Chương 12.
Hạnh lấy cơm rồi cùng Hải đi về phòng, trên đường trở về cô vẫn còn băn khoăn mãi.
- anh Hải nhặt được cái vòng đó thật sao?
Hải gật đầu , tự nhiên cô thấy biểu hiện của anh hơi lạ, nhưng cũng không dám hỏi gì cả.
Lúc đang ăn cơm thì Hải không ăn nữa, anh mới ăn được có mấy miếng thôi à.
- sao anh Hải không ăn cơm?
- Hạnh đem cái vòng ấy trả lại cho người ta đi . Hải sẽ tặng cho Hạnh chiếc vòng khác.
- em biết rồi. Anh Hải ăn cơm đi , anh không ăn em buồn lắm đấy.
Hải lại gật đầu, dường như tâm trạng của anh đang rất không vui.
Ăn cơm xong thì Hạnh trở về phòng của mình , vì Hải không đồng ý nên cô cũng không dám ngủ lại.
Sáng sớm hôm sau Hạnh đã qua phòng Hải còn đem theo một thau nước, cô muốn giúp anh vệ sinh cá nhân, muốn chăm sóc anh như một người vợ. Anh cho dù có bị bệnh thì cũng không đối xử tệ với cô, lúc cô gặp chuyện cũng đứng ra bênh vực, còn tặng quà cho cô nữa nên cô rất trân trọng.
Nhưng lúc cô đi vào trong phòng thì không thấy Hải đâu cả, trời ơi còn sớm như vậy không biết anh đã đi đâu . Hạnh gõ cửa nhà vệ sinh cũng không thấy ai trả lời , ở trong tủ quần áo cũng không có, cô thậm chí còn nhìn xuống cả gầm giường.
Điên thật, anh cũng đâu phải trẻ con để mà chơi trò trốn tìm, chắc là anh ra ngoài làm gì đó rồi. Nhưng nếu anh bình thường thì cũng không có gì phải lo, đằng này anh đang bị bệnh, lỡ anh đi đâu bị lạc thì biết làm thế nào. Hoặc lỡ như anh phát bệnh tự làm tổn thương mình cô phải làm sao đây?
Cô đi ra phía sau nhà tìm anh, không thấy. Lại đi men theo lối vườn hoa trong sân , cũng không thấy. Lúc cô đi về phía bờ ao thì hốt hoảng khi thấy anh đang ngồi ở đó, cô vội vàng chạy tới.
- anh Hải. Sao anh lại ngồi ở đây? Ở đây nguy hiểm lắm , lỡ ngã thì sao ?
Cô còn chưa hết lo lắng thì đã nhìn thấy nụ cười của anh, ánh nắng sớm mai có lẽ cũng chẳng ấm áp bằng, lúc này trong lòng bớt sợ đi một chút , cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng hỏi.
- mới sáng sớm sang Hải tại ngồi đây? Sương buổi sáng độc lắm đấy. Ốm thì làm sao?
Hải xòe tay ra cho Hạnh nhìn thấy một nắm hạt , dưới ánh nắng nhìn chúng đẹp một cách lạ kỳ.
- anh Hải muốn làm vòng tặng cho em ?
Hải vui vẻ gật đầu , nhưng rồi anh lại buồn ngay sau đó.
- anh làm sao thế? Sao anh lại buồn?
- Hải không biết làm. Không biết làm thế nào để nó thành cái vòng được.
- Không sao cả. Bây giờ chúng ta về phòng đi rồi em với anh cũng làm nhé.
- nhưng mà cái vòng này không đẹp.
- chỉ cần là anh Hải tặng thì cái nào cũng đẹp hết , cái nào em cũng thích mà.
- thật không?
- thật mà.
Ở phía xa xa có người phụ nữ nhìn về phía đôi chim bồ câu non mà nước mắt rơi xuống. Thật may mắn cho gia đình bà vì đã tìm thấy một người con gái tốt như Hạnh. Từ lúc có Hạnh sức khỏe của Hải tốt lên, lại còn biết quan tâm người khác nữa. Ước gì con trai bà sớm ngày khỏi bệnh, để trước khi nhắm mắt xuôi tay bà có thể nhìn thấy cậu yên bề gia thất, con cái đề huề.
Về tới phòng Hải ngồi chờ còn Hạnh đi lấy kim chỉ , lúc cô đi ra ngoài sân thì gặp Minh. Anh ta là người làm trong nhà, có sức khỏe vô cũng tốt, cũng chính vì điều đó nên mới lọt vào mắt của Yến Ly.
