Hiện giờ anh có chút sợ, sợ Kha phụ đột nhiên đồng ý với thỉnh cầu ngu xuẩn của anh, Kiều Lâm Triệt người luôn luôn không sợ trời sợ đất, lần đầu tiên trải qua tư vị bất an.
Thật sự không dễ chịu chút nào!
Kha phụ không biết chuyện của con trai út nhà mình với Kiều Lâm Triệt, xét thấy anh có thái độ nhận sai thành khẩn như vậy, lại nói ông cũng không phải là người không nói đạo lý, nên cũng xua xua tay cho qua chuyện này.
Kha Ngải nghe được Kiều Lâm Triệt không có hủy bỏ hôn ước, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thậm chí trong lòng có chút vui sướng.
Cậu trộm ngắm nhìn Kiều Lâm Triệt, lỗ tai thực không biết cố gắng lại đỏ ửng cả lên.
Kiều Lâm Triệt chú ý tới ánh mắt của cậu, hướng cậu cười nhẹ một cái.
Đối với người thương, luôn muốn nhìn xem đối phương một cái nhưng lại sợ đối phương phát hiện nên chỉ có thể giống nai con nhẹ nhàng mà thử, khi có tiếng vang thì kinh hoảng chạy loạn trong rừng.
“Lâm Triệt à, nếu con cùng Kha Ngải gặp mặt rồi mà hôn ước cũng có, vậy thì đêm nay ở lại ăn một bữa cơm đi.” Kha phụ đem trà lên bàn nhấm nháp hương vị, cao hứng một chút.
“Dạ vâng, cảm ơn Kha thúc thúc.” Kiều Lâm Triệt đối mặt với Kha phụ, nói chuyện vẫn còn chút khẩn trương.
“ Ba ba, hiện tại cách cơm chiều còn một khoảng thời gian, nếu không con dẫn anh Lâm Triệt đi làm quen nhà mình một chút?”
Kha Ngải nhìn nhìn ánh mắt Kha phụ, lại nhìn Kiều Lâm Triệt, cẩn thận từng chút nói.
Đây chính là cùng Kiều Lâm Triệt đơn độc ở chung, làm sao cậu có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này chứ, cậu lại không phải ngốc tử!
“Vậy đi, tới cơm chiều sẽ thông báo cho các con.”
Kha phụ vừa nói xong thì Kha Ngải lập tức dẫn Kiều Lâm Triệt tới hoa viên Kha gia.
Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa nhài lại thêm hoa đang trong thời kỳ tốt nhất, liếc mắt nhìn một cái thì đã thấy màu trắng trắng cùng với hoa văn rực rỡ của hoa, toàn bộ hoa viên đều đang tỏa ra mùi hương hoa nhài nhè nhẹ.
Kiều Lâm Triệt thấy lại có chút ngạc nhiên.
“Hoa nhài này nhìn có đẹp không?”
Kha Ngải nhìn đóa hoa nhài trước mặt, đột nhiên nói một câu, giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng dịu nhàng hẳn lên, không biết là hỏi mình hay hỏi Kiều Lâm Triệt.
“ Ừm, rất xinh đẹp.” Kiều Lâm Triệt trả lời lại.
“Cái này là do ba ba em vì mẹ em mà trồng, nhưng mà mẹ em không còn nữa, mấy đóa hoa nhài này vẫn được ba em chăm sóc rất tốt.”
Mẹ của Kha Ngải mất do bệnh truyền nhiễm mà lúc đó cậu mới có ba tuổi, khi đó cái gì cậu cũng không hiểu, chỉ biết khóc đòi mẹ, sau khi hiểu chuyện rồi cũng ít khi nói về mẹ nữa.
Kha phụ ở công ty bận rộn cả ngày không có thời gian chăm sóc cậu, Kha Mặc lại vội vàng đi học trên trường, cơ bản mỗi ngày về đều chơi với cậu.
Kiều Lâm Triệt nghe Kha Ngải nói vậy thì chuyển ánh mắt sang nhìn cậu, chăm chú nhìn cậu, không nói gì cả.
Kha Ngải nói nói, có lẽ là do nhớ tới một số việc lúc trước làm mắt có chút đỏ lên, phát hiện Kiều Lâm Triệt vẫn chăm chú vào cậu, cảm giác thật mất mặt.
Cậu hoảng loạn quay đầu lại, muốn che dấu bộ dáng đang khóc của mình.
Kiều Lâm Triệt bỗng nhiên tiến tới ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an, cái gì cũng không nói, trong mắt lại nhiều vài phần kiên định.
Đối với cái ôm đột ngột này, Kha Ngải không những không đẩy ra mà còn cẩn thận e dè ôm lại Kiều Lâm Triệt, ở trong lòng anh mà nhẹ nhàng hít mũi.
“ Không khóc được không?” Kiều Lâm Triệt ma xui quỷ khiến mà nói Kha Ngải: "Lại khóc nữa thì biến thành tiểu hoa miêu cho coi.”
Có lẽ do bộ dạng khóc đỏ mắt của Kha Ngải làm anh đau lòng, cho nên anh hôn lên.
Kha Ngải sau khi phản ứng lại thì kéo ra khoảng cách của mình với Kiều Lâm Triệt, lần này không chỉ có mắt đỏ lên mà toàn bộ khuôn mặt tới tai cũng đỏ lên.
Kiều Lâm Triệt thấy dáng vẻ này của Kha Ngải thì không khỏi bật cười.
Kha Ngải tự cho là tức giận mà trừng mắt nhìn Kiều Lâm Triệt một cái, trong cái nhìn của Kiều Lâm Triệt thì đôi mắt nhỏ của Kha Ngải chỉ có thể xem như là thẹn thùng làm nũng.
Đương nhiên, anh không dám nói trước mặt Kha Ngải.
Tiếp đó, bọn họ đi tới bể bơi cùng với rừng cây nhỏ nhỏ ở sau biệt thự, một đường đi xuống dưới, Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt không có cao lãnh như bề ngoài của anh, thậm chí có chút tri kỷ.
Kì thật Kha Ngải muốn dẫn Kiều Lâm Triệt đi vào phòng của mình, nhưng suy ngẫm lại thì vẫn chưa có chính thức kết hôn, một Omega dẫn Alpha vào phòng thì không tốt, nên vẫn là bỏ qua ý định này.
Gần tới thời gian cơm chiều thì bọn họ trở lại phòng khách, dì Trương trong nhà vừa vặn chuẩn bị xong cơm chiều, lập tức có thể ăn cơm.
Tới bữa tối, Kha Ngải luôn gắp đồ ăn cho Kiều Lâm Triệt, Kiều Lâm Triệt đối với sự nhiệt tình của Kha Ngải thì tâm tình tất nhiên là vui vẻ, nhưng đối mặt với ánh nhìn của Kha phụ, anh dám khẳng định là nhạc phụ tương lai đang rất không cao hứng.
Kha phụ nhìn con trai út của mình đối xử nhiệt tình quá mức với Kiều Lâm Triệt như vậy làm lòng ông có chút hụt hẫng, cảm giác như là con trai do mình nuôi lớn bị cướp mất rồi.
Làm anh trai Kha Mặc cũng buồn bực chả muốn nói, rõ ràng trước đó còn định hai ngày khóc nháo muốn tuyệt thực đòi sống đòi chết không chịu đồng ý hôn sự, hiện tại lại như thế nào chiếu cố Kiều Lâm Triệt, hoàn toàn là thay đổi con người.
Hai ba con bọn họ trao đổi ánh mắt cho nhau, nhìn nhau rồi lại không biết nói gì.
Kiều Lâm Triệt rất là "thức thời” mà dùng đũa gắp thức ăn cho Kha phụ, giọng nói thành khẩn : "Kha thúc thúc, người cũng ăn đi ạ.”
Lúc này Kha Ngải mới chú ý tới mình vừa xem nhẹ ba ba với anh trai, cũng gắp thức ăn cho bọn họ nói,: "Hôm nay dì Trương nấu đồ ăn thật sự rất ngon, ba ba với anh ăn nhiều một chút nha!”
Nói xong còn nhìn bọn họ cười cười lấy lòng.
Lúc này Kiều Lâm Triệt mới cảm giác Kha phụ xem anh ánh mắt không còn nghiêm khắc như vậy nữa, cảm giác nhẹ nhàng hẳn ra.
Một bữa cơm cứ như vậy xong, Kiều Lâm Triệt được Kha phụ gọi tới trong đình viện bồi ông chơi vài ván cờ tướng.
Kiều Lâm Triệt vì muốn lưu lại chút ấn tượng tốt với nhạc phụ tương lại tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Mỗi lần Kiều Lâm Triệt sắp thắng tới nơi thì anh lại gãi đúng chỗ ngứa mà lui bước, sẽ làm cho người khác cảm thấy rằng người trẻ tuổi "Chỉ vì lợi ích trước mắt”, đến cùng vẫn thua.
Kha phụ cảm xúc tăng vọt lên, ngẫu nhiên sẽ chỉ dẫn Kiều Lâm Triệt một chút nói: "Người trẻ tuổi, không thể vì nóng lòng nhất thời mà phải trầm ổn lên.”
“Kha thúc thúc người nói thật chí lý ạ.” Kiều Lâm Triệt khiêm tốn mà trả lời.
Kha Ngải ở một bên nhìn cười mà không nói gì.
Bầu trời tối dần lại, Kiều Lâm Triệt còn có chút việc chưa xử lý nên đã quay lại công ty.