Gió đêm khẽ lướt qua làm cành cây đung đưa nhẹ trên phố, sợi tóc của thiếu niên cũng được gió thổi nhẹ bay phất lên, gương mặt của cậu hiện lên sự vui vẻ cùng vừa nói vừa cười bạn bè đi trên đường trong một buổi chiều tà.
Cách chỗ đó không xa bỗng có một đám người vây quanh lại không rõ là đang bàn tán về chuyện gì.
Kha Ngải là người không thích xem mấy chuyện náo nhiệt này, hôm nay không biết bị ai rót mê hồn canh mà lại tới chỗ đó nhìn xem, cậu cũng không quan tâm tới Hà Tân có muốn xem hay không thì đã lôi kéo cậu ta chạy tới.
“Ngại quá, nhường đường một chút ạ.” Kha Ngải chen chúc trong đám người thì nghe thấy một nam một nữ đang xảy ra tranh chấp.
Không biết người phụ nữ đó nói gì đó với người đàn ông kia mà gân xanh trên trán hắn ta nổi hết cả lên, rồi bỗng thấy hắn nắm tay chặt lại chuẩn bị đấm người phụ nữ đó.
Hà Tân nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, không chút suy nghĩ mà lao ra đánh một đấm vào người đàn ông đó.
Trong phút chốc mọi người bỗng im lặng lại, không khí trầm xuống!
Ai cũng đờ người ra, Hà Tân cũng ngây người ra.
Người đàn ông này làm trò trước mặt nhiều người như vậy đột nhiên bị một đấm một phát, vẻ mặt trở nên khó coi, chạm vào thể diện đàn ông thì tất nhiên là không nhịn được mà nhấc chân đá Hà Tân một cái: “ Mẹ nó, tao cãi nhau với vợ tao thì liên quan cái mẹ gì đến mày!”
“Kha Ngải, chạy mau!”
Nghe thấy Hà Tân la lớn, Kha Ngải xoay người lại chạy mất.
Có lẽ do sự ăn ý không đủ mà hai người trực tiếp chạy sang hai hướng khác nhau.
Dĩ nhiên người đàn ông đó sẽ không tha cho cậu, mới vừa nâng tay lên còn chưa kịp hạ xuống thì phía sau có hai người bảo tiêu đuổi theo Kha Ngải.
Kha Ngải bị rượt một hồi lâu, quay lại thấy hai người bảo tiêu còn đuổi theo cậu thì trong lòng nói không sợ, không sợ nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ bản thân cậu còn không tin nữa là.
Một bên cậu liều mạng chạy một bên thì nam mô a di đà Phật, cầu trời khấn phật đừng có bị bắt lại.
Nhưng mà lần này ông trời phù hộ có chút miễn cưỡng hay sao mà xíu nữa cậu đã bị xe tông chết!
Kha Ngải chật vật ngồi dưới đất, bị chiếc Maybach trước mặt dọa cho sợ.
Người ở đằng sau thấy chiếc xe này thấy người trên xe có vẻ là người có giá trị phi phàm, không dám lại gần, chỉ có thể cách xa mà nhìn.
Cửa xe vừa mở thì một ông lão tóc trắng bước ra. Một bên đỡ cậu dậy, một bên lo lắng hỏi cậu: “Vị tiểu thiếu gia này, cậu có bị sao không?”
“Không — Không có việc gì, con không sao ạ.” Lúc Kha Ngải nói chuyện thì tiếng nói còn run rẩy, chính cậu còn cảm nhận được bây giờ cậu có bao nhiêu kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nhưng cậu vẫn lễ phép nói: “Thật sự không sao ạ, không cần lo lắng ạ.”
Thấy Kha Ngải nói hết rồi chuẩn bị đi khỏi thì hai Alpha bảo tiêu lại tiếp tục đuổi theo.
“Lên xe!”
Nam nhân ngồi ở ghế sau của chiếc Maybach bỗng nhiên lên tiếng nói.
Vừa nãy Kha Ngải có chú ý tới người này nhưng người đó có vẻ như đang đánh giá mình.
Nhưng hiện giờ cậu đang gấp với hai Alpha đang đuổi theo nên Kha Ngải vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.