Mới sáng sớm mà một thân lực lưỡng lại còn cởi trần , trên vai vác những khúc cây lớn. Nhìn thấy Hạnh anh ta lập tức đặt mấy khúc cây đang vác ở trên vai xuống đất.
- cô Hạnh đi đâu thế ạ?
- Tôi đi tìm kim chỉ.
- Thế cô biết kim chỉ để ở đâu chưa?
- Tôi đang tính qua tìm chị Yến Ly để hỏi.
- Cô Yến Ly chưa ngủ dậy đâu . Bên phòng tôi có nếu mà cô Hạnh cần gấp thì có thể qua lấy.
Nói là phòng cho sang chứ thực ra Minh ở một căn nhà nhỏ phía sau vườn . Vì không muốn Hải đợi lâu nên Hạnh đã đồng ý đi theo Minh. Anh ta cố ý để cho Hạnh đi trước mình, còn anh ta từ phía sau nhìn Hạnh với ánh mắt thèm thuồng.
Rõ ràng bây giờ chính là cơ hội tốt để anh ta thực hiện kế hoạch mà Yến Ly đưa ra, thế nhưng mà cô ta lại không đồng ý, cô ta muốn để thêm mấy hôm nữa, không biết trong đầu cô ta đang nung nấu những âm mưu thủ đoạn gì.
Lúc đưa kim chỉ cho Hạnh anh ta cố tình chạm vào mấy ngón tay của Hạnh. Chỉ có như thế thôi mà cả cơ thể anh ta đã rạo rực thứ cảm xúc khốn nạn. Mặt anh ta đỏ bừng, cơ thể cũng vì thế mà thay đổi, cả cái thứ kia nữa cũng bắt đầu thay đổi. Sợ Hạnh sẽ nhìn thấy nên anh ta không dám đi theo Hạnh nữa, tiếc nuối nhìn cô đi về phía sân lớn.
Hạnh cầm theo kim chỉ đi về phòng, về tới nơi thấy hạt vung vãi ra khắp nền nhà , còn Hải thì tay đang ôm chặt lấy cây cột , ánh mắt đỏ ngầu, cả cơ thể cứng đờ như đang cố kìm nén cái gì đó.
Hạnh định tới gần Hải xem có chuyện gì thì anh quát lớn .
- đừng tới đây.
Nhìn điệu bộ của Hải mà Hạnh thấy sợ , nước mắt cũng trực rơi xuống.
- Anh Hải làm sao thế? Em sợ.
- đừng tới gần đây.
- Nhưng tại sao? Em muốn biết có chuyện gì xảy ra với anh? Anh đau ở đâu sao ?
- đi đi. Đi ra khỏi đây đi. Không được lại gần đây.
Nếu như lúc trước anh phát bệnh thì chắc chắn anh sẽ hú lên điên dại , anh sẽ để cho cơ thể của mình muốn làm gì thì làm vì lúc ấy anh không thể nào khống chế được hành động của mình. Nhưng bây giờ thì khác, não bộ của anh đã bắt đầu có thể khống chế .
Dường như anh không muốn làm tổn thương Hạnh , nói chính xác là trong lúc anh phát bệnh thì sẽ chẳng biết được chuyện gì xảy ra cả. Nếu Hạnh tới gần thì ai biết được anh sẽ làm ra chuyện gì.
Hạnh không biết cũng chẳng ai biết được lúc này là lúc anh tỉnh táo nhất, lúc này là lúc anh đau đớn nhất, cô đơn nhất.
Hạnh tới như một luồng ánh sáng ấm áp mang theo biết bao nhiêu hi vọng trong cuộc đời của anh. Cũng chính vì điều ấy mà bây giờ anh mới khổ sở, kiềm chế đến mức cơ thể anh cứng đờ , mặt mũi đỏ bừng.
Nhưng mặc cho anh xua đuổi thế nào Hạnh cũng không đi ra, trái lại cô còn chạy về phía anh, ôm chặt lấy anh. Cô khóc, khóc vì thương anh, khóc vì không muốn anh một mình, không muốn anh phát bệnh trong đơn độc.
Mỗi lần anh như thế này chắc hẳn mọi người sẽ tránh xa , sẽ xem anh là một kẻ điên rồi chạy càng xa càng tốt, chỉ có cô là quyết tâm ở lại. Cô chẳng cầu mong gì cả , chỉ mong anh khỏe mạnh , chỉ mong anh ở bên cạnh cô đến hết cuộc đời này.
Người đàn ông của cô không bình thường cũng chẳng sao cả, nhưng những lúc khác anh rất quan tâm cô, thứ mà cô chưa bao giờ nhận được.
Người của Hải nóng như lửa , thậm chí cô còn cảm thấy đau như ôm vào búi gai vậy, cảm giác như từng cái gai ấy đang đâm vào da thịt, đâm vào tận xương tủy.
Đau đớn lắm nhưng cô vẫn không buông tay ra, dù cho cô chẳng hiểu tại sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như thế.
- Bỏ tay ra đi.
Giọng của anh yếu ớt hơn khi nãy, dường như anh chẳng còn sức lực nữa rồi.
- Mau chạy đi, mau chạy khỏi đây đi, nếu không...
Dù cho anh có nói thế thì Hạnh cũng không đi đâu cả, cô vẫn quyết tâm ở lại. Anh ngã gục xuống, cơ thể của cô cũng mệt mỏi không kém, cũng ngồi xụp xuống bên cạnh anh . Anh lúc này ngất lịm, chẳng còn biết gì nữa cả.
Đúng lúc này thì ông Thành với bà Ngọc tới, có cả vợ chồng Yến Ly nữa, tất cả đều tập trung ở phòng của Hải.
Ông Thanh đỡ Hải lên trên giường, còn bà Ngọc thì để Hạnh dựa vào ghế. Người làm của nhà ông Thanh đã đi tìm thầy bói, cũng không biết là có thể gặp được ông ấy không nữa, mấy hôm nay ông ấy có vẻ yếu, cũng không đi làm lễ cho ai được.
Ấy vậy mà chỉ một lát sau là ông ấy đã có mặt, vẫn là ông thầy bói mù nhưng đi lại nhanh nhẹn còn hơn cả người có mắt mũi bình thường, ông ấy thậm chí còn không thèm chống gậy.
- có chuyện gì mà các người tìm tôi tới đây?
Ông Thanh vội vã đi ra ngoài định đỡ ông thầy bói thì ông ấy ra hiệu không cần.
- Tôi tuy mù nhưng vẫn có thể đi được. rốt cuộc là có chuyện gì mà gọi tôi cứ như cháy nhà đến nơi thế?
- con trai tôi lại phát bệnh.
- chuyện này không phải chuyện thường tình à?
- nhưng mà...
- lễ xong rồi nhưng cũng phải có thời gian để cho mọi thứ bình thường trở lại. Không phải chỉ cần lễ xong là tất cả sẽ xong đâu.
Sau đó ông ta quay mặt về phía Hạnh.
- chuyện tôi nói với cô có thực hiện tới đâu rồi? Có phải đêm hôm qua cô đã không ngủ lại trong căn phòng này?
- anh ấy không đồng ý.
- cậu ấy không đồng ý thì cô không làm? Bây giờ cô đau một thì sau này sẽ đau 10 nếu như cô cố kéo dài thời gian thực hiện.
- nhưng anh ấy không đồng ý làm sao tôi có thể làm được chuyện đó?
- cái này tự cô nghĩ cách chứ tôi không chỉ cho cô được. Tuy là vong đó bây giờ đang theo tôi để tu học, nhưng không thể một sớm một chiều mà quên đi được cậu ấy đâu. Chỉ cần tâm cô ta còn nhớ thì những lần phát bệnh thế này sẽ còn lặp lại. Cách duy nhất để cho cô ta ngừng suy nghĩ tới là khi cậu ấy với cô là vợ chồng chính thức.
- Thầy cho con hỏi tại sao lúc ôm anh ấy con lại có cảm giác đau đớn giống như muôn vàn cái kim đâm vào trong cơ thể? Người anh ấy còn rất nóng nữa.
- giữa cô với cậu ấy có một mối liên kết vô hình, cảm giác mà cậu ấy phải chịu sẽ chuyền qua cô nếu như cô tới gần. Có một chuyện vui chính là cậu ấy đã bắt đầu có thể tự mình không chế cảm xúc, không gào rú , không điên loạn như trước đây nữa. Nếu như cô làm theo lời của tôi thì cậu ấy sẽ sớm hết bệnh thôi.
Danh Sách Chương: