tin là ở khu này cũng chỉ có gia đình tôi túng quẫn quá mới phải làm như thế này thôi. Chứ mà những người khác làm gì họ đồng ý.

- nhưng mà...

- tôi đảm bảo cho ông. Bây giờ nói ra là hỏng hết đấy. Cứ để đám cưới xong rồi tính.

- nếu vậy thì ngày mai bà đưa con gái quay lại đây. Tôi cần sắp xếp một vài chuyện.

Sau khi bà Tâm đi về thì ông Thanh lập tức đi tìm ông thầy bói. Chỉ mới đặt chân tới cổng là ông ta đã nói từ trong nhà vọng ra.

- tìm thấy rồi. Đúng là đứa con gái đó.

Ông Thanh nhanh chóng đi vào trong nhà. Ngồi xuống bên cạnh ông thầy bói mù rồi hỏi thêm.

- ông đã nhìn thấy hết rồi sao? Hôm nay người đàn bà đó đã tới tìm tôi. Còn nói muốn gả con gái cho con trai tôi nữa.

- Đúng là người cần tìm rồi. Có được đứa con gái này bên cạnh không sớm thì muộn cũng sẽ khỏi bệnh.

- vậy bây giờ cần phải làm lễ cưới ngay hay sao?

- phải tới ngày tốt chứ. Làm lễ xong đã, không cần phải vội.

Ông Thanh sau khi nói chuyện với ông Thầy Bói Mù xong thì trở về nhà. Bước vào căn phòng u ám của con trai út mà không khỏi nghẹn lòng.

Hải vẫn đang bị trói chặt, mắt lúc này vẫn còn đỏ , tay chân nắm chặt lại. Mặc dù như thế nhưng nhìn Hải vẫn rất đẹp, nếu như không có bệnh , chắc chắn sẽ là một năm nhân ưu tú nhất nơi này.

Ông Thanh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh con trai, muốn đưa tay nắm lấy tay Hải nhưng lại không dám.

- Bố muốn lấy vợ cho con. Muốn chữa khỏi bệnh cho con.

Hải không có phản ứng gì cả, cũng không quay lại nhìn. Ông Thanh đau lòng lắm.

Không biết làm như thế này thì có thể cứu chữa được cho con trai ông hay không. Nhưng mà đã không còn cách nào nữa rồi. Thực sự sắp đi vào con đường tuyệt vọng rồi.

Sáng ngày hôm sau bà Tâm đưa Hạnh tới nhà của ông Thanh. Lúc này sân nhà đã không còn một tờ giấy tiền vàng mã nào cả, cũng được dọn dẹp sáng sủa, bà ta cũng thấy yên tâm.

Hạnh chưa bao giờ được đặt chân tới một nơi giàu có như thế này. Căn nhà này đâu có khác gì cung điện. Thế nhưng mà sao cô cứ có cảm giác lạnh lẽo, tay chân tới sau gáy chạy dọc một thứ gì đó không rõ.

Phía sau nhà có bóng người, nhưng lúc Hạnh nhìn lại thì lại không có thứ gì cả , cứ như cái bóng đó chưa từng tồn tại.

Cô đi tới chỗ cái bóng vừa đứng, cũng không biết là do bản thân tò mò hay bị thứ gì đó lôi kéo. Cứ thế đi mãi ra phía sau nhà. Không thấy gì cả, chỉ thấy không khí xung quanh u ám lạ thường.

- Mày đi ra đây làm gì?

Tiếng quát của bà Tâm khiến Hạnh giật mình. Cô vội vã quay lại.

- con chỉ muốn đi xem một chút thôi.

- ở trong kia còn nhiều việc. Mai mốt về đây ở thích xem cái gì thì xem.

Hạnh nhanh chóng đi ra khỏi khu vườn sau nhà cùng với mẹ kế. Lúc cô đi rồi lại một cái bóng vụt qua rồi biến mất.

Quay trở lại chỗ ông Thanh , ông ấy nhìn Hạnh từ đầu tới chân , rồi nhìn từ chân lên tới đầu, không có gì để chê trách cả. Đúng là mẫu con gái nhìn ngoan ngoãn. Cả hai vợ chồng ông Thanh đều vô cùng hài lòng.

Người duy nhất không hài lòng về Hạnh chỉ có vợ của anh cả. Cô ta nhìn Hạnh rồi bĩu môi.

- bố mẹ phải xem xét cho kỹ. Xem có đúng là còn trinh hay không. Chứ mà cái thân hình nở nang như thế này , đã vậy mông lại còn to cứ như đẻ mấy lứa.

Nghe chị ta nói như vậy Hạnh vội vàng giải thích.

- em chưa lấy chồng làm sao mà đẻ con được?

- chưa về làm dâu cái nhà này đã cãi nhem nhẻm rồi. Về đây chắc trèo lên đầu tất cả mọi người ở đây mà ngồi nhỉ ?

- Im lặng hết đi.

Ông Thầy Bói Mù lên tiếng để cắt đứt cuộc tranh cãi.

- đã tới đây rồi thì ở lại luôn đi. Đừng có đi đâu nữa. Nếu bước chân ra khỏi đây thì sẽ không thể quay lại.

Nghe ông ấy nói như thế thì Hạnh hoang mang vô cùng. Sao cô cứ có cảm giác mọi thứ không được bình thường. Tóc gáy cứ dựng hết cả lên.

Ông ấy thì thầm vào tai ông Thanh cái gì đó rồi ông ta nói với tất cả mọi người.

- Hôm nay là ngày tốt, phù hợp để cô dâu mới ở lại. Hôn lễ sẽ được tổ chức sau.

Vừa mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên mà đã nhắc tới chuyện hôn lễ. Cô còn chưa biết mặt mũi chú rể như thế nào. Từ lúc tới đây cũng chưa từng thấy người đàn ông ấy xuất hiện. Cô cưới ai? Cưới như thế nào? Định lên tiếng từ chối thì bà Tâm cầm tay của Hạnh kéo ra một góc.

- ở lại đây nghe chưa. Từ giờ trở đi mày là con dâu của nhà này rồi.

- con cứ thấy chuyện này làm sao đấy mẹ. Cũng chưa biết mặt người đàn ông mà con sẽ cưới.

- từ từ rồi sẽ biết. Không biết hôm nay thì ngày mai biết. Mày lo cái gì?

- nhưng mà...

- Không nhưng cái gì hết. Tao đã nhận tiền của nhà họ rồi.

- sao mẹ lại lấy tiền của người ta?

- sao mày hỏi câu ngu thế hả? Ngu thế thì ai mà dậy được? Mày biết tao nuôi mày hết bao nhiêu tiền không? Có biết là thằng bố mày nhậu nhẹt hết bao nhiêu tiền nữa không? Có biết là tao phải còng lưng ra để trả nợ không ? Tao lấy tí tiền lễ thì đã làm sao?

- như thế thì có khác gì bán thân đâu hả mẹ ?

- bán cái gì thì tao không cần biết nhưng mà nói cho mày biết là tiền tao đã cầm rồi. Hơn nữa mày ở lại đây đi. Mày về làm gì? Về để cho lão lại đè mày ra à ? Mày mà mất trinh thì không có lấy được con nhà người ta đâu. Ai người ta thèm.

Hạnh không thể nói được câu nào nữa. Cô cũng không biết từ đây về sau cuộc sống của cô sẽ như thế nào, sẽ sống làm sao ,thôi bất hạnh hay càng thêm bất hạnh .

Có một điều cô biết , cô giống như Cánh Bèo Trôi Dạt vậy. Trôi tới đâu là phải ở đó , dù là nước trong hay bùn đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
Nhí Nhố28 Tháng chín, 2022 21:47
Khổ trước sướng sau, Hạnh ơi cố lên. Đọc cuốn quá.
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 19:25
Truyện hay.
BÌNH LUẬN FACEBOOK