“Kha Ngải, con không phải là con nít, chuyện khác có thể bàn, nhưng riêng chuyện này thì không thương lượng, tuyệt đối phải nghe lời!”
“Ba ba, không cần gả cho anh ta được không, con không thích anh ta, con không cần!”
Kha Ngải xem thái độ của ba Kha, cậu biết chắc lần này không phải làm nũng, bán manh một cái là có thể qua chuyện dễ dàng, trong lòng hoảng loạn cùng hoảng hốt mà khóc nức nở.
Kha Ngải một bên khóc một bên cầu xin, nhưng cho dù cậu có khóc như thế nào thì người ba đau lòng cậu đã không làm ra bất kì nhượng bộ nào.
Kha Mặc ở dưới lầu nghe tiếng khóc của Kha Ngải. Vội vàng chạy lên lầu, vào thư phòng thì nhìn thấy Kha ngải ngồi quỳ trên mặt đất khóc.
Chạy lại đỡ cậu từ mặt đất lên, ôm rồi nhẹ giọng hống nói: “Bé đáng yêu không khóc nữa nha? Ba ba cũng vì muốn tốt cho em thôi.”
“Nhưng mà, anh ơi, em, em không thích anh ta, bọn em còn, còn chưa gặp mặt lần nào, chẳng lẽ anh muốn em gả cho một người mà em không thích sao?” Kha Ngải nói nói rồi lại òa khóc lên.
Kha Mặc nhìn em trai mình cưng từ nhỏ tới lớn khóc thành như vầy, cũng không đành lòng, cũng có ý cầu tình với Kha phụ: “Ba, con thấy hay là bỏ đi?”
“Bỏ cái gì mà bỏ, nó muốn khóc thì để nó khóc tiếp đi, ba với chú Kiều của con đã định rồi, chuyện này không bàn nữa!” Ba Kha nói xong rồi rời khỏi thư phòng xuống lầu.
Mới vừa bước ra khỏi phòng rồi quay lại trừng mắt nhìn Kha Mặc rồi liếc một cái nữa: “Hừ, khóc thành như vậy còn không phải do con chiều hư nó hay sao!”
Mắng Kha Mặc một câu rồi ông mới chắp tay sau lưng đi xuống lầu.
“Anh ơi, anh cùng ba ba nói chuyện sao rồi, có được hay không?” Kha Ngải một bên khóc một bên năn nỉ Kha Mặc.
Bây giờ Kha Mặc không biết làm sao với chuyện này, không có trực tiếp trả lời Kha Ngải mà ôm cậu về phòng.
Sau khi đặt Kha Ngải xuống gường thì Kha Mặc lập tức xuống lầu, Kha Ngải không kịp giữ lại, chỉ có thể yên lặng lau nước mắt.
Từ nay tới hai ngày sau, thấy đồ ăn đưa tới Kha Ngải nhất quyết không ăn vì thể hiện quyết tâm của mình, điện thoại cho bạn bè thì bị Kha phụ cản không cho gọi.
Giữa trưa hôm nay, quản gia tiếng vào báo cho Kha phụ về Kiều gia.
Đại thiếu gia tới chơi.
Kha phụ mặc kệ Kha Ngải, đi vào phòng khách, vừa thấy khách tới thì lập tức cười khanh khách tiếp đón.
“Là Lâm Triệt à!” Kha phụ cười chào hỏi Kiều Lâm Triệt, trên mặt thể hiện đầy chất lão ba hiền từ, nhìn Kiều Lâm Triệt rất là vừa lòng.
“Kha thúc thúc.” Kiều Lâm Triệt lễ phép lộ ra ý cười.
“Đi, vào ngồi đây này.” Kha phụ vừa nói vừa dẫn Kiều Lâm Triệt tới phòng khách, “ Ba con gần đây thế nào rồi?”
“ Ba con rất khỏe, cảm ơn Kha thúc thúc đã quan tâm ba con ạ.”
Kha phụ ngồi xuống thuận tiện bưng ly trà lên, nhìn Kiều Lâm Triệt vẫn luôn đứng không ngồi, nghi hoặc nhìn anh ta một cái, “ Lâm Triệt, ngồi đi con!”
Kiều Lâm Triệt vẫn không chịu ngồi, châm chước từ ngữ nói xin lỗi rồi nói ra mục đích tới đây.
“Kha thúc thúc, thật ra lần này con tới là muốn cùng thúc thương lượng việc hủy bỏ hôn ước ạ.”
Kha phụ nghe anh ta nói lời này, tức giận buông ly trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:” Là con trai tôi không xứng cậu sao?”
“Đương nhiên không phải ạ, là do bản thân con không xứng với Kha tiểu thiếu gia!”
Kiều Lâm Triệt ngoài miệng nói chuyện khiêm tốn thế thôi nhưng ánh mắt lại không để người khác từ chối.
“Hôm nay cậu tới đây ba cậu có biết không?”
Giọng nói của Kha phụ có chuyển biến tốt đẹp một chút nhưng vẫn mang theo chút trách cứ.
“Việc này do con tự ý quyết định, ba con cũng không biết.”
“Các cậu thì biết cái gì, người thế hệ trước chúng tôi quyết định chẳng lẽ còn hại các cậu không thành? Một người hai người toàn làm trái ý tôi! Cánh cứng rồi không đem đám người già chúng tôi để vào mắt à?”
Kha phụ nghe nói là do anh ta tự chủ trương thì lại càng tức giận, hoàn toàn không để Kha gia vào mắt.
Kiều Lâm Triệt vừa mới chuẩn bị đáp lời lại, nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng “Phanh” mở cửa phòng, theo sau chính là tiếng nói của một thiếu niên: “ Ba ba, có người tới sao?”
Kiều Lâm Triệt thấy thiếu niên đỡ thang lầu đi xuống.
Thấy thiếu niên xuống thang lầu thì Kiều Lâm Triệt thấy rõ gương mặt thì ngây ngẩn cả người.
Như thế nào là em ấy?
“Ba …..” Kha Ngải thấy nam nhân trong phòng khách, lời định nói ra thì nghẹn trở lại.
“Như thế nào là anh a?” Kha Ngải thấy Kiều Lâm Triệt thật giật mình, rồi có chút vui vẻ.
Nhưng lúc hắn định hỏi Kiều Lâm Triệt tới làm gì, cả người lại héo rũ: “ Anh…. Anh tới hủy bỏ hôn ước sao?”
Kha Ngải nhìn về phía Kiều Lâm Triệt thì ánh mắt có chút đáng thương, hơn nữa vừa mới khóc xong nên giống như chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ.
Kiều Lâm Triệt nhìn thấy Kha Ngải thì bị kinh hách tới rồi, hắn cũng không thể ngờ được trong cùng một ngày tiểu nhuyễn manh, tiểu mơ hồ bị hai Alpha đuổi theo lại là con trai út của Kha gia.
Quan trọng nhất là đối tượng liên hôn của mình lại là Kha Ngải! Từ lần đầu ngẫu nhiên chạm mặt liền thích thỏ con.
Từ lúc anh từ công ty về nhà, ba anh nói đã liên hôn cho anh, làm anh có chút tức giận, nếu là trước đây thì anh sẽ nghe theo an bài của ba mình, dù sao anh cũng không có thích ai, cho nên là ai anh đều cảm thấy không sao cả.
Nhưng hôm nay thì khác, anh đã có Omega anh thích, nên anh không muốn cùng một Omega mình không thích kết hôn.
Cho nên lúc đấy anh liền hướng ba mình xác minh là anh sẽ không đồng ý mối hôn sự này, thậm chí còn cảm thấy phản cảm hành vi của ba mình.
Nhưng cho dù anh có phản kháng như thế nào, khi hai người bàn chuyện này thì ba anh vẫn không chịu nhường một bước, nếu ba anh không được thì anh đi Kha gia.
Cho nên mới có tình cảnh này xảy ra.
Kiều Lâm Triệt nhìn thấy Kha Ngải khóc đỏ hai mắt, nhịn không được mà đau lòng, cảm thấy hành động của mình thật ngu xuẩn mà hối hận.
“Kha thúc thúc, con thấy thúc với ba con nói đúng, vừa rồi là do con đường đột, chuyện hôm nay cho con xin lỗi người, con hy vọng người không cần để trong lòng.”