Hôm nay y lấy đồ ăn, tất nhiên bên trong có món này.
Trần Dặc Dương cũng không hề ăn cơm, nhìn Hà Tân ăn: “Bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?”
Hà Tân vừa nghe đến lời này, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Dặc Dương một cái, cũng buông đũa xuống, thân thể dựa vào đằng sau.
Giọng điệu ảo não: “Bây giờ tôi còn không biết nên đối mặt với cậu ấy như thế nào.”
Trần Dặc Dương: “Cậu cũng không thể định trốn tránh mãi chứ?”
Hà Tân: “Ít nhất mấy ngày nay tôi không dám gặp cậu ấy.”
Hà Tân đánh giá Trần Dặc Dương một phen, giọng điệu không tệ, rồi lại không được tốt lắm: “Mỗi ngày cậu đều rất nhàn rỗi sao? Cứ để ý đến chuyện của tôi!”
Trần Dặc Dương nhún nhún vai, cười nói: “Không có biện pháp, ai bảo anh thích em chứ?”
(Từ khúc này bắt đầu đổi xưng hô của Dặc Dương với Hà Tân nha)
Hà Tân đè thấp âm lượng xuống, sợ bị người chung quanh nhìn thấy chê cười: "Tôi nói thẳng với cậu, tôi không thích cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?”
Trần Dặc Dương: “Em còn chưa thử qua, làm sao em biết em không thích anh?”
Hà Tân: “…”
“Yên lặng, tôi lười nói chuyện với cậu.”
Hà Tân cầm lấy chiếc đũa lại lắc lư hai hộp đồ ăn.
Buổi chiều tan học, cửa trường học.
Kha Ngải vừa đi ra cổng trường, lại không thấy bóng dáng Kiều Lâm Triệt.
Cầm điện thoại di động lên kiểm tra, mặt trên chỉ hiển thị một số điện thoại, tên là Q*, Kha Ngải biết, tên này khẳng định là Kiều Lâm Triệt tự mình đặt.
*Qiáolín chè: Kiều Lâm Triệt
Trong chốc lát bỗng Kiều Lâm Triệt gọi tới.
Kha Ngải hướng về phía điện thoại di động nhẹ giọng nói: “Anh Lâm Triệt ơi, bây giờ em đang ở trước cổng trường học, anh đang ở nơi nào vậy?”
Kha Ngải trong miệng gọi một tiếng “Anh ơi”, kêu còn rất ngọt, Kiều Lâm Triệt rất vừa lòng.
“Ra cửa quẹo phải, ở bên đường có một chiếc màu đen xe, anh ở chỗ này.”
Kha Ngải nghe theo Kiều Lâm Triệt chỉ dẫn, đi về hướng bên phải, thấy Kiều Lâm Triệt ở cách đó không xa, “Anh Lâm Triệt ơi em nhìn thấy anh rồi!”
Kiều Lâm Triệt cười khẽ một tiếng: “Ừ ngoan lắm, em tới đây đi.”
Kha Ngải cảm thấy lần này Kiều Lâm Triệt rất thông minh, còn biết cách trường học một đoạn chờ cậu, nếu không chỉ với diện mạo thôi Kiều Lâm Triệt cũng đã khiến cho mọi người bốn phía ngắm nhìn, hơn nữa chiếc Lamborghini này mới ra không lâu, khẳng định làm cho rất nhiều người điên cuồng.
“Anh, hôm nay đi ra ngoài ăn sao?” Kha Ngải ở trước mặt Kiều Lâm Triệt tựa hồ hoạt bát hơn một chút, sẽ còn chủ động tìm đề tài.
Kiều Lâm Triệt: “Không, đêm nay ở nhà ăn.”
Kha Ngải: “Vâng~”
Kiều Lâm Triệt: “Sao thế? Nghe giọng điệu này của em, muốn đi bên ngoài ăn sao?”
Kha Ngải lập tức trả lời: “Không có!”
Kiều Lâm Triệt nghe xong chỉ là cười một chút, không nói gì nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Kha Ngải tìm Hà Tân nhưng cũng không tìm được người, một hai ngày không thấy Hà Tân thật không bình thường, mấy ngày không thấy, cho dù Kha Ngải đầu óc có ngu ngốc cũng sẽ phát hiện không đúng.
Nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho Hà Tân thì Hà Tân đều nghe máy, chẳng qua là không nói nhiều như trước kia nữa, cũng không còn ông ông tôi tôi hỏi Kha Ngải này hỏi Kha Ngải kia, tùy tùy tiện tiện nói mấy câu liền tắt điện thoại.
Kha Ngải chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân: Hà Tân đang trốn cậu.
Cậu ngồi ở trên giường luôn do dự mãi, vẫn là lựa chọn gọi điện thoại cho Hà Tân, nói rõ ràng, nếu không tối nay cậu khẳng định không ngủ được.
Quả nhiên, sau một lát Hà Tân liền nghe điện thoại.
“Bé đáng yêu, đã trễ thế này rồi còn chưa đi ngủ sao?” Giọng điệu Hà Tân có chút quái quái, nhưng Kha Ngải lại không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào, cậu chẳng qua là cảm thấy không giống với trước kia.
Đối với lời Hà Tân vừa nói, Kha Ngải lại không biết nên hỏi như thế nào, vốn đã sớm sắp xếp từ ngữ để hỏi rồi nhưng lời vừa đến bên miệng lại tan, chỉ còn lại có một từ “Ừ.”
“Ngày mai còn phải đến lớp học, đi ngủ sớm một chút đi.”
Hà Tân nói xong chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Hà Tân!” Kha Ngải khẩn trương mà kêu một tiếng.
Hà Tân: “Sao vậy?”
Kha Ngải hỏi thử một câu: “Có phải ông đang trốn tránh tôi hay không?”
Bên đầu kia điện thoại yên tĩnh, ngay lúc Kha Ngải cho rằng Hà Tân sẽ không trả lời cậu, bên tai lại truyền đến thanh âm của Hà Tân: “Không có, ông đi ngủ sớm một chút đi!”
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị Hà Tân cắt đứt.
Kha Ngải biết, Hà Tân chính là đang trốn tránh cậu, cậu không biết bây giờ nên làm cái gì, mắt thấy lại muốn khóc.
Lúc Kiều Lâm Triệt vừa mới lên lầu, trong tay bưng một ly sữa bò nóng, là chuẩn bị cho Kha Ngải.
Từ khi Kha Ngải đi đến nơi này của anh, mỗi ngày trước khi Kha Ngải ngủ anh đều cho Kha Ngải uống một ly sữa bò nóng, nói là giúp ngủ tốt hơn.
Kha Ngải thấy Kiều Lâm Triệt tiến vào, mang theo một chút khóc nức nở kêu một tiếng: “Anh Lâm Triệt ơi~”
Kiều Lâm Triệt đem ly sữa bò đặt xuống, đi qua ôm lấy Kha Ngải: “Bảo bối nhỏ, lại làm sao vậy?”
Kha Ngải đem đầu chôn ở trong lồng ngực Kiều Lâm Triệt, thanh âm rầu rĩ, nói chuyện cũng đứt quãng: “Hà Tân, chính là bạn của em, cậu ấy mấy ngày nay vẫn luôn trốn tránh em, nhưng cậu ấy là bạn thân tốt nhất của em, em không muốn quan hệ cùng cậu ấy trở nên xấu đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Kiều Lâm Triệt vừa nghịch tóc Kha Ngải, vừa nói với cậu: “Có lẽ là cậu ấy có chuyện gì đó? Không có tiện nói cùng với em?”
Kha Ngải: “Em không biết.”
Kiều Lâm Triệt: “Được rồi, em trước đừng suy nghĩ quá nhiều, quan hệ của các em tốt như vậy, sẽ không thay đổi đâu, nói không chừng qua mấy ngày nữa cậu ấy sẽ nghĩ thông suốt.”
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt nói rất có đạo lý, u sầu trong lòng lập tức biến mất, nhếch miệng cười một chút: “Anh nói đúng, qua mấy ngày em lại đi tìm cậu ấy nói chuyện.”
Kha Ngải ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lâm Triệt, làm nũng với Kiều Lâm Triệt: “Anh Lâm Triệt ơi, tại sao anh tốt như vậy nha~”
Kiều Lâm Triệt vừa thấy Kha Ngải làm nũng liền trở nên không đứng đắn: "Vậy —— có phải nên được khen thưởng hay không?”