Sau khi cậu tắm rửa xong, lúc chuẩn bị mặc quần áo thì mới phát hiện, thoạt nhìn thì áo ngủ này không lớn lắm, nhưng khi mặc vào lại giống như cậu pà một đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn, nhỏ xinh lại có chút buồn cười.
Áo cậu nhịn, nhưng quần cậu thật sự không thể nhịn được nữa, một khi mặc vào chỉ cần thả tay ra, nó lập tức rơi xuống.
Đơn giản là Kha Ngải không mặc, dù sao áo đã đủ dài, có thể che đến hết đùi.
Cho nên cậu cứ như vậy mà đi hai chân trần ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đỏ hồng bị hơi nước nhuộm một tầng mờ mịt, có một vẻ đẹp mê ly, càng thêm mê người.
Kiều Lâm Triệt không hề phòng bị mà nhìn Kha Ngải như vậy đi ra, thiếu chút nữa không kìm được máu mũi.
Bàn tay chuẩn bị lau tóc cho Kha Ngải lúng túng dừng lại giữa không trung, không biết nên đặt như thế nào.
Cuối cùng vội vàng nhét khăn khô vào tay Kha Ngải: "Em tự lau tóc một chút đi, bây giờ anh phải đi tắm rửa trước! ”
Lời này vừa dứt, Kiều Lâm Dục liền vội vàng chạy vào phòng tắm.
Kha Ngải sững sờ tại chỗ: ???
Kha Ngải phản ứng lại: em cũng không nghĩ như vậy a!
Kha Ngải thật sự muốn tìm cái hố chui vào, vĩnh viễn không muốn xuất hiện ở trước mặt Kiều Lâm Triệt nữa.
Lập tức dùng khăn lông khô trong tay che lại, mặt cậu hồng hồng giống như con tôm luộc, cậu cảm thấy thật xấu hổ!
"Ô ô ~" cậu phát ra hai âm thanh trước khi bỏ khăn lông xuống.
Tiểu gia hỏa, mặt bị che nên càng đỏ.
Kha Ngải nhìn nhìn phòng tắm, nghĩ Khiều Lâm Triệt còn một lát mới ra, cũng đủ để cậu bình tĩnh lại.
Cậu đi chân trần, ướt trên sàn gỗ đến mép giường rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, chỗ đi qua ít nhiều cũng để lại vệt nước.
Sau đó cậu trùm khăn lên đầu, tùy tiện lau tóc, mái tóc dài bị cậu "chà đạp" thành tổ chim.
Không chừng chim nhỏ còn có thể ở mặt trên của tóc đẻ trứng, an cư!
Đoán chừng tóc đã gần khô, Kha Ngải theo thói quen đi đến quầy đầu giường tìm điện thoại, phát hiện phía trên không có cái gì.
Nghĩ lại một lúc mới nhớ ra, điện thoại đã bị cậu để quên trong nhà vệ sinh trường học.
Nhất thời Kha Ngải hoảng hốt: Xong đời, gọi điện thoại cho Hà Tân nhiều như vậy, có lẽ lúc này y rất lo lắng .
Kha Ngải không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu gấp gáp, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ phiếm hồng.
Kiều Lâm Triệt vừa ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy dáng vẻ Kha Ngải lại muốn khóc, nhanh chóng đi tới ôm lấy cậu.
Giọng Điệu Kiều Lâm Triệt lo lắng: "Làm sao vậy? ”
Kha Ngải nói chuyện mang theo một chút nức nở: "Điện thoại di động của en rơi trong nhà vệ sinh của trường, bây giờ em không liên lạc được với Hà Tân.”
"Em dùng điện thoại của anh báo báo bình an cho Hà Tân trước được không?"
"Đúng rồi!" Kha Ngải vừa nghe Kiều Lâm Triệt nói lời này, cảm thấy đầu mình ong ong, a không, đây căn bản là không có đầu.
Vốn chỉ số thông minh của cậu đã không cao, ở trước mặt Kiều Lâm Triệt còn luôn làm ra một ít hành động ngu ngốc, phỏng chừng ở trong mắt Kiều Lâm Triệt, chỉ số thông minh hiện tại của cậu đã là âm luôn rồi.
Kha Ngải gọi điện thoại, tùy tiện nói vài câu với Hà Tân, cuối cùng dặn dò Hà Tân đừng đem chuyện này nói cho ba và anh trai mình.
Ngữ khí Kha Ngải lúc bình thường không có gì khác nhau, nhưng Hà Tân lại không giống, Kha Ngải luôn cảm thấy kỳ quái, lại không biết tại sao, liền không nghiên cứu sâu nữa.
"Ngồi lên đây, " Kiều Lâm Dục vỗ vỗ đùi mình, "Anh sấy tóc cho em.”
Kiều Lâm Triệt mặc áo tắm màu đen, cổ áo hơi thấp một chút, ngoại trừ xương quai xanh xinh đẹp nhìn không sót sót gì, còn loáng thoáng nhìn thấy một chút cơ bụng, hơn nữa ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Kiều Lâm Triệt sinh ra cảm giác cao lãnh, nhất thời cảm giác cấm dục bùng nổ.
Kha Ngải do dự, ngồi cũng không được, không ngồi cũng không được, vành tai, mặt, cổ đều đỏ lên.
Ai đó tới đây mang cậu đi đi! Nếu mà gì được thì đào cho cậu một cái lỗ để chui xuống cũng được!
"Sao vậy?" Kiều Lâm Triệt cười cười, giọng điệu đùa giỡn, "Cũng không phải chưa từng ngồi.”
Kha Ngải cắn răng một cái, mắt nhắm lại, bất chấp tất cả, sải chân ngồi ở trên đùi Kiều Lâm Triệt.
"Có phải thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên giường không?" Kiều Lâm Triệt thở một hơi bên tai Kha Ngải, hơi nóng còn mang theo chút độ ẩm.
Lỗ tai Kha Ngải ngứa ngáy, có chút không chịu nổi loại cảm giác này, nhanh chóng nghiêng đầu sang bên kia, không dám nhìn Kiều Lâm Triệt.
"Ong ong ù ——" Kiều Lâm Triệt mở máy sấy tóc ra, để ở mức nhiệt độ thấp.
"Từ nhỏ đã để tóc dài sao?" Kiều Lâm Cách vừa sấy tóc cho cậu vừa hỏi.
"Ừm, mẹ thích dm để tóc dài, trước kia mẹ ở đây là mẹ chăm sóc cho sm, sau đó mẹ đi rồi cũng không chăm sóc được."
Kha Ngải nói chuyện nhát nhát, điều này làm cho Kiều Lâm Kha rất muốn hôn cái miệng kia.
Nhưng anh ta đã chịu đựng được.
"Sau này anh chăm sóc cho em."
Lúc Kiều Lâm Dục nói những lời này, giọng điệu của anh rất nhẹ, đã bị tiếng máy sấy tóc che mất, Kiều Lâm Triệt biết, Kha Ngải không nghe thấy, nhưng anh không muốn nói lần thứ hai, anh muốn cho Kha Ngải không chỉ là hứa hẹn, hơn nữa còn có hành động.
Gió ấm từ máy sấy còn đang thổi, ấm áp mà mềm mại, theo đầu ngón tay rõ ràng của khớp xương Kiều Lâm Triệt đi dạo giữa sợi tóc Kha Ngải, còn mơ hồ mang theo một chút mùi đàn hương đặc trưng của Kiều Lâm Triệt.
Cảm giác như vậy làm cho Kha Ngải rất an tâm, thật muốn mỗi ngày sau này đều như vậy, có gió ấm —— còn có Kiều Lâm Triệt.