Sau khi người lên xe rồi đóng cửa xe lại thì người nam nhân lạnh lùng nói một câu: “Cắt đuôi bọn họ đi.”
“Dạ.”
Lần đầu tiên Kha Ngải ngồi trên xe của người lạ!
Lại là một Alpha xa lạ, trẻ tuổi, nếu để anh của cậu biết một Omega ngồi trên xe của Alpha không chừng lại dạy dỗ cậu nửa ngày trời cho coi.
Tiếng “Lên xe” vừa rồi của nam nhân mang theo cảm giác lạnh thấu xương, làm cho người ta không cảm nhận được chút tình người nào cả, làm cho Kha Ngải cảm thấy người này thật hung dữ.
Cậu trộm nhìn sườn mặt của nam nhân này, vẻ ngoài của anh thanh lãnh lại không mất vẻ đẹp trai.
Hơn nữa bộ tây trang xa xỉ trên người nữa, thật sự là khi anh ra ngoài không gây chú ý của nhiều người khác sao?
Không biết tin tức tố của nam nhân sẽ có mùi như thế nào, tin tức tố của cậu là mùi sữa, tuy rằng ngày thường có miếng dán ngăn tin tức tố không ngửi thấy mùi nhưng cậu vẫn rất không thích mùi vị tin tức tố của mình, quá ngọt.
Có lẽ do ánh mắt Kha Ngải nhìn quá lâu, nam nhân muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, xoay mặt nhìn Kha Ngải lạnh lùng nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”
“A? À không, không có, tại anh lớn lên đẹp quá!” Kha Ngải bị chính chủ phát hiện nhất thời cũng kinh hoảng không biết mình nói gì.
“Vậy cậu thích sao?” Nam nhân làm ra vẻ thuận miệng hỏi, thể hiện giọng điệu giống như đang nói “Sao thời tiết hôm nay tốt thế nhỉ!”
Thế nên Kha Ngải cũng không do dự mà nói ra: “Thích!”
Kha Ngải mới nói xong thì xe phanh gấp lại làm cậu thiếu chút nữa đụng vào ghế ngồi phía trước, mà cũng vì cái phanh gấp này đầu óc cậu mới tỉnh ra đôi chút, bỗng nhiên ý thức của mình mơ màng, hồ đồ lại nói chuyện gì mất mặt nữa rồi.
Khuôn mặt mềm mại của cậu lập tức đỏ lựng, còn thẹn thùng mà dùng đôi tay che kín cả khuôn mặt.
“Chú Vương, chú lái xe cẩn thận một chút, tôi hi vọng sẽ không xảy ra chuyện này lần nữa!” Giọng nói nam nhân có chút lạnh.
“Dạ, thiếu gia, sẽ không có lần sau!”
Mặt ngoài thì chú Vương nhận sai xin lỗi, nội tâm bên trong không ngừng oán giận: Còn không phải bởi vì ngài sao, trước kia chưa bao giờ thấy ngài có hứng thú với Omega, hôm nay lại phá lệ học cách đùa giỡn Omega nhà người ta!
Kha Ngải cho rằng chuyện này sẽ không nhắc lại nữa thì nam nhân lại nói một câu: “Lỗ tai thỏ con cũng đỏ à!”
Thỏ con!
Thỏ con a a a!
Nội tâm Kha Ngải gợn sóng lần nữa, à không, là sóng thần rồi!
Càng thẹn thùng! Lỗ tai càng đỏ!
“Bạn nhỏ à, đánh nhau với người khác hả?”
“A?” Kha Ngải ngốc ra khi nam nhân đột nhiên hỏi, vừa phản ứng lại thì nhanh chóng trả lời: “Không có, tôi chưa bao giờ đánh nhau!”
Nói xong, thấy nam nhân nghiêng đầu qua nhìn cậu, Kha Ngải cho rằng anh không tin thì phồng má lên nói: “Thật sự! Tôi là đứa trẻ ngoan!”
Nam nhân nhìn vẻ mặt này của Kha Ngải cảm thấy đáng yêu chết được, muốn nhéo cái má mềm mụp của khuôn mặt nhỏ này, nhưng lại sợ dọa đến cậu nên chịu đựng không động tay động chân.
Từ lúc nhìn Kha Ngải lần đầu, anh liền biết, anh thích bé Omega nhỏ này rồi.
Mặc kệ bị dọa tới mức đơ cả người, trên xe lại không biết bản thân nói thích rồi lại ngại ngùng, lại có chút quật cường, mỗi một chuyện nhỏ này chọc trúng tâm của anh.
Đặc biệt là cặp mắt đó, anh thực sự rất thích cặp mắt của Kha Ngải, cặp mắt nhìn về phía anh thật sự thuần khiết, không biết có phải do ánh sáng phản chiếu lại không mà anh cảm thấy trong mắt Kha Ngải có ngôi sao lấp lánh.
Nhìn ra Kha Ngải không muốn nói về hai người Alpha vừa đuổi theo cậu, anh sẽ không hỏi tới.
“Được a, cậu thật sự là đứa trẻ ngoan.” Khóe miệng nam nhân cong nhẹ lên. “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà được không?”
“Thiếu gia, hội nghị còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi.” Chú Vương nhắc nhở nam nhân.
Nam nhân tỏ vẻ có chút không vui: “Tôi biết rồi.”
Lúc này Kha Ngải rất tự giác mà làm giảm căng thẳng bầu không khí.
Cậu ngại ngùng nói với nam nhân: “Cái kia….. Người đuổi theo tôi cũng không còn nữa, hơn nữa nhà tôi cũng ở gần đây, cho tôi xuống xe ở đây là được rồi.”
Nam nhân nhìn chằm chằm Kha Ngải, khuôn mặt lạnh tanh, làm Kha Ngải nhìn không ra cảm xúc hiện tại của anh ra sao, cũng không dám nói gì nữa.
Bầu không khí đông lại trong phút chốc thì nam nhân mới chậm rãi mở miệng nói: “Xuống xe đi.”
Kha Ngải như trút được gánh nặng, tay chân cũng luống cuống mở cửa xe, suýt chút nữa đã tự làm kẹp tay mình vào cửa xe, cậu tự nhận là cậu lại làm chuyện mất mặt nữa rồi.
Có thể do hoảng loạn làm tin tức tố của cậu không khống chế tốt mà lộ ra một ít, chính cậu không để ý nhưng nam nhân ngửi thấy được là mùi sữa.
Nguyên lai là một con thỏ con hoảng loạn mà lộ tin tức tố, nếu gặp trúng Alpha có tâm tư quấy rối thì làm sao? Nam nhân bỗng hối hận vì cho cậu xuống xe.
“Chú Vương, đi công ty.”
Tiếng của nam nhân lại lạnh hơn.
Chú Vương thề, lần sau thiếu gia không cho ông nói, ông tuyệt đối sẽ không nói một câu.
Lấy di động nhanh chóng gọi cho Hà Tân, mới vừa nhận cuộc gọi thì bên kia truyền tới tiếng của Hà Tân: “Bé đáng yêu ông không sao chứ? Bọn chúng có bắt được ông không?”
“Hà Tân, tôi không có việc gì, ông có bị gì không?”
“Ông yên tâm, tiểu gia mạnh mẽ thế này cơ mà, bọn chúng làm gì được tôi!”
“Vậy tôi yên tâm rồi, trời cũng không còn sớm, ông chạy nhanh về nhà đi, giờ tôi về nhà luôn.” Kha Ngải nhìn bầu trời, nắng chiều đã thu lại rồi.
“Okk!”
Kha Ngải cúp điện thoại, tìm đường trở về nhà.
Nhưng mà Kha Ngãi không biết trong nhà có một cục phiền phức lớn đang vẫy tay chờ cậu ở nhà.
Trên đường về nhà Kha Ngải buồn bã ỉu xìu, giống cải trắng bị héo.
Kha Nhải giống đứa bé ngoan chào hỏi chú bảo an rồi chạy vào biệt thự xa hoa nhà mình.
Cậu vừa chạy tới cửa thì có một cục bông xù xù nhào vào trong ngực cậu, Kha Ngải không cần nhìn cũng biết là chó cưng nhà mình rồi.
“Đa Đa, có nhớ tao không? Tao chắc là mày cũng nhớ tao muốn chết rồi đúng không, tao cũng rất nhớ rất nhớ mày đó.”
Đa Đa là một giống chó Alaska, năm Kha Ngải 14 tuổi thì anh Kha Mặc tặng cho cậu làm quà sinh nhật.
Trong nháy mắt đã qua bốn năm rồi, nhớ tới lúc trước nó chỉ là một chú chó con lông xù xù, hiện giờ đã bốn tuổi rồi đã trở thành một chú chó trưởng thành.
“Kha Ngải, em trở về đúng lúc quá, ba có chuyện muốn nói với em.”
Kha Ngải nhìn anh Kha Mặc đứng ở cửa nhìn cậu làm mặt quỷ.
“Ba ba kêu em thì làm gì có chuyện gì tốt? Em không đi đâu, lêu lêu lêu!”
Kha Mặc từ nhỏ đã yêu thương đứa em trai này rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
“Em không đi cũng tới đi, hiện giờ ba ở thư phòng lầu hai, em mau lên đi!”
Kha Ngải ngoài miệng nói không gặp nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên.
“Anh ơi, xem vẻ mặt như này, không phải ba ba muốn bán em đó chứ.” Kha Ngải đứng bên Kha Mặc đột nhiên nói ra một câu.
"Bé đáng yêu nói cái gì thế? Em đã 18 tuổi rồi, cũng không nhỏ nhưng cũng chưa lớn.”
Nói thế thì Kha Ngải bán manh* cho Kha Mặc xem, Kha Mặc đi qua xoa xoa tóc Kha Ngải mới để cậu lên lầu.
*Bán manh: Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Kha Ngải đi qua phòng khách, đi tới thư phòng trên lầu hai, trực tiếp đẩy cửa đi vào nhào tới ngồi án thư sau lưng ba.
“Ba ba, con rất nhớ ba!” Kha Ngải treo cả người lên ba Kha giống như con koala.
“Đều thành niên rồi, còn lỗ mãng như vậy!”
Ngoài miệng ba Kha ghét bỏ nhưng vẫn để Kha Ngải tiếp tục “Treo” : "Để ba nhìn con trai bảo bối của ba xem, đã bảo lúc trước con không nên trọ ở trường mà, con lại cố tình muốn trọ ở trường, con xem con gầy thành cái gì rồi.”
“Con không có gầy!” Kha Ngải không phục giơ tay lên cho ba Kha xem, “Có thịt, ba ba xem này, con mập rồi đó.”
“Ba ba kiếm con có chuyện gì không ạ?”
Ba Kha nhìn Kha Ngải, làm một lão ba hiền từ, chậm rãi nói: “Kiều gia, con biết không? Chính là vị chú Kiều hay cùng ba ba qua lại. Nhà ông ta có một đứa con trai Alpha, gọi là Kiều Lâm Triệt, lớn hơn con 8 tuổi, ba ba thương lượng chuyện hôn sự của các con với chú Kiều rồi, hiện giờ…”
“Ba ba, con không cần! Con không thích người ta, con không muốn cùng người đó kết hôn, hơn nữa con cũng có người mình thích rồi!” Kha Ngải kéo cánh tay của ba Kha làm nũng muốn từ chối mối hôn sự này.
Kỳ thật, cái tên Kiều Lâm Kiệt này Kha Ngải không phải lần đầu tiên nghe nói, ở A thành ai mà không biết Kiều Lâm Kiệt nha! Mới có 25 tuổi mà đã bắt đầu tiếp quản công ty trong nhà.
Hơn nữa tập đoàn Kiều thị ở trong tay anh ta không ngừng mở rộng, gần hai năm nay tập đoàn Kiều thị đã mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác nhau, tốc độ phát triển làm cho người trong nghề đều phi thường giật mình, ở trong mắt công ty khác, anh ta chính là người vì lợi ích mà không từ bất kì thủ đoạn nào, nhưng lại không có người nào có thể làm gì anh ta.
Người như vậy làm Kha Ngải có chút sợ hãi, làm sao có thể đáp ứng liên hôn.