“Không có!” Kha Ngải đẩy Kiều Lâm Triệt ra, quả quyết từ chối.
Kiều Lâm Triệt bày ra dáng vẻ oan ức, “Thật là đau lòng nha!”
Kha Ngải: “Hắc hắc! Không có việc gì, qua một lúc thì không còn đau lòng nữa~”
Kiều Lâm Triệt: “…”
“Ngoan nào, uống hết sữa bò rồi đi ngủ.” Kiều Lâm Triệt đưa sữa bò cho Kha Ngải, giọng điệu sủng nịch.
Kha Ngải đón lấy ly sữa bò thì lập tức uống hết, còn đưa cái ly không đưa cho Kiều Lâm Triệt nhìn một chút, như là đang cầu Kiều Lâm Triệt khen ngợi.
Kiều Lâm Triệt phối hợp với cậu: “Rất giỏi nha, em ngủ đi!”
Kha Ngải ngoan ngoãn nằm xuống, Kiều Lâm Triệt sửa sang lại góc chăn cho cậu một chút, mới đứng dậy tắt đèn rời đi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Kha Ngải lại là một mình đi căn tin ăn trưa.
Kha Ngải lấy món sườn heo chua ngọt chính mình yêu nhất cùng mấy món thái nhỏ, sau đó đi đến chỗ ngồi gần cửa sổ dành cho một người rồi ăn.
Nhưng luôn có người ăn no rảnh rỗi, chính là thích không có chuyện gì làm thì tìm việc để làm.
“Nha, đây không phải Kha Ngải sao? Ngày hôm qua còn chưa được thỏa mãn, hôm nay có muốn cùng anh đây thử xem hay không?”
Kha Ngải vừa ngẩng đầu nhìn, ra là một tên Alpha, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, vừa thấy liền biết là một công tử được người trong nhà chiều hư, đang bưng khay đồ ăn không có ý tốt mà nhìn cậu.
Người này Kha Ngải cũng biết, gọi là Cố Tích Thần, nghe tên thấy có vẻ chính trực, nhưng lại không phải người như vậy.
Sự yêu thích đối với Kha Ngải, lên cấp ba đã thể hiện ra, là một đám cùng với hai người ngày hôm qua, nói chính xác hơn, ngày hôm qua hai người kia đều là em trai gã (kiểu đại ca giang hồ, không phải anh em ruột), ngày thường đi theo phía sau gã giống như con chó Nhật.
A nhầm rồi, nói giống chó Nhật thì lại làm nhục con chó Nhật mất.
Cố Tích Thần chính là không quen nhìn Hà Tân, Kha Ngải lại thường xuyên đi cùng Hà Tân, tự nhiên gã cũng sẽ thường xuyên tìm Kha Ngải gây phiền toái.
Kha Ngải thuộc về loại học sinh ngoan, ở trường học không gây chuyện, cũng không ỷ vào việc trong nhà mình có tiền có thế liền cảm thấy bản thân có địa vị hơn người khác.
Trừ Hà Tân, còn chưa có ai biết cậu là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé đâu, ai cũng đều cho rằng cậu chỉ là một tiểu Omega gia đình bình thường, cho nên mới ôm đùi Hà Tân, tìm Hà Tân làm chỗ dựa.
“Ngại quá, nơi này không chào đón anh!” Kha Ngải vừa thấy những người này, nghe lời này một cái liền ghê tởm đến buồn nôn.
“Nơi này lại không phải nhà của em, anh đây thích ở đâu liền ở đó, khi nào lại đến phiên em quản?”
Kha Ngải lười cùng loại người này lãng phí nước bọt, bưng khay đồ ăn lên chuẩn bị rời đi.
Mà khi cậu vừa đứng đứng dậy, Cố Tích Thần liền cố ý làm khay đồ ăn trong tay va vào người Kha Ngải, tất cả nước canh đều rơi trên quần áo của Kha Ngải.
Đây là quần áo mà Kiều Lâm Triệt chuẩn bị cho cậu!
“Mẹ kiếp, mắt mù sao? Làm đổ canh của lão tử rồi!” Cố Tích Thần đụng vào người khác nhưng chẳng những có không xin lỗi, trái lại còn trả đũa.
Các bạn học cùng quanh ăn cơm đều tụ lại đây xem náo nhiệt, dù sao không phải chuyện liên quan đến bọn họ, coi như sau khi ăn xong rảnh rỗi xem trò hay náo nhiệt.
Cho dù Kha Ngải không nghĩ đến việc so đo, lúc này cũng không thể để người khi dễ mình.
Kha Ngải đặt khay đồ ăn trong tay lên bàn, tìm Cố Tích Thần phân xử: “Anh làm như vậy giống người sao? Rõ ràng là anh cố ý đụng vào người tôi!”
Cố ý đụng vào người khác rồi đổ thừa, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc như vậy được chứ.
“Là anh đây cố ý đụng vào người em?” Cố Tích Thần đem khay đồ ăn vứt lên trên bàn, xem tư thế kia liền biết ngày thường không phải hạng người dễ chọc, “Anh đây còn chưa chê quần áo em làm khay của anh đây bẩn đâu!”
Há mồm một tiếng “Anh đây”, ngậm miệng lại một tiếng “Anh đây”, Kha Ngải thật sự muốn dán miệng người này lại để khỏi phải nghe nữa.
Đáng tiếc cậu chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, điều này thật sự là làm người tức giận mà!
“Mọi người đều thấy được, rõ ràng chính là anh cố ý đụng vào người tôi!” Giọng điệu Kha Ngải cũng không có tốt, đối với loại người này thì không cần phải lời hay ý đẹp gì.
“Ha, em ấy nói vậy có phải mọi người đều thấy được hay không?” Cố Tích Thần nhìn về phía mọi người xung quanh, giọng điệu mang theo ý uy hiếp, “Trong các ngươi là người nào thấy được?”
Kha Ngải đôi mắt mong chờ mà nhìn mọi người xung quanh, hy vọng có người có thể đứng ra giúp mình phân xử, nhưng cậu cuối cùng vẫn là thất vọng rồi vì chẳng có ai dám đứng ra cả.
Alpha trước mắt đây, danh tiếng xấu trong trường đã không còn là bí mật gì cả, trên cơ bản toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường đều biết, gã trốn học đánh nhau, có một lần còn đánh thầy giáo đến mức phải nhập viện.
Nhưng là vì trong nhà gã có tiền có thế!
Chỉ cần có nhiều tiền bồi thường thì người bị nạn cũng sẽ làm như không có việc gì mà cho qua mọi chuyện, tựa như công tử nhà phú nhị đại* thích làm gì thì làm mà chẳng phải lo việc gì.
*Phú nhị đại là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
Trong trường học đại đa số các học sinh đều là gia đình bình thường, căn bản không dám đi chọc cái loại người này.
Đương nhiên, cũng tồn tại nhiều nhân vật lợi hại hơn so với gã, nhưng những người như thế căn bản sẽ không để gã vào mắt, gã cũng không dám đi chọc vào những người này, gã chỉ chọc vào những kẻ yếu dễ bắt nạt mà thôi.
Cho nên hiện tại, không ai đứng ra nói chuyện phân xử giúp cậu.
“A? Ai trong các ngươi thấy được?” Cố Tích Thần đột nhiên đề cao thanh âm, hét lớn một tiếng.
Như cũ vẫn không có người nào lên tiếng, thậm chí có người còn sợ bị rước họa vào thân mà yên lặng rời đi.
Loại tình huống như thế này, Cố Tích Thần rất vừa lòng.
“Thấy không? Không có ai thấy là anh đây đụng vào em hết!”
Cố Tích Thần giọng điệu càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Em quỳ xuống dập đầu, nói lời xin lỗi với anh đây thì anh đây sẽ đại nhân đại lượng mà không so đo nữa, thế nào?”
“Anh…”
Người như vậy, Kha Ngải thật muốn đem đầu anh ta để xuống đất xem như quả bóng mà đá, một chân đá bay cái loại người như thế này biến cho khuất mắt.
Thật quá đáng mà!
Kha Ngải thật sự rất muốn mắng người, nhưng cậu từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt làm cho bây giờ cậu không biết mắng chửi người khác như thế nào, một câu thô tục cũng không nghĩ ra được, chỉ hình dung ra được trong đầu chứ cũng nói không nên lời.