• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kha Ngải thực sự bị một tiếng “Chị dâu” kia của Lâm Hư Vũ dọa rồi, ngay cả ngụm canh cậu vừa mới uống cũng bị ho ra.

Kiều Lâm Triệt nhanh vỗ nhẹ lưng Kha Ngải, giọng điệu lo lắng: “Cẩn thận một chút.”

“Khụ khụ” Kha Ngải phải khụ hai tiếng mới bình tĩnh được.

“Lâm tiểu thư vẫn nên gọi tôi là Kha Ngải đi.”

Lâm Hư Vũ nhìn nhìn Kiều Lâm Triệt rồi lại nhìn nhìn Kha Ngải.

Thính tai của Kha Ngải đều đỏ, thật không hổ là thỏ con.

“Nếu không, tôi gọi cậu là bé đáng yêu?” Lâm Hư Vũ thử hỏi Kha Ngải.

Kha Ngải đang chuẩn bị nói chuyện thì Kiều Lâm Triệt đã giành trước, giọng điệu dọa người: “Không được phép gọi bé đáng yêu.”

Kha Ngải không còn gì để nói, chỉ có thể im lặng cúi đầu ăn canh, tận lực không tham gia vào bất cứ cuộc bàn luận của hai anh em này.

“Thật nhỏ mọn, thế mà anh cũng đòi làm anh họ của em.” Lâm Hư Vũ ngữ khí khinh thường, “Quá bá đạo!”

Kiều Lâm Triệt lờ đi ánh mắt u oán của Lâm Hư Vũ, tiếp tục gắp đồ ăn cho Kha Ngải.

Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cái bữa tối tràn ngập xấu hổ, hít thở không thông cuối cùng cũng kết thúc.

“Chúng ta lên lầu trước đi, anh bảo dì bảo mẫu chuẩn bị cho em một gian phòng, nhìn xem có thích hay không?”

Kha Ngải ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Phòng cậu ở bên cạnh phòng Kiều Lâm Triệt, cũng không biết Kiều Lâm Triệt cố ý sắp xếp hay không.

Kha Ngải biết đây là Kiều Lâm Triệt cố ý phân phối chuẩn bị cho cậu, bởi vì Kiều Lâm Triệt thấy qua bố cục phòng của cậu.

Kha Ngải ấm áp trong lòng, giờ phút này cậu càng thêm tin tưởng vững chắc ____ cả đời này cậu đều sẽ không buông tay Kiều Lâm Triệt.

Kiều Lâm Triệt: “Thích không? Có cần bố trí lại gì đó hay chỉnh sửa một chút không ?”

“Thích!” Kha Ngải dùng sức lắc đầu, “Không cần thay đổi!”

Kiều Lâm Triệt: “Mấy ngày nay em ở nơi này, anh ở ngay phòng bên cạnh, có việc gì thì đều có thể kêu anh.”

Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Kiều Lâm Triệt: “Bên trường học anh đã cho người xin nghỉ, hôm nay không cần đi học nên nghỉ ngơi sớm một chút, buổi sáng ngày mai anh đưa em tới trường.”

Kha Ngải đáp ứng “Dạ” liền bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, giường này so với giường của cậu còn mềm hơn, Kha Ngải vừa nằm đã in lên đó một cái hình người.

“Anh Lâm Triệt, anh có việc thì nói nhanh, hiện tại em rất buồn ngủ.” Kha Ngải quay đầu nhếch môi mỉm cười với Kiều Lâm Triệt.

Vẻ mệt mỏi trên mặt nhìn qua liền có thể phát hiện.

Kiều Lâm Triệt đi đến xoa xoa mái tóc Kha Ngải, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi mới rời đi.

Lưu lại một mình Kha Ngải bị Kiều Lâm Triệt làm cho xấu hổ, lăn qua lăn lại trên giường.

Kiều lâm Triệt rời khỏi phòng Kha Ngải , lập tức đi tới thư phòng, anh mỗi ngày làm việc đều ở trong thư phòng giải quyết, giờ trên bàn làm việc sớm đã chất đầy sổ sách, đây đều là công việc tồn đọng của ngày hôm nay.

Cho dù là người cuồng công việc nhưng khi nhìn đến núi văn kiện này vẫn cảm thấy thực đau đầu, từng cái từng cái văn kiện cần xem qua và ký tên, không thể có một chút sơ sẩy.

Dựa theo mọi ngày, hôm nay Kiều Lâm Triệt vốn dĩ để thư ký đại diện đến trường học để quyên tặng, nhưng anh lại mơ hồ nhớ hình như Kha Ngải đang học ở trường đại học đó, nhất thời tâm tư quấy phá liền tự mình đi quyên tặng.

Anh cùng lãnh đạo trường tùy ý nói chuyện một lát, sau đó yêu cầu một mình đi tham quan đại học A, nghĩ ở trường học có thể tình cờ gặp được Kha Ngải hay không, tuy rằng trường học rất lớn nhưng anh vẫn ôm một chút tâm lý may mắn.

Không nghĩ tới những lãnh đạo đó chân trước vừa mới đi, chân sau một đám học sinh liền chạy tới, tranh thủ lúc những người đó còn chưa bao vây, Kiều Lâm Triệt lập tức xoay người sải bước đi nhanh.

Lại không nghĩ rằng đánh bậy đánh bạ đi đến bên cạnh sân vận động, kế bên còn có một cái WC công cộng.

Anh muốn vào WC tránh một chút, bởi vì bẩm sinh anh đối với tin tức tố phi thường mẫn cảm, cho dù cách WC anh cũng có thể ngửi được tin tức tố vị sữa như ẩn như hiện truyền tới.

Anh càng đến gần WC, hương vị tin tức tố càng dày đặc, trái tim nhảy lên với tần suất không hiểu được, anh cũng không biết mình vì cái gì không tự chủ được mà hoảng hốt.

Thẳng đến khi anh nghe thấy được tiếng kêu cứu vang lên từ trong WC, chỉ một tiếng kêu như vậy nhưng Kiều Lâm Triệt vẫn biết đó là Kha Ngải.

Kiều Lâm Triệt nhanh chóng chạy đến, thanh âm Kha Ngải kêu cứu càng lúc càng gần, càng ngày càng rõ ràng, ngay khi một chân của anh đá văng cửa WC kia, cả người anh đều run rẩy.

Còn tốt, anh không có đến trễ, vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhìn thấy dáng vẻ Kha Ngải liều mạng giãy giụa, chật vật không chịu nổi, Kiều Lâm Triệt thừa nhận lúc ấy thực sự thiếu chút nữa anh đã giết hai tên Alpha kia, chỉ phá hủy tuyến thể bọn họ là quá nhẹ.

Đợi Kiều Lâm Triệt xử lý xong văn kiện đã là rạng sáng hai giờ rưỡi, anh tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng Kha Ngải, nhìn cậu ôm trong lòng chú gấu bông màu hồng, một chân đá chăn ra ngủ đến mê say.

Kiều Lâm Triệt tay chân nhẹ nhàng đi đến bên mép giường, bỏ chân cậu vào trong chăn, cong lưng hôn lấy chóp mũi Kha Ngải rồi mới trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK