Lúc sau Kiều Lâm Triệt một lòng lái xe, không hề hỏi cậu bất luận vấn đề gì, nhưng cậu vẫn cảm giác cả người không được tự nhiên vì vậy cậu lấy điện thoại của mình ra tùy tiện lướt blog, mỗi một cái tin tức đều dừng lại một thời gian giống nhau, động tác máy móc chỉ giúp cậu giảm bớt căng thẳng, cụ thể xem tới cái gì, cậu đều không có một chút ấn tượng dù chỉ một chút.
Xem điện thoại một lát, lại không muốn xem nữa, tắt điện thoại bỏ vào túi áo, nhìn đông nhìn tây bên ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên trộm liếc mắt nhìn Kiều Lâm Triệt một cái, lập tức lại thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy may mắn Kiều Lâm Triệt không phát hiện cậu có tâm tư khác.
“Tới rồi.” Kiều Lâm Triệt để xe dừng ở trước một nhà ăn đồ Pháp cách đó không xa.
“À?” Kha Ngải đáp lại một tiếng theo bản năng.
Sau khi nhận ra những gì Kiều Lâm Triệt nói, cậu nhanh chóng thay đổi lời nói: "Ò, được rồi."
“Em xuống xe đứng ở chỗ này chờ anh, anh vào gara để xe, được không?” Kiều Lâm Triệt quay đầu cười cười với cậu.
“Được.” Kha Ngải ngoan ngoãn trả lời một tiếng, mở cửa xe xuống xe.
Trước khi đóng cửa xe, Kiều Lâm Triệt lại dặn dò một câu: “Không được đi loạn.”
“Biết rồi!” Quả thật Kha Ngải có cảm giác Kiều Lâm Triệt coi cậu thành đứa bé 8 tuổi, tuy rằng Kiều Lâm Triệt lớn hơn so với cậu 8 tuổi, nhưng cậu cũng thành niên rồi a!
Chỉ là, khả năng chính cậu cũng không phát hiện, lỗ tai cậu lại đỏ lên.
Kiều Lâm Triệt cười như không cười nhìn cậu một cái rồi lái xe vào gara.
Kha Ngải nhìn thấy nụ cười của Kiều Lâm Triệt không phải một hai lần, nhưng cậu vẫn chưa quen, nụ cười của Kiều Lâm Triệt khiến cậu không thể đoán ra được cảm xúc của Kiều Lâm Triệt là gì, khiến cậu có chút bất mãn.
Nhưng cậu lại đáng chết mà mê luyến người này, cho nên về điểm này thì chút bất mãn nhỏ của cậu lại theo gió biến đi mất.
Đại khái đợi năm sáu phút, Kiều Lâm Triệt mới tới đó.
“Thỏ con, đi thôi?” Kiều Lâm Triệt chuẩn bị dắt tay Kha Ngải, nhưng Kha Ngải lại né tránh xuất phát từ bản năng.
Chỉ sợ không khí đột nhiên yên tĩnh, giờ khắc này cậu hy vọng Hà Tân ở cạnh mình.
Đáng tiếc Hà Tân không ở đây, cho nên cậu chỉ có thể xấu hổ.
Ngược lại với cậu, thật ra thoạt nhìn thì Kiều Lâm Triệt không thèm để ý đến cái động tác tránh né này của cậu, ít nhất thì nhìn ngoài mặt không thấy để ý?
Rốt cuộc anh còn đang cười, tuy rằng cười một cách bất đắc dĩ, nhưng như vậy cũng là cười!
“Đi, đi thôi!”
Kha Ngải thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Kiều Lâm Triệt đi ở phía trước, Kha Ngải ngoan ngoãn đi theo phía sau, không dám nói lời nào, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ mong bầu không khí xấu hổ ngột ngạt này sẽ sớm biến mất.
Cho đến khi đến cửa nhà hàng Pháp, Kiều Lâm Triệt cũng không nói một lời nào với cậu.
“Hoan nghênh tới nhà hàng!” mặt người phục vụ nhà hàng tươi cười, trên mặt đầy nhiệt tình đi tới tiếp đãi, “Kiều tiên sinh, chỗ ngài đặt trước đã sẵn sàng, mời ngài đi bên này!”
Người phục vụ có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, Kha Ngải đoán có lẽ Kiều Lâm Triệt là khách quen nhà hàng này.
Người phục vụ dẫn bọn họ đi tới bên trong một cái phòng, Kha Ngải phát hiện cái nhà hàng rất lớn, lượng người cũng tương đối nhiều.
Vị trí tốt, cảnh quan xung quanh đẹp, trong quán có nhiều cây xanh, ở giữa tự nhiên dễ chịu, tóm lại một nhà hàng rất tốt.
Căn phòng này không quá lớn, nhưng dư dả cho hai người bên trong, trên bàn là đồ ăn đã được chuẩn bị đủ loại màu sắc hình dạng, còn có một chai rượu vang đỏ.
Kiều Lâm Triệt nhìn thoáng qua bố trí trên bàn, hình như có chút không hài lòng: “Tại sao lại không chuẩn bị đồ uống? Không nhìn thấy có người nhỏ tuổi ở đây sao?”
“Xin lỗi Kiều tiên sinh, là chúng tôi chuẩn bị không chu đáo, bây giờ chuẩn bị cho ngài!” Người phục vụ nhanh chóng tiến lên xin lỗi.
“Không cần phiền phức như thế, em cũng có thể uống rượu!” Kha Ngải cảm thấy rất bất mãn với Kiều Lâm Triệt về vấn đề đồ uống này, thật sự thì cậu đã thành niên rồi, không phải người nhỏ tuổi!
Kiều Lâm Triệt nhìn dáng vẻ tức giận mà quai hàm phồng lên của Kha Ngải, hình như nghĩ tới điều gì, cười cười với người phục vụ: “Xin lỗi, trước đó là tôi không nói rõ ràng, không cần chuẩn bị đồ uống.”
“Bất cứ lúc nào cần gì cũng có thể gọi phục vụ, chúc ngài ăn cơm vui vẻ!” Người phục vụ nói xong liền rời khỏi phòng nhân tiện đóng cửa lại.
Kiều Lâm Triệt cầm lấy dụng cụ khui rượu thuần thục mà mở chai rượu, nhìn Kha Ngải như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cười nói: “Đây chính là rượu 82 năm, em xác định muốn uống?”
Kha Ngải nhìn rượu trong tay Kiều Lâm Triệt , cậu thừa nhận hiện tại cậu hối hận, cũng không nên vì chút cái gọi là người trưởng thành, nói lời giận dỗi.
Ngày thường ba ba cùng với anh trai đều không cho cậu uống rượu, cho nên cậu không biết uống rượu, nhưng hiện tại lời cũng đã nói ra, cậu lại ngượng ngùng nói không uống thì hơi kì, chỉ có thể căng da đầu nói: “Xác định, em lại không phải trẻ nhỏ, tại sao lại không thể uống ?”
Càng nói giọng càng nhỏ,đầu cũng cúi xuống, xấu hổ nhìn Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt rất hiểu lòng người mà rót nửa cốc nhỏ cho Kha Ngải trước, sau đó rót nửa cốc nhỏ cho mình.
Anh nhìn Kha Ngải, cười cười: “Nếu đã không phải trẻ nhỏ,vậy thì nếm thử chút?”
Giờ phút này Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt cười đến không có ý tốt, khẳng định là muốn nhìn cậu xấu mặt.
Cậu sẽ không để Kiều Lâm Triệt đạt được mục đích, chê cười cậu.
Kha Ngải rất vội vàng, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly.
Chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, giống như đồ uống bình thường.
“Em đang uống nước à? Đó không phải cách uống rượu.” Kiều Lâm Triệt cảm thấy trước mắt mình chính là chú thỏ con cực kì đáng yêu.
“Em vẫn muốn uống.” Tửu lượng của Kha Ngải không phải là chỉ kém một chút, hai má vừa mới uống xong đã đỏ bừng, ngây ngô cười với Kiều Lâm Triệt, "Không sao chứ?"
Tuy rằng Kiều Lâm Triệt biết tửu lượng của đa số Omega không tốt, nhưng cũng không nghĩ tới tửu lượng của Kha Ngải lại kém như vậy, mới có một ngụm đã say.
“Thỏ con ngoan, chúng ta không thể uống nữa.”
“Không~” Kha Ngải vừa lắc đầu, vừa không thuận theo “Nhưng mà người ta còn muốn uống!”
Kiều Lâm Triệt nhìn dáng vẻ này của Kha Ngải, phỏng chừng hiện tại Kha Ngải một chút đồ ăn cũng ăn không vào, sẽ lãng phí những món ngon trên bàn này, anh có chút mệt tâm bởi vì những món ăn lần này đều là những món anh cố ý dò hỏi chú Kha là ngày thường Kha Ngải thích món gì.
“Không, em đã say rồi.” Giọng điệu của Kiều Lâm Triệt rất nghiêm túc không cho người khác từ chối.
Nếu là ngày thường, khẳng định Kha Ngải sẽ bị giọng điệu này của anh dọa sợ, nhưng hiện tại không phải ngày thường, hiện tại cậu có chút say thậm chí còn không biết mình đang nói hay làm gì, là con ma men nhỏ.
"Tại sao anh lại hùng dữ với em, còn không cho em uống~” Giọng điệu Kha Ngải oán trách, nói xong liền khóc.