“Kệ nó đi.” Kiều Lâm Triệt cầm một miếng điểm tâm ngọt đưa đến bên miệng Kha Ngải “Nếm thử cái này?”
Kha Ngải thuận thế cắn một ngụm, hình như đã quen đối với việc Kiều Lâm Triệt đút cậu ăn.
“Thật ngọt.”
Kha Ngải cười đến cả mắt đều híp lại.
Kiều Lâm Triệt thu tay lại, tự mình cắn một miếng, “Đúng vậy, quả thật có chút ngọt quá mức.”
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt thật sự lúc nào cũng có thể lưu manh, lại còn không tự biết mình, thật muốn mạng mà!
Sau Khi ăn xong bữa sáng.
Kiều Lâm Triệt: “Bây giờ em ra cổng lớn chờ anh, anh đến gara lấy xe.”
Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ở trên xe.
Kha Ngải tò mò hỏi Kiều Lâm Triệt: “Hôm nay anh không đi làm sao ?”
Kiều Lâm Triệt nhìn cậu một cái: “Hôm nay không có việc gì, nhân tiện đi đến trường học các em, có chút việc cần phải xử lý.”
Kha Ngải muốn biết là có chuyện gì, nhưng nếu hỏi lại có vẻ không lễ phép, liền đơn giản không nói chuyện nữa.
Suốt dọc đường, đều là Kiều Lâm Triệt ngẫu nhiên hỏi một vài vấn đề nhỏ, cậu trả lời một chút, nhìn vào trông như Kiều Lâm Triệt là phụ huynh đang dò hỏi đứa trẻ nhà mình.
Thời điểm đến trước cổng trường, cậu bảo Kiều Lâm Triệt dừng xe.
Kiều Lâm Triệt khó hiểu, “Làm sao vậy ?”
Kha Ngải: “Em xuống xe ở chỗ này, nếu cùng nhau xuống xe sẽ khiến người khác chú ý.”
Kha Ngải tự cho rằng như vậy là giúp Kiều Lâm Triệt tránh đi phiền toái, nhưng Kiều Lâm Triệt không cho là đúng, “Đi cùng với anh rất mất mặt sao ?”
“Không có không có, em không có ý này !” Kha Ngải biết Kiều Lâm Triệt hiểu lầm, gấp gáp giải thích, “Thật đó, anh Lâm Triệt phải tin tưởng em!”
Kiều Lâm Triệt: “Vậy cùng nhau xuống.”
Kha Ngải: “Vâng!”
Ngay khi Kha Ngải mở cửa xe, Kiều Lâm Triệt đột nhiên nói: “Đúng rồi, điện thoại mới mua cho em để ở ghế sau, lấy xuống đi.”
"Được.”
Quả nhiên giống như Kha Ngải dự đoán, hai người bọn họ vừa bước xuống xe, người xung quanh đều nhìn về phía họ.
Ở trường học có rất nhiều người biết ngày hôm qua Kiều Lâm Triệt bế Kha Ngải rời đi, hiện tại nhìn thấy Kha Ngải lại cùng Kiều Lâm Triệt bước xuống từ một chiếc xe, âm thanh bát quái xung quanh lại càng nhiều.
“Không phải chứ ? Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì ?”
“Chắc không phải là họ hàng nhỉ? Hay là anh trai?"
“Cũng chưa nghe nói qua nhà Kha Ngải giàu có?”
“Hẳn không phải là tiểu tình nhân được bao nuôi nhỉ?”
“Không phải đâu? Không phải đâu? Hiện tại sao lại còn loại học sinh đó chứ?”
“Nhưng trông cậu ấy giống loại người đó mà?”
“Ai biết được! Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!”
Mọi người bàn tán xung quanh hoặc ít hoặc nhiều Kha Ngải cũng nghe được một ít, tuy cậu không để bụng người khác nói cậu như thế nào, nhưng nếu liên quan đến Kiều Lâm Triệt thì lại không giống.
Cho nên hiện tại cậu có chút tức giận, những người đó cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy thú vị liền muốn nói thế nào thì nói.
Kiều Lâm Triệt tựa hồ nhìn ra Kha Ngải không được tự nhiên, an ủi nói:"Đừng để ý đến bọn họ, đến phòng học trước đi.”
“Ừm.” giọng nói cậu vẫn có chút héo héo, “Tạm biệt!”
Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ mà cười cười, “Ừm, buổi tối tan học anh đến đón em.”
Trên đường đi đến phòng học Kha Ngải gửi tin nhắn cho Hà Tân.
_____ Hà Tân, tôi đến trường học rồi.
Hà Tân không có trả lời tin nhắn, trước kia Hà Tân đều trả lời cậu trong vài giây.
Kha Ngải nghĩ có thể Hà Tân có việc nên không xem điện thoại, cậu nhắn thêm một tin.
_____ giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Gửi xong tin nhắn này, cậu liền đem điện thoại cất vào trong túi.
Nhưng mãi đến giữa trưa Hà tân vẫn chưa trả lời cậu.
Kha Ngải có điểm lo lắng nên gọi điện cho Hà Tân, Hà Tân bắt máy nhưng y lại nói giữa trưa đã có hẹn, không thể cùng cậu ăn cơm.
Kha Ngải trả lời y, “Không có gì, lần sau lại cùng nhau ăn.”
Kha Ngải có một mình cũng không nghĩ ra ngoài ăn, đơn giản ở trong căn tin giải quyết bữa trưa.
“Cái người hẹn cậu đi ăn trưa đâu rồi ?” Trần Nặc Dương bưng mâm cơm ngồi vào ghế trống đối diện Hà Tân.
“Cậu lại đánh rắm cái gì ?”
Hà Tân nhìn thấy người này liền tức giận “Cậu không phải theo dõi tôi đó chứ ?”
Trần Nặc Dương không có trả lời, yên lặng ăn cơm của mình.
Hà Tân thấy Trần Nặc Dương không trả lời, càng thêm tức giận: “Cậu nói cậu cái người này, sao lại phiền như vậy ? có thể đừng đi theo tôi hay không?”
Trần Nặc Dương buông đũa xuống, dùng khăn giấy xoa lau miệng.
Hà Tân nhìn bộ dạng văn nhã bại hoại* này của hắn, mắt trợn trắng.
*Văn nhã bại hoại là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Trần Nặc Dương nở một nụ cười ôn nhu: “Đầu tiên, tôi không có đi theo cậu, còn nữa, tôi cũng không có phiền phức.”
Hà Tân: “Ha ha!”
Đối với Hà Tân đen mặt, Trần Nặc Dương cũng không giận, “Cái người trong điện thoại vừa nãy là Omega thường xuyên đi với cậu đi ?”
Hà Tân hơi mang địch ý mà nhìn hắn.
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là không cẩn thận nghe được,” Trần Nặc Dương sợ y không tin, lại bổ sung một cậu, “Thật đó.”
“Đúng thì thế nào ?”
Ngữ khí Hà Tân có chút dỗi.
Trần Nặc Dương: “Sao lại nói dối cậu ta ?”
Hà Tân không kiên nhẫn nói: “Cậu không hiểu !”
Nói xong liền nhét vào miệng một miếng sườn chua ngọt, y vốn dĩ không thích món này, ngọt chết người, thế nhưng Kha Ngải lại thích ăn, y từ từ cũng không bài xích nữa, ngẫu nhiên còn có thể thử một chút.