Chương 15.
Yến Ly không đi theo, cô ta không muốn tự mình nhìn thấy cái cảnh người đàn ông của cô ta cởi quần cởi áo người đàn bà khác. Dù có tình cảm hay không thì thứ mà cô ta sở hữu cũng không bao giờ muốn chia cho kẻ thứ ba, nhưng mà bây giờ có ta không thể tin tưởng một người nào khác , chỉ có thể tin tưởng vào Minh thôi, nếu để người khác làm thì mọi chuyện chỉ có bại lộ.
Minh đưa Hạnh về phòng, so với mấy khúc cây to lớn của cái nhà này thì Hạnh chẳng khác gì một búi bông.
Sợ Hạnh đau nên khi về phòng anh ta khẽ đặt Hạnh xuống , Hạnh mê man không biết gì cả, ai muốn làm gì thì làm cô cũng chẳng hề hay biết.
- ông trời quả là có lòng. Ngay từ lúc em bước chân vào cái nhà này là anh đã luôn nhìn theo em rồi. Cái dáng vẻ mơn mởn của thiếu nữ mới lớn mới hấp dẫn lòng người làm sao. Cứ mỗi lần nghĩ tới em là nước miếng anh nó tự động chảy. Em đừng có trách anh biến thái nhé, sau này nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đàng hoàng. Đây coi như là đêm động phòng trước của chúng ta đi. Bé cưng của anh. Em nằm đây chờ anh một lát, anh đi tắm đã. Phải sạch sẽ thì cuộc vui nó mới hoàn thiện được . Chứ em xinh đẹp thế này mà anh bẩn thỉu thì lại kì.
Anh ta tự nói chuyện một mình chứ chẳng có ai đáp lại cả. Nói xong anh ta lột hết quần áo rồi đi ra phía sau căn nhà nhỏ để tắm, để Hạnh nằm một mình trong nhà.
Lúc này thì ở nhà trên Hải đang đi tìm Hạnh. Rõ ràng là cô nói đi tìm cái vòng nhưng đi một lúc lâu rồi không thấy quay lại. Mặc dù Hải không biết có chuyện gì xảy ra với cô thế nhưng có cô ở bên cạnh quen rồi , không thấy cô là anh bắt đầu cảm thấy thiếu, cảm thấy muốn đi tìm.
Bây giờ anh không bị trói nữa, cũng không bị nhốt ở trong phòng nữa, anh thích ra ngoài lúc nào cũng không sao cả.
Anh đi ra sân trước không thấy Hạnh đâu, anh đi xuống bếp cũng không thấy cô đâu cả, anh còn đi lên cả nhà lớn nữa, cũng không thấy cô.
Bà Ngọc thấy anh cứ đi qua đi lại thì cảm thấy như có chuyện gì đó đang xảy ra với anh, bà ấy lại gần anh, nhưng còn anh lại nhất định giữ khoảng cách với bà ấy, biểu hiện này của Hải khiến cho người làm mẹ đau lòng.
- Hải à, có chuyện gì xảy ra với con thế? Có chuyện gì thì con cứ nói cho mẹ nghe. Nếu con không muốn đến gần mẹ thì có thể giữ khoảng cách với mẹ mà. Nhưng mà có chuyện gì xảy ra thì con nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con.
- không cần.
- nhưng con đang đi tìm cái gì đó?
- Tìm Hạnh.
- con bé đi đâu rồi?
- không biết.
- Đi lâu chưa?
Hải giơ mấy ngón tay lên đếm đếm nhưng rồi cuối cùng cũng không có câu trả lời, anh chỉ biết lắc đầu.
- thế Hạnh đi từ lúc nào ?
- Hạnh đi tìm vòng rồi .
- ý mẹ là đi từ lúc nào đó?
Hải lắc đầu , anh không có khái niệm về thời gian nên chẳng biết cô đi từ lúc nào, cũng không thể nói với mẹ mình chính xác khoảng thời gian mà cô biến mất.
Mặc dù như thế nhưng thấy Hải cứ hốt hoảng tìm kiếm nên bà Ngọc cũng lo lắng.
- hay là mẹ cho người đi tìm Hạnh nhé? Có khi nào Hạnh đi chơi loanh quanh ở trong sân vườn này không? Thế con đã tìm ở ngoài vườn chưa? Tìm ở ngoài bờ ao chưa?
Hải lắc đầu , anh chưa có đi tìm ở mấy chỗ đó.
- Vậy thì bây giờ chúng ta cùng đi tìm Hạnh nhé , như thế có được không?
Lần này thì Hải gật đầu, cũng không có ý muốn tránh né gì bà Ngọc nữa. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm Hải không tránh bà, nhìn thấy bà không bỏ chạy. Cũng sau rất nhiều năm bà có thể yên tâm đi bên cạnh Hải mà không sợ Hải phát bệnh. Không phải bà muốn xa lánh con trai mình, nhưng cứ mỗi khi bà muốn đến gần thì thường như bệnh tình của con trai bà lại nặng hơn, bây giờ thì tốt rồi.
Bà Ngọc dẫn Hải đi ra phía bờ ao , không thấy Hạnh đâu cả. Đi loanh quanh sân vườn cũng không thấy cô , cả hai đã bắt đầu lo lắng vì khắp nhà đã tìm hết rồi, không biết Hạnh có đi đâu ra khỏi nhà không nữa. Nhưng nếu cô đi đâu thì cô phải nói chứ, Hạnh là một cô gái ngoan , chắc chắn sẽ không tự ý đi ra ngoài mà không xin phép.
Lúc này chẳng hiểu sao Hải lại cứ đi về phía ngôi nhà của Minh, bà Ngọc thấy thế liền kéo tay Hải.
- Đấy là nhà của người làm trong nhà mình . Con bé sẽ không tới đó đâu.
Thế rồi Hải đi theo bà Ngọc tìm hướng khác.
Lúc này trong căn nhà nhỏ của Minh thì Hạnh đã có dấu hiệu tỉnh lại. Không biết là do thuốc mê đểu hay là do Yến Ly bỏ liều lượng quá ít nên chỉ ít phút là thuốc mê đã hết tác dụng.
Cả người cô cảm thấy nặng nề, cô muốn ngồi dậy nhưng đầu óc quay cuồng, nhìn mọi thứ vẫn chưa rõ. Cố gắng lắm mới ngồi dựa được vào cái giường cũ kỹ. Phải tới mấy phút sau cô mới có thể nhìn thấy những thứ xung quanh không quay tròn nữa. Đúng lúc này thì Minh đi vào với bộ dạng hớn hở, đã vậy trên người chỉ mặc mỗi một cái quần lót.
Hạnh vừa nhìn thấy Minh ngay lập tức hốt hoảng, nhưng cô còn chưa kịp hét thì đã bị Minh bịt miệng lại. Anh ta lẩm bẩm.
- chết tiệt. Làm ăn cái kiểu quái gì mà chưa gì đã tỉnh lại. Thế này thì còn làm được cái gì nữa không biết.
Hạnh giãy giụa, cô dùng hết sức lực còn lại của mình để giãy dụa. Nhưng sức của cô làm sao bằng sức của Minh, chỉ ít phút sau là Hạnh đã bị trói chặt hai tay hai chân.
Lúc này thì Hạnh vẫn có thể nói chuyện nhưng hơi sức rất yếu.
- mau thả tôi ra đi.
- không thả được.
Minh lạnh lùng trả lời. Rồi anh ta lại quay sang trách móc.
- Sao không ngủ thêm một giấc nữa đi rồi hãy tỉnh dậy ? Tỉnh dậy sớm như thế này hỏng hết mọi chuyện.
- Anh muốn làm gì tôi ?
- Động phòng hoa chúc chứ còn làm gì nữa.
Anh ta trả lời bình tĩnh bao nhiêu thì Hạnh sợ hãi bấy nhiêu. Cô muốn thoát khỏi nơi này, muốn ngay lập tức thoát ra khỏi Minh.
- vô ích thôi. Đừng có làm gì nữa cho mệt thêm. Hôm nay em nhất định sẽ là của tôi vì cho dù em có gào thét khản cổ thì cũng chẳng ai biết được đâu. Nơi này là nơi dành cho người ở thấp kém như tôi, mấy người cao sang như người nhà chồng em sẽ không đặt chân tới nơi này đâu.
- thả tôi ra đi. Cầu xin anh đấy.
- điên à? Khó khăn lắm mới bắt được , chưa làm gì mà thả ra sao được. Em yên tâm đi, tôi mặc dù không nhiều tiền nhưng nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Không có chuyện bỏ rơi em đâu.
- Tôi không cần. Mau thả tôi ra đi.
- Anh tuy không giàu có gì nhưng sẽ không để cho em chết đói đâu. Em tha thiết gì cái thằng điên ấy? Cứ dở dở ương ương ngơ ngẩn cả ngày. Lúc thì phát điên hú như chó dại , lúc thì lại chẳng khác gì đứa trẻ lên ba cứ bám theo em cả ngày. Em không thấy lãng phí thanh xuân à?
- anh có thả tôi ra không thì bảo. Anh ấy có như nào cũng không khốn nạn như anh đâu.
- anh khốn nạn á? Vậy thì bây giờ em sẽ cho em biết thế nào là khốn nạn. Nói nhẹ em không nghe em lại cứ muốn anh phải dùng bạo lực à?
Anh ta tiến gần về phía Hạnh, từng bước từng bước. Cô sợ hãi đến mức hét toáng lên.
- có ai không ? Cứu tôi với . Có ai không? Cứu tôi với. Cứu tôi. Mau thả tôi ra. Đồ khốn kiếp. Mau thả tôi ra.
Hải đang đi về phía nhà lớn thì bỗng nhiên dừng lại, bà Ngọc cũng giật mình dừng lại theo.
- Có chuyện gì vậy con?
- có tiếng của Hạnh.
- tiếng của Hạnh á? Mẹ đâu có nghe thấy gì?
- rõ ràng có tiếng của Hạnh.
Thế rồi Hải chạy như điên về phía mà anh cho rằng vừa phát ra tiếng hét. Bà Ngọc chạy theo anh mệt bở hơi tai nhưng vẫn không kịp, anh chạy nhanh đến mức chân bà muốn gãy rời.
Lúc tới gần nhà của Minh thì Hải dừng lại, đúng cái chỗ mà bà Ngọc kéo tay anh.
Hải đứng đó một lúc rồi bà Ngọc mới chạy tới kịp.
- Con lại tới đây làm gì ? Con bé không có ở đây đâu. Tự nhiên nó đến đây làm gì chứ?
- có tiếng Hạnh ở đây.
- nhưng mẹ đâu có nghe thấy gì?
Bà Ngọc đứng yên lặng có lắng nghe xem có phát hiện ra tiếng động nào là không thì hoàn toàn không có. Cứ nghĩ là con trai mình chỉ muốn đi tìm hạnh quá nên sinh ra ảo tưởng, bà thương đến mức lòng đau như thắt lại.
- Chắc con nghe nhầm rồi chứ con bé không có ở đây đâu.
- Hạnh ở đây.
Mặc cho bà Ngọc nói thế nào thì Hải vẫn cố chấp khẳng định là Hạnh ở gần đây.
Lúc này ở trong nhà Minh thì anh ta đã đến sát bên Hạnh, tay đã chạm vào mái tóc mềm mượt của cô, hành động này của Minh kiến cho Hạnh liên tưởng tới hành động kinh tởm của bố mình. Bây giờ thì cô không thể la hét được nữa rồi , cô hoàn toàn bất lực khi đã bị anh ta buộc miệng lại , cử động cũng khó khăn khi tay chân đều bị trói.
- em ngoan một chút xem nào. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày động phòng của chúng ta. Em làm như thế này anh cảm thấy buồn đấy.
Anh ta đang định xé bỏ cái áo của Hạnh thì giật mình bởi tiếng đạp cửa , lúc anh ta quay người ra thì cũng là lúc anh ta đón nhận một nắm đấm như trời giáng.
- thằng khốn. Mày làm gì vợ tao ?
Ngay sau câu nói ấy là liên tục những cú đấm giáng vào mặt. Cũng không hiểu từ đâu mà Hải có sức mạnh nhiều đến như thế. Cũng không biết lúc này anh bình thường hay đang phát bệnh nữa. Anh dường như biến thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt anh đỏ ngầu, nhìn anh lúc này chẳng khác gì muốn ngay lập tức lấy mạng của Minh.
Danh Sách Chương